Lập tức Hàn Đông lại có chút hối hận, mặc dù trong trí nhớ trước hắn có chút cảm tình đặc biệt với Bạch Vũ Giai, vì thế đồng ý giúp đỡ cô hi vọng cô có thể vui vẻ, sống thoải mái tự tại. Tận đáy lòng Hàn Đông cũng không có ý đồ gì với cô, đây chủ yếu có hai lý do. Một là Hàn Đông trước có tình cảm với Kiều San San, mà dù Kiều San San có qua được cửa ải bên nhà hắn, thìhắn cũng không thể nghĩ ngợi gì khác. Hai là trong đầu Hàn Đông có ký ức nhiều của Bạch Vũ Giai nhưng dù sao hai người cũng không có gì, Hàn Đông cũng không miễn cưỡng Bạch Vũ Giai. Mặt khác Hàn Đông cũng biết cho dù Bạch Vũ Giai đồng ý phục vụ mình cũng chủ yếu là xem trọng việc mình giúp cô ấy, không phải là từ nội tâm của cô ấy.
Nhưng nếu đã gật đầu đồng ý rồi Hàn Đông cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao, hơn nữa bản thân thực sự có chút choáng váng để Bạch Vũ Giai đỡ chút cũng không có gì, mặt khác cho dù hai người bên nhau mình cũng không làm gì cả.
Trên mặt Hàn Mạn Lương cười cười, trong lòng nghĩ Hàn Đông quả nhiên có ý với tiểu Bạch, nhưng tiểu Bạch nhìn rất đẹp, trước mình không để ý không ngờ trang điểm một chút liền giống như tiên nữ hạ trần, cảm giác thanh nhã thoát tục, làm người ta ngưỡng mộ.
- Ha ha Hàn Đông nhìn trúng cô ấy rồi.
Hàn Mạn Lương trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cảm giác cũng chỉ chợt lóe mà thôi, Người phụ nữ Hàn Đông nhìn trúng anh là anh họ cũng không thể có ý kiến gì được.
Hoa Phương nhìn Bạch Vũ Giai cẩn thận đỡ Hàn Đông, trong lòng có chút ghen tức.
Nhưng cô cũng biết bản thân mặc dù nhìn cũng khá tốt nhưng so với Bạch Vũ Giai thì còn kém vài phần, và quan trọng là Bạch Vũ Giai không chỉ đẹp mà còn trẻ, thuần khiết, đây là điều mà bản thân cô mãi mãi không thể sánh được.
- Cô gái nhỏ này thật may mắn.
Hoa Phương nghĩ thầm, hận mình không thể là Bạch Vũ Giai.
Mà Tiết Bác, Vương tổng, Vương Phong trong lòng đều rất vui, họ thấy Hàn Đông trước mặt mọi người cũng không kiêng dè gì, coi mọi người như người mình.
Đặc biệt là Tiết Bác, anh vì chuyện khi trước mà có chút lo lắng, bây giờ trong lòng hoàn toàn thoải mái, thậm chí có chút mong chờ, nếu mình có quan hệ tốt với Hàn Đông thì bố chắc chắn sẽ rất vui. Tương lai cũng sẽ không quản anh nghiêm như khi trước.
Hàn Mạn Lương cười nói:
- Chúng ta tiếp tục uống rượu.
Phòng số một thực ra là một căn phòng rộng, ngoài phòng khách rộng còn có bốn phòng nhỏ, Bạch Vũ Giai đỡ Hàn Đông từ hành lang bên cạnh phòng khách tới một căn phòng trong cùng, ở đây bố trí rất ấm áp, có đèn vàng trang trí giữa phòng làm trong phòng thêm ấm áp.
Bạch Vũ Giai mặc dù bề ngoài biểu hiện rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô đang rất loạn nhịp, căng thẳng.
Mặc dù trước đó trong lòng Bạch Vũ Giai cũng đã suy nghĩ nhiều, cô cũng không từ chối gì, một là sau khi cô nhìn thấy Hàn Đông thực sự có một cảm giác rất thân thiết, giống như đã quen từ lâu, hai là Hàn Đông giúp đỡ cô nhiều, cô cũng cần báo đáp.
Chỉ có điều Bạch Vũ Giai cũng không ngờ sự việc lại nhanh như vậy, điều này làm cô có cảm giác trở tay không kịp.
- Anh Hàn, anh nằm xuống, tôi… Em xoa bóp cho anh trước.
