Ông cụ nói:
- Hàn Đông, bức ảnh ông đưa cho cháu xem lần trước, cháu cảm thấy thế nào?
Hàn Đông ngẩn người, không ngờ được ông nội lại hỏi đến việc này. Lần trước mẹ mang hình con gái nhà người ta đến cho hắn xem, hắn cũng không xem thật sự, liền trực tiếp nói rằng không thích. Thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, không ngờ ông nội lại bất ngờ hỏi hắn về việc này.
- Ông nội, bây giờ cháu còn nhỏ mà. Có thể để một thời gian nữa hãy tính đến việc này được không?
Hàn Đông đành phải lấy lý do này để lấp liếm.
Ông cụ cười ha hả, nói:
- Vậy được, nhưng việc này cũng không thể kéo dài lâu quá được.
Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng có thể kéo dài thêm được một khoảng thời gian nữa hẵng tính. Cũng có thể đợi đến khi hắn có được chút thành tích lớn hơn, đến lúc đó sẽ có quyền nói chuyện hơn. Có thể lúc đó ông nội sẽ cho hắn quyền lựa chọn cũng không biết chừng.
Đồng thời Hàn Đông cũng cảm thấy kỳ lạ, ông nội gọi điện thoại đến là tùy tiện nói việc này hay sao?
Ông nội tuy nhàn rỗi ở nhà, nhưng ông cũng không đến nỗi rảnh rỗi để tìm hắn nói chuyện phiếm chứ?
Đương nhiên, ông cụ không nói, Hàn Đông cũng không hỏi.
Ông cụ lúc này mới nói:
- Ừ, không có việc gì nữa.
Nói xong, ông liền trực tiếp cúp máy.
Hàn Đông cầm điện thoại, vẫn sững sờ ở đó. Ông nội rốt cuộc là có ý gì vậy?
Suy nghĩ trong chốc lát, Hàn Đông cũng không nghĩ ra được nguyên nhân gì. Tuy rằng cũng là tình thân, nhưng ông nội Hàn Đông đương nhiên không thể nhàn rỗi gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của cháu như những ông nội khác được.
Một lát sau, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho ba hắn.
- Tiểu Đông, gần đây công việc thế nào?
Trong giọng nói của Hàn Chính vang lên, tràn đầy cảm giác vui vẻ.
Hàn Đông lập tức liền cảm giác được một cảm giác vô cùng ấm áp.
- Ba, gần đây cũng tốt, công việc của ba thế nào?
Hàn Đông cười nói.
Hàn Chính cười nói:
- Bận, ngoài bận ra, vẫn còn cảm thấy bận.
Thân là Chủ tịch tỉnh của một tỉnh, công việc của Hàn Chính đương nhiên rất nhiều. Hơn nữa, nếu ông muốn làm ra thành tích, đương nhiên những việc cần bận rộn sẽ nhiều hơn rồi. Vân Điền lại là một tỉnh mà cơ sở hạ tầng địa phương lại khá yếu kém, muốn tìm được một cách phát triển thích hợp, đã là một việc không hề dễ dàng gì. Mặt khác, Chủ tịch tỉnh cũng không phải là nhân vật số một của một tỉnh, có rất nhiều việc cũng không tự làm chủ được. Vậy nên trong khi nỗ lực làm việc, còn phải xử lý vấn đề nhân sự trong mọi mặt, cho nên bận rộn là điều không thể tránh khỏi được.
Sau khi hỏi thăm mẹ, Hàn Đông nhân tiện nói:
- Ba, ông nội vừa gọi điện thoại cho con.
- Thật sao, ông nói gì với con?
Hàn Chính hỏi, đồng thời, ông cũng cảm thấy được, ông cụ đã xem trọng Hàn Đông như thế nào. Từ sau khi Hàn Đông đến Vinh Châu và gây được không ít động tĩnh, thật ra ông cụ đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi. Mà ông thân là Chủ tịch tỉnh, đến tỉnh Vân Điền nhậm chức, ông cụ lại chưa từng gọi một cuộc điện thoại nào cả.
Hàn Đông nói đại khái nội dung cuộc điện thoại của ông cụ một chút, rồi không nói thêm gì nữa. Hắn tin chắc ba chắc cũng biết được ý tứ khi hắn gọi cuộc điện thoại này.
Quả nhiên, Hàn Chính nghe xong liền cười nói:
- Xem ra ông nội rất coi trọng con rồi. Bây giờ con đã là Bí thư Huyện ủy rồi, vừa được thăng chức lên Cục trưởng không bao lâu, nếu muốn được thăng chức nữa, thì phải đợi thêm một thời gian nữa mới được.
Hàn Đông nhân tiện nói:
- Việc này con biết rồi. Nhưng hiện tại con vẫn hy vọng được ở huyện Vinh Quang, công việc ở đây vừa mới làm quen tay, con cũng còn muốn làm một chút công việc thực tế hơn.
