Sa Ứng Lương vẻ mặt bình thản nghe, nhưng trong lòng lại là một đợt sóng mãnh liệt, âm thầm cân nhắc:
- Đinh Vi Dân rốt cục là có ý gì, hai chuyện này đã kết thúc rồi, mọi người đều biết. Bọn họ cũng không có quan hệ nhiều với việc thông tin đối ngoại. Đinh Vi Dân tự nhiên lại nói ra hai chuyện này, không lẽ lại hướng đến mình? Hừ, anh ta định tính toán gì đây, dù sao hai chuyện này cũng có kết luận, anh ta cũng không thể làm được gì.
Đinh Vi Dân ngồi một bên hút thuốc, cũng là ngồi quan sát Sa Ứng Lương, thấy bộ dạng suy tư của y. Trong lòng cảm thấy thương xót cho y, lúc này, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Hạ Thế Duy dẫn theo người chỉ sợ rằng đã đến rồi, Sa Ứng Lương chỉ sợ không còn biết vận mệnh của mình sẽ nhanh chuyển biến như thế nào.
Trước đây Hạ THế Duy gọi điện thoại cho Đinh Vi Dân, chính là muốn Đinh Vi Dân trước tiên làm cho Sa Ứng Lương ổn định lại. Đến lúc đó bọn họ mới dễ dàng thi hành biện pháp.
Cho nên, Đinh Vi Dân mới gọi Sa Ứng Lương đến, nói chuyện xảy ra gần đây nhất với y là công tác thông tin đối ngoại, cũng không có ý gì khác, chính là chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Nghe thấy Đinh Vi Dân chậm rãi nhấn mạnh tầm quan trọng, tính gấp gáp, tính tất yếu của việc thông tin đối ngoại. Sa Ứng Lương bỗng nhiên cảm thấy Đinh Vi Dân giống như một bà già vậy, nói năng dài dòng, không biết cuối cùng là muốn biểu đạt ý gì.
Nhưng hai ngày hôm này Sa Ứng Lương rất khiêm tốn, cũng không biểu hiện ra ý không kiên nhẫn trước mặt Đinh Vi Dân, trên tay y cầm chén trà, nhẫn nại nghe Đinh Vi Dân nói những lời sáo rỗng. Đồng thời, Sa Ứng Lương còn có chút khâm phục Đinh Vi Dân, nói những lời sáo rỗng này mà cũng có trật tự, từng điều từng khoản, ngăn nắp gọn gàng, những chuyện xảy ra gần đây, không ngờ nói đến hơn 10 phút.
Cốc cốc cốc
Có tiếng gõ cửa, sắc mặt Đinh Vi Dân trầm xuống, đứng dậy nói:
- Mời vào.
Cửa được đẩy ra, thư ký của Đinh Vi Dân là Trần Bá Thanh đứng ngoài cửa, sau lưng có vài người, mặc đồng phục, người này chính là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hạ Thế Duy.
Sa Ứng Lương vốn ngồi quay lưng về phía cửa. Thấy Đinh Vi Dân đột nhiên đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc, trong lòng y nghi ngờ, quay người lại nhìn thì giật mình, sắc mặt đột nhiên biến sắc, đứng dậy nói hơi run rẩy, hỏi:
- Các anh…
Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật vẫn vẻ mặt nghiêm túc đi đến, trầm giọng nói:
- Đồng chí Sa Ứng Lương, theo như tình hình Ủy ban kỷ luật biết được, có một chút chuyện mời anh hợp tác điều tra cùng chúng tôi.
Sa Ứng Lương vừa nghe vậy, chỉ cảm thấy có một luồng khí dâng lên, như vậy là muốn bắt giam mình sao? Không ngờ sự việc lại đến nhanh thế này. Làm sao lại không chút chút phong thanh trước vậy?
Nhìn thấy Sa Ứng Lương suy sụp ngồi trên ghế, sắc mặt trở nên tái nhợt, trong lòng Đinh Vi Dân có chút thông cảm, lập tức y thoải mái, đây cũng là do Sa Ứng Lương gieo gió gặt bão, con trai y là Sa Trí Tuyên mở bao nhiêu công ty lớn ở huyện Vinh Quang, gia sản gần tram triệu, dựa theo tình huống bình thường điều này là không thể có, trong đó tất nhiên có quan hệ rất lớn với Sa Ứng Lương.
Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hạ Thế Duy không để ý đến Sa Ứng Lương, nói với Đinh Vi Dân:
- Bí thư Đinh, cảm ơn sự hợp tác của anh, đối với tình huống đặc thù của Sa Ưng Lương, chúng tôi sẽ trực tiếp đến Thục Đô điều tra. Mặt khác trưởng phòng giám sát kiểm tra kỷ luật Trương Vân Bình sẽ ở lại, tiến thêm một bước điều tra, vẫn cần sự ủng hộ của Bí thư Đinh.
Đinh Vi Dân mỉm cười nói:
- Phối hợp điều tra với Ủy ban kỷ luật là chức trách của chúng tôi, Thành ủy Vinh Châu kiên quyết phối hợp, tôi mời Bùi Bảo Thuận đến, Phó chủ nhiệm Hạ thống nhất sắp xếp.
Hạ Thế Duy gật đầu nói:
- Được.
Lúc này Sa Ứng Lương đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt kích động nói:
- Các người dựa vào cái gì mà bắt giam tôi? Tôi rốt cục đã phạm phải tội gì? Tôi muốn tìm Bí thư Nguyên, tôi muốn tìm Chủ tịch tỉnh Yến, các người không thể bắt tôi.
Sắc mặt y tái nhợt, quơ hai tay, trừng mắt, có vẻ rất kích động, nôn nóng.
Vài nhân viên kiểm tra kỷ luật tiến đến vây lấy y, Hạ Thế Duy nói:
- Đồng chí Sa Ứng Lương, chúng tôi đã nắm giữ một chút tình huống của anh, việc này mời anh phối hợp điều tra, đây cũng chỉ là chỉ thị của Bí thư Nguyên, anh bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy.
- Không, không, tôi không tin, đây không phải sự thật.
Giọng nói của Sa Ứng Lương có chút run run, lầm bầm một mình, sắc mặt tái nhợt.
Đinh Vi Dân gọi điện cho ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố Bùi Bảo Thuận, sau khi báo cáo xong trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm Bùi, anh đến văn phòng của tôi một lát nhé.
Lúc này Sa Ứng Lương lại đứng dậy, nói với Hạ Thế Duy:
- Tôi phối hợp điều tra với các anh, các anh cho tôi gọi điện về nhà một lát.
Hạ Thế Duy lắc đầu nói:
- Không cần, chúng tôi đã sắp xếp người đi thông báo rồi.
Sa Ứng Lương bất đắc dĩ lại ngồi về vị trí cũ, sắc mặt biến đổi liên tục.
Rất nhanh, ủy viên thường vụ Thảnh ủy, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Bùi Bảo Thuận đến, nhìn thấy Hạ Thế Duy và một đám người thì có chút kinh ngạc. Không ngờ Ủy ban kỷ luật tỉnh lại hành động nhanh đến vậy. Nhìn sắc mặt Sa Ứng Lương tái nhợt, trong lòng y có chút cảm thán, đây cũng là Sa Ứng Lương tự chuốc lấy, không có chuyện gì có thể làm kinh động được Hàn Đông, đây chính là tự mình nhảy vào.
Bùi Bảo Thuận khá rõ ràng toàn bộ sự việc, y biết sở dĩ hành động của Ủy ban Kỷ luật tỉnh như vậy, đều là do Hàn Đông quyết tâm đối phó với Sa Ứng Lương, mà quan hệ của Hàn Đông với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài lại rất thân mật, có Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh làm chỗ dựa, đối với việc điều tra một cán bộ mà nói, cũng không phải là việc khó.
Đương nhiên thông qua chuyện này, Bùi Bảo Thuận cũng thêm một bước hiểu về năng lực của Hàn Đông. Từ góc nhìn tình hình hiện tại, quan hệ của Hàn Đông với Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Triệu Nhạc, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài không tồi, đây chính là hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đó. Mặt khác, Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện lại có phần ưu ái Hàn Đông. Khi mới nhậm chức còn đặc biệt đi thị sát huyện Phú Nghĩa, lúc đó Hàn Đông vẫn chỉ là Phó chủ tịch thường trực huyện, được gặp gỡ Nguyên Hằng Kiện và được khen ngợi.