Bạch Vũ Giai nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút run run.
Hàn Đông mặc dù có chút choáng váng nhưng cũng có thể nhìn thấy sự căng thẳng của cô cười nói:
- Không cần đâu, chúng ta nói chuyện đi.
Bạch Vũ Giai ngạc nhiên trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, dìu Hàn Đông ngồi xuống ghế sô pha sau đó cô lại đặt cốc nước ấm bên cạnh cho Hàn Đông.
Nhìn khuôn mặt thanh khiết của Bạch Vũ Giai, Hàn Đông trong lòng có chút mềm yếu, có lẽ là vì uống nhiều rượu, Hàn Đông bỗng nhiên cảm thấy mình giống như có nhiều điều muốn nói với cô ấy.
Chỉ là cảm nhận, lời nói không có giới hạn nhưng giống như có tấm ngăn ở trong lồng ngực của Hàn Đông làm hắn lại nói không ra lời.
Bạch Vũ Giai nhìn Hàn Đông đang nhìn mình, hai mắt đầy tình cảm, giống như người con trai si tình nhìn cô nàng mình yêu, ánh mắt đó tuyệt đối là tình cảm thực sự.
Trong lòng Bạch Vũ Giai chợt run lên, trong lòng cô đột nhiên cũng dâng lên chút cảm động khó ngăn cản, ánh mắt của Hàn Đông làm cảm giác quen thuộc trong cô lại dâng lên. Cô đột nhiên cảm thấy Hàn Đông giống như tồn tại trong số mệnh của cô làm linh cảm của cô cảm thấy có sự kiên định.
Hàn Đông đột nhiên thò tay ra ôm Bạch Vũ Giai vào lòng.
- Anh Đông
Bạch Vũ Giai nỉ non, đầu nghiêng vào ngực Hàn Đông, động tác này vô cùng tự nhiên giống như trước cô thường làm như vậy.
Hàn Đông hơi cúi đầu, mặt và má của Bạch Vũ Giai cọ sát vào nhau cảm giác được sự mềm mại, nhẵn nhụi của da thịt cô, và một mùi thơm ngát làm Hàn Đông say mê.
Lúc này Hàn Đông có chút mơ hồ dường như không rõ được đây rốt cuộc là kiếp trước hay là kiếp này.
Lúc này trong lòng Hàn Đông vô cùng yếu mềm chỉ muốn cứ như này với Bạch Vũ Giai, không nghĩ những điều khác nữa, không làm gì khác nữa.
Trong nháy mắt Hàn Đông trở nên linh hoạt, bình tĩnh, giống như tìm được một cảm giác ấm áp.
Không khí trong phòng vô cùng ấm áp, Bạch Vũ Giai lẳng lặng cảm nhận sự ấm áp trên gương mặt của Hàn Đông, thêm hắn đang ôm mình biểu hiện có lực như vậy dường như sợ bản thân không kìm chế được.
Lâu sau Hàn Đông mới thở dài, hắn nhẹ nhàng buông Bạch Vũ Giai ra nói:
- Vũ Giai, hi vọng em sẽ mãi sống vui vẻ, em có chuyện gì có thể tìm anh bất cứ lúc nào.
Bạch Vũ Giai gật đầu ngoan ngoãn, rồi lại tựa đầu vào ngực Hàn Đông, giống như con chim nhỏ đáng yêu, cô nhẹ nhàng nói:
- Anh Đông, cảm ơn anh.
Hàn Đông hơi cười:
- Đây là điều anh nên làm.
Bạch Vũ Giai ngạc nhiên lập tức lại nói:
- Anh Đông, tại sao em có cảm giác chúng ta dường như đã quen từ rất lâu rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cảm giác kiếp trước chúng ta đã biết nhau rồi.
- Hóa ra cảm giác của chúng ta là như nhau.
Bạch Vũ Giai nói, trong lòng đầy cảm giác ngọt ngào, lúc này cô cũng không nghĩ nhiều, có thể cùng Hàn Đông ôm nhau cho dù không làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc.
Sáng sớm ngày hôm sau Hàn Mạn Lương lái xe đưa Hàn Đông đi văn phòng huyện Vinh Quang ở Bắc Kinh.
- Tiểu Bạch không tồi chứ.
Hàn Mạn Lương vừa lái xe vừa hỏi.
Hàn Đông cười:
- Chúng tôi không làm gì cả.
Hàn Mạn Lương cười ha ha
– Không thể nào.
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Tôi nói nghiêm túc đấy, đúng rồi Vũ Giai ở công ty của anh, anh không được bắt nạt cô ấy, việc gì cũng phải tôn trọng ý kiến của cô ấy.
Hàn Mạnh Lương thấy Hàn Đông thực sự không phải đang đùa trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nếu Hàn Đông nói thật vậy hắn ta và Bạch Vũ Giai rốt cuộc đã có chuyện gì? Từ góc độ của Hàn Mạn Lương mà nói Hàn Đông thích Bạch Vũ Giai cũng là chuyện bình thường, huống hồ tối hôm qua hai người cùng ở một phòng qua một buổi tối, một nam một nữ, nam có tài nữ có sắc không thể không xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tối qua họ nói chuyện cả đêm?
Anh lại đoán đúng một điểm, đêm qua Hàn Đông thực sự không làm gì Bạch Vũ Giai, hai người chỉ ôm nhau ngồi nói chuyện đến quá nửa đêm, chủ đề của hai người mới bắt đầu còn ít nhưng cứ nói cứ nói rồi cảm giác hai người rất ăn ý, mà Bạch Vũ Giai lúc đầu cũng e thẹn xấu hổ nhưng sau rất vui vẻ, nói chuyện xong khoảng cách hai người trở nên gần hơn rất nhiều, hóa ra Bạch Vũ Giai chỉ cảm thấy Hàn Đông rất quen thuộc nhưng sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua điều mà cô cảm giác được là Hàn Đông không cao ngạo xa cách như cô tưởng tượng, hắn rất gần gũi giống như mình vậy.
Mặc dù hai người không làm gì nhưng hai người đều cảm nhận được tình cảm giữa hai người trong phút chốc được nâng lên không ít, đối với điều này trong lòng Hàn Đông cũng rất vui.
Mặc dù hai người tối qua nói chuyện tới hơn hai giờ nhưng bây giờ Hàn Đông không cảm thấy mệt, trong lòng anh rất vui, tinh thần rất tốt, cả người tràn đầy sinh lực.
Hàn Mạn Lương dường như cũng cảm nhận được điều này, cảm thấy Hàn Đông sau buổi tối ngày hôm qua sức sống dường như trong phút chốc tăng lên không ít. Trong lòng anh cũng hiểu, theo lời Hàn Đông nói thì vì Bạch Vũ Giai xinh đẹp cũng không có nghĩa là động lòng tình cảm với cô ấy. Anh đương nhiên biết Hàn Đông có thể có sắc có tiếng ở Vinh Châu, tuyệt đối là người tâm tư kín đáo, tại sao trong tình cảnh với Bạch Vũ Giai lại biểu hiện kỳ quặc như vậy.
- Thực sự không thể hiểu nổi.
Hàn Mạn Lương nghĩ thầm.
Hơn tám giờ xe tới văn phòng huyện Vinh Quang, Hàn Đông vừa xuống xe, Vinh Dân, Phương Vũ Hằng và Phan Húc Bội, Khuất Vĩnh Anh kiền ra đón, rất hiển nhiên, họ đã đợi từ sớm nếu không không thể đúng lúc như vậy.
- Tiểu Đông, tôi về trước đây, có gì sắp xếp liên lạc với tôi.
Hàn Mạn Lương nói.
Hàn Đông gật đầu, với người một nhà không có khách khí gì:
- Biết rồi, anh có việc cứ đi đi.
- Bí thư Hàn, anh xem hôm nay sắp xếp thế nào?
Vinh Tiểu Dân hỏi.
Đối với việc tối ngày hôm qua anh không hề nhắc tới, cảnh tượng tối ngày hôm qua làm mọi người hiểu được mối quan hệ của Hàn Đông ở Yến Kinh không phải là nhỏ. Điều này làm Vinh Tiểu Dân, Phương Vũ rất hưng phấn, xem ra lăn lộn cùng bí thư Hàn là một chọn lựa tốt nhất.
Mà chủ nhiệm văn phòng ở thủ đô Phan Húc Bội lại có chút buồn bực, nhìn bộ dáng như là trưởng phòng Lưu của văn phòng quốc vụ viện, còn có con trai của bộ trưởng bộ văn hóa cũng không thể làm gì được Hàn Đông, bản thân là chủ nhiệm văn phòng thủ đô còn có thể đấu tranh với Hàn Đông sao? Đáp án rất rõ ràng, sớm biết như vậy ngày đó bản thân nên khiêm tốn một chút, chuẩn bị trước nhiều việc, mà phó chủ nhiệm văn phòng Khuất Vĩnh Anh trong lòng rất hi vọng, cô nhìn thấy sức mạnh của Hàn Đông, vì thế quyết định lần này Hàn Đông chắc chắn sẽ điều chỉnh văn phòng, vậy thì mình phải nắm lấy cơ hội này báo cáo tốt tình hình với Hàn Đông, có thể mình sẽ nhanh chóng trở thành chân chính.
Hàn Đông nói:
- Chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta sẽ tới quốc vụ viện.
Kỳ thực cũng không có gì chuẩn bị, chỉ thu dọn một chút, Khuất Vĩnh Anh lái xe tiễn họ đi trước còn về Phan Húc Bội, Hàn Đông căn bản không nhìn sắc mặt, đương nhiên cũng không để anh ta đi cùng.
- Ừ, Chủ tịch Vinh và chủ nhiệm Phương các anh về huyện Vinh Quang trước đi, tôi có chút chuyện cần làm, ngày mai sẽ quay lại văn phòng quốc vụ viện.
Hàn Đông nói với Vinh Tiểu Dân và Phương Vũ Hằng.
Vinh Tiểu Dân và Phương Vũ Hằng bây giờ vẫn đang bị kích động, mặc dù họ vừa tới văn phòng quốc vụ viện nhưng vẫn cảm thấy áp lực vô cùng, ở đây so với Ủy ban nhân dân tỉnh, thành phố hay huyện đều khác xa, cho dù là nhân viên làm việc bình thường cũng tạo cho người ta một áp lực lớn.
Họ cùng với Hàn Đông, trên thực tế không có tác dụng gì, nghĩ tới bộ dáng không ra sao của Hàn Đông, trong lòng họ thấy cảm thán, đây chính là sự chênh lệch.
Mới đầu họ tưởng lần này có thể thấy được nhân vật nào to lớn, ai biết căn bản không phải là chuyện như vậy đừng nói thủ tướng, phó thủ tướng mà bộ trưởng, phó bộ trưởng,… đều không nhìn thấy được một vị. Điều này làm họ ở quốc vụ viện tràn đầy sợ hãi, cảm giác chức của mình thực sự quá nhỏ.
- Bí thư Hàn, anh đi đâu? Chúng tôi đi tiễn anh trước.
Khuất Vĩnh Anh vội nói, cô vẫn chưa nói chuyện với Hàn Đông, nếu Hàn Đông bây giờ đi rồi vậy lúc nào có cơ hội cùng anh nói chuyện đây?
Hàn Đông cười nói:
- Không cần đâu, tôi phải về nhà, lát nữa sẽ tự lái xe đi, cô đưa chủ tịch Vinh và chủ nhiệm Phương ra sân bay là được rồi.
Vinh Tiểu Dân nói:
- Bí thư Hàn, thời gian không còn sớm để chủ nhiệm Khúc đưa anh về vậy.
Hàn Đông xua tay:
- Thôi, các cậu sớm về đi.
Thấy Hàn Đông dứt khoát Khuất Vĩnh Anh trong lòng thấy thất vọng, nhìn thấy cơ hội mà phải chấp nhận, cô nói:
- Bí thư Hàn, anh chuẩn bị ngày mai khi nào quay về huyện Vinh Quang, tôi đặt vé trước cho anh.
Hàn Đông nhìn cô một cái nói:
- Vậy đặt vé chiều ngày mai nhé, cô đặt xong sau bữa trưa mai tôi sẽ liên lạc với cô.
Khuất Vĩnh Anh trong lòng vui mừng:
- Được, bí thư Hàn.
Sau đó Khuất Vĩnh Anh liền lái xe đưa Vinh Tiểu Dân và Phương Vũ Hằng ra sân bay.
Hàn Đông đứng ở bên đường đợi một lát liền vẫy một chiếc taxi, sau khi lên xe nói với tài xế:
- Đi Ngọc Tuyền Sơn Đông Môn.
Lúc này Hàn Đông có chút kích động, từ trước tới giờ sau khi tới Vinh Châu đây là lần đầu tiên tự mình về nhà, rất nhanh có thể gặp được lão thái gia.