Người Cầm Quyền

Chương 470: Cố ý đả thương người




Hàn Đông ngẩng đầu nhìn, trước mặt có trạm thu phí, đoàn người đang tắc ở đó, trong đó có mấy vị cảnh sát, thỉnh thoảng có thanh âm người đang gào thét truyền đến, dường như có gì đang tranh cãi.
- Nhất Sơn đi xem có chuyện gì.
Hàn Đông nhíu mày nói.
Nơi này là biên giới giữa huyện Cao Bằng và huyện Hà Bình, con đường này là con đường huyết mạch, tắc ở phía trước, khiến cho cả giao thông gián đoạn, không lâu sau, phía sau cũng tắc một số xe, lái xe cũng huyên náo, cả một khu càng ngày càng huyên náo.
Tả Nhất Sơn xuống xe, từ trong đoàn người chen vào, vừa thấy tình cảnh trước mặt, liền ngẩn người ra.
Phía trước mặt cửa trạm thu, một chiếc BMW trắng dừng tại đó, trước xe có chắn ngang một thanh ngang, thanh ngang chính là hàng rào của trạm thu phí.
- Mẹ mày, để mày cản xe tao, ông mày đá chết mày
Một gã để tóc dài, đang không ngừng đá vào một nhân viên trạm thu phí nằm trên đất, bên cạnh có một đôi nam nữ đang giúp sức.
Về phía cảnh sát, ngược lại dáng vẻ bất đắc dĩ, chỉ dám nói trong miệng.
- Được rồi, đừng làm vậy nữa.
Gần như bên cạnh đó còn có mấy nhân viên công tác của trạm thu phí, xem bộ dạng của bọn họ, từng người từng người vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám đứng ra giúp đỡ, cho dù là cảnh sát đến cũng không dám ngăn cản gã thanh niên đó đánh người, nhưng thấy sự việc này không phải bọn họ có thể làm được.
- Làm gì thế dừng tay cho tôi.
Tả Nhất Sơn giận dữ nói, anh ta là xuât thân từ gia đình tầng lớp thấp. Trong lòng tự nhiên còn lưu lại vài phần tinh thần trọng nghĩ, tự nhiên vô cùng phẫn nộ. Từ việc trước mặt có thể thấy gia đình của gã thanh niên đó có bối cảnh, cho nên cảnh sát không dám can thiệp, đối với loại người này, Tả Nhất Sơn trong lòng rất không ngạc nhiên, người thế này trong nhà khả năng có chút thực lực, liền làm xằng bậy, thật khiến người thật tức giận.
- A, tên nhóc này gan không nhỏ nha.
Gã thanh niên kia đánh đã sướng, người xem xung quanh cũng không ít, lại có cả cảnh sát ở đó, hương vị ức hiếp người khác càng thêm thích thú, có điều bị Tả Nhất Sươn phá vỡ, trong lòng gã vô cùng tức giận.
- Đệch, dám quản cả việc của anh Lương, muốn chết?
- Ha ha, nghĩ mình là ai thế, đại hiệp àh?
Đôi nam nữ còn lại đều dẩu mỏ lên, chuyển người vây quanh Tả Nhất Sơn, vẻ mặt không có ý tốt tươi cười.
- Các người muốn làm gì?
Tả Nhất Sơn nhíu mày, trong túi lối ra thẻ công tác của mình, trầm giọng nói
- Tôi là người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, các người biết cố ý đánh thương người là phạm pháp không?
- Đệch, người của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố thì giỏi sao?
Gã thanh niên kia khinh thường nói, nghiêng đầu nhổ bãi nước bọt, tung một cước mạnh về phía Tả Nhất Sơn
- Chủ tịch thành phố đến, ông mày cũng không sợ.
- Cẩn thận.
Một giọng trầm ấm truyền đến, đồng thời bàn tay duỗi ra, đẩy Tả Nhất Sơn qua một bên, chính là Vu Đại Lực đi lên phía trước, anh ta đẩy Tả Nhất Sơn qua một biết, lập tức một cước quét qua, đụng vào chân của gã thanh niên kia.
“Bịch” một tiếng, gã thành niên kia kêu lên thảm thiết, ngã nhoài ra đất, hai tay ôm chân, vẻ mặt thống khổ.
Phải biết, Vu Đại Lực xuất thân từ tinh anh của quân khu đặc biệt Thục Đô, công phu cỡ nào, một người cho dù là tay không đấu với bảy tám người bình thường về cơ bản thì không có vấn đề gì, gã thanh niên này trong mắt anh ta, căn bản không coi là cái thá gì, có điều tên đó đá Tả Nhất Sơn, Vu Đại Lực không khách khí dùng chân đối phó với gã. Vừa rồi nghe thấy phía trước ầm âm, Hàn Đông không an tâm, mới bảo Vu Đại Lực đi lên trước coi sao, anh ta vừa đến thì vừa hay thấy gã thanh niên dùng chân đá Tả Nhất sơn, vừa hay lên giúp đỡ.
- Mẹ mày, đánh anh Lương, mày chết chắc rồi.
Tên thanh niên còn lại kêu lên, xông lên trước định động thủ, còn con đàn bà bên cạnh, cũng giương nanh vuốt lên hỗ trợ.