“Năng lực của Hàn Đông quả thật lợi hại, xem ra về sau phải dựng mối quan hệ tốt với anh ta.” Trong lòng Bùi Bảo Thuận thầm nghĩ.
Bởi vì Sa Ứng Lương đã ở thành phố Vinh Châu bao năm, mạng lưới quan hệ dày đặc, để công tác điều tra được tiến hành thuận lợi, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Hạ Thế Duy phải đưa y về Thục Đô, mặt khác Trưởng phòng giám sát kiểm tra kỷ luật Trương Vân Bình ở lại phối hợp với Ủy ban kỷ luật Vinh Châu, chính thức tiến hành điều tra về vấn đề của Sa Ứng Lương.
Ngày hôm sau, tin tức Sa Ứng Lương bị bắt truyền ra ngoài, mới đầu còn có nhiều người không tin, nhưng theo tin tức ngày càng xác thực, đặc biệt là một số cán bộ liên tục bị gọi vào Ủy ban Kỷ luật xét hỏi. Mọi người đều biết, lần này Sa Ứng Lương bị bắt thật.
Một số cán bộ bị liên lụy cùng với Tập đoàn Hoàng Phi liền bắt đầu hoảng sợ không chịu nổi một ngày, không biết đến khi nào Ủy ban Kỷ luật mời mình đi uống trà.
Mặt khác cùng lúc, những cán độ không qua lại với Sa Ứng Lương, và còn những đối thủ cạnh tranh với Tập đoàn Hoàng Phi trong lòng thầm vui mừng.
Đồng thời, một số cán bộ Thành ủy trong lòng cũng hoạt bát hẳn lên. Sa Ứng Lương xảy ra chuyện, vậy thì vị trí Chủ tịch thành phố kia bị bỏ trống, và còn một số vị trí của những cán bộ liên quan nữa, bởi vậy quan trường thành phố Vinh Châu sẽ sắp có một lần thay đổi nhân sự nữa, tất cả mọi người đều động tâm suy nghĩ về tiền đồ sau này của mình.
Trước mắt ủy viên thường vụ thành phố có đủ tư cách nhất tiếp nhận chức chủ tịch kia chủ yếu có Phó bí thư thành ủy Dương Lâm Sâm và Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Hiểu Mai, vì vậy khi tin tức Sa Ứng Lương bị bắt giam truyền đi, bọn họ liền bắt đầu hành động.
Đương nhiên, những ủy viên thường vụ khác cũng có những cơ hội nhất định, chỉ là so với Dương Lâm Sâm và Khâu Hiểu Mai thì khả năng của họ có thấp hơn chút. Trong những người này, ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch Thành phố Trần Thế Mạc suy nghĩ, mục tiêu đầu tiên của ông ta là chức Chủ tịch thành phố, mục tiêu thứ hai là Phó bí thư thành ủy hoặc Phó chủ tịch thường trực thành phố, nhưng để thực hiện được mục tiêu thứ nhất, độ khó tương đối lớn, ít nhất phải có lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh ủy làm chỗ dựa mới được, cho nên ông ta cũng không ôm hy vọng nhiều. Ông ta chủ yếu đặt vào mục tiêu thứ hai, ông ta cho rằng, khả năng hai người Dương Lâm Sâm và Khâu Hiểu Mai tiếp nhận chức chủ tịch thành phố là rất lớn, còn ông ta phải tự mình nắm được cơ hội, tiếp nhận bất cứ chức vụ nào của hai người họ.
Mặt khác một số cán bộ các phòng ban Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đều thể hiện sự thần thông của mình, đều bắt đầu hành động.
Ngày 27 tháng 3, theo ý kiến của Tỉnh ủy, trong thời gian Sa Ứng Lương bị bắt giam, công việc của Ủy ban nhân dân thành phố do ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thường trực Thành phố Khâu Hiểu Mai chủ trì, sắp xếp cụ thể và tiến thêm một bước thảo luận quyết định.
Tin tức này khiến trong lòng một số người thất vọng, ý đồ của Tỉnh ủy đã rõ ràng, người tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố chính là Khâu Hiểu Mai. Khâu Hiểu Mai là người vui mừng nhất, từ Phó chủ tịch thường trực thành phố đến chức Chủ tịch thành phố là một bước tiến không nhỏ. Nếu Tỉnh ủy có thể quyết định, vậy thì cô ta đã thực hiện được bước nhảy quan trọng trong cuộc đời.
