Người Cầm Quyền

Chương 349: Mắt chó nhìn người!




Ở Trung Quốc, mỗi tỉnh, thành phố, huyện đều đều có văn phòng chuyên môn ở Yến Kinh, được gọi là văn phòng tại thủ đô. Đối tượng công việc của văn phòng thủ đô là các ủy ban, các bộ và các quan to ở các địa phương đến đó công tác. Những người này đều là người mà văn phòng thủ đô cần phục dịch. Mặt khác, ở Trung Quốc, văn phòng thủ đô còn là một trong những cơ cấu tổ chức trong gian chính của “ Chạy bộ tiền tiến”, văn phòng thủ đô chạy bộ, tìm hiểu tin tức, xem làm sao có tiền và xếp hạng, sau đó tìm quan hệ, tranh giành ngân sách, chỉ thị kế hoạch, chính sách ưu tiên.
Đương nhiên, cả nước có nhiều văn phòng thủ đô như thế, nhiều nhân viên ở thủ đô như vậy. Vì vậy nếu muốn có hiệu quả cũng không phải dễ.
Vì vậy, hều hết các văn phòng thủ đô, đều là cơ quan vô bổ, vị trí vô cùng xấu hổ.
Hàn Đông đương nhiên cũng biết tỉnh Vinh Quang có cơ cấu văn phòng thủ đô này. Nhưng Hàn Đông cũng không có trông cậy văn phòng thủ đô huyện có thể làm được điều gì tốt cho huyện. Vì vậy đối với cơ cấu vô bổ này không hề để ý, chủ yếu là cho Ủy ban nhân dân huyện đi quản lý, văn phòng thủ đô vốn là một trong những cơ cấu cấp dưới của Ủy ban nhân dân huyện.
Tiến đến nghênh đón có chủ nhiệm Phan Húc Bội, phó chủ nhiệm Khuất Vĩnh Anh của văn phòng thủ đô. Phan Húc Bội là một tên béo, lúc cười thì mắt đều híp lại, còn Khuất Vĩnh Anh thì là một thiếu phụ hơn ba mươi, tóc quăn, cũng có vài phần thú vị.
Văn phòng thủ đô Ủy ban nhân dân huyện huyện Vinh Quang nằm ở số 55, đường Trung Hưng, có bốn tầng lầu, từ ngoài nhìn vào cũng bình thường, nhưng trang trí bên trong vô cùng tinh tế, thậm chí có cảm giác xa hoa.
Hàn Đông ngạc nhiên nhíu mày, trong lòng nghĩ căn phòng này cho dù là thuê, thì tiền thuê mỗi tháng cũng tốn không ít. Lại nói, đối với Hàn Đông mà nói, căn phòng thủ đô Ủy ban nhân dân của huyện Vinh Quang vốn thu không đủ bù chi, cái tốt đạt được mỗi năm, dường như hoàn toàn không đủ bù lại cho tất cả tiêu phí.
Nếu không phải vì không muốn lập dị, chỉ sợ Hàn Đông đã sớm hủy bỏ cái gọi là văn phòng thủ đô này, hơn nữa Hàn Đông cũng biết, sau này các văn phòng thủ đô này cũng từ từ bị hủy bỏ.
- Hoan nghênh Bí thư Hàn thị sát chỉ đạo công việc cho nhân viên văn phòng thủ đô.
Mọi người đều tươi cười, vỗ tay chào đón.
Hàn Đông gật đầu nói với mọi người:
- Mọi người đang làm gì thì làm đi.
Chủ nhiện văn phòng thủ đô Phan Húc Bội phất phất tay, mọi người bèn giải tán.
Khuất Vĩnh Anh đi lại bên cạnh Hàn Đông, nói:
- Bí thư Hàn, chỗ ở của anh tối hôm nay đã được sắp xếp rồi, anh đi xem trước, không hài lòng thì nói chúng tôi điều chỉnh.
Hàn Đông hỏi:
- Sắp xếp như thế nào?
Khuất Vĩnh Anh nói:
- Sắp xếp ở số một lầu ba, đây là gian phòng tốt nhất của văn phòng thủ đô, anh đi xem đi.
Hàn Đông nghĩ chắc là trang trí giống như căn phòng này, là gian phòng tốt nhất, thì trang trí chắc cũng tốt nhất, nghĩ thế nên lười đi xem, bèn nói:
- Được rồi, không cần đâu.
Phan Húc Bội cười tươi nói với Hàn Đông:
- Bí thư Hàn, anh xem có cần nghỉ ngơi chút không?
