Lúc đầu Hàn Đông có ý muốn mời giáo sư Đinh đi ăn tối, nhưng giáo sư Đinh nói ông có một buổi tọa đàm, nên để lần sau.
Vì vậy hai người để lại liên lạc cho nhau, Hàn Đông cùng với Yến Lâm, Lục Oánh từ biệt giáo sư.
Ra tới bên ngoài, Yến Lâm cười ha ha nói:
- Không ngờ giáo sư Đinh lại có thể dễ nói chuyện như vậy. Lần này anh Đông là sư huynh của bọn em rồi, Hàn sư huynh, bao giờ mới mời cả nhà đi ăn cơm đây.
Hàn Đông cười cười nói:
- Mời bọn em ăn cơm vẫn còn ít lần sao, lần này giáo sư Đinh chọn ra vài người trong khoa đi khảo sát huyện Phú Nghĩa, các em phải chăm chỉ viết luận văn đấy, nếu không đến lúc đó lại không được chọn, lúc đó đừng khóc nhè nhé.
Lục Oánh nói:
- Yên tâm đi, chúng em sẽ viết tốt, đến lúc đó nhất định sẽ đi tham quan công lao vĩ đại của anh Đông.
Yến Lâm cũng tràn đầy tự tin nói:
- Chúng em nhất định sẽ được chọn.
Sau đó, hai người bọn lại dẫn Hàn Đông đến thư viện trong trường, mua những quyển sách mà giáo sư Đinh đã liệt kê ra, tổng cộng tiêu hết gần sáu trăm nghìn.
Làm xong mấy việc này cũng hơn 4h rồi, Hàn Đông suy nghĩ một chút, bây giờ về vẫn còn hơi sớm, nhanh chóng sắp xếp bố trí công việc, đến lúc đó mới có thời gian đọc sách. Đương nhiên, thời gian giống như bọt biển, chỉ cần nén chặt lại thì luôn có. Nhưng để có thể dồn càng nhiều thời gian lại, Hàn Đông vẫn phải tốn sức sắp xếp tốt công việc của mình, làm nghiên cứu sinh cũng vì là công việc tương lai của mình được tốt hơn, nếu vì làm nghiên cứu sinh mà trì hoãn lại công việc, vậy thì đầu đuôi lẫn lộn rồi.
- Bí thư Hàn, tôi báo cáo một chút về tiến triển dự án liên thôn.
Thẩm Tòng Phi ngồi trước mặt Hàn Đông khách sáo nói. Hàn Đông chủ yếu giao cho ông ta quản lý dự án liên thôn. Nhưng Thẩm Tòng Phi cứ mấy ngày lại báo cáo một chút về tiến trình dự án với Hàn Đông, để Hàn Đông có thể hiểu kịp thời về tình hình công tác của ông ta.
Nghe Thẩm Tòng Phi báo cáo xong, Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Dự án giao thông liên thôn là một dự án lớn có lợi cho người dân, Sở giao thông Tỉnh, Cục giao thông Thành phố cũng đều coi trọng, vì vậy chúng ta phải cố gắng, tranh thủ làm ra thành tích hơn nữa.
Thẩm Tòng Phi nói:
- Bí thư Hàn yên tâm đi. Trước mắt, tiến triển dự án giao thông liên thôn rất thuận lợi, tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của Huyện ủy, dự án này nhất định sẽ thành công.
Sau đó hai người thảo luận tiến hành một số công việc trong huyện, bây giờ tất cả các ủy viên thường vụ huyện Vinh Quang cơ bản đều là người của Hàn Đông rồi, vì vậy nếu có chuyện gì, chỉ cần Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi hai người họ bàn bạc thì cơ bản có thể quyết định được. Chỉ cần mở hội nghị thường vụ, mọi người cũng đều giơ tay biểu quyết, suy nghĩ của Hàn Đông cũng gắn liền với suy nghĩ của hội nghị thường vụ mà thôi.
Vì vậy, ở huyện Vinh Quang bây giờ, Hàn Đông hoàn toàn là trung tâm nòng cốt, hắn bây giờ có thể nhất ngôn cửu đỉnh. Những lời nói nào nói ra, tự nhiên có thể được chấp hành nhanh chóng.