Hàn Chính mỉm cười nói:
- Ba biết ý của con, con cứ an tâm làm việc đi. Còn về việc cụ thể sắp đặt như thế nào, có lẽ tạm thời cũng không có thay đổi gì. Dù sao con ở địa phương cũng chưa rèn luyện đủ. Đợi đến khi nào phù hợp, có lẽ sẽ để con đến Ủy ban trung ương hoặc các cơ quan trực thuộc tỉnh làm một thời gian, quá độ một chút, đến lúc đó để con lên một cấp nữa cũng dễ hơn.
Lúc này Hàn Đông xem như đã hiểu rồi, ông nội gọi cuộc điện thoại này, chủ yếu là tìm hiểu công việc và tư tưởng của hắn trong thời gian gần đây. Như vậy cũng dễ cho việc sắp xếp công việc sau này của hắn.
Dù sao nếu Hàn Đông cứ ở mãi ở huyện Vinh Quang thành phố Vinh Châu làm Bí thư Huyện ủy, tuy rằng có được sự rèn luyện. Nhưng nếu muốn ở vị trí này mà được đề bạt lên Phó giám đốc sở, thì không phải dễ dàng như vậy được. Thông thường cách làm dễ dàng nhất là đến các bộ Trung ương, Ủy ban Trung ương hoặc các cơ quan quan trọng của tỉnh một thời gian. Cứ như vậy, sẽ được thuận lợi mà được đề bạt lên cấp Phó giám đốc sở.
Hàn Đông làm Chủ tịch huyện huyện Phú Nghĩa từ tháng chín năm chín hai, đến nay cấp bậc của hắn đã được đề bạt lên đến cấp Cục trưởng. Nếu hắn được tiếp tục đề bạt lên cấp Giám đốc sở, vậy ít nhất cũng phải đợi đến hai năm nữa, tức là phải khoảng tháng mười năm chín tư mới phù hợp.
Hiện tại là tháng tư năm chín ba, Hàn Đông cho dù có thể được đề bạt trong thời gian sớm nhất, thì cũng phải cần chờ một năm rưỡi nữa mới được.
Cũng tức là, theo như sắp xếp trong nhà, Hàn Đông có thể ở huyện Vinh Quang được khoảng nửa năm, sau đó lại điều động đến một chức vụ khác, đến một bộ phận khác rèn luyện một thời gian, để xây dựng một cơ sở cho bước đi tiếp theo.
Cái hình thức phát triển nhanh chóng hình ốc xoắn này, là sự lựa chọn tốt nhất cho những người có bối cảnh như Hàn Đông.
Bởi vậy đối với sự sắp xếp của người trong nhà, Hàn Đông cũng không có gì để phản đối.
Hơn nữa đi nhiều nơi một chút, bản thân hắn cũng phải rèn luyện qua nhiều chỗ, cũng có lợi cho sự phát triển sau này.
Nói chuyện với ba được một lát, Hàn Đông liền cúp máy. Nếu đã biết rõ được ý đồ của ông nội khi gọi điện, Hàn Đông cũng không còn gì để lo lắng nữa.
Hàn Đông bây giờ biết ông nội gọi điện để tìm hiểu tình hình, là để có một tham khảo tốt hơn cho việc sắp xếp bước đi tiếp theo của hắn.
Thực ra, Hàn Đông thật sự cũng không muốn vào các phòng ở trung ương. Tuy đứng cao có thể nhìn được xa, nhưng Hàn Đông cảm thấy bản thân hắn cần không phải là trèo cao nhìn được xa, mà là tích lũy được nhiều kinh nghiệm từ trong các công việc thực tế hơn.
- Thôi đi, không nghĩ nhiều như vậy nữa. Dù sao có lẽ cũng có thể được ở huyện Vinh Quang một thời gian nữa. Vậy mình nên làm tốt những việc nên làm, tranh thủ thời gian xây dựng một cơ sở vững chắc cho huyện Vinh Quang.
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Cái gọi là một lần nhậm chức quan, tạo phong cách một phương, Hàn Đông từ trước đến nay đều yêu cầu nghiêm khắc với bản thân như vậy.
Bản thân hắn không những không ngừng rèn luyện, mà đồng thời với việc tích lũy thành tích, còn nhất định phải làm những việc thật sự có ích. Nhất định phải lưu lại được những vết tích có tác dụng thúc đẩy của mình tại nơi mình đã từng nhậm chức.
Trước đây Hàn Đông ở thị trấn Triệu Hoa, đã làm được rất nhiều thành tích. Những việc mà hắn làm được, đối với địa phương mà nói, đều có lợi cho sự phát triển lâu dài.
Cho nên, Hàn Đông quyết định, bản thân hắn nhất định phải thúc đẩy công trình cải tạo huyện cũ Quang Vinh. Chỉ cần trước khi hắn rời khỏi đây, có thể chính thức mở ra công trình này, vậy sau khi hắn rời đi, người kế nhiệm có thể tiếp tục dựa theo phương án của hắn mà tiến hành tiếp tục.
