Người Cầm Quyền

Chương 351: Tư cách kiêu ngạo




Đối với người kiêu ngạo, đặc biệt là người căn bản không có thân phận địa vị gì đã tự cho là rất giỏi mà kiêu ngạo, Tiết Bác rất thích dạy cho hắn một bài học, cho hắn biết lợi hại.
Cho nên, Tiết Bác đã quyết định, nhất định phải sửa chữa tiểu tử này.
- Dạy dỗ nó cho tao.
Tiết Bác tức giận nói, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của Hàn Đông, lại nói:
- Không cần quá ác, bằng không lúc nó về không ai nhận ra thì làm sao bây giờ!
- Ha ha, ha hả,
Mấy tên khác cũng hi hi ha ha mỉm cười, ngày thường bọn họ đi theo Tiết Bác cũng làm không ít chuyện ức hiếp kẻ khác. Nhưng hôm nay đối tượng ức hiếp có chút đặc biệt, là Bí thư huyện ủy, làm cho bọn họ càng thêm hưng phấn.
- Các cậu muốn làm gì, đây là Bí thư huyện ủy huyện Vinh Quang!
Vinh Tiểu Dân tiến lên hai bước che ở trước mặt Hàn Đông, phẫn nộ nói.
Cho dù Vinh Tiểu Dân biết Hàn Đông thân thủ lợi hại, những người này đi lên khẳng định không thể làm gì Hàn Đông. Nhưng thân phận mấy tên trẻ tuổi này của không giống, nếu Hàn Đông đánh bọn họ, sự tình cũng khó nói. Cho nên anh ta liền đứng ra che ở phía trước Hàn Đông, rồi nói ra thân phận của Hàn Đông, làm cho bọn họ có điều kiêng kị, thứ hai nếu những người đó thật sự muốn đánh. Chính mình chắn ở phía trước làm vật hi sinh, cũng có thể tránh cho Hàn Đông ngay mặt xung đột với bọn họ.
Vinh Tiểu Dân trong lòng rất rõ ràng, làm như vậy có hai chỗ tốt, đầu tiên có thể tránh chuyện bé xé ra to, thứ hai lại có thể tiến thêm một bước biểu hiện sự trung tâm của mình trước mặt Hàn Đông. Một mũi tên trúng hai con chim, cớ sao mà không làm chứ?
Phó chánh văn phòng Huyện ủy Phương Vũ Hằng cũng đứng ở phía trước Hàn Đông, cái gọi là chết vì người tri kỷ, Hàn Đông đưa anh ta từ cục Cựu cán bộ tới Văn phòng Huyện ủy đảm nhiệm phó chủ nhiệm. Khiến địa vị của anh ta sinh ra biến hóa lớn, tiền đồ cũng trở nên sáng lạn, bây giờ có người không khách khí với Hàn Đông, anh ta tự nhiên phải ra trước.
Cho dù là Khuất Vĩnh Anh cũng nóng lòng, chuẩn bị tiến lên hỗ trợ.
Hàn Đông bình tĩnh nói:
- Mọi người cứ tránh ra.
Tuy rằng thanh âm của hắn rất bình thản, nhưng lại mang theo một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự, Vinh Tiểu Dân và Phương Vũ Hằng đều không khỏi lui một bước.
Vinh Tiểu Dân nói:
- Bí thư Hàn, bọn họ…
Hàn Đông khoát tay nói:
- Việc này không liên quan đến các cậu, các cậu ở một bên nhìn là được rồi.
Tiết Bác kiêu ngạo nói:
- Ha ha. Mày cũng có vẻ khôn ngoan đấy, nói cho mày biết, hôm nay cho dù nhiều người hơn nữa cũng không bảo vệ được mày, lên cho tao, cho nó biết lợi hại.
Mấy người kia nghe thấy Tiết Bác kêu gào, liền tiến lên vài bước, trong đó một nam tử xông vào trước nhất, huy quyền đấm về phía ngực Hàn Đông. Hàn Đông lạnh lùng cười, bước ra một bước, tay phải đấm ra, binh một tiếng, đấm vào nắm tay người nọ.
- A a
Người nọ ra hét thảm một tiếng, cảm giác nắm tay dường như nện vào tảng đá, trên tay truyền đến một trận đau nhức, xương cốt bên trong giống như chặt đứt, đau đến mức gã vội lui vài bước, ôm lấy nắm tay rên rỉ.
Mấy người khác thấy thế, tất cả đều giật mình kinh hãi, tuy nhiên bọn họ đều là tay già đời kéo bè kéo lũ đánh nhau, theo bọn họ, cho dù Hàn Đông thật sự có tài, nếu bọn họ cùng tiến lên, Hàn Đông khẳng định không phải đối thủ.