Hàn Đông có chút phản cảm với Phan Húc Bội. chủ yếu là do trang trí xa hoa ở đây, thì cảm thấy Phan Húc Bội này mỗi năm tiêu tốn bấy nhiêu kinh phí, cũng không có tác dụng gì, chỉ sợ tên này cả ngày ở đây hưởng phúc, không thật sự làm chuyện gì.
- Không cần nghỉ, anh nói tình hình của văn phòng thủ đô đi.
Hàn Đông lạnh nhạt nói.
Phan Húc Bội gật đầu, nói:
- Bí thư Hàn Đông, dưới lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện ủy, văn phòng thủ đô chủ yếu triển khai một chút công việc.
Hàn Đông không đợi ông ta nói xong liền nói:
- Không cần nói những thứ đó, nói mỗi năm anh tiêu hết bao nhiêu kinh phí, là tiêu vào những khoản gì, có tác dụng gì.
Khuất Vĩnh Anh mang đến cốc trà nóng hổi đặt lên bàn trước mặt Hàn Đông, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Hàn, mời dùng trà.
Hàn Đông gật đầu, nâng chén trà uống ngửi một chút, là Long Tỉnh chính tông, trong lòng nghe mới thấy tốt một chút, dù sao đi nữa, văn phòng thủ đô cũng có điểm tốt, đó chính là khiến cho nhân viên đến công tác trước tiên có một cảm giác xem như ở nhà.
Phan Húc Bội không nghĩ Hàn Đông hỏi thẳng như vậy, nhưng mà hắn làm ở văn phòng này đã lâu, tất nhiên cũng biết ứng phó thế nào, liền nói đại khái tình hình, dù sao Ủy ban nhân dân huyện chi tiền cho văn phòng thủ đô chính là phụ trách chi phí tại Yến Kinh, để duy trì mối quan hệ với các bộ phận, khắp nơi cần đút lót, hơn nữa giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp, chính là tác dụng lớn nhất, nhưng mà không phải đủ tiền để cân bằng vì vậy Phan Húc Bội nói hợp tình hợp lý, đầy lý lẽ.
Nghe gã nói thao thao không ngừng kể rõ có mối quan hệ tốt với lãnh đạo nào, qua lại thân thiết với lãnh đạo nào, sắc mặt Hàn Đông trầm xuống, nói nửa ngày, Phan Húc Bội vẫn còn nói đủ thứ, đây vốn là lừa người thôi.
Tuy nhiên, Hàn Đông vẫn miễn cưỡng chịu đựng, bởi vì gần như tất cả văn phòng đô thị đều như vậy, đương nhiên rồi, trong lòng Hàn Đông đã quyết định, sau khi trở về sẽ nói với Thẩm Tòng Phi khống chế một chút về chi phí của văn phòng thủ đô, làm như vậy cũng như tiết kiệm một khoản chi cho huyện.
Phan Húc Bội thao thao bất tuyệt một hồi, sau đó nói:
- Bí thư Hàn, nói chung, văn phòng thủ đô theo sự lãnh đạo đúng đắn của Ủy ban nhân dân huyện, đạt được một số thành tích, nhưng vì căng thẳng kinh phí, vì vậy thành tích không đủ lớn, vì vậy chúng tôi hy vọng mỗi năm Ủy ban nhân dân huyện sẽ chi thêm năm mươi vạn.
Hàn Đông không kiên nhẫn cắt ngang lời nói:
- Được rồi, vấn đề kinh phí, sau hãy nói.
Lúc này nghe tiếng reo trong trẻo êm tai, Phan Húc Bội lấy điện thoại đi động trong túi áo ra, xem ra là kiểu Motorola mới quảng cáo trên ti vi, xem số vẻ mặt liền tỏ ra hưng phấn, đứng lên dõng dạc:
- Cục trưởng Lưu, chào ông, đúng…..đúng, bí thư Hàn đến rồi, đúng, đúng, vậy lát gặp.
Tắt điện thoại, hắn vui vẻ nói với Hàn Đông:
- Bí thư Hàn, vừa gọi điện thoại là chủ nhiệm Lưu ở văn phòng Bộ nội vụ, tôi đã hẹn gặp ông ta vài lần, ông ta đều không rảnh, vừa lúc hôm nay bí thư Hàn đến, chủ nhiệm Lưu có thời gian, chúng tôi chuẩn bị mời ông ta ăn cơm ở Lâm Hải các, đến lúc đó bí thư Hàn đến giao lưu với ông ta một lát, việc di dời thị trấn nhất định sẽ đơn giản.