Vu Đại Lực không khách khí, quét một đường chân qua, trực tiếp đốn ngã hai tên xuống đất, nghe được bọn họ nằm trên mặt đất kêu oa oa, Vu Đại Lực đều không cau mày.
Những người xung quanh xem, đều kêu một tiếng kinh hãi, Vu Đại Lực thật sự là làm quá sạch sẽ.
Thấy gã thành niên khóc thét nằm dài trên đất, những cảnh sát vốn đĩ đứng bên cạnh coi náo nhiệt cũng không làm nữa, liền đi lên, nói với Vu Đại Lực
- Làm gì, dừng tay, chúng tôi là cảnh sát đây.
Vu Đại Lực đương nhiên biết bọn họ là cảnh sát, nhưng không để ý bọn họ, nói với Tả Nhất Sơn
- Anh Nhất sơn, ông chủ bảo anh mau làm cho xong.
Anh ta kém Tả Nhất Sơn một tuổi, lần này Hàn Đông đi thị sát, đều nói là không để lộ thân phận trước, là để Vu Đại Lực và Tả Nhất Sơn gọi hắn là ông chủ.
Tả Nhất Sơn gật đầu, liền nói với mấy vị cảnh sát,nói
- Tôi nhớ số của các anh rồi, các anh là Cục công an khu Cao Bằng, tôi gọi điện cho Chu Chính, để anh ta xử lý việc này.
Chuyện ở đây phỏng chừng cũng không phải tạm thời có thể xử lý tốt, có điều gã thanh niên này không ngờ muốn đánh mình, lại còn những viên cảnh sát không quan tâm, trong lòng anh ta có chút khó chịu, liền kêu tên Chu Chính, để Chu Chính xử lý tốt mấy tên trước mắt.
- Chu… Cục trưởng Chu…
Viên cảnh sát kia là Đồn trưởng đồn công an, vừa nghe thấy Tả Nhất sơn kêu tên Chu Chính, liền thay đổi sắc mặt, liền tiến lên nói
- Vị lãnh đạo này, tình hình là thế này, người này là công tử của Chủ tịch hội đồng nhân dân Ngô, chúng tôi cũng khó xử.
Những câu sau nói rất là nhỏ, đủ để hai người nghe thấy.
Tả Nhất Sơn cúi đầu nhìn thấy gã thanh niên nằm trên đất kia cầm điện thoại, không ngờ gã đó lại là con trai của Chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố Ngô Cần, chả trách kiêu ngạo như vậy, trước mặt cảnh sát dám kiêu ngạo đánh người. Lại xem nhân viên thu phí bị đánh kia, trên trán có mấy vết máu, máu tươi không ngừng chảy ra, xem ra là bị thương không nhẹ đâu.
- Tôi mặc kệ gã đó là ai, các anh bây giờ lập tức liên hệ với xe cứu thương cứu người.
Tả Nhất sơn ngẫm nghĩ, rất nhanh quay về, đứng bên cạnh nói với Hàn Đông.
- Ông chủ, trước mặt là con trai của Chủ tịch Ngô đang đánh người, người bị đánh là nhân viên thu phí, bị thương rất nặng, ngài xem.
Hàn Đông nhíu mày nói
- Kệ gã là người nào, xử lý thế nào thì xử lý thế đó, cậu gọi điện cho Chu Chính, để anh ta tự mình đến xử lý việc này. Tôi thấy cảnh sát khu Cao Bằng thật không ra thể thống gì, cảnh sát làm ăn cái gì không biết, hộ giá hộ tống tên đó hành hung đánh người sao?
Vừa mới thấy chỗ đó, đã nhìn thấy xe cảnh sát dừng bên đó rồi, còn có mấy tên cảnh sát khoanh tay đứng nhìn, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Những cảnh sát làm như vậy, để ông chủ lớn nhất nhìn thấy, không chừng có thể truyền thành bộ dạng gì đâu. Tuy nhiên Hàn Đông cũng biết, tình hình hiện trạng của Trung Hoa là như vậy, có chút quyền chút lực đích thật rất kiêu ngạo, cũng làm hỏng không ít hình tượng các ban ngành Chính phủ Trung Hoa, bản thân cho dù làm đến chức Tổng bí thư, cũng không đủ năng lực để thanh trừ hết tất cả, nhưng bây giờ đã để mình gặp phải, vậy thì phải sửa trị cho tốt, đừng nói là con của Ngô Cần, cho dù là con trai của Bí thư tỉnh ủy cũng như thế không thể tha. Đương nhiên rồi, bây giờ con trai của Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện đang làm Trưởng phòng ở Cục xúc tiên đầu tư, hơn nữa khá là nghe lời Hàn Đôtrumtruyen.vn
Tả Nhất Sơn gật đầu, lập tức gọi điện cho Chu Chính, đem lời của Hàn Đông chuyển cáo một lúc, nói
- Cục trưởng Chu, chuyện nơi này giao cho ông đấy, chúng tôi sắp đi nơi khác rồi.
- Tôi lập tức qua ngay, Thư ký Tả, cậu đưa điện thoại cho cảnh sát ở đó đi.
Chu Chính nói trong điện thoại, tuy nhiên bình thường hay cợt nhả đùa với Tả Nhất Sơn, nhưng khi làm chuyện chính, ông ta khá là nghiêm túc.
Tả Nhất Sơn liền đưa ra trước mặt mấy viên cảnh sát.
- Cục trưởng Chu của các anh trong