Người Cầm Quyền

Chương 469: Thị sát




- Ha Ha. Anh đang phải làm việc gì thế? Tôi có thể giúp được anh đấy nhỉ
Phùng Nhạn Phi cười khe khẽ và nói với Hàn Đông.
Trong lòng Hàn Đông có chút nghi hoặc, Phùng Nhạn Phi này ngược lại khá là nhiệt tình, có điều Hàn Đông muốn làm việc, chỉ là Phòng liên lạc đối ngoại cũng là không được, có điều đến lúc đó nếu như thực muốn làm buổi hội nghị dành riêng thu hút đầu tư, ngược lại sẽ cần phải dùng tới Phòng liên lạc đối ngoại.
- Cảm ơn cô, tạm thời chưa dùng tới, có điều về sau có thể có lúc phiền tới Trưởng phòng Phùng, đến lúc đó hy vọng Trưởng phòng Phùng hỗ trợ.
Hàn Đông khách khí nói.
- Vậy được rồi, có chuyện gì cần giúp đỡ anh liên hệ với tôi.
Phùng Nhạn Phi nói.
Hai người vừa đi vừa nói, văn phòng của Phùng Nhạn Phi ở trên tầng hai, thấy Hàn Đông muốn lên tầng ba, liên nhiệt tình mời Hàn Đông sau khi làm xong việc thì xuống văn phòng ở lầu dưới ngồi chút.
- Người đàn bà này dường như nhiệt tình quá đà vậy.
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, sau đó tới cửa văn phòng của Quách Yển.
- Anh có chuyện gì?
Thư ký của Quách Yển ngồi bên ngoài, anh ta thấy Hàn Đông bộ dạng lạ mắt, lại là người trẻ tuổi, ngữ khí nói chuyện cũng không có chút tôn kính gì.
Hàn Đông thản nhiên cười nói
- Tôi là Hàn Đông của thành phố Tân Châu, đã đặt lịch trước với Giám đốc sở Quách rồi, phiền cậu đi thông báo một chút.
- Ờ, vậy anh đợi đi.
Thư ký đó lập tức đi vào xin chỉ thị.
Rất nhanh Quách Yển với vẻ mặt tươi cười từ bên trong đi ra đón tiếp, nói
- Chủ tịch Hàn, sau anh lại khách khí vậy, mau vào đi
Thư ký của Qánh Yển thì mang vẻ mặt khiếp sợ, nhìn Hàn Đông một cái, rồi lại cúi đầu, người trẻ tuổi này không ngờ là Chủ tịch Thành phố, dường như cũng quá khoa trương rồi, lẽ nào đây là Chủ tịch thành phố của thành phố cấp huyện, nhưng thái độ của Giám đốc sở Quách cũng không đến mức như vậy chứ. Vừa rồi thái độ của anh ta với Hàn Đông không tốt, bởi vậy anh ta lo Hàn Đông sẽ nói gì với Quách Yển.
Hàn Đông sao lại có thể để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy, vào tới văn phòng rồi, hai người ngồi ở phòng khách, hàn huyên một hồi, Hàn Đông nói ra cách nghĩ của mình, Quách Yển ngược lại lại biểu thị ủng hộ, có điều ông ta cũng nhắc đến vấn đề nhỏ đó là Thành phố Tân Châu tuy hoàn cảnh địa lý khá tốt, tài nguyên các loại phong phú, nhưng nếu muốn ở Thục Đô làm ra hội nghị dành cho thu hút đầu tư, hiệu quả phỏng chừng sẽ không to lắm, bởi vì một thành phố hạng ba khó có thể hình thành hiệu ứng quy mô, kiểu đó phỏng đoán các nhà đầu tư tìm đến cũng không nhiều lắm.
- Nếu muốn làm buổi hội nghị thu hút đầu tư, phỏng chừng cuối cùng thu không đủ bù chi, hiệu quả không lớn. Trong sở trung tuần tháng năm có làm một buổi thu hút đầu tư lớn, đến lúc đó chắc không ít các nhà đầu tư đến tìm cơ hội, đến lúc đó chúng ta có thể đưa Tân Châu làm thành khu vực trọng điểm mở rộng, làm ra một chỗ triển lãm. Cho nên, tôi nghĩ trước khi dến lúc đó, các anh có thể để các nhà thu hút đầu cùng Phòng liên lạc đối ngoại qua lại nhiều hơn chút, bọn họ ở đó cũng có thể có chút tài liệu tin tức tương ứng.