- Mẹ mày, mọi người cùng lên.
Tiết Bác nhìn thấy vậy. Lại lớn tiếng kêu gào.
Hàn Đông lạnh lùng cười, nếu mình đã động thủ, vậy vốn không có chuyện hạ thủ lưu tình, hắn lao vào, tay chân cùng sử dụng, thình thịch thình thịch thình thịch, mấy tên thanh niên kia tất cả đều ngã xuống, kêu khóc thảm thiết.
“ Ách “ Tiết Bác đang muốn cùng nhau xông lên lập tức liền si ngốc, vội đứng lại, khó khăn lắm mới ngừng được thân mình.
Tuy nhiên, lúc này Hàn Đông lại đi tới một bước, lập tức đứng ở trước mặt gã, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã.
- Mày mày định làm gì?
Tiết Bác run lên. Bất giác lui về phía sau, tiểu tử này hẳn là biết thân phận của mình, nhưng hắn vẫn có gan đánh đập tàn nhẫn, có thể thấy hắn căn bản là không thèm để ý thân phận của mình, mà nhìn Hàn Đông vừa biểu hiện thân thủ, nếu thực động thủ, ba cái Tiết Bác cũng không phải đối thủ của hắn a.
Trước kia Tiết Bác ức hiếp người khác quen rồi, hiện tại đến lượt người khác đánh gã, gã tự nhiên rất buồn bực.
Một bên Phương Vũ Hằng, Khuất Vĩnh Anh đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, bọn họ thật sự không thể tưởng được Hàn Đông đã vậy còn quá lợi hại, đặc biệt Phương Vũ Hằng, anh ta và Hàn Đông tiếp xúc đã không ngắn, nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới, không ngờ Hàn Đông đánh nhau cũng lợi hại như vậy, nhìn bộ dáng mấy thanh niên kia lúc trước. Khẳng định đều là bọn đánh nhau suốt ngày, nhưng Hàn Đông lại đấm đá vài cái liền thu phục bọn họ. Làm mọi người chấn kinh rồi.
Trong hai mắt Khuất Vĩnh Anh, lập tức lóe lên ánh sáng, vô cùng kinh ngạc, phấn chấn.
Vinh Tiểu Dân không có gì kinh ngạc, anh ta đã gặp qua Hàn Đông động thủ, biết Hàn Đông lợi hại. Những người này sao có thể là đối thủ của Hàn Đông, anh ta chỉ lo lắng Hàn Đông làm lớn chuyện. Mấy tên lúc trước bị Hàn Đông đánh chỉ là kẻ đi theo Tiết Bác lăn lộn, đánh cũng không sao cả, nhưng nếu Hàn Đông đánh cả Tiết Bác, đến lúc đó khẳng định sẽ gặp phiền toái vô cùng, anh ta có tâm nhắc nhở Hàn Đông, nhưng thấy Hàn Đông tóm Tiết Bác, lại cũng chưa động thủ, liền nhịn xuống.
- Tên kia là kẻ điên!
Lưu Vân Lượng ở một bên hoảng sợ nghĩ, một Bí thư huyện ủy cho dù có thể đánh nhau, nhưng đánh đập tàn nhẫn trên đường cái, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa xem bộ dáng Hàn Đông. Dường như ngay cả Tiết Bác cũng không buông tha. Gã bất giác được lui về phía sau, gã lo lắng Hàn Đông đánh Tiết Bác xong sẽ đi đánh gã.
- Không biết nhìn à, không có mắt à.
Lúc này phía sau truyền tới giọng nói tức giận của một người.
Lưu Vân Lượng nhìn lại, chỉ thấy phía sau có vài người, trong đó có một nữ tử xinh đẹp đang né sang bên cạnh, phỏng chừng do mình vừa mới lui về phía sau thiếu chút nữa va vào cô ta, cô gái này thoạt nhìn có chút quen mắt.
Rất nhanh Lưu Vân Lượng liền nhớ ra cô gái này là ai. Đây không phải là Hoa Phương sao, cô gái khác kia, chính là Bạch Vũ Giai mới nổi.
Vương Tiểu Phong nhíu mày nói: “ Ngươi người này sao lại thế này, không thể hảo hảo đi đường sao? “
Tối nay, Hàn Mạn Lương đưa anh ta và Hoa Phương, Bạch Vũ Giai đến gặp mặt một ông chủ, chuẩn bị thừa dịp Bạch Vũ Giai nổi danh quay thêm bộ phim, trong năm người nam nhân, chỉ có anh đạo diễn này địa vị thấp nhất, bởi vậy anh ta đành phải đứng ra nói chuyện.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi
Tuy rằng thấy được hai vị nữ minh tinh xinh đẹp, trong lòng Lưu Vân Lượng cũng có chút kích động, nhưng uy hiếp của Hàn Đông vẫn còn tại, gã vẫn cố gắng ít gây chuyện một chút thì tốt hơn.