Trong lòng gã quả thật rất vui, mới vừa báo cáo tình hình cho Hàn Đông xem, hình như Hàn Đông rất không hài lòng, bí thư huyện không hài lòng, cách chỉnh lý sẽ rất nhiều, trước tiên có thể điều sang vị trí khác, sau đó từ từ tính tiếp. Vì thế Phan Húc Bội đang tính toán thế nào để thu phục Hàn Đông, vừa lúc một phó cục trưởng ở văn phòng bộ nội vụ gọi điện tới nói buổi tối có thời gian, hơn nữa tự đề xuất dùng cơm, làm gã vui mừng khôn xiết, ít nhất, cũng dễ ăn nói với Hàn Đông.
Theo gã, mặc dù Hàn Đông là bí thư huyện cấp chính. Còn cục trưởng Lưu chỉ là cán bộ cấp phó cục trưởng mà thôi. Nhưng mà người ta là cán bộ phó cục trưởng của văn phòng Bộ nội vụ. Cho dù là bí thư thành ủy thành phố Vinh Châu cũng cần cúi đầu trước cục trưởng Lưu.
Vì thế, Phan Húc Bội bây giờ có cảm giác mở cờ trong bụng. Trong lòng nghĩ Hàn Đông này không hài lòng công việc của mình, vậy thì cho hắn mối giao lưu hài lòng, để hắn biết mình ở văn phòng này cũng không phải là không có việc để làm.
Hàn Đông thật sự không muốn đi, nhưng nghĩ bây giờ cũng đến giờ ăn cơm, văn phòng thủ đô nếu đã mời khách, vậy thì cùng đi ăn, tiện thể xem cục trưởng Lưu văn phòng Bộ nội vụ mà Phan Húc Bội nói.
Lúc này, mọi người ngồi xe Audi tới lâm hải các, người lái xe là phó chủ nhiệm Khuất Vĩnh Anh, Phương Vũ Hằng ngồi chỗ tài phụ, còn Hàn Đông thì ngồi phía sau cùng Vinh Tiểu Dân, Phan Húc Bội.
Trong xe không khí có mùi hương thoang thoảng, xem ra thường là Khúc Vĩnh Anh lái xe.
Dọc đường đi, Phan Húc Bội hào hứng thổi phồng Lưu chủ nhiệm một phen, nói ông ta không chỉ là cục trưởng trong văn phòng Bộ nội vụ, mà còn quen biết với nhiều người, có việc gì tìm ông ta giúp đỡ, thì nhất định sẽ thành. Người theo làm quen vối cục trưởng Lưu vốn rất nhiều, người bình thường không thể làm quen được. Phan Húc Bội chủ yếu thông qua các bạn bè giúp đỡ, mới có thể mời được.
Đối với những gì Phan Húc Bội khoác lác, Hàn Đông chỉ im lặng nghe, Văn phòng Bộ nội vụ này, quả thật dọa người hàng đầu, nhưng một Phó cục trưởng ở trong, thì đánh giá cũng không có vai trò gì quan trọng. Trong Bộ nội vụ, cán bộ cấp cục quá nhiều, Phan Húc Bội thổi phồng Lưu cục trưởng này cứ giống như Thủ tướng vậy, khẳng định nói quá sự thật.
Lâm Hải các là một quán hào hoa, đến nơi, Khuất Vĩnh Anh dừng xe, đi đặt phòng rất nhanh, sau đó Phan Húc Bội gọi điện thoại cho cục trưởng Lưu:
- Bí thư Hàn, cục trưởng Lưu nói mười phút nữa đến, chúng ta chờ ở sảnh một chút.
Phan Húc Bội cười tươi nói.
Vinh Tiểu Dân xem sắc mặt Hàn Đông, nói
- Ừ, chủ nhiệm Phan ở đây chờ, chúng tôi vào phòng ngồi chờ.
Hàn Đông không nói gì, đi thẳng vào phòng, Khuất Vĩnh Anh cũng vào, ân cần mời trà ba người bọn họ.
Phan Húc Bội quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc, nghĩ bí thư huyện ủy trẻ tuổi này sao vậy, nhưng gã cũng không thể vào mời Hàn Đông ra ngoài chờ, nhưng trong lòng gã cảm thấy Hàn Đông thật không biết trời cao đất rộng, cho rằng một bí thư huyện cấp chính mà đã cho mình là giỏi lắm sao, tại Yến Kinh, dù là quan viên cấp giám đốc sở cũng có rất nhiều.