Quách Yển nói tương đối khách quan.
Hàn Đông nghĩ là đích thực quả là như vậy, liền nói
- Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, tôi quay về để Cục xúc tiến đầu tư chuẩn bị một chút, tranh thủ trong cuộc họp thu hút đầu tư thu hoạch nhiều chút.
Quách Yển gật đầu nói
- Đến lúc đó chắc cũng chẳng có vấn đề to tát gì đâu, kỳ thật đối với thành phố Tân Châu, tôi ngược lại có ý tưởng không chín chắn lắm, bất kỳ thành phố nào, muốn lưu lại cho người ta một ấn tượng sâu sắc, cũng giống như danh thiếp của một người nào đó, để người khác vừa nghĩ tới thành phố, liền nhớ đến đặc sắc của thành phố đó.
Hàn Đông không ngừng vui mừng, nói
- Giám đốc sở Quách quả nhiên là nhìn xa trông rộng, khái niệm danh thiếp thành phố tôi là lần đầu tiên nghe thấy, khiến tôi có cảm giác dội gáo nước lên đầu.
Trên thực tế, trong ký ức của Hàn Đông, tuy là cũng có khái niệm liên quan tới danh thiếp thành phố, nhưng trước đó cũng không có nghĩ ra, bây giờ Quách Yển nhắc đến, hắn ngược lại nhớ ra chút gì đó ở kiếp trước, những nam 2000, các thành phố Trung Quốc đều đang thay đổi danh thiếp thành phố, trên ti vi chỗ nào cũng đều có thể nhìn thấy các loại tuyên truyền ngôn của các thành phố. Này đây, Quách Yển nhắc tới như vậy, khiến Hàn Đông lập tức trong lòng nảy sinh ra một linh cảm, đối với đại bộ phận thành phố tỉnh Tây Xuyên mà nói, trở ngại lớn nhất của thu hút đầu tư chính là độ nổi tiếng của thành phố không cao. Đầu tư bên ngoài căn bản là không hiểu hết, bởi vậy thông thường chỗ nào có thể đi dầu tư, cho dù là chuyên gia đi mời, bọn họ trên cơ bản cũng không bằng lòng lắm.
- Danh thiếp thành phố? Ha ha. Chủ tịch Hàn quả nhiện không hổ thẹn là cao thủ kinh tế, tôi là tùy tiện mà nói, Chủ tịch Hàn không ngờ có ý tưởng này, danh thiếp thành phố, cái cách nghĩ này nghe rất là chuẩn xác.
Quách Yển cũng có chút kinh ngạc, trên thực tế ông ta cũng là nói như thế, nói biết Hàn Đông liền lập tức đưa ra khái niệm danh thiếp thành phố, lập tức khiến ông ta nêu ra cách nghĩ này có khái niệm rõ ràng. Cho nên trong lòng ông ta thật khâm phục lối suy nghĩ nhanh nhẹn của Hàn Đông, thầm nghĩ Hàn Đông bây giờ cấm bậc như mình, nhưng lại có mầy phần bản lĩnh.
Hàn Đông nói
- Cái này chủ yếu là Giám đốc sở Quách nhắc nhở tôi, xem ra tôi phải làm ra chút công phu trên danh thiếp thành phố Tân Châu mới được, đem thanh danh của Tân Châu khai hỏa, đến lúc đó càng được chú ý nhiều, các phương diện phát triển rất nhanh.
Quách Yển cười gật đầu nói
- Tuy nhiên danh thiếp thành phố cách nghĩ này, là một khái niệm mới mẻ. Chủ tịch Hàn nếu muồn làm, rất nhiều phương diện cần phải từ từ tìm kiếm.
Hàn Đông mỉm cười nói
- Cái này ngược lại cũng không phải là vấn đề to tát gì, cũng là làm ra chút tuyên truyền, đến lúc đó thông các loại truyền thông tuyên truyền một phen, vấn đề hẳn không lớn.