Đương nhiên phải đảm bảo trong một thời gian nhất định, huyện Vinh Quang còn có thể dựa theo ý tưởng của hắn mà tiếp tục thực hiện, thì Hàn Đông phải bắt đầu từ các phương diện mới được. Điểm đầu tiên là sự chuẩn bị về mặt nhân sự, bất kỳ một công việc này, điều quan trọng nhất cũng là người đi thực hiện nó. Hàn Đông muốn sau khi hắn rời đi, con đường phát triển của huyện Quang Vinh không đến nỗi rẽ sang một hướng khác, thì phải để lại một hệ thống nhân tài có thể tin tưởng được.
Lấy viết ra, Hàn Đông viết vào cuốn sổ nhỏ tất cả những người là cán bộ cấp Cục phó trở lên hiện nay trong huyện, đồng thời cũng ghi lại những Trưởng phòng hắn cho rằng năng lực làm việc cũng không tồi.
Sau đó Hàn Đông đếm một chút, bản thân hắn tổng cộng đã viết ra hơn hai mươi cái tên. Nếu bản thân hắn có thể trong một thời gian nhất định, sắp xếp cho họ được vào những vị trí quan trọng. Vậy sau này có bọn họ ở đây, sự phát triển của huyện Quang Vinh, cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Đông đến văn phòng làm việc chưa được bao lâu, Hàn Mạn Lương liền gọi điện thoại đến. Y nói:
- Tiểu Đông, người tôi đã giúp cậu liên hệ xong rồi, có gì cậu cứ gọi điện thoại, tình huống cụ thể cậu nói với y được rồi.
Hàn Đông ghi lại phương thức liên lạc, nói:
- Vất vả cho anh Mạn Lương rồi, chờ tôi có thời gian sẽ quay về mời anh uống rượu.
Hàn Mạn Lương vui mừng mỉm cười, nói:
- Có thể giúp được cậu, tôi cũng thấy vinh hạnh mà.
Hàn Đông trêu đùa vài câu với y. Sau khi cúp máy, lập tức liền gọi điện thoại cho Trưởng phòng Vương của viện nghiên cứu quy hoạch thiết kế thành phố Yến Kinh, giới thiệu bản thân một chút.
Trưởng phòng Vương liền nhiệt tình nói:
- Bí thư Hàn, xin chào, nghe nói cậu là Bí thư Huyện ủy trẻ nhất nước à? Tình hình của cậu tôi đã biết rồi, tôi chuẩn bị sắp xếp một tổ chuyên gia đến. Cậu xem thử xem lúc nào thì phù hợp?
Hàn Đông cũng rất vui mừng, nói:
- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, quy hoạch sớm một chút, như vậy chúng tôi cũng có thể nhanh chóng khởi công được.
- Vậy ngày kia đi, để chuyên gia phía chúng tôi chuẩn bị một chút, ngày kia bay tới Thục Đô, đến lúc đó còn phải phiền Bí thư Hàn đi đón nữa.
Trưởng phòng Vương có vẻ vô cùng khách sáo nói.
Trước đó, Hàn Mạn Lương cơ bản chưa từng trực tiếp tìm y, mà là thông qua quan hệ mà chào hỏi y, sau đó lấy được cách thức liên lạc với y.
Dù sao tuy Hàn Mạn Lương không đi theo con đường chính trị, nhưng với thân phận của y, người kết giao, đều là những công tử có bối cảnh xuất sắc. Các mạng lưới quan hệ cũng rất phức tạp, muốn tìm người ở viện nghiên cứu thiết kế quy hoạch thành phố Yến Kinh nhờ giúp đỡ, quả thật cũng chỉ là một việc quá dễ dàng.
Nhưng Hàn Đông, bởi vì khi còn là Bí thư Đoàn ủy ở khoa tiếng Trung trường Đại học Yến Kinh cũng không qua lại với nhiều người lắm, sống những ngày tháng khá đơn giản. Sao đó lại bị ông nội đưa đến Vinh Châu, cơ bản không kết giao nhiều với những người được gọi là ‘Thái tử’ nhiều lắm. Cho nên nếu hắn cần làm việc gì đó, còn không được thuận tiện bằng Hàn Mạn Lương.
Đương nhiên, tình hình phát triển gần đây của Hàn Đông, không phải là điều mà Hàn Mạn Lương và nhóm bạn của y có thể so sánh được.
Sau khi lấy được tin tức, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Thẩm Tòng Phi, nói rõ tình hình một chút, để y cũng có thể chuẩn bị những việc có liên quan.
Ngày thứ ba, Hàn Đông bảo Phó chánh văn phòng Huyện ủy Phương Vũ Hằng đích thân đến sân bay Thục Đô đón người.