Mà người buồn rầu lại là ủy viên thường vụ, Phó bí thư thành ủy Dương Lâm Sâm, đối với Phó chủ tịch thành phố mà nói, vị trí này của y gần với chức Chủ tịch thành phố hơn cả, bởi vậy y cũng rất hy vọng, ai lại biết được quyết định của Tỉnh ủy lại khiến y thất vọng đến vậy.
Trần Thế Mạc lập tức chuyển ánh nhìn về phía Phó chủ tịch thường trực thành phố, ông ta cảm thấy vị trí này không phải cho ông ta thì còn ai vào đây nữa.
Đương nhiên, đối với những người chăm chăm nhìn về phía trước mà nói, còn có một số người, thì rất có hứng với việc Sa Ứng Lương bỗng nhiên bị bắt.
Chuyện Sa Ứng Lương bị bắt, trước đó không có chút tin tức hay phong thanh gì, hành động của Ủy ban kỷ luật tỉnh rất nhanh, khiến nhiều người chuẩn bị không kịp.
Thâm chí đến người biết tường tận như ủy viên thường vụ thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Bùi Bảo Thuận cũng đều rất kinh ngạc.
Cho dù là Hàn Đông, cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên với động tác cực nhanh của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Tuy nhiên, ngạc nhiên hơn, Hàn Đông lại chú ý đến sự thay đổi ở Thành ủy.
Trước mắt, khả năng Khâu Hiểu Mai đảm nhận chức Chủ tịch Thành phố là rất lớn, người này Hàn Đông tiếp xúc không nhiều, hai người cũng chưa từng gặp mặt bao giờ, cho nên cô lên chức, nói chung cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Hàn Đông.
“Ha ha, thôi đi, mặc kệ ai làm chủ tịch thành phố, mình làm tốt việc của mình là được rồi.” Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.
Hiện tại công tác sửa mỏ than huyện Vinh Quang cũng dần hoàn thành, rất nhanh sẽ bắt đầu khai thác mỏ than. Mặt khác dự án liên thôn cũng bắt đầu rồi, dự án đó, Hàn Đông đều giao cho những người chuyên môn phụ trách, Hàn Đông chỉ cần tăng cường giám sát đốc thúc là được.
Bước tiếp theo trong kế hoạch của Hàn Đông chính là tiến hành cải tạo Thành cổ. Tuy nhiên đây lại là công trình lớn, không vội được. Cho nên Hàn Đông chuẩn bị từng bước từng bước một để tiến hành, dù sao Hàn Đông cũng biết mình ở lại huyện Vinh Quang cũng không còn lâu nữa, cho nên vội cũng vô ích, công việc chủ yếu mai sau của hắn chính là việc này.
Tốn mất thời gian 1,2 năm để cải tạo xong Thành cổ, phỏng chừng vị trí của Hàn Đông đã thay đổi. Đối với chút thời gian này mà nói cũng không phải là thời gian dài, thậm chí còn có chút không đủ.
Có tiếng điện thoại, Hàn Đông vội nhấc điện thoại, là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Triệu Nhạc gọi đến, ông ta nói:
- Hàn Đông, chú là Triệu Nhạc đây.
Hàn Đông đứng lên mỉm cười nói:
- Chào trưởng ban Triệu, chú có gì cần chỉ thị sao?
Triệu Nhạc cười cười nói:
- Cũng không có gì, là muốn hiểu rõ một chút tình hình của Vinh Châu.
Hàn Đông biết, Triệu Nhạc chắc chắn cũng từ hành động nhanh chóng của Ủy ban kỷ luật tỉnh, thấy mình có liên quan đến Sa Ứng Lương, bởi vậy cũng không giấu diếm nói:
- Trưởng ban Triệu, chuyện là thế này, sau khi cháu đến huyện Vinh Quang, liền tiến hành chỉnh đốn công tác khai thác than ở trong huyện, ai ngờ con trai của Sa Ứng Lương cũng có trong đó, lại còn xúi giục người đến Thành ủy gây rối nữa.