Đến một chuyến chỗ Quách Yển, Hàn Đông cảm giác thu hoạch lớn nhất là nghe ông ta nhắc nhở, bản thân nghĩ tới thay đổi danh thiếp thành phố, thế này Hàn Đông ngược lại có thể từ góc độ khác triển khai kinh tế Tân Châu, đối với thành phố Tân Châu tiến hành kinh doanh toàn diện.
- Sau này mình thật ra là bắt tay vào phương diện này, vậy thì tiếp theo sau mìnhcó chuyện cần làm.
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.
Nói chuyện một hồi với Quách Yển, Hàn Đông liền đi tới phòng liên lạc đối ngoại, thấy Hàn Đông, Uông Hồng Trạch vô cùng vui vẻ, cũng vô cùng nhiệt tình, lúc trước ông ta sở dĩ làm được đến Trưởng phòng, có quan hệ rất lớn với Hàn Đông, bởi vậy trong lòng vô cùng cảm kích với Hàn Đông. Càng huống hồ, bây giờ Hàn Đông là Phó giám đốc cấp Sở thực quyền, cấp bậc cao hơn anh ta nhiều, anh ta tự nhiên càng thêm nhiệt tình.
Nghe xong ý đến của Hàn Đông, Uông Hồng Trạch nói
- Chủ tịch Hàn, tôi đang nói khi nào liên hệ với ngài, có mấy nhà đầu tư chuẩn bị giới thiệu đến thành phố Tân Châu.
Hàn Đông cười nói
- Vậy tôi cảm ơn cậu trước, tôi sẽ để người của Cục xúc tiến đầu tư bàn bạc công việc cụ thể với cậu. Dù sao về sau có cơ hội đầu tư thích hợp gì, cậu có thể đến Tân Châu tìm chúng tôi.
Uông Hồng Trạch nói giọng điệu bông đùa
- Chỉ thị của Chủ tịch Hàn tôi nhất định ghi nhớ trong tim, có gì thích hợp tất cả đều giới thiệu qua đó.
- Trưởng phòng
Phùng Nhạn Phi lúc này đứng ở cửa, trong tay cầm một tập văn kiện
- A, anh cũng ở đó àh?
Thấy Hàn Đông và Uông Hồng Trạch nói chuyện cùng nhau vô cùng vui vẻ, Phùng Nhạn Phi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói
- Đúng vậy, tôi không phải mời mọi người đến giúp đỡ sao?
Uông Hồng Trạch có chút nghi ngờ nói
- Chủ tịch thành phố Hàn…
Hàn Đông gật đầu nói
- Đúng vậy, chúng tôi có quen biết.
“ Chủ tịch thành phố”, Phùng Nhạn Phi vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, nghi ngờ hỏi
- Cậu không phải là bên Cục xúc tiến đầu tư của thành phố Tân Châu sao? Sao lại có thể là Chủ tịch thành phố gì chứ?
Hàn Đông mỉm cười nói.
- Tôi là Hàn Đông, tôi không có nói tôi là người của Cục xúc tiến đầu tư thành phố Tân Châu.
Uông Hồng Trạch vừa nghe, liền hiểu ra giữa Hàn Đông và Phùng Nhạn Phi cũng không phải là hiểu rõ, liền nói
- Trưởng phòng Phùng, Chủ tịch Hàn Đông đến thành phố Tân Châu phân công quản lý công tác thu hút đầu tư.
- Anh là Phó chủ tịch thành phố Tân Châu?
Phùng Nhạn Phi kinh ngạc cực kỳ, nhìn thấy Hàn Đông, vẻ mặt vô cùng không tin tưởng, “anh” anh cũng xấp xỉ tuổi tôi, đã là cấp phó giám đốc sở rồi?
Cô ta đích thực vô cùng kinh ngạc, muốn biết cô ta trước kia thật không dễ từ cấp phòng, đề bạt đế phó bây giờ, kém hai cấp bậc so với Hàn Đông. Mà loại cấp bậc của cô ta, đã vô cùng là giỏi rồi, nếu như không phải là quan hệ của cậu cô ta thì cũng không có khả năng rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói
- Về sau còn phải mời Trưởng phòng Phùng ủng hộ thành phố Tân Châu nhiều hơn nữa.
Phùng Nhạn Phi thản nhiên cười
- Không thành vấn đề, hai ngày nữa tôi sẽ giới thiệu cho anh vài nhà đầu tư.