Một giờ chiều, Phương Vũ Hằng dẫn theo tổ chuyên gia đến, tổng cộng có bảy người, trong đó có hai người lớn tuổi, tác đã hoa râm, vừa nhìn đã biết là thuộc tuýp người học rộng. Những người còn lại đều trung niên, hiển nhiên cũng đều là những chuyên gia có kinh nghiệm.
Nhìn thấy tổ chuyên gia, Hàn Đông cũng yên tâm. Tin chắc phương án thành phố mới mà tổ chuyên gia này thiết kế sau khi khảo sát thực địa xong, nhất định là phương án hợp lý nhất.
Trung Quốc tuy có nhiều chuyên gia giả và đồ giả, nhưng nếu mời được chuyên gia thật từ những cơ quan chính quy, hơn nữa họ lại là những người làm việc chăm chỉ thật thà, thì những thứ mà họ làm ra được cũng không phải quá kém.
Sau khi sắp xếp tổ chuyên gia vào phòng tốt nhất trong khách sạn Vinh Quang, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi cùng mời họ ăn cơm.
Thấy Hàn Đông còn trẻ tuổi như vậy mà đã là Bí thư Huyện ủy, điều này khiến nhóm chuyên gia cũng rất kinh ngạc. Mặc dù bọn họ xuất thân làm nghiệp vụ, nhưng cũng biết ở cơ sở nếu muốn được thăng quan, là một việc vô cùng khó. Huống hồ là Bí thư Huyện ủy của một huyện, đây quả thật là một vị trí rất quan trọng. Người thanh niên trẻ tuổi này nhìn qua như vừa mới từ trường đại học ra, lại có thể lăn lộn được đến vị trí cấp Cục trưởng này, quả thật khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Mặt khác, nhìn thấy Thẩm Tòng Phi là một Chủ tịch huyện lại khá tôn kính Hàn Đông, lúc nào cũng nhắc nhở về sự lãnh đạo của Hàn Đông. Điều này khiến bọn họ lại càng cảm thấy kinh ngạc. Bởi bọn họ cảm thấy, thái độ của Thẩm Tòng Phi đối với Hàn Đông, nhìn qua là biết không phải giả vờ, mà là xuất phát từ nội tâm. Điều này có thể chứng tỏ Hàn Đông không phải loại người hoàn toàn dựa vào mối quan hệ mà có được vị trí này, chắc chắn cũng có bản lĩnh riêng của hắn. Nếu không, cho dù có ngồi lên được vị trí này, người khác cũng không thể tâm phục khẩu phục được.
Sau khi Thẩm Tòng Phi tiết lộ một loạt những thành tích mà Hàn Đông đã làm được, những chuyên gia này lại càng kinh ngạc hơn nữa. Họ không ngờ Hàn Đông lại có thể làm ra được những thành tích như vậy, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Bởi vì những chuyên gia này từ Yến Kinh đến, lại không phải là những người làm về chính trị, cho nên nói chuyện cũng không được khách sáo lắm, bọn họ thể hiện biểu cảm khá kinh ngạc về Hàn Đông. Sau khi tìm hiểu tình hình, lai không ngừng tán thưởng về những thành tích mà hắn đã làm được. Điều này khiến Hàn Đông rất vui, đương nhiên cũng cảm giác những chuyên gia này đều là những người ăn nói thẳng thắn, liền nói:
- Các vị chuyên gia từ xa đến đây, vì sự phát triển của huyện Vinh Quang mà dốc tâm dốc sức. Ở đây, trước tiên tôi xin thể hiện sự biết ơn, đến lúc đó nếu các vị chuyên gia có yêu cầu gì, xin cứ nói ra, chúng tôi sẽ dốc sức đáp ứng.
Cơm nước xong, Hàn Đông sắp xếp cho Phó chánh văn phòng Huyện ủy Phương Vũ Hằng đi cùng các chuyên gia trong toàn bộ hành trình. Có gì cần giúp đỡ, có thể trực tiếp giải quyết.
Trước khi tổ chuyên gia đến, các lãnh đạo phía tỉnh cũng đã đánh tiếng trước, cho nên họ cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Chỉ yêu cầu xe, ngoài ra còn có Phương Vũ Hằng đi cùng, rồi bắt đầu công việc.
Ba ngày sau, tổ chuyên gia liền mang theo những tài liệu có liên quan rời khỏi huyện Vinh Quang.
Bọn họ đến chủ yếu là để tiến hành khảo sát về địa điểm của thành cổ, thành mới của huyện Vinh Quang, tiến hành khảo sát tình hình xung quanh, như vậy mới thuận tiện cho việc quy hoạch sau này. Còn về phần quy hoạch cụ thể, phải đợi sau khi họ quay về, phải họp bàn với nhiều chuyên gia khác hơn nữa mới có thể quyết định được.
Hàn Đông để Phương Vũ Hằng đích thân đưa họ đến thành phố Thục Đô. Trong toàn bộ quá trình, cũng đã thể hiện sự khách sáo và nhiệt tình vô cùng đối với các chuyên gia này.