Đợi một lát, một người đàn ông trung niên bước vào, Phan Húc Bội nhanh chóng tiếp đón, cúi đầu khom lưng nói:
- Cục trưởng Lưu, chào ông, rất vui vì tối hôm nay được đón tiếp ông.
Cục trưởng Lưu đeo kính, tướng văn thư nhã nhặn, gã nâng nâng cằm lên hỏi:
- Bí thư huyện các người chưa tới à?
- Đến rồi, ngồi ở trong phòng chờ cục trưởng Lưu.
- Cục trưởng Lưu xin đi theo hướng này
Phan Húc Bội cúi đầu khom lưng nói, bộ dạng giống như một con chó vậy.
Cục trưởng Lưu nghe Hàn Đông ngồi trong phòng, mà không đứng bên ngoài đợi, trong lòng lập tức có chút khó chịu.
- Tên bí thư huyện này đã vậy còn quá lên mặt!
Trong lòng cục trưởng Lưu thầm nghĩ, đợi lát nữa phải cho hắn biết nơi này là Yến Kinh, là thủ đô của Hoa Hạ Quốc, bất kể ngươi uy phong ở cái xó của ngươi như thế nào, đến đây cũng phải ngoan ngoãn mà cúp cái đuôi của ngươi lại.
Thân là cán bộ ở Bộ nội vụ, tầm mắt tự nhiên rất rộng, bình thường cũng có thể thấy một số nhân vật lớn, vì thế đối với cán bộ địa phương đến, có vài phần xem thường, quan viên cấp bộ ở địa phương lên tỉnh còn được một chút, còn kiểu cán bộ cấp sở, cán bộ cấp cục, trong mắt của bọn họ không xem ra gì, chỉ là một nhân vật nhỏ.
Cảm giác ưu việt trời cho này, khiến bọn họ cũng rất tự phụ. Hàn Đông không giống những người chờ trước sảnh nghênh đón, việc này làm Lưu cục trưởng thấy rất khó chịu, giống như là bị một thằng nhà quê khinh thường. Vì thế Lưu cục trưởng đang nghĩ làm thế nào để miệt thị lại.
Tiến vào phòng, mấy người ngồi trong phòng đều đứng dậy, Lưu cục trưởng nhìn một thanh niên ngồi phía chính diện cửa, trong lòng có chút nghi hoặc, người thanh niên này không biết quy cũ hay sao, hắn chắc là thư ký của bí thư huyện ủy, tại sao lại ngồi ở chổ chính, tại sao đám người của bí thư huyện ủy lại làm loạn thế này.
Lúc này PhanHúc Bội cười nói với Lưu cục trưởng:
- Lưu cục trường, vị này là bí thư huyện ủy Hàn của huyện Vinh Quang chúng tôi.
Nhìn hướng chỉ tay của Phan Húc Bội, Lưu cục trưởng ngây người ra, dù sao gã cũng không nghĩ ra, người thanh niên ngồi chỗ chính không ngờ chính là bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang. Bí thư huyện trẻ tuổi này giống như một sinh viên đại học.
Hàn Đông khách sáo nói:
- Hoan nghênh cục trưởng Lưu.
- Ha ha, không nghĩ đến bí thư Hàn lại trẻ như vậy.
Sự kinh ngạc trong lòng Lưu cục trưởng liền biến đi rất nhanh. Người thanh niên này phỏng chừng là dựa vào quan hệ gia đình, cho nên trẻ vậy đã làm bí thư huyện ủy. Nhưng mà cho dù gia đình ở địa phương có chút gia thế, đến thủ đô mà kiêu ngạo như vậy, vậy xem như là không biết trời cao đất dày rồi. Trong lòng gã đã quyết, đối với Hàn Đông thật sự không hài lòng. Luôn cân nhắc làm sao để điều chỉnh Hàn Đông. Vì vậy không chủ động bắt tay Hàn Đông, nhìn một vòng, bèn qua ngồi.
Hàn Đông cười lạnh nhạt, nhìn biểu hiện của cục trưởng là biết, gã cũng không phải là nhân vật quan trong, đối với sự vô lễ của gã, Hàn Đông cũng không quan tâm.
Vinh Tiểu Dân nhìn cục trưởng Lưu có ý xem thường Hàn Đông, trong lòng có chút khó chịu, nhưng Hàn Đông lại không có biểu hiện gì, nên anh ta cũng không tiện nói gì.