Qua mấy lần thay đổi nhân sự, hơn nữa Hàn Đông lại hết sức tăng cường đẩy mạnh vấn đề xây dựng phong cách làm việc. Để mọi người đều biết đến Hàn Đông làm việc tuyệt đối nhanh gọn, không nói gì về tình cảm, vì vậy tác phong làm việc của huyện Vinh Quang được cải thiện rõ rệt, hiệu quả công việc cũng được nâng cao. Điều này làm cho Hàn Đông rất hài lòng.
Hàn Đông nói:
- Lần này tôi đi lên tỉnh, đã báo cáo nộp đơn lên trên rồi, tôi tin rằng rất nhanh thôi sẽ có tin trả lời, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đi Bắc Kinh, để gửi báo cáo cho phòng ban liên quan trong nội các chính phủ. Chỉ cần Hội đồng nhà nước phê chuẩn, thì dự án cải tạo thành cổ sẽ khua chiêng múa trống mà bắt đầu rồi, vì vậy dự án giao thông liên thôn, Chủ tịch huyện Thẩm sẽ đích thân tiếp nhận, đồng thời cũng phải bồi dưỡng người thích hợp đến lúc đó dễ tiếp nhận. Dù sao về sau phần lớn tinh lực của của Chủ tịch Thẩm, phải đặt vào việc cải cách thành phố.
Thẩm Tòng Phi gật gật đầu nói:
- Được, Bí thư Hàn yên tâm, việc này tôi sẽ giải quyết êm đẹp.
Trong lòng ông ta cũng rất vui mừng, Hàn Đông nhất định không còn bao lâu nữa sẽ phải rời huyện Vinh Quang, bây giờ Hàn Đông giao cho mình xử lý một số việc. Thứ nhất là gia tăng uy tín của mình, thứ hai là tăng chiến tích của mình, đây có thể là một chuyện tốt. Mặc dù điều này có thể làm cho mình mệt một chút, nhưng chỉ cần tốt cho việc thăng cấp tương lại của mình, mệt chút cũng đáng.
Hai người lại nói chuyện một lát, Thẩm Tòng Phi liền cáo từ.
Ông ta vừa đi, Trưởng ban Tuyên giáo liền đến, ha ha cười nói:
- Bí thư Hàn, tôi đến báo cáo về công tác của Ban tuyên giáo.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Trưởng ban Phó ngồi xuống đi.
Phó Sùng Hà thực ra cũng không có việc gì quan trọng, cô chủ yếu mượn cớ báo cáo công tác để ngồi nói chuyện cùng Hàn Đông, kết nối chút tình cảm. Thân trong quan trường, nên hướng tới tổ chức bất cứ lúc nào, báo cáo với lãnh đạo tình trạng tư tưởng của mình, công tác của mình, như vậy thì lãnh đạo mới có thể hiểu được anh, mới có thể trọng dụng anh vào lúc thích hợp.
Sau khi Phó Sùng Hà báo cáo một lượt về công tác, liền mời Hàn Đông khi nào có thời gian qua Ban tuyên giáo hướng dẫn nghiệp vụ.
Hàn Đông nói:
- Công việc của Ban tuyên giáo làm rất tốt, khi nào có thời gian thì tôi sẽ qua.
Phó Sùng Hà gật gật đầu liền nói:
- Bí thư Hàn, cô gái hôm đó là bạn gái của anh à, cô ấy thật xinh đẹp phải không?
Hàn Đông cười cười cũng không nói gì thêm. Hắn thực ra cũng không tiện nói điều gì, nếu như nói cho Phó Sùng Lâm biết Lục Oánh không phải là bạn gái hắn, vậy thì tình huống hôm đó, quan hệ giữa Lục Oánh và hắn sao lại thân thiết vậy. Nếu không phải là bạn gái thì cũng không thể nào nói nổi. Nhưng thực tế Lục Oánh quả thực không phải là bạn gái của hắn, vì vậy Hàn Đông chỉ có thể không trả lời câu hỏi này.