- Bí thư Hàn, những chuyên gia này thật sự rất chuyên nghiệp. Tôi thấy họ thu thập các loại số liệu, rồi chụp hình, đều rất nhiều. Tin rằng khu nội thành mới mà bọn họ quy hoạch ra, nhất định tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Thẩm Tòng Phi ngồi trước mặt Hàn Đông mỉm cười nói.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, đợi sau khi có phương án quy hoạch rồi, chúng ta sẽ mở Hội nghị thường vụ để quyết định, sau đó sẽ lập dự án, chuẩn bị tốt đơn xin, nhanh chóng phê duyệt văn bản có liên quan.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Cái này thì cần Bí thư ra tay rồi. Có Bí thư Hàn ra mặt, tin chắc có thể nhanh chóng lấy được văn kiện thôi.
Lần trước Hàn Đông cũng đã đánh tiếng trên Hội nghị thường vụ rồi. Thẩm Tòng Phi cũng biết Hàn Đông không phải loại người khoác lác, nên tin chắc Hàn Đông chắc chắn biết chắc rồi mới dám nói như vậy.
Hàn Đông cười cười, không phải chỉ có nói không như vậy, dù sao đến lúc đó hắn cũng có thể lấy được bản phê duyệt về là được rồi.
- Đúng rồi, Chủ tịch huyện Thẩm, chuyện này nhất định phải chú ý bảo mật. Nếu không, đến lúc đó công việc di dời khởi công khu nội thành mới của chúng ta sẽ vấp phải nhiều việc bất lợi.
Hàn Đông nghiêm túc nói, nếu có người biết trước việc di dời khu nội thành, rồi lại đi mua trước đất đai hay gì đó, đến lúc đó lại có thể trục lợi từ việc này, cũng sẽ tạo thành trở ngại cho việc xây dựng khu nội thành mới.
Trước mắt mà nói, ngoài mười một Ủy viên thường vụ Huyện ủy ra, không còn người nào biết về việc này.
Đương nhiên Phó chánh văn phòng Huyện ủy Phương Vũ Hằng đi cùng các chuyên gia trong toàn bộ hành trình, y có lẽ đã đoán được một chút sự việc từ trong những lời nói, việc làm của các chuyên gia. Nhưng Hàn Đông cũng tin chắc y sẽ không nói lung tung.
Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:
- Việc này quả thật không thể truyền ra ngoài được, nếu không, có nhiều người sẽ nhân cơ hội mà trục lợi. Trước mắt mà nói, phần lớn những người trong Huyện ủy vẫn đáng tin. Nhưng theo tôi thấy Bí thư Hàn vẫn nên nhấn mạnh một lần nữa về việc này thì tốt hơn.
Hàn Đông cũng hiểu được ý tứ của Thẩm Tòng Phi, y là lo lắng số người cá biệt trong Huyện ủy. Những người này vốn dĩ không nghiêng về phía Hàn Đông, biết địa điểm di chuyển mới của khu nội thành. Đến lúc đó nếu trong lòng có tính toán, tiết lộ ra một chút tin tức, thì có thể gây ra không ít bất lợi cho công việc của Hàn Đông.
- Hừ, nếu có ai dám quấy rối, vậy đừng trách tôi không khách sáo.
Hàn Đông tức giận nói.
Nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi đã than thầm trong lòng:
- Hàn Đông tuổi còn trẻ, nhưng khí độ, khí thế lại giống như những quan lớn đã lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm. Chỉ nhìn từ điều này, hắn có thể bước lên tới chức vụ này, cũng không phải chỉ đơn giản là may mắn, cũng không phải chỉ dựa vào quan hệ mà được.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:
- Như thế này đi, tôi đoán chừng quy hoạch khu nội thành mới sẽ nhanh chóng được gửi về. Ngày mai chúng ta mở Hội nghị thường vụ, nhấn mạnh thêm về việc này một chút. Mặt khác, cũng phải bảo cục Xây dựng, cục Đất đai trong thời gian này, dừng những hạng mục phía cục Đất đai đang mở. Đồng thời tiến hành xử lý những tình huống chiếm đất, sử dụng đất không đúng. Như vậy mới có thể hiểu biết hơn về hiện trạng đất đai, đồng thời cũng có thể nắm rõ hơn về những thay đổi sau này. Nếu có ai phá rối bên trong, đến lúc đó điều tra ra cũng dễ dàng hơn.
Ngày hôm sau, trong Hội nghị thường vụ, Hàn Đông lại một lần nữa nhấn mạnh hơn về việc bảo mật trong việc mở khu nội thành mới. Hàn Đông nói rất nghiêm khắc, nhấn mạnh:
- Việc di dời cải tạo huyện thành, đây là một quyết sách lớn của Huyện ủy đứng trên lập trường vì sự phát triển của toàn huyện. Trước khi chưa được thực hiện vào thực tế, nhất định phải bảo mật nghiêm khắc. Nếu trong số những người chúng ta đang ngồi đây có ai tiết lộ tin tức, vậy ở đây tôi xin cảnh cáo trước, đến lúc đó Huyện ủy không những nghiêm túc xử lý, tôi cũng sẽ báo cáo việc này lên Thành ủy, để Thành ủy có những hình thức xử phạt tương ứng.