Phan Húc Bội cũng cảm thấy vậy, nhưng gã nghĩ khác với Vinh Tiểu Dân, vì thế gã giả vờ cũng không giống nhau, tiếp tục giới thiệu Vinh Tiểu Dân, Phương Vũ Hằng.
Thái độ của Vinh Tiểu Dân và Phương Vũ Hằng nhất trí thần kỳ, thái độ bọn họ với cục trưởng Lưu rất bình thản, dường như vốn không để ý đến thân phận của cục trưởng Ủy ban nhân dân văn phòng cán bộ nội các.
- Đám nhà quê này, thật là không biết thời thế mà.
Lưu cục trưởng tức giận nghĩ đến, gã hận không thể đứng lên lập tức lớn tiếng cường điệu thân phận của gã, nói không chừng thái độ này của bọn chúng, là vì Phan Húc Bội không nói rõ.
Đương nhiên, Lưu cục tưởng vẫn nén giận, gã liếc mắt nhìn Hàn Đông nói:
- Huyện Vinh Quang nằm ở khu vực tây bộ đúng không?
Hàn Đông lạnh nhạt nói;
- Đúng vậy, huyện Vinh Quang thuộc tỉnh Tây Xuyên, là một địa phương tuong đối lạc hậu.
Cục trưởng Lưu nghe ngữ khí của Hàn Đông, nhận biết Hàn Đông lần này đến là muốn giúp đỡ, vì vậy mà Phan Húc Bội lần này cứ muốn hẹn gặp cho được, chỉ sợ nhờ giúp đỡ. Ha ha, không ngờ muốn mời mình đến để nhờ giúp đỡ, vậy thì phải đắn đo một phen, để dạy dỗ bọn chúng vài ngày rồi làm chúng thất vọng.
Nghĩ đến đây, cục trưởng Lưu đem buồn bực trước đó vứt bỏ phía sau, chờ đến lúc Hàn Đông nhờ vả hãy từ từ diễn kịch.
Thực tế, cục trưởng Lưu chỉ là phó cục trưởng cấp dưới hành chính Ủy ban nhân dân văn phòng cán bộ nội các, cũng mới làm việc vặt trong Ủy ban nhân dân văn phòng cán bộ nội các, tuy rằng gặp qua Thủ tướng, phó Thủ tướng, nhưng gã biết mọi người, mọi người lại không nhận ra gã. Thậm chí chưa nói với nhau một câu, chỉ là người khác không biết tình hình. Đối với người bên ngoài mà nói, người trong Ủy ban nhân dân văn phòng cán bộ nội các đều là cán bộ cấp cao, đầy cảm giác thần bí.
Nhưng mà, những đều này đối với Hàn Đông mà nói, vốn đã không có lực uy hiếp lớn nhứ vậy, ngồi phía trước cũng không phải Thủ tướng viện quốc vụ, cứ cho là Thủ tướng quốc vụ ngồi phía trước, Hàn Đông cũng không biểu hiện ra bộ dạng nịnh bợ, một quan lớn thật sự, vì bộ dạng giống một con chó nịnh bợ mà xem để ý hay sao? Chỉ sợ lại thêm khinh thường.
Sau khi hỏi Hàn Đông một câu, thì bộ dạng nhàn nhã, giống như chờ người khác có chuyện nhờ vả, trong lòng Hàn Đông khinh bỉ gã, cho dù nhờ vả cũng sẽ không nhờ vả nhân vật nhỏ như vậy.
Cục trưởng Lưu sau khi thấy Hàn Đông trả lời đơn giản, không có tiếp tục nói gì nữa, cũng không có thuận thế đề xuất giúp đỡ, trong lòng có chút thất vọng và buồn bực, giống như đang nắm chắc một đều gì đó bỗng nhiên biến mất.
Hơn nữa, không khí trong phòng cũng rất không bình thướng, có vẻ lạnh nhạt, nếu đổi lại buổi tiệc lần trước với những người khác, lần đó không phải bị một đám nịnh bợ vây quanh hay sao, những người ngồi đây hôm nay đều làm sao thế này, thật ra là vì bọn nhà quê không biết duyên cớ trời cao đất dày hay là bị hồi hộp?
Trán Phan Húc Bội toát mồ hôi, dù sao gã cũng không nghĩ đến, không ngờ thái độ của Hàn Đông đối với cục trưởng Lưu như vậy, kiểu lạnh nhạt với khách, nếu truyền ra ngoài, thì làm sao lôi kéo người khác được nữa.