Phó Sùng Hà thấy thái độ của Hàn Đông như vậy, ra hiệu cho hắn không cần nói, rồi cô nói:
- Bí thư Hàn, khi nào anh có thời gian, tôi mời anh ăn cơm nhé.
Hàn Đông nói:
- Tấm lòng của Trưởng ban Phó tôi xin nhận, nhưng thời gian này công việc rất bận, tôi cũng không biết lúc nào có thời gian nữa, chuyện này nói sau vậy, dù sao chúng ta cũng làm việc trong một tòa nhà, bất cứ lúc nào cũng có thời gian cùng nhau dùng bữa mà.
Thấy Hàn Đông không dứt khoát từ chối, Phó Sùng Hà cũng không mấy tự nhiên mà nói thêm lời nào nữa. Lãnh đạo không muốn ăn cơm cùng mình, chẳng lẽ mình có thể lôi kéo lãnh đạo không ăn cơm không được hay sao?
Bởi vậy Phó Sùng Hà đành phải đứng dậy cáo từ.
Tiễn bước Phó Sùng Hà, Hàn Đông bất đắc dĩ cười một chút, uy tín của mình ở Huyện ủy cao cũng không được. Giống như bây giờ mọi người đến báo cáo công tác, bản thân mình cũng không có nhiều thời gian làm việc cá nhân rồi. Vốn Hàn Đông muốn xem khi làm việc có thời gian hay không cũng là khả năng không lớn, vì vậy chỉ có buổi tối dành ra ít thời gian để đọc sách thôi.
Ngày 12 tháng 5, Hàn Đông nhận được tin, Tỉnh ủy đã thông qua yêu cầu của huyện Vinh Quang, yêu cầu Hàn Đông nhanh chóng đi lấy đơn xin.
Hàn Đông rất vui mừng, Tỉnh ủy làm việc cũng rất nhanh, điều này đương nhiên là dưới sự tác động của Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, có sự coi trọng của Bí thư Tỉnh ủy. Chuyện này sẽ được làm nhanh chóng.
Ngày hôm sau Hàn Đông dẫn theo Phó chủ tịch Huyện Vinh Tiểu Dân, Phó chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Phương Vũ Hằng cùng đi.
...
Trước đó, Hàn Đông đã yêu cầu Nam An giúp mình đặt 3 vé máy bay đi Bắc Kinh.
Theo suy nghĩ của Hàn Đông, sau khi lấy được văn bản phê chuẩn của Tỉnh ủy, trước tiên phải nộp lên Nội các chính phủ, rồi nhanh chóng lấy được phê chuẩn của Nội các chính phủ, như vậy huyện Vinh Quang mới chính thức bắt đầu công việc rồi. Nói cách khác, Nội các chính phủ một ngày không phê chuẩn, tất cả việc làm của huyện Vinh Quang đều chỉ là chuẩn bị mà thôi. Sau khi đến Thục Đô, Hàn Đông yêu cầu Vinh Tiểu Dân và và Phương Vũ Hằng đợi chút, hắn liền đến Văn phòng làm việc của tỉnh ủy, khi được biết người thanh niên đó là Bì thư huyện ủy của huyện Vinh Quang, người của Văn phòng làm việc đều rất kinh ngạc, nhưng nhìn chứng minh thư và thẻ công tác thì cũng không nghi ngờ gì nữa, nhân viên làm việc yêu cầu Hàn Đông kí tên rồi đưa văn bản phê chuẩn cho hắn.
Lấy được văn bản phê chuẩn, Hàn Đông suy nghĩ lúc này chưa cần đi gặp Nguyên Hằng Kiện, nếu đi ngoại trừ chuyện tố cáo Thấm Hà Lệ ra thì chẳng còn có gì để nói chuyện, còn không bằng nhanh chóng đưa tờ phê chuẩn đến Nội các chính phủ, mau chóng làm xong việc.
Đến dưới lầu, vừa lúc nhìn thấy Chủ tịch Tỉnh Yến Sơn Cao từ tòa nhà chính phủ đối diện đi xuống, Hàn Đông liền bước lên vài bước, cung kính chào hỏi:
- Chào Chủ tịch Tỉnh Yến.