Hàn Đông kể lại vô cùng tỉ mỉ, đem những chuyện mình gặp phải trong thời gian này, cũng nói kỹ lại mâu thuẫn với cha con Sa Ứng Lương.
Triệu Nhạc liền hiểu tại sao Hàn Đông lại toàn lực đối phó với Sa Ứng Lương, hơn nữa lại không ngờ Hàn Đông lại bị ám sát ở huyện Vinh Quang, thân thiết nói:
- Hàn Đông cháu phải cẩn thận chút, ngành công nghiệp mỏ than liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người, nếu cháu muốn chỉnh đốn, khẳng định sẽ động chạm đến không ít người, tất nhiên họ sẽ nhớ thù hoặc đi trả thù. Cháu là cán bộ cấp huyện, cũng không nên vọt lên phía trước, tuy rằng cháu có bản lĩnh, nhưng hảo hán không chịu nổi nhiều người đâu.
Thân phận Hàn Đông đặc biệt, nếu vì chuyện này mà xảy ra vấn đề gì ngoài dự liệu, cũng không có gì quá lời, cho nên Triệu Nhạc không kìm được nên nhắc nhở.
Hàn Đông chân thành nói:
- Cảm ơn Trưởng ban Triệu nhắc nhở, về sau cháu sẽ chú ý.
Sau đó, Triệu Nhạc lại hỏi:
- Đối với việc nhân sự Vinh Châu, cháu có ý kiến gì không?
Hàn Đông sửng sốt, nghĩ thầm mình chỉ là Bí thư huyện ủy mà thôi, Triệu Nhạc hỏi mình nhứ vậy làm gì, hơn nữa bây giờ Khâu Hiểu Mai đang chủ trì công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, chẳng lẽ Tỉnh ủy lại thay đổi nước cờ khác sao?
Tuy nhiên mặc kệ thế nào, Hàn Đông không có ý kiến gì về việc nhân sự của Vinh Châu, chính hắn không có khả năng tiến thêm một bước, cho nên hắn đã quyết định, khoanh tay đứng nhìn, làm tốt việc của mình.
- Trưởng ban Triệu, cháu có thể có ý kiến gì đây, đây đều là quyết định và sắp xếp của Tỉnh ủy.
Hàn Đông cười cười nói.
Triệu Nhạc cũng khẽ mỉm cười nói:
- Sa Ứng Lương chắc chắn là không quay về được, Tỉnh ủy sẽ nhanh chóng thảo luận sắp xếp nhân sự, tình hình khá phức tạp.
Hàn Đông có chút nghi ngờ, nói như vậy, Khâu Hiểu Mai tuy rằng chủ trì công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng rất có thể cuối cùng người lên chức không phải cô ta, vậy đó là ai?
Triệu Nhạc Lập tức lại hỏi một chút về tình hình lãnh đạo Thành ủy Vinh Châu rồi cúp điện thoại.
Hàn Đông có chút không hiểu, Triệu Nhạc gọi cuộc điện thoại này rốt cục là có ý gì, lại còn trưng cầu ý mình về việc nhân sự của Thành ủy, cũng có chút hơi quá.
Tuy nhiên, nhân sự Thảnh ủy sẽ có chút biến động, đây là chắc chắn, nói cách khác, Triệu Nhạc cũng sẽ không nói như vậy.
Suy nghĩ một hồi, Hàn Đông cũng vẫn không hiểu đang có chuyện gì, Triệu Nhạc nói cũng không được rõ ràng.
“Thôi, không nghĩ nữa, bình tĩnh xem biến đổi như thế nào.” Hàn Đông thầm nghĩ.
Lúc này Tả Nhất Sơn đi vào nói:
- Thưa bí thư, có Chủ tịch huyện Vinh Quang và trợ lí Cốc đến báo cáo công tác.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Mời họ vào đi.
Ngày kia chính là ngày tổ chức đấu thầu khai thác than, Vinh Tiểu Dân và Cốc Võng đến, nhất định là đến nói về chuyện này.