Gã quả thực hết chỗ nói rồi, Hàn Đông có thể làm đến bí thư huyện, suy nghĩ chắc chắn không ngốc rồi, gã tỏ ra thế này trước mặt quan viên viện quốc vụ, cho rằng anh là chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh hay sao?
Lúc này một nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu đỏ bước vào, trong tay cầm thực đơn, mời mọi người gọi món.
Phan Húc Bội thở phào nhẹ hõm, cầm thực đơn gọi món, tối hôm nay cục trưởng Lưu là khách chính, tất nhiên là phải hỏi ý kiến của gã. Nhưng Phan Húc Bội cũng không dám sơ suất, nhìn bộ dạng của Hàn Đông dường như có chút khó chịu, khách sáo với anh ta một chút mới được.
- Ừ, tối hôm nay uống rượu ngũ lương nhẹ thôi, ngày mai còn có việc, không thể uống nhiều.
Lúc Phan Húc Bội gọi rượu, Hàn Đông lạnh nhạt nói
Cục trưởng Lưu nghe thấy, lại càng không vui, rượu ngũ lương nhẹ làm sao mà uống, hơn nữa rượu nhẹ giá cũng rẻ hơn nhiều, Hàn Đông này rõ ràng là đang qua loa lấy lệ đây mà, vì vậy gã liền không dám lạnh nhạt mà nói
- Tôi quen uống rượu mạnh.
Hàn Đông nghe xong khẽ cười, cục trưởng Lưu liền tỏ vẻ cao ngạo, gã nghĩ rằng gã là nhân vật nào vậy?
- Nếu cục trưởng Lưu quen uống rượu mạnh, vậy thì lấy rượu ngũ lương độ bình thường đi.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Những người đang ngồi ngoài Khuất Vĩnh Anh là nữ, và cũng là người lái xe, tổng cộng có năm người đàn ông, Một bình rượu ngũ lương chia ra bình quân mỗi người chỉ có hai ly, vậy cũng quá ít.
Tuy nhiên, vì thái độ khó chịu của cục trưởng Lưu. Vì vậy Hàn Đông mới cố ý kêu một chai.
Nhân viên phục vụ mang menu ra ngoài, sắc mặt Lưu cục trưởng sầm xuống, trong lòng không kìm nổi muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng gã lại nuốt giận, nghĩ thầm nếu tiểu tử này không hiểu chuyện, không khách sáo, vậy thì nhất định phải chỉnh đốn hắn một trận mới được, khiến hắn biết rằng nhân vật như hắn trong kinh thành này không có chỗ làm càn.
Đối với cục trưởng Lưu mà nói, không vui trong suốt thời gian dùng cơm, rượu ngũ lương được chia ra năm ly, chừng này vốn uống không đủ ghiền. Quan trọng hơn là, trong lúc ăn cơm. Vinh Tiểu Dân, Phương Vũ Hằng, Khuất Vĩnh Anh đều vui vẻ kính rượu Hàn Đông, rất nhiệt tình, đến lượt gã, mặc dù thể hiện khách sáo, nhưng có sự khác biệt thể hiện rõ ràng.
Điều này làm cục trưởng Lưu nổi giận, hắn vốn muốn thể hiện uy phong của một cán bộ Bộ nội vụ, được mọi người nịnh bợ. Nhưng bây giờ, cục trưởng Lưu lại bị Hàn Đông làm cho vô cùng phẫn nộ
Thực ra, hai người Vinh Tiểu Dân, Phương Vũ Hằng là cố ý, thời gian ở chung với Hàn Đông không ít, nên từ thái độ của Hàn Đông cũng có thể đoán ra suy nghĩ của Hàn Đông. Hàn Đông rất khó chịu với cục trưởng Lưu ngạo mạn này.
Về phần Khuất Vĩnh Anh, cô ta tất nhiên cũng về phe bí thư huyện, dù sao chức phó chủ nhiệm của cô ta có thể tiếp tục hay không, không phải do cục trưởng Lưu định đoạt, mà là do Ủy ban nhân dân huyện định đoạt.
Mặc dù chủ yếu ở Yến Kinh, nhưng Khuất Vĩnh Anh cũng hiểu tình hình của huyện Vinh Quang, biết được bây giờ ở huyện Vinh Quang, Hàn Đông có thể gọi là độc đoán, là nhân vật có ý nghĩa tuyệt đối trong huyện. Vì thế biểu hiện tốt trước mặt Hàn Đông tất nhiên là có lợi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.