Nhưng, sự việc lại không giống như Hàn Đông tưởng tượng. Cũng có thể những người này cảm thấy sự việc không dễ dàng điều tra ra như vậy.
Ngày mười lăm tháng tư, Thẩm Tòng Phi đến văn phòng Hàn Đông, tức giận nói:
- Bí thư Hàn, theo những tình hình mà cục Đất đai tìm hiểu được, trong thời gian hơn nửa tháng nay, ở chỗ địa điểm của khu nội thành mới, đã có mười bảy lô đất được chuyển nhượng quyền sử dụng. Trong đó lần lượt do năm công ty sở hữu, đều nằm trong những khu trọng yếu.
- Thật không?
Thần sắc Hàn Đông liền trở nên lạnh lùng, xem ra có những người đã bí quá hóa liều rồi,
- Việc này nhất định phải điều tra tới cùng. Như thế này đi, anh đánh tiếng với cục Đất đai, bắt đầu từ bây giờ, khu đất đó đừng động đến nữa. Còn về mười bảy lô đất đã chuyển nhượng đó, tôi thấy nên để cục Công an tham gia điều tra được rồi, thử xem bọn họ là quan hệ như thế nào.
Hàn Đông thật sự tức giận, không ngờ bản thân hắn năm lần bảy lượt nhấn mạnh, lại còn có người làm như vậy. Lẽ nào bọn họ cho rằng sau khi tin tức được tiết lộ ra ngoài, thì sẽ không thể điều tra ra được sao?
Lập tức, Hàn Đông liền gọi điện thoại bảo Cục trưởng cục Công an Tào Vĩnh Ba đến. Tào Vĩnh Ba này làm việc cũng thật sự không tồi, năm công ty đó nhìn từ bên ngoài, tất cả các hành vi đều hợp pháp, nhưng bọn họ chắc chắn là nhằm vào khu nội thành mới mà đến. Cho nên muốn làm rõ ràng rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật, Hàn Đông đành phải để Tào Vĩnh Ba nghĩ cách.
Rất nhanh, Tào Vĩnh Ba liền tới, y cúi người, chào Hàn Đông:
- Chào Bí thư Hàn!
Sau đó y lại chào hỏi Thẩm Tòng Phi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ngồi xuống nói đi.
Ba người ngồi trong phòng khách, Hàn Đông nói rõ tình hình một chút:
- Việc này chỉ có thể bí mật điều tra, không thể gây ra những động tĩnh quá lớn. Điều tra bằng cách nào thì do anh nghĩ cách, tôi chỉ quan tâm đến kết quả, phải nhanh!
Tào Vĩnh Ba nói:
- Bí thư Hàn yên tâm, tôi nhất định dốc sức làm.
Hàn Đông nói:
- Ừ, tôi cũng khá yên tâm với năng lực làm việc của anh, anh được lên chức Trưởng phòng bao lâu rồi?
Tào Vĩnh Ba ngây người một chút, nói:
- Báo cáo Bí thư Hàn, đã ba năm sáu tháng rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Nhớ cũng rõ ràng đấy chứ. Được rồi, tôi không có việc gì nữa, anh nhanh chóng hành động đi.
- Vâng, Bí thư Hàn.
Tào Vĩnh Ba đứng lên, kính lễ rồi lui ra sau.
Đợi sau khi Tào Vĩnh Ba đi rồi, Thẩm Tòng Phi hỏi:
- Bí thư Hàn, cậu định làm thế nào?
Hàn Đông cười lạnh một chút, nói:
- Tạm thời chỉ có thể để Tào Vĩnh Ba đi điều tra. Nhưng tôi thấy phía Huyện ủy có một số người, vẫn phải nên điều tra một chút thì tốt hơn.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn có ý tưởng gì, tôi nhất định đều ủng hộ.
Hàn Đông nhìn y một cái, nói:
- Lão Thẩm, tôi tiết lộ cho anh một chút vậy. Dự định của tôi là, nhân lúc thế cục Thành ủy hiện nay đang có lợi cho chúng ta, chúng ta nên nhanh chóng điều chỉnh tốt nhân sự phía Huyện ủy đi. Chỉ khi mọi người cùng đồng lòng rồi, mới có thể đảm bảo được huyện Vinh Quang nhanh chóng được phát triển. Suy nghĩ trước mắt của tôi, Lý Vĩnh Trung, Lý Hoán Sĩ, Tiếu Tưởng Cường, nếu có thể đổi được, thì cố gắng thay đổi một chút. Anh cũng suy nghĩ cẩn thận đi, có người nào phù hợp, thì báo cho tôi một tiếng, đến lúc đó sẽ tiện cho tôi trong việc suy xét toàn diện. Vấn đề nhân sự, anh cứ thoải mái đề xuất là được rồi. Tôi cũng không phải đang khách sáo với anh, dù sao cũng chỉ vì sự phát triển tốt hơn cho Huyện ủy mà thôi.