Rất nhanh, Vinh Tiểu Dân và Cốc Võng người trước người sau đến, Hàn Đông mời họ ra bàn tiếp khách nói chuyện. Nghe công tác chuẩn bị mời khách tham dự đấu thầu, nắm được một số xí nghiệp tham dự đấu thầu, sau đó nhấn mạnh tính công bằng công khai, yêu cầu lấy xúc tiến phát triển huyện Vinh Quang làm trọng điểm, lựa chọn ra doanh nghiệp có thực lực nhất để khai thác mỏ than huyện Vinh Quang.
Vinh Tiểu Dân và Cốc Võng đều cúi đầu, ghi chép những chỉ thị của Hàn Đông vào sổ tay, Vinh Tiểu Dân đầy tự tin nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ quán triệt tốt ý muốn của Huyện ủy, toàn diện xúc tiến ngành sản xuất than của huyện ta.
Hàn Đông gật đầu, Vinh Tiểu Dân này cũng thật là, lần trước chính mình đã tỏ ý tứ một chút rồi, y cũng không cần phải đề xuất ra như vậy.
Ngày 30 tháng 6, huyện Vinh Quang chính thức tổ chức đấu thầu khai thác than, các công ty lớn nhỏ tham dự đấu thầu có khoảng 10 công ty. Căn cứ theo kế hoạch đấu thầu, chủ yếu là các công ty có các mặt như thực lực kinh tế, quỹ đầu vào, biện pháp tài chính an toàn và những kế hoạch phát triển về sau sẽ được khảo sát toàn bộ và được lựa chọn.
Kết quả đấu thầu, là Tập đoàn Kỳ Vọng trúng thầu. Kết quả như thế này, cũng đủ thuyết phục quần chúng, dù sao sức ảnh hưởng của Tập đoàn Kỳ Vọng cũng đủ lớn, hơn nữa phương án đầu tư của tập đoàn Kỳ Vọng lần này là cẩn thận nghiêm túc nhất, vốn đầu vào cũng nhiều nhất, đặc biệt là về mặt an toàn, suy xét rất chu đáo. Bởi vậy trúng thầu là chuyện đương nhiên.
Đương nhiên, Tập đoàn Kỳ Vọng sở dĩ có thể chuẩn bị được đầy đủ như vậy chủ yếu là do Hàn Đông. Nếu không vì Hàn Đông làm Bí thư huyện ủy, bọn họ nếu muốn đầu tư vào, chắc chắn ở phương diện giá cả sẽ cao hơn rất nhiều.
Ngưu Chí Không rất nhanh gọi điện thoại đến, y nói:
- Anh Đông, qua thời gian này tôi lại đến huyện Vinh Quang một thời gian.
Hàn Đông cười nói:
- Được, hoan nghênh anh đến, đến lúc đó mời anh đi uống rượu.
Ngưu Chí Không nói:
- Anh Đông, phải là tôi mời anh uống rượu mới đúng.
Ngày 31, tổ chuẩn bị khai thác than của Tập đoàn Kỳ Vọng đến huyện Vinh Quang.
Bí thư huyện ủy Hàn Đông, Chủ tịch huyện Thẩm Tòng Phi, Phó chủ tịch huyện Vinh Tiểu Dân, trợ lí chủ tịch huyện, Trưởng phòng than đá Cốc Võng cùng gặp mặt nhân viên tổ chuẩn bị. Trong buổi gặp mặt, Hàn Đông bày tỏ hoan nghênh đối với nhân viên Tập đoàn Kỳ Vọng, cũng hy vọng họ đạt được thành công ở huyện Vinh Quang.
Hàn Đông nói chuyện ngắn gọn thuyết phục, còn Thẩm Tòng Phi thì nói nhiều hơn một chút, ông ta lại nhắc lại thái độ của huyện Vinh Quang đối với việc sản xuất than đá, nhấn mạnh tầm quan trọng của công tác an toàn, đồng thời cũng bày tỏ đối với việc đầu tư của tập đoàn Kỳ Vọng, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhất định sẽ làm tốt công tác phục vụ liên quan. Đảm bảo bọn họ có thể yên tâm đầu tư.
Phó chủ tịch Vinh Tiểu Dân sau đó liền nói cụ thể hợp tác “hai được”. Cốc Võng cũng tiếp nối bổ sung tương ứng, người phụ trách Tập đoàn Kỳ Vọng cũng phát biểu nói chuyện.
Lần này Ngưu Chí Không cũng đến cùng, nhưng anh ta không ra mặt chủ trì công tác khai mạc hoạt động của công ty than đá, mà chỉ đứng đằng sau làm một số công tác ủng hộ mà thôi.
Sau đó, Hàn Đông lại nhấn mạnh một lần nữa với Cốc Võng, yêu cầu Phòng than đá phải làm tốt toàn diện công tác phục vụ. Chỉ cần Tập đoàn Kỳ Vọng tiến hành khai thác theo yêu cầu của Ủy ban nhân dân huyện, làm biện pháp an toàn toàn diện, thì Ủy ban nhân dân huyện nhất định làm tốt công tác phục vụ cho bọn họ, tạo điều kiện thuận lợi nhất cho bọn họ. Mặt khác, vì đại bộ phận mỏ than đá của thị trấn Cổ Song đều vừa mới được thu hồi về, vì vậy cần tăng cường hơn nữa công tác của đồn công an, phòng ngừa chủ mỏ than muốn phá hoại.
Buổi trưa, Hàn Đông mời Ngưu Chí Không dùng cơm, cũng nói với anh ta về vấn đề an toàn, mà yêu cầu anh ta chú ý, cẩn thận với những chủ mỏ than bất mãn định âm mưu xấu.
Ngưu Chí Không nói:
- Anh Đông yên tâm, đến lúc đó chúng tôi vừa áp dụng biện pháp chỉnh sửa và cải cách an toàn, vừa tiến hành tuyển công nhân, tiến hành bồi dưỡng cho họ kiến thức an toàn tiên tiến nhất, để cho họ có thể đảm đương được việc tuần phòng, cho bọn họ chút trợ cấp, tự tin về bát cơm sau này. Bọn họ nhất định sẽ tận tâm tận lực.
Hàn Đông nghe ra đây cũng là một biện pháp tốt, liền cười nói:
- Ừ, nếu như vậy thì tôi yên tâm rồi, nhưng cảnh lực của đồn công an thị trấn Cổ Song tương đối đông đúc, lúc đó anh yêu cầu nhân viên liên lạc với họ nhiều chút, có chuyện gì cũng dễ liên lạc kịp thời. Tôi cũng hỏi thăm qua bọn họ rồi, đến lúc đó huyện ủy sẽ tận lực tao điều kiện thuận lợi nhất cho các anh.
Ngưu Chí Không cười nói:
- Vậy thì cám ơn anh Đông, nhưng anh Đông yên tâm, nếu như chúng tôi đã đến đầu tư, thì tất cả sẽ nghiêm khắc tuân theo quy củ, sẽ không làm cho anh mất mặt.
Hàn Đông cười ha ha nói:
- Tôi không phải là sợ các anh làm tôi mất mặt, tôi sợ là anh không kiếm được tiền, lúc đó lại chịu thiệt thôi.
Giữa người với người, lợi ích là một nhân tố quan trọng, nếu một bên chỉ cho mà không nhận, thì tình huống này sẽ không kéo dài được bao lâu, trừ phi hai bên có mối quan hệ đặc biệt nào đó, như người nhà, tình yêu, trong những tình huống bình thường, mối quan hệ giữa hai người đều là hợp tác lẫn nhau. Hơn nữa chỉ có quan hệ giúp ích lẫn nhau, mới có thể duy trì lâu dài được.
Hàn Đông đương nhiên biết sở dĩ Ngưu Chí Không đi theo mình, chủ yếu là coi trọng thân phận của mình. Coi như là đầu tư lâu dài vậy. Trước mắt, chí ít Tập đoàn Kỳ Vọng đầu tư vào cũng không nhỏ, ở tỉnh Vân Điền họ giúp cha cũng không ít chuyện, cho nên lần này Hàn Đông mới giao việc khai thác than huyện Vinh Quang cho họ. Mặt khác Hàn Đông cũng cảm thấy rằng giao cho Tập đoàn Kỳ Vọng làm hắn mới có thể yên tâm hơn được.
Bởi vậy, đây là một chuyện có lợi, hai người cùng có lợi.
Trong khi nói chuyện, Hàn Đông muốn tìm hiểu thêm về tiến triển của công ty Nam Không do hai người Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương cùng mở. Thông qua sự nỗ lực của hai người, theo thông tin nóng sốt của ngành sản xuất, công ty Nam Không kinh doanh càng ngày càng tốt, đại lý máy nhắn tin, điện thoại di động cũng càng ngày càng nhiều, công ty Nam Không đã trở thành công ty viễn thông lớn nhất khu vực Tây Nam. Những công ty con của nó đã trải rộng đến các thành phố cấp 3 của mấy tỉnh Tây Nam. Còn ở tỉnh Tây Xuyên, công ty Nam Không đã trải rộng đến các đơn vị cấp huyện. Khi nhắc tới mua sản phẩm viễn thông, công ty Nam Không về cơ bản là sự lựa chọn đầu tiên của người tiêu dùng.
- Anh Đông, thật may là lúc trước anh chỉ điểm à.
Ngưu Chí Không cảm thán, cùng với sự phát triển của công ty Nam Không anh ta cảm thấy ngành nghề này có tiền đồ phát triển rất rộng mở, anh ta cũng cực kỳ khâm phục đối với tầm nhìn xa của Hàn Đông lúc đầu. Bây giờ một số thương hiệu sản phẩm viễn thông muốn xâm nhập vào thị trường Tây Nam, đầu tiên phải hợp tác cùng chúng tôi. Lúc trước là chúng tôi yêu cầu người khác cấp cho quyền đại lý, bây giờ thì người khác yêu cầu chúng tôi.
Hàn Đông cười nói:
- Lúc ấy tôi chỉ miêu tả cho các anh một viễn cảnh mà thôi, công ty Nam Không có thể phát triển mạnh như vậy, chủ yếu vẫn là các anh làm tốt.
Ngưu Chí Không nói:
- Không phải như vậy. Nếu như không phải anh Đông chỉ dẫn, lúc đầu chúng tôi sẽ không nghĩ đến cái này. Ngành sản xuất có tiền đồ phát triển lớn như thế này, chỉ sợ sản phẩm của chúng tôi cũng chỉ giới hạn ở điện thoại thôi.
Hiện tại kim ngạch tiêu thụ, lợi nhuận tiêu thụ của công ty Nam Không đã vô cùng khả quan, trừ số định mức của tiểu bộ phận bên Lữ Nam Phương ra, thu nhập của công ty Nam Không, đã trở thành một nguồn gốc lợi nhuận quan trọng của Tập đoàn Kỳ Vọng.
Ngưu Chí Không là người thừa kế nối nghiệp của Tập đoàn Kỳ Vọng, định mức của công ty do anh ta mở ra, tất nhiên được coi là một bộ phận thu nhập của Tập đoàn Kỳ Vọng.
Hàn Đông cũng cảm thấy vui mừng thay Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương, việc mình chỉ điểm là một chuyện, nhưng cùng một ý tưởng giống như vậy, nếu do những người khác nhau thực hiện, thì kết quả nhất định sẽ không giống nhau. Điều này đã chứng tỏ Lữ Nam Phương là một nhân tài quản lý kinh doanh.
Nói đến Lữ Nam Phương, từ khi lợi nhuận của công ty Nam Không càng ngày càng nhiều, tuy vốn cổ phần của anh ta trong công ty không nhiều lên mà càng ngày càng ít, nhưng thu nhập của anh lại càng ngày càng nhiều. Hiện tại số tiền hoa hồng anh lấy được, đã vượt qua số vốn ban đầu của anh hồi trước mấy lần. Bây giờ mỗi tháng anh ta đều có khoản hoa hồng cố định, có thể đủ cho anh ăn uống vui chơi, cuộc sống cũng vô cùng nhàn nhã. Yêu cầu của anh cũng không cao, vì vậy cũng chưa làm một ý tưởng đầu tư khác, có tiền là đi ra ngoài du ngoạn.
Hai người đang nói chuyện, chuông điện thoại của Hàn Đông lại vang lên. Hắn lấy ra xem, là Triệu Nhạc gọi điện đến, xem ra liên quan đến chuyện nhân sự của thành phố Vinh Châu, Tỉnh ủy đã có kết luận.
- Chào chú Triệu, có tin gì tốt sao?
Hàn Đông cười cười, vấn đề bây giờ không phải là thời gian làm việc, vì vậy Hàn Đông vốn không lấy chức vụ xưng hô với Triệu Nhạc.