Yến Cao Sơn đã từng đến huyện Phú Nghĩa thị sát, đối với anh cán bộ trẻ tuổi cấp Cục trưởng này vẫn còn có những ấn tượng nhất định, trên mặt y không có chút biểu cảm gì, gật gật đầu, liền bước tới chiếc xe đang đỗ trước mặt.
Trên thực tế, trong lòng Yến Sơn Cao có chút bất mãn với Hàn Đông, chính là chuyện di dời thành cổ có liên quan đến huyện Vinh Quang lần này. Theo trình tự hàng ngày, Hàn Đông đáng lẽ phải đưa đơn xin vào Ủy ban nhân dân Tỉnh, sau đó Ủy ban nhân dân Tỉnh đệ trình lên Hội nghị Thường vụ thảo luận. Hàn Đông khôn lỏi, trực tiếp đưa cho Nguyên Hằng Kiện, Yến Sơn Cao cũng là từ chỗ Nguyên Hằng Kiện biết được chuyện này, mặc dù chuyện này cũng không có quan hệ quá lớn, nhưng điều này cũng nói chứng minh rằng Hàn Đông hoặc là huyện Vinh Quang căn bản không coi Chủ tịch Tỉnh ra cái gì. Là nhân vật thứ hai ở tỉnh Tây Xuyên, Yến Sơn Cao cũng biết rõ thân phận của Hàn Đông, hành động này của Hàn Đông, khiến cho Yến Sơn Cao cảm thấy, Hàn Đông chính là ỷ vào thế lực của nhà mình, không coi ông ta ra gì, tất nhiên trong lòng ông cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn xe của Yến Sơn Cao đi ra ngoài, Hàn Đông thở dài. Hắn cũng đâu có chọc giận vị Chủ tịch Tỉnh này đâu, nhưng nhìn điệu bộ của Yến Sơn Cao, giống như rất khó chịu với hắn, Hàn Đông cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hàn Đông cũng chẳng có gì là sợ hãi cả.
Vừa mới từ trụ sở Tỉnh ủy đi ra, di động của Hàn Đông vang lên, là Lữ Nam Phương gọi tới, Hàn Đông lúc này liền cho biết nơi gặp nhau, không lâu sau Lữ Nam Phương đưa vé máy bay đến, là bay lúc 3h30, Hàn Đông liền cùng Lữ Nam Phương ăn cơm, sau đó cùng nhau đi uống trà.
Hơn 2h, Bạch Hy Lâm lái xe đến đón Hàn Đông, Vinh Tiểu Dân và Phương Vũ Hằng đến sân bay, sau đó Bạch Lâm Hy liền lại quay về huyện Vinh Quang.
3h30, chuyến bay từ Thục Đô đến Bắc Kinh liền cất cánh lên trời xanh. Ngồi trên máy bay, trong lòng Vinh Tiểu Dân vẫn rất vui mừng. Bây giờ Huyện ủy chuẩn bị tiến hành di dời thành cổ, anh ta biết điều này, mà lần này Hàn Đông dẫn theo anh ta bay đến Bắc Kinh, nhất định là vì chuyện phê chuẩn của Nội các chính phủ. Hàn Đông cho anh ta đi cùng, điều này có nghĩa là anh ta đại diện cho Ủy ban nhân dân Huyện huyện Vinh Quang, đây có lẽ là vinh hạnh khó mà có được.
Vinh Tiểu Dân vì vậy mà cũng nhận ra rằng, Hàn Đồng tín nhiệm anh ta, điều này khiến trong lòng Vinh Tiểu Dân tràn đầy hy vọng về tương lai của mình. Việc điều chỉnh nhân sự lúc đầu, Thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch Huyện đều bị chuyển đến địa phương khác nhận chức, còn tiếp nhận chức vụ đó là Đặng Hoa Liên mà không phải anh ta, điều này làm trong lòng Vinh Tiểu Dân rất thất vọng, lại lo lắng không biết có phải anh ta có chuyện gì làm Hàn Đông không hài lòng hay không.
Đương nhiên, Vinh Tiểu Dân cũng biết Đặng Hoa Liên là người của Chủ tịch Huyện Thẩm Tòng Phi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ Đặng Hoa Liên có thể đi lên như vậy, cũng không phải bởi vì Hàn Đông không hài lòng với anh ta hoặc là do Hàn Đông tán thưởng Đặng Hoa Liên, mà điều này có lẽ vì Đặng Hoa Liên là người của Thẩm Tòng Phi.
Còn Phó chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy Phương Vũ Hằng đang ngồi một bên, đối với việc có thể đi công tác cùng Hàn Đông đến Bắc Kinh, anh ta có thể cảm giác được sự tín nhiệm của Hàn Đông đối với mình. Lúc trước ở Phòng cán bộ hưu, anh ta chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng bình thường mà thôi, nhưng đến Văn phòng Huyện ủy, mặc dù không phải là người đứng đầu, bên trên còn có một Chủ nhiệm thân là ủy viên thường vụ Huyện ủy đè nặng, nhưng địa vị của Phương Vũ Hằng so với trước đây đã lớn hơn rất nhiều. Ngày trước những cán bộ cấp Trưởng phòng khác nhìn thấy anh ta, mọi người đều giao tiếp bình đẳng, người khác nói chuyện với anh ta cũng rất tùy ý, thậm chí vì Phòng cán bộ hưu là đơn vị cũng chẳng ra làm sao, khi anh ta giao tiếp với những người khác, vẫn bị thiệt thòi.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, sau khi đến Văn phòng Huyện ủy, Phương Vũ Hằng cảm thấy thái độ của mọi người đối với mình đã tốt hơn rất nhiều. Khi gặp nhau đều rất khách khí, còn có người nhiều lần mời anh ta đi ăn cơm. Đương nhiên anh ta biết rằng, sự thay đổi này, chủ yếu là do anh ta đã được Hàn Đông coi trọng mà chuyển đến Văn phòng Huyện ủy. Mặc dù đến Văn phòng Huyện ủy chỉ làm ở bộ phận lặt vặt, nhưng lại là người bên cạnh lãnh đạo, hơn nữa anh ta là do đích thân Hàn Đông chọn tới Văn phòng Huyện ủy, coi như là thân tín của Hàn Đông, mọi người khách khí với anh ta cũng là chuyện bình thường.
Trải qua hai tiếng rưỡi ngồi máy bay, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh.
Máy bay đã hạ cánh, Hàn Đông hít một hơi dài, rời xa Bắc Kinh từ cuối tháng 10 năm 1991 để đến thành phố Vinh Châu, Hàn Đông đã hơn một năm chưa quay về, vừa xuống máy bay Hàn Đông liền cảm thấy cảm giác thân thiết với nơi đây.
- Bí thư Hàn, đồng chí của Văn phòng tại thủ đô hẳn là đang ở bên ngoài đón chúng ta, trước tiên chúng ta đến Văn phòng tại thủ đô đã.
Vinh Tiểu Dân nói.
Đến Bắc Kinh làm việc, tất nhiên phải liên lạc với Văn phòng tại thủ đô, ảnh hưởng của Văn phòng tại thủ đô, chính là tạo điều kiện thuận lợi cho việc ăn ở của những nhân viên của Ủy ban nhân dân Huyện, Huyện ủy đến Bắc Kinh làm việc. Mặt khác Văn phòng tại thủ đô còn xây dựng những mối quan hệ về mọi mặt, có tác dụng tranh thủ những ưu đãi về cho huyện, vì vậy kinh phí mỗi năm cũng không ít.
Hàn Đông suy nghĩ, thân là Bí thư Huyện ủy, là người đứng đầu của huyện Vinh Quang, nếu đên Bắc Kinh đi thăm hỏi Văn phòng tại thủ đô cũng đúng. Đối với huyện Vinh Quang mà nói, Văn phòng tại thủ đô là một bộ phận vô vị, kinh phí mỗi năm nhiều, nhưng dường như không có tác dụng gì.
- Được rồi, vậy thì đi thôi.
Hàn Đông nói, hắn đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai sau khi đến Nội các chính phủ trình tư liệu yêu cầu lên, rồi về nhà thăm ông nội.