Nghe Hàn Đông nói, trong lòng Thẩm Tòng Phi có chút nghi hoặc. Hàn Đông làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Nhìn biểu hiện của Hàn Đông, dường như hận không thể biến Huyện ủy huyện Vinh Quang thành một nơi độc đoán vậy.
Từ tình hình hiện tại mà xem xét, Hàn Đông đã duy trì được vị trí lãnh đạo chủ chốt ở huyện Vinh Quang. Nhưng nhìn bộ dạng của hắn, dường như vẫn chưa được hài lòng lắm.
Thẩm Tòng Phi cảm thấy, sở dĩ Hàn Đông như vậy, có lẽ cũng không phải hoàn toàn vì việc mở khu nội thành mới. Bởi vì cho dù với tình hình trước mắt của Huyện ủy, cơ bản một mình Hàn Đông nói là được. Cho dù hắn thay những người đó rồi, thật ra tình hình cũng gần như vậy cả thôi.
- Bí thư Hàn, vậy tôi sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu có người thích hợp, tôi sẽ báo cho anh.
Thẩm Tòng Phi nhất thời suy nghĩ không được thông suốt. Hơn nữa trước đó y cũng chưa chuẩn bị tâm lý, tạm thời chưa có được người thích hợp.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, việc này anh cứ lưu tâm, phải coi đây như một công việc trọng yếu trong giai đoạn này để làm. Chúng ta cũng nhân cơ hội có người tiết lộ bí mật này, đến lúc đó cũng tiến hành một lần điều chỉnh đối với những thành viên Huyện ủy.
- Được, Bí thư Hàn, tôi sẽ chú ý.
Thẩm Tòng Phi nói. Trong lòng y vẫn cảm thấy kỳ lạ. Bây giờ Hàn Đông có vẻ rất vội vàng, dường như hận không thể trong một lúc làm hết những công việc ở huyện Vinh Quang. Việc này cũng thật quá kỳ lạ rồi!
Trở về Ủy ban nhân dân huyện, Thẩm Tòng Phi ngồi trong văn phòng làm việc, trong lòng vẫn đang cân nhắc tình huống của Hàn Đông. Y nghĩ trước nghĩ sau rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ được một chút manh mối.
- Xem ra Bí thư Hàn ở huyện Vinh Quang không được bao lâu nữa.
Thẩm Tòng Phi thầm than trong lòng:
- Hắn sắp xếp như vậy, là hy vọng sau khi hắn đi, huyện Vinh Quang có thể dựa theo tình hình hiện tại mà phát triển thêm vài năm nữa!
- Như vậy, hắn bảo mình đề xuất Ủy viên thường vụ, đó chắc là xuất phát từ nội tâm. Sau khi hắn đi, nếu do mình nhậm chức Bí thư Huyện ủy, là cách có lợi nhất cho việc huyện Vinh Quang tiếp tục phát triển theo phương hướng trước mắt.
Nghĩ thông suốt được những điều đó, Thẩm Tòng Phi liền yên tâm hơn. Trong lòng ngoài sự cảm thán ra, còn có chút tiếc nuối. Dù sao cùng một bộ máy với Hàn Đông, y cũng cảm thấy khi làm việc gì cũng rất thuận lợi và nhẹ nhàng, hơn nữa còn có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Hàn Đông. Nhưng một khi Hàn Đông bị điều đi, vậy sau này mối liên hệ giữa hai người cũng ít đi nhiều rồi.
Đương nhiên, Hàn Đông điều đi, với y mà nói cũng là một cơ hội, y cũng có thể tiến thêm được một bước nữa, từ Chủ tịch huyện đến Bí thư Huyện ủy, trở thành một nhân vật số một thật sự về mặt ý nghĩa của huyện. Còn nếu như Hàn Đông không điều đi, thì y cũng không thể tiến thêm một bước được.
Lập tức, Thẩm Tòng Phi bắt đầu cân nhắc. Những người mà Hàn Đông nhắc đến, xem xem có người nào phù hợp có thể đẩy lên thế chỗ được không. Theo tình hình trước đó Hàn Đông có hỏi Tào Vĩnh Ba, chắc chắn Hàn Đông có ý định cất nhắc Tào Vĩnh Ba. Hiện nay Tào Vĩnh Ba là Trưởng phòng Công an huyện. Nếu có được sự cất nhắc, tốt nhất là nên đẩy Bí thư Đảng ủy Công an Huyện ủy Lý Vĩnh Trung xuống. Với thân phận là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an, lại kiêm nhiệm thêm Cục trưởng cục Công an, như vậy cũng coi như là một chuyện tất yếu.