Hàn Mạn Lương đang nói chuyện cùng ông chủ đầu trọc bên cạnh kia, lúc này ngẩng đầu liền nhìn thấy Hàn Đông đang giơ tay tóm bả vai một nam tử, nam tử kia liền kêu gào thảm thiết.
- Tiểu đông
Hàn Mạn Lương hơi sửng sốt. Anh ta không nghĩ đến lại gặp Hàn Đông ở chỗ này, liền tiến lên nói:
- Sao lại thế này?
Tiết Bác bị Hàn Đông một tay bắt lấy bả vai. Cảm giác tựa như bị kìm sắt kẹp vào, cánh tay dường như sắp gãy, đau đến mức gã kêu lên thảm thiết. Lúc này nghe thấy Hàn Mạn Lương hỏi, quay đầu nhìn thấy anh ta, lập tức vui vẻ trong lòng, nói:
- Mạn Lương ca, cứu mạng...
Hàn Đông thấy tiểu tử này nhận thức Hàn Mạn Lương, cũng có chút nghi hoặc, liền buông cánh tay gã.
Vương Tiểu Phong tiến lên cúi đầu khom lưng nói:
- Bí thư Hàn, chào ngài.
Hàn Đông gật gật đầu, ánh mắt nhìn tới Bạch Vũ Giai, vài ngày không gặp, khí chất của cô dường như lại cao nhã hơn rất nhiều, trang phục thanh nhã, cho người ta một loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo.
- Anh Hàn Đông.
Bạch Vũ Giai dịu dàng nói, trên mặt hơi hơi đỏ, tuy nhiên dưới ngọn đèn ảm đạm, cũng không thấy gì.
Hàn Đông lộ vẻ tươi cười trên mặt nói:
- Chào em.
Mỗi lần nhìn thấy Bạch Vũ Giai, trong lòng Hàn Đông, dường như có một chỗ mềm mại nhất liền nhẹ nhàng mà bị xúc động, giờ khắc này, trong lòng Hàn Đông dường như có vô vàn lời nói mà không nói lên lời.
- Anh Đông, sao anh không để ý tới người ta a?
Hoa Phương hờn dỗi nói, có vẻ vô cùng ủy khuất. Trên thực tế, trong lòng cô thật sự buồn bực, lúc trước tới huyện Phú Nghĩa quay phim “Câu chuyện sát thủ”, cô ta là nhân vật nữ số 1, nhưng bởi vì Hàn Đông, Bạch Vũ Giai biến thành nhân vật nữ số 2, thậm chí trong quá trình quay chụp và biên tập cắt nối, cảnh của Bạch Vũ Giai cũng được giữ lại rất nhiều, khiến cô là nữ diễn viên chính mà như thành vai phụ, đợi đến lúc chiếu phim, sự nổi bật của cô liền hoàn toàn bị Bạch Vũ Giai đoạt đi.
Tuy nhiên, trong lòng cô ủy khuất, nhưng cô cũng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, dù sao công ty Hàn Mạn Lương vẫn không tồi. Mặt khác, ngoại trừ Bạch Vũ Giai, cô vẫn là số 1công ty, chỉ cần chính mình hầu hạ tốt Hàn Mạn Lương, tương lai khẳng định vẫn không tệ.
Hàn Đông quay đầu nhìn Hoa Phương, mỉm cười nói:
- Xin chào.
Đối với chuyện vừa rồi cô ta oán giận, coi như không nghe đến mà thôi.
Hoa Phương nũng nịu nhìn Hàn Đông, tuy rằng cô rất bất mãn với Hàn Đông giúp đỡ Bạch Vũ Giai như vậy, nhưng cô cũng biết, Hàn Đông giống ông chủ của cô, cũng có thể quyết định tiền đồ của cô, bởi vậy làm nũng có thể, nhưng oán hận và cái khác thì không thể, nếu không khẳng định sẽ chịu không nổi, hơn nữa từ lần đầu tiên gặp mặt, Hàn Đông cũng vốn không coi trọng cô, bình thường tuy cười thản nhiên, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác không giận tự uy, khiến cô muốn trêu chọc một chút, lại không có gan làm.
“ Con bé Vũ Giai kia, sao mệnh tốt như vậy. Đến lúc đó khẳng định phải hầu hạ hắn, không nói thân phận của hắn, nhìn dáng dấp này của hắn, dù mình phải bao hắn mình cũng nguyện ý a. “
Hoa Phương trong lòng tưởng tượng kiều diễm. Trong người không ngờ lại cảm thấy có chút nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.