Từ Sở thương mại đi ra, Hàn Đông gọi điện cho Kiều San San, để cô ta sau khi làm xong việc thì liên hệ với mình, sau đó đi ô tô trở về thành phố Tân Châu.
Lời của Quách Yển, khiến Hàn Đông bắt đầu suy nghĩ, hắn đối với sự phát triển kinh tế Tân Châu, có nhất động. Tư tưởng hoàn toàn mới, tiếp theo, Hàn Đông chuẩn bị toàn diện bắt đầu chuẩn bị, thực thi công tác làm ra danh thiếp thành phố Tân Châu, tự góc độ kinh doanh của thành phố mà triển khai vấn đề. Tuy Hàn Đông chỉ là một Phó chủ tịch thành phố, vốn dĩ nói kế hoạch triển khai toàn diện lớn của thành phố Tân Châu, tạm thời không đến lượt Hàn Đông lo lắng nhiều như vậy, nhưng Hàn Động là có trách nhiệm cao độ đối với việc này, dù gì Hàn Đông muốn làm ra sự nghiệp chân chính.
Buổi sáng ngày thứ hai, Hàn Đông để Tả Nhất Sơn gọi điện cho Tần Bạch Thần ở Cục xúc tiến đầu tư đến, nói
- Hôm qua tôi đi một chuyến qua Sở thương mại, có nói chuyện qua với Trưởng phòng Uông, Trưởng phòng Phùng ở Phòng liên lạc đối ngoại, trong tay bọn họ có mấy nhà đầu tư, ông đi lên hệ một chút đi, đây là phương thức liên hệ với bọn họ.
- Cảm ơn Chủ tịch Hàn, tôi nhất định sẽ nắm chắc cơ hội, tranh thủ chứng thực đầu tư
Tần Bạch Thần nói, đối với việc Hàn Đông tự mình đến Sở thương mại lôi kéo đầu tư, trong lòng ông ta vô cùng cảm động, đồng thời có sự giới thiệu của Hàn Đông, ông ta lại có thể làm tốt mối quan hệ với người của Sở thuong mại, cái này chính là mạng lưới quan hệ trong tương lai của ông ta.
Hàn Đông nói
- Công tác thu hút đầu tư vô cùng quan trọng, nhưng trong quá trinh thu hút đầu tư, đối với các hạng mục đầu tư cũng phải tiến hành phân biệt nhất định, không thể có bất kỳ chuyện gì trái với nguyên tắc được.
Tần Bạch Thần mỉm cười, Hàn Đông nói như vậy dường như có chút thâm ý gì, có điều Hàn Đông không có nói rõ, ông ta tự nhiên cũng không tiện hỏi nhiều, liền nói
- Chủ tịch Hàn mời an tâm, tôi nhất định sẽ dựa vào sách lược của Cục xúc tiến đầu tư trong thành phố, làm tốt công tác của mình.
- Ừ, vậy thì được, ông đi đi
Hàn Đông nói.
Tần Bạch Thần đứng lên cung kính nói
- Vậy Chủ tịch Hàn, tôi cáo từ trước.
Đợi sau khi Tần Bạch Thần rời đi, Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn vào, đem ý tưởng danh thiếp thành phố nói cho Tả Nhất Sơn nghe, nói
- Ý tưởng này, cậu dành chút thời gian chỉnh lý đi, làm một hệ thống phương án thực thi, thời gian một tháng đủ chứ.
Cho dù bây giờ Hàn Đông và Tả Nhất Sơn đều trong hoàn cảnh lạ lẫm, công tác rất bận, bởi vậy cho thời gian như vậy khá dư dả đối với Tả Nhất Sơn.
Tả Nhất Sơn gật đầu nói
- Không vấn đề gì, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe thấy ý tưởng của Hàn Đông, Tả Nhất Sơn hiểu tính tổng hợp của công trình lớn, đồng thời đối với cách nghĩ mà Hàn Đông đề xuất, trong lòng anh ta rất khâm phục, cảm giác đi theo Hàn Đông, thật là học được rất nhiều thứ hữu dụng.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói
- Đúng rồi, cậu nói với Trưởng ban Vương, mời ông ta sắp xếp một chút, tiếp theo chuẩn bị dùng thời gian một tuần lễ, chạy đi các khu huyện một chuyến, tìm hiểu tình hình các phương diện.
Tả Nhất Sở ghi lại những lời của Hàn Đông lên một quyển sổ nhỏ, lập tức đi ra ngoài, tìm Vương Diệu Minh truyền đạt chỉ thị của Hàn Đông, Vương Diệu Minh đối với cái này tương đối thành thục, rất nhanh đã nghĩ xong các phương án tới gặp Hàn Đông.
- Chủ tịch Hàn, thành phố Tân Châu tổng cộng có chín khu huyện, khu Cao Bình là khu thành phố, để sau cùng, mấy huyện còn lại, tôi sắp xếp thế này, trước tiên phát triển ở huyện Võ An xa nhất, sau đó đến huyện Nam Tân, Huyện Hưng Kỳ, huyện Hà Bình, huyện Trúc Quân, huyện Trường Văn, làm xong ở những huyện phía Nam, lại chạy đến mấy huyện phía Bắc, bình quân một huyện tốn khoảng một ngày, liên quan đến công tác thị sát của ngài, ngài có chỉ thị gì?
Hàn Đông mỉm cười nói
- Tôi cũng không phải là đi thị sát, chủ yếu là đối với các khu huyện có bước đầu sơ bộ hiểu rõ, gặp gỡ mọi người, thế này mới có lợi cho công tác triển khai về sau. Ừ, chủ yếu là hiểu biết một chút về phương diện công tác phát triển kinh tế các khu huyện.
Vương Diệu Minh ghi lại, lại hỏi
- Vậy Chủ tịch Hàn, có cần phải thông báo trước không?
Hàn Đông nói
- Thôi vậy, trước tiên không thông báo, thông báo rồi thì hiểu không hết tình hình thực tế, đến lúc đó cậu đi cùng là được rồi.
Từ việc hiểu biết tình hình trước mắt, Vương Diệu Minh làm việc này khá trầm ổn, cẩn thận, cũng là có thể tín nhiệm, nhưng về phần có thể tín nhiệm hay không, vậy phải đợi năng lực công tác của anh ta thế nào đã, lần này Hàn Đông đi thị sát các khu huyện, để Vương Diệu Minh sắp xếp tùy tùng, cái này coi như là tiến một bước khảo sát Vương Diệu Minh.
Vương Diệu Minh đại khái đoán được ý tưởng của Hàn Đông, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng có chút áp lực, cho dù Hàn Đông lần này đi thị sát, lại không thông báo trước với người ở dưới, anh ta phụ trách toàn bộ sắp xếp người đi cùng, tác dụng rất quan trọng.
- Vậy Chủ tịch Hàn khi nào thì chuẩn bị bắt đầu thị sát?
Vương Diệu Minh hỏi.
Hàn Đông nói
- Nên sớm không nên muộn, vậy thì mai bắt đầu đi.
- Vâng, vậy tôi đợi lát nữa đi sắp xếp.
Vương Diệu Minh nói.
Sớm ngày hôm sau, Hàn Đông để Đại Lực lái chiếc Satana đi trước mà chiếc Audi thì ở phía sau, để người của Vương Diệu Minh lái.
Tả Nhất Sơn là thư ký của Hàn Đông, tự nhiên ngồi ở ghế phụ của xe, Vương Diệu Minh dựa theo yêu cầu của Hàn Đông, ngồi cùng với Hàn Đông, chủ yếu là tiện cho việc Hàn Đông hiểu biết một chút tình hình có liên quan với Vương Diệu Minh. Trong quá trình xe chạy, Vương Diệu Minh vừa giới thiệu tình hình cơ bản của huyện Võ An cho Hàn Đông
- Chủ tịch Hàn, huyện Võ An vị trí ở giữa tỉnh Tây Xuyên và tình Vân Điền, hoang vắng, là một huyện nông nghiệp, kinh tế nông sản xếp hạng cuối cùng toàn thành phố, có điều tài nguyên kinh tế ở đó vô cùng phong phú.
Đúng lúc này, xe từ từ dừng lại, phía trước có âm thành huyên náo vang đến, Tả Nhất Sơn quay lại nói
- Hình như phía trước có chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.