- Bí thư Hàn, qua điều tra, mấy công ty đó, trong đó có hai công ty có hai công ty có quan hệ với Phó chủ tịch huyện Tiếu và một công ty có quan hệ với Bí thư Lý Vĩnh Trung, còn có một công ty có liên quan đến Phó bí thư Lý Hoán Giai.
Qua điều tra của ngày hôm nay, Tào Vĩnh Ba đã điều tra rõ ràng được tình hình cơ bản,
- Nhưng những thông tin này đều suy đoán được từ những tình hình mà nhân viên trong công ty của họ, và những người thuộc cấp quản lý cung cấp, chưa được tiến hành xác thực.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Tình hình tôi đã biết rồi, việc này tạm thời cứ như thế đi. Anh tiếp tục làm tốt công việc thuộc phận sự của mình đi.
Đối với năng lực làm việc của Tào Vĩnh Ba, Hàn Đông vẫn khá vừa lòng. Y lại là người xứng đáng được cất nhắc, cho nên trong lòng Hàn Đông, quả thật cũng có ý định để y tiếp nhận vị trí Bí thư Đảng ủy Công an của Lý Vĩnh Trung rồi.
Hàn Đông đã nghĩ rồi, nếu phải hành động, thì phải nhanh chóng điều chỉnh một chút mới được.
Với tình huống trước mắt của Thành ủy, Hàn Đông cũng hiểu rồi. Sau khi Sa Ứng Lương gặp chuyện không may, tuy đã trống một Trưởng ban tổ chức, nhưng tổng thể mà nói Đinh Vi Dân vẫn có thể khống chế được Hội nghị thường vụ Thành ủy.
Cho nên, Hàn Đông nghĩ rằng để sau khi chuẩn bị xong, hắn sẽ đi tìm Đinh Vi Dân và những lãnh đạo có liên quan để bàn bạc một chút, thông qua bọn họ để quyết định những lãnh đạo của Huyện ủy. Như vậy cho dù sau này hắn phải rời đi rồi, nếu trong Huyện ủy có chuyện gì xảy ra, Huyện ủy huyện Vinh Quang về cơ bản cũng không phải chịu những sự tấn công quá lớn.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Đông nghe máy, chỉ nghe thấy Chu Chính vui mừng nói qua điện thoại:
- Anh Đông, báo cho anh một tin, là một tin tốt, tôi đã được đề bạt làm Trưởng phòng rồi.
Hàn Đông cười ha hả, nói:
- Chà chà, xem ra phía tỉnh cũng đề bạt khá nhanh đó chứ. Nhưng cấp Trưởng phòng vẫn chưa đủ, cậu vẫn phải thêm một cấp nữa mới được.
Chu Chính nói:
- Anh Đông, đâu có dễ dàng như vậy được. Tôi vừa mới được đề bạt lên chức Trưởng phòng, ít nhất cũng phải hai năm nữa. Hơn nữa muốn được đề bạt lên chức Cục trưởng, thì ít nhất cũng phải bốn năm nữa, khoảng cách với anh Đông càng ngày càng xa rồi.
Hàn Đông cười nói:.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
- Cho nên mới nói cậu phải nỗ lực nhiều hơn mà. Được ở sở tỉnh là một cơ hội tốt, phải mở rộng tầm nhìn hơn, tích lũy nhiều kinh nghiệm một chút, sẽ có lợi về sau.
Chu Chính cợt nhả nói:
- Vâng, tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo.
Cúp máy, Hàn Đông cũng mừng thay cho Chu Chính. Chu Chính bây giờ vẫn còn trẻ, con đường quan trường vẫn còn rất dài. Mặc dù trước mắt hắn vẫn còn chưa dùng được y, nhưng bây giờ bắt đầu bồi dưỡng, sau này chắc chắn sẽ có chỗ dùng. Hơn nữa người được bồi dưỡng như vậy, mới chính là phe phái chân chính của mình.
Ngày hai mươi lăm tháng tư, phương án quy hoạch của viện quy hoạch xây dựng của thành phố Yến Kinh cuối cùng cũng được gửi xuống.
Hàn Đông bảo Phương Vũ Hằng đến Yến Kinh một chuyến, lấy phương án về.
Sau đó Hàn Đông liền mở Hội nghị thường vụ Huyện ủy. Trong cuộc họp nhất trí quyết định, sau đó liền yêu cầu Văn phòng Huyện ủy viết văn bản xin ý kiến.
Trong cuộc họp, Hàn Đông cũng không nhắc đến việc của những công ty đó. Nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn Lý Hoán Giai, Lý Vĩnh Trung và Tiếu Nậm Cường, thì có chút lạnh lùng.
- Chà!
Sau khi trở lại văn phòng, Lý Hoán Giai không khỏi thở dài một tiếng. Y cũng nhìn thấy Hàn Đông rất không hài lòng với y, y cũng đã hiểu là có chuyện gì rồi.