Người Cầm Quyền

Chương 336: Cuộc họp phê bình




Chu Khải Kiệt vừa bước vào đã mang theo bộ mặt tươi cười niềm nở, cất tiếng nói to:
- Bí thư Đinh, tôi tới báo cáo công tác!
Đinh Vi Dân khẽ mỉm cười, đứng dậy tiếp:
- Khải Kiệt, tới rồi à? Qua bên đây nói chuyện cái đã.
Đinh Vi Dân lấy thuốc ra châm lửa mời Chu Khải Kiệt, cả căn phòng tràn ngập khói thuốc.
Thư ký của Đinh Vi Dân là Trần Bá Thanh đẩy cửa bước vào mang theo hai ly trà nóng hổi bốc khói nghi ngút, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Chu Khải Kiệt, khom người lùi lại mấy bước rồi mới quay người bước ra.
Chu Khải Kiệt nhả ra một đám khói, cười nói:
- Bí thư Đinh, sau này tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ theo sự chỉ đạo của ngài. Trước kia tôi chủ yếu làm việc trong hệ thống Ban tổ chức cán bộ, đối với những việc có liên quan đến Đảng, Khải Kiệt tôi cũng không phải là tường tận hết, mong rằng từ nay trở đi sẽ nhận được sự quan tâm chỉ bảo nhiều hơn của ngài.
Lần này Chu Khải Kiệt bỗng nhiên được đề bạt vào chức Phó bí thư Thành ủy, điều này không chỉ khiến cho tất thảy mọi người cảm thấy kì lạ, mà ngay đến chính bản thân Chu Khải Kiệt cũng không khỏi kinh ngạc.Thế nhưng anh ta đã rất nhanh hiểu ra nguyên nhân, tất cả đều có liên quan đến Triệu Nhạc. Ban đầu anh ta cảm thấy rất đỗi vui mừng, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh để nghĩ xem bước tiếp theo phải làm gì.
Phó bí thư Thành ủy là một trong những lãnh đạo chủ chốt nhất trong Thành ủy. Vị trí này so với chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thì rõ ràng là quan trọng hơn, và tương ứng với đó, quyền lực cũng lớn hơn nhiều. Nhưng chức Phó bí thư Thành ủy này cũng khá là đặc biệt, phải quản lí những công việc giữa Đảng với quần chúng, cũng chính là vị trí mà người ta hay nói vui là “quản mũ quan”. Thế nhưng Thành ủy đã lại có Trưởng ban Tổ chức cán bộ làm công tác phụ trách tổ chức cán bộ rồi, do đó chức vụ và quyền hạn của Phó bí thư Thành ủy lại có phần trùng với Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Trên thực tế, quyền lực của Phó bí thư Thành ủy ngoài nhân tố chức vị ra, còn phụ thuộc vào quan hệ giữa Phó bí thư và Bí thư Thành ủy, rồi liên quan đến cả sự ủng hộ và nâng đỡ của những ủy viên thường vụ Thành ủy khác.
Chu Khải Kiệt trước đây cũng theo phe cánh của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, trong công việc hai người phối hợp rất ăn ý. Đinh Vi Dân cũng khá hài lòng với công việc của anh ta. Mặt khác, Chu Khải Kiệt lại có quan hệ tốt với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thành ủy Bùi Bảo Thuận và Bí thư Đảng ủy Công an Khương Tường Vũ, bởi vậy lời nói của Chu Khải Kiệt rất có trọng lượng trong Thành ủy này.
Trước khi đến báo cáo công tác, Chu Khải Kiệt cũng đã suy tính kĩ càng, anh ta biết rõ tình thế của mình hiện nay và quyết định một mặt tiếp tục giữ mối quan hệ tốt với Đinh Vi Dân, một mặt phải gây dựng mối quan hệ với các vị ủy viên thường vụ khác. Đương nhiên, việc quan trọng không thể thiếu đó là phải đẩy mạnh mối quan hệ tốt đẹp với Hàn Đông. Lần này được đề bạt vào cái ghế Phó Bí thư Thành ủy, công lao của Hàn Đông là đáng kể nhất, anh ta còn chưa mở lời thì Hàn Đông đã chủ động giải quyết xong xuôi việc này rồi. Và nếu không có Hàn Đông, Triệu Nhạc cũng sẽ không tận tình giúp đỡ đến thế.
Đinh Vi Dân mỉm cười thản nhiên, ông ta rất hài lòng với cách xử sự khiêm nhường của Chu Khải Kiệt. Sự điều chỉnh của Tỉnh ủy lần này có phần nằm ngoài dự đoán của ông ta, nhưng dù sao cũng là tốt hơn so với dự liệu. Vốn dĩ Đinh Vi Dân cho rằng lần này người lên thay thế sẽ là Khâu Tiểu Mai, vậy mà sự thay đổi thực tế lại ở vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố. Quyết định cuối cùng của Tỉnh ủy là để Dương Lâm Sâm lên nắm chức Chủ tịch thành phố, còn Chu Khải Kiệt tiếp nhận vị trí của Dương Lâm Sâm, lại còn một Trưởng ban tổ chức từ một phòng ban của Tỉnh ủy nhảy dù xuống. Sự thay đổi này nhìn chung là có lợi cho Đinh Vi Dân. Phó Bí thư thành phố là trợ thủ đắc lực nhất của Bí thư, mà trước đây, Dương Lâm Sâm lại không có chung chí hướng với Đinh Vi Dân, điều này đã gây cản trở không nhỏ cho công việc của ông ta. Bây giờ khi đổi thành Chu Khải Kiệt, Đinh Vi Dân đã có thể thở phào nhẹ nhõm, kê cao gối mà ngủ rồi.
Về phần Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tương Hải Yến, Đinh Vi Dân tin chắc cô ta sẽ nhận rõ thế cục hiện giờ của Thành ủy Vinh Châu và có thể đưa ra lựa chọn một cách lí tính. Dĩ nhiên, cho dù Tương Hải Yến không làm theo như những gì mà ông ta mong muốn đi nữa thì cũng chẳng có gì là đáng ngại.
Đinh Vi Dân vừa nói chuyện với Chu Khải Kiệt, trong đầu vừa suy nghĩ về mục đích của Triệu Nhạc ban nãy. Ông ta biết rõ Chu Khải Kiệt có mối quan hệ cá nhân rất tốt với Hàn Đông. Lần này anh ta bỗng nhiên được bổ nhiệm vào chức Phó bí thư Thành ủy, nhất định là nhờ có sự can thiệp của Triệu Nhạc. Mà sở dĩ Chu Khải Kiệt có thể tiếp cận với Triệu Nhạc là do có quan hệ mật thiết với Hàn Đông. Không phải vô cớ mà trước đây Triệu Nhạc cho gọi Hàn Đông tới, lại hết mực tán dương anh ta như vậy.
Hiểu rõ trong những lời nói của Đinh Vi Dân có ý do thám về mối quan hệ giữa mình và Hàn Đông cùng Triệu Nhạc, Chu Khải Kiệt cười thầm trong bụng. Xem ra sự bổ nhiệm bất ngờ của mình lần này đã gây cho Đinh Vi Dân một phen kinh ngạc đây.
Chu Khải Kiệt chọn cách nói rất thông minh, anh ta không hoàn toàn tiết lộ hết tất cả ra mà chỉ nhắc khéo tới quan hệ với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc mà thôi.
Cho dù đứng về phe của Đinh Vi Dân cũng không thể cái gì cũng nói tuột ra hết được. Chốn quan trường hiểm ác, hư hư thực thực không biết đâu mà lần, chỉ có chính bản thân mình mới là đáng tin cậy nhất.
Đinh Vi Dân đương nhiên cũng hiểu đạo lí này, vì vậy ông ta cũng không hỏi rõ thêm nữa.
Hai người trò chuyện được một lúc thì Chu Khải Kiệt đứng dậy cáo từ. Mục đích chính anh ta tới đây là để bày tỏ thái độ của mình, nói rõ rằng sẽ vẫn ủng hộ Đinh Vi Dân trong công việc sau này.
Chu Khải Kiệt vừa mới đi khỏi được một lúc thì Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Tương Hải Yến liền tới. Cô ta có thân hình khá đẫy đà, hôm nay cô mặc một bộ váy công sở màu đen, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng hồng được trang điểm bởi một lớp phấn mỏng.
Trần Bá Thanh nhận ra vị này là Trưởng ban Tổ chức cán bộ mới tới, lập tức đứng lên cung kính chào:
- Chào bà, Trưởng ban Tưởng!
Bình thường nếu gặp một vị nữ lãnh đạo, Trần Bá Thanh sẽ không đến nỗi phải hành lễ cung kính như vậy. Thế nhưng bây giờ đứng trước mặt là người chủ quản công tác Tổ chức cán bộ của toàn Thành phố, cẩn trọng một chút vẫn hơn.
Tương Hải Yến mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, bây giờ Bí thư Đinh có rảnh không, tôi muốn báo cáo một chút về tình hình công tác với ông ấy.
Trần Bá Thanh đáp:
- Trưởng ban Tương xin đợi một chút, tôi sẽ vào thông báo trước một tiếng.
Hàn Đông cảm giác bây giờ các cán bộ ở huyện ủy so với lúc trước thì kính nể mình hơn rất nhiều. Điều này có liên quan rất lớn tới sự biến đổi nhân sự ở Thành ủy.
Trước đây tất cả mọi người đều biết giữa Hàn Đông và Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương có xích mích rất lớn, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn sau đó, Sa Ứng Lương đã bị bắt giam, kết cục nhất định là rất thê thảm. Còn Bí thư huyện ủy Hàn Đông này thì sao, cuộc sống sung sướng hơn tiên, đến Chủ tịch thành phố hắn còn không coi là gì, huống hồ là huyện ủy nhỏ nhoi này liệu còn có ai dám chống đối lại hắn nữa đây?
Phó bí thư huyện ủy Lý Hoán Giai trong lòng rất khó chịu, phải đương đầu với thế lực mạnh mẽ của Hàn Đông là điều không thể tránh khỏi. Mặc dù Lý Hoán Giai đã từng đến báo cáo công tác với Dương Lâm Sâm và có để lại chút ấn tượng với ông ta, thế nhưng y cũng hiểu rõ rằng không thể dựa vào Dương Lâm Sâm để đối phó với Hàn Đông được. Đến Sa Ứng Lương còn thất bại thảm hại trong tay Hàn Đông, thì một Dương Lâm Sâm vừa chân ướt chân ráo bước chân vào ghế Chủ tịch thành phố, và thậm chí trong Thành ủy này có sự biến đổi mới về lực lượng đi thêm nữa, chỉ sợ cũng chẳng đủ sức động đến một cái móng chân của Hàn Đông.
Vốn dĩ Lý Hoán Giai còn muốn liên thủ với một số người khác như Lý Vĩnh Trung, Ấu Đăng Quyền, Tiếu Nâm Cường... để tăng cường lực lượng, sau này dễ bề giành được những lợi ích lớn hơn. Nhưng xem tình hình hiện tại, những suy nghĩ ấy chỉ là mộng tưởng mà thôi.
Lần trước trong hội nghị Ấu Đăng Quyền có đề xuất chọn ra một số ng cho Tổ lãnh đạo công tác giao thông nông thôn, sau khi nhận được sự cho phép của Hàn Đông, thái độ của gã liền quay ngoắt 180 độ. Trong tình hình như thế này, có lẽ gã sẽ không chống đối Hàn Đông một cách trực diện, mà nói không chừng còn tìm cơ hội để quay sang nịnh nọt, cấu kết với Hàn Đông cũng nên.
Theo những suy tính của Lý Hoán Giai thì làm thế nào cũng không ổn. Việc này làm y ăn không ngon ngủ không yên. Hàn Đông cứ như một pháo đài đồ sộ kiên cố cản trước mắt mà dù có làm thế nào cũng không thể công phá.
Trong lòng y buồn bã thầm nhủ: “Chẳng lẽ sau này mình cũng cứ phải làm việc một cách thành thật liêm chính thế này hay sao?”
Trong lúc Lý Hoán Giai đang khổ não suy nghĩ thì Hàn Đông, ngược lại, chẳng bận tâm lo lắng chút gì. Để tăng cường điều động cán bộ các cấp của toàn huyện tích cực công tác, Hàn Đông quyết định sẽ đích thân giám sát tác phong làm việc của từng người. Hắn dẫn theo Tả Nhất Sơn bên mình, cùng đi với hắn là Phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Phương Hằng Vũ đến tìm hiểu tình hình công tác ở các phong ban.
Lần này Hàn Đông bí mật hành động, trước đó không hề báo trước cho bất kì một đơn vị nào. Làm như vậy có thể tìm hiểu được thực tế tình hình công tác, kịp thời trừng trị đích đáng những kẻ không làm tròn bổn phận, đồng thời cũng có tác dụng răn đe đối với cả huyện ủy rằng Hàn Đông đã nói được thì cũng làm được.
Tuy sự việc xảy ra ở Phòng Giao thông lần trước khiến cho mọi người đều biết rằng Hàn Đông không khoan nhượng với bất kì kẻ nào có thái độ làm việc không nghiêm túc, nhưng họ cũng biết rằng Hàn Đông không thể theo dõi họ 24/24 được. Vì vậy mặc dù Ủy ban Kỷ luật huyện đã tiến hành chính đốn tác phong công tác nhưng nhìn chung vẫn chưa đạt được hiệu quả như mong đợi.
Đó cũng là lí do vì sao Hàn Đông quyết thực hiện bằng được việc này. Đồng thời, hắn cũng có nghi ngờ đối với năng lực làm việc của Chu Sĩ Phương, gã là một ủy viên thường vụ Huyện ủy chuyên phụ trách việc chỉnh đốn tác phong công tác, vậy thì vì sao lại không đạt được hiệu quả gì như vậy?
Trong sân của Phòng Giáo dục vô cùng vắng lặng, giữa sân có một cái hồ nhỏ, bên trong có hòn núi giả, tượng một ông lão và một bà lão đang ngồi nói chuyện bên hồ.
Hàn Đông cùng Phương Hằng Vũ và Tả Nhất Sơn từ ngoài bước vào. Chẳng có bảo vệ đứng canh cổng hỏi họ đến làm gì, dạo một vòng quanh sân là có thể tìm ra văn phòng làm việc.
Văn phòng ở tầng một, các nhân vân có vẻ làm việc rất nghiêm túc. Mặc dù xuất hiện thêm những người không có nhiệm vụ ở đó tán gẫu, nhưng cảnh tượng như vậy trong các cơ quan cũng là bình thường. Bởi vậy, Hàn Đông vẫn chưa tỏ vẻ gì khó chịu.
Bước lên tầng 3, hướng sang bên trái là phòng làm việc của Trưởng phòng. Cửa phòng để mở, và bên trong thì chẳng có ai.
- Trong phòng họp hình như có tiếng động.
Tả Nhất Sơn lên tiếng.
Hàn Đông gật đầu, hướng bước chân về phía phòng họp, liền nghe được từ bên trong vang lên một tiếng hét khá to:
- Tôi ù rồi, ù rồi!
Hàn Đông nhíu mày, người bên trong kia đang làm cái gì vậy?
Phương Hằng Vũ thấp giọng nói:
- Có lẽ là đang đánh bài.
Trong lòng Hàn đông lửa giận đã bốc lên, đánh bài trong giờ làm việc đã đành, lại còn chơi ngay trong phòng họp như vậy, đám người này thật quá thể rồi!
Đẩy cửa vào, chỉ thấy trong phòng có ba người đang vây quanh một chiếc bàn, vẫn còn đang cầm lá bài trên tay, trước mặt mỗi người còn là một đống tiền, loại 5 tệ, 10 tệ, rồi cả 50 tệ nữa.
Ngồi đối diện với cửa ra vào là Phó trưởng phòng Bộ Hy Ninh, gã không biết Hàn Đông, tưởng Hàn Đông tới có việc, lên tiếng:
- Các anh tìm ai?
Hàn Đông cười lạnh đáp:
- Các anh cũng quá nhàn rỗi đấy nhỉ?
Người ngồi quay lưng lại phía cửa là trưởng phòng Giáo dục Tô Gia Dịch. Nghe được giọng nói lạnh lùng của Hàn đông, y lập tức quay đầu lại, đứng bật dậy như lò xo, mặt đỏ rần lên, hai tay run run giấu lá bài ra sau lưng, ấp úng nói:
- Bí....bí thư Hàn, sao...sao anh lại tới đây?
Lúc này, Tô Gia Dịch có cảm tưởng như trời sắp sập xuống đến nơi, gã không thể nào tưởng tượng được Hàn Đông lại chẳng nói chẳng rằng mà đến một cách đường đột như vậy. Chẳng phải Bí thư huyện ủy tới giám sát công tác ở đâu đều phải đánh tiếng thông báo trước sao?
Hai Phó trưởng phòng tuy rằng không biết Hàn Đông, nhưng trông bộ dạng của Trưởng phòng lúc này, lại nghe cách xưng hô của gã với Hàn Đông thì lập tức đoán ra thân phận của hắn, mặt mũi biến sắc, cuống quit buông mấy lá bài trong tay, đứng dậy, toàn thân toát mồ hôi hột, không dám nhìn thẳng mà chỉ dám liếc sang Hàn Đông bằng con mắt sợ sệt.
Hàn Đông tiến lại, cười lạnh nói:
- Không tồi nhỉ. Cũng có nhiều tiền đấy chứ! Xem ra chơi cũng ác đây. Trong giờ làm việc mà các lãnh đạo tụ tập đánh bài thế này, còn làm gương cho ai được nữa. Anh ghi lại tên ba người này cho tôi, sau đó thông báo với Ủy ban Kỷ luật.
- Vâng, Bí thư Hàn.
Tả Nhất Sơn rút ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại tên của ba người này vào, mặc dù cũng có quen biết với ba người, nhưng trong lúc này, anh ta không dám lên tiếng. Bởi vốn dĩ mục đích Hàn Đông đến đây là để kiểm tra lại số vật tư đồ dùng dạy học, mấy người này đen đủi gặp đúng phải lúc Hàn Đông đang đi thanh tra, vậy nên hậu quả không cần nói cũng biết.
Hàn Đông không nói thêm gì nữa, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.
Nhìn theo Hàn Đông đã đi khuất, Tô Gia Dịch thở hắt ra, ngồi thụp xuống chiếc ghế phía sau.
Trưởng phòng Giáo dục mồ hôi vẫn vã ra như mưa. Để trèo lên vị trí này, gã đã phải chạy đi chạy lại nhà Phó bí thư huyện ủy Lý không biết bao nhiêu lần, tiền rồi quà cáp biếu xén không thiếu món nào. Thế mà chỉ trong nháy mắt bao nhiêu công sức đã đổ xuống sông xuống biển hết cả.
Lần trước cũng đã nghe nói về vụ việc ở cục Giao thông, nhưng trăm vạn lần gã cũng không thể ngờ việc này lại xảy ra với chính mình như vậy.
Sắc mặt của Hàn Đông vô cùng xấu. Trưởng phòng và hai Phó trưởng phòng Giáo dục đánh bài trong giờ làm việc, việc này nếu để lộ ra ngoài thì thật đáng xấu hổ.
Hàn Đông quyết định, lần này không chỉ xử lý ba người này mà phải tiến hành xử phạt mang tính răn đe đối với cả Phòng Giáo dục. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho mọi người có thái độ nghiêm túc và chuyên tâm vào công tác, nếu không chỉ dựa vào sự đốc thúc bằng lời của một mình Hàn Đông thì hiệu quả thu được sẽ rất hạn chế.
Tiếp sau đó, Hàn Đông và Phương Hằng Vũ, Tả Nhất Sơn cùng nhau đi tới Phòng Kiểm toán. Tình hình công tác ở nơi này cũng khá ổn nên Hàn Đông không bày tỏ thái độ gì.
Hơn mười một giờ, ba người trở lại Huyện ủy. Hàn Đông lập tức cho gọi ủy viên thường vụ Huyện ủy, chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy Trịnh Thành Văn tới, lệnh cho ông ta thông báo cho mọi người sau bữa cơm trưa vào lúc 2h30’ sẽ tổ chức cuộc họp ủy viên thường vụ mở rộng, chủ yếu thảo luận về vấn đề tác phong công tác và trách nhiệm của lãnh đạo.
Trịnh Thành Văn ghi nhanh vào sổ, hỏi:
- Bí thư Hàn, vậy phải thông báo cho những ai tham gia hội nghị đây?
Hàn Đông trong đầu suy nghĩ, đã làm rồi phải làm cho triệt để, vì vậy phải mở rộng phạm vi ra một chút.
- Tất cả cán bộ của toàn huyện, từ cấp phó phong trở lên. Còn nữa, các nhân vật quan trọng trong Đảng ủy và chính quyền thuộc các ban ngành, bộ phận, các cục, các xã và thị trấn đều phải tham gia. Thời gian là ba giờ đúng.
- Vâng thưa Bí thư. Vậy địa điểm tổ chức là tại hội trường lớn của Ủy ban nhân dân huyện?
Trịnh Thành Văn thái độ hết sức thận trọng, ông ta thấy nét mặt của Hàn Đông lúc này không tốt chút nào, có lẽ là đã điều tra ra tình hình tồi gì đó rồi, không biết lần này là ai gặp phải tai họa đây.
Hàn Đông gật đầu:
- Được, anh mau đi sắp xếp đi.
Sau đó, Hàn Đông liền ngồi phác thảo ra những nội dung cần nhấn mạnh trong cuộc họp chiều này, chủ yếu có hai việc. Một là phải tăng cường xây dựng tác phong làm việc, xóa bỏ tác phong lề mề chậm chạp, đồng thời kiên quyết ngăn chặn tình trạng làm việc riêng hoặc có hành vi tụ tập, vui chơi trong giờ làm. Hai là xác định rõ trách nhiệm của lãnh đạo, một phong ban bộ phận nào đó có nhân viên xảy ra vấn đề thì lập tức cán bộ phụ trách có liên quan phải đứng ra xử lý, còn nếu cán bộ lãnh đạo các cơ quan xảy ra vấn đề, thì lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện được phân công quản lý cũng bị xử phạt tương ứng.
Hàn Đông hiểu rõ nếu không nghiêm trị thẳng tay thì tác phong công tác của huyện Vinh Quang này rất khó sửa đổi, bởi tình trạng bê bối như thế này đã hình thành không phải chỉ ngày một ngày hai, do vậy phải nén đau hạ quyết tâm, thuốc đắng thì dã tật.
Tổ chức cuộc họp Ủy viên thường vụ mở rộng, trên thực tế là cuộc hội nghị trong phạm vi cán bộ toàn huyện, Hàn Đông muốn trong cuộc hội nghị này thử đóng vai ác xem sao.
Buổi trưa tới nhà khách huyện ủy dùng cơm, nghỉ một tiếng rồi Hàn Đông mới xuống lầu. Lúc đó đã có Bạch Hy Lâm và Tả Nhất Sơn đang ngồi đợi ở đó rồi.
Từ sau vụ bị ám sát trên đường lần trước, Hàn Đông cũng nghe theo ý kiến của mọi người, lên xuống lầu đều có bảo vệ. Vốn dĩ hồi trước Trưởng phòng Công an Tào Vĩnh Ba đã bố trí cho hai cảnh sát đảm nhiệm việc canh giữ và bảo vệ ở huyện ủy, Hàn Đông phải gọi điện mấy lần ông ta mới hạ lệnh rút người về.
Vừa bước vào văn phòng, Tả Nhất Sơn đã vội báo cáo:
- Bí thư, Chủ tịch huyện Thẩm đến rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Chủ tịch Thẩm đến đây rồi thì mời ông ấy vào, anh còn vào báo làm gì.
- Vâng.
Nói rồi anh ta bước ra mời Thẩm Tòng Phi vào.
Hàn Đông nói với Thẩm Tòng Phi:
- Chủ tịch huyện Thẩm, sao anh càng ngày càng khách khí như vậy. Chỗ này của tôi anh đến lúc nào cũng được, còn phải câu nệ lễ tiết chức vị làm gì!
Thẩm Tòng Phi khẽ cười:
- Đó là điều đương nhiên mà. Quy tắc vẫn là quy tắc, không thể phá vỡ một cách tùy tiện được.
Ông ta càng ngày càng nhận thấy được sự lợi hại của Hàn Đông, do vậy luôn tự dặn lòng, trước mặt Hàn Đông nhất định phải tỏ ra khiêm nhường, kính cẩn.
- Bí thư Hàn, cá nhân tôi muốn trao đổi ý tưởng với anh về vấn đề sẽ thảo luận trong hội nghị chiều nay. Về trách nhiệm của cán bộ lãnh đạo, tôi cho rằng…
Thẩm Tòng Phi đến tìm Hàn Đông chủ yếu là để trao đổi về ý tưởng của ông ta, cũng là để liên kết nhanh trước một bước. Sau đó Hàn Đông lại cùng ông ta tìm hiểu về tình hình giao thông liên thôn. 2h30’ Thẩm Tòng Phi xin phép cáo từ.
Đợi ông ta đi khỏi, Hàn Đông mới gọi Chu Sĩ Phương tới để điều tra một chút về tình hình ở Phòng Giáo dục, rồi nêu ra ý kiến về việc xử phạt đối với Phòng này. Đây vốn thuộc phạm vi công việc chỉnh đốn tác phong công tác, mà Chu Sĩ Phương lại là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nên Hàn Đông muốn nghe ý kiến của ông ta.
Ba giờ đúng. Hàn Đông đã tới hội trường lớn của Ủy ban nhân dân huyện. Hiện nay Hàn Đông là vị lãnh đạo cao nhất của huyện Vinh Quang này, hắn vừa xuất hiện, cả hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Trên bàn Chủ tịch, mười vị ủy viên thường vụ đã ngồi đầy đủ.
Hàn Đông với khuôn mặt bình tĩnh, bước nhanh vào ngồi ở vị trí trung tâm.
- Các đồng chí, sở dĩ hôm nay mở ra cuộc họp này chủ yếu là để bàn tới vấn đề chỉnh đốn tác phong công tác và xác lập rõ về trách nhiệm của các cấp lãnh đạo. Trước hết mời Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu lên tuyên bố quyết định xử phạt.
Giọng nói của Hàn Đông trầm hùng đanh thép, mang đầy uy nghiêm của vị lãnh đạo tối cao khiến tất thảy mọi người ai nấy đều không khỏi cảm thấy hồi hộp và có phần áp lực. Cả hội trường căng như dây đàn, cơ hồ chỉ cần một tiếng động khẽ cũng có thể làm bầu không khí vỡ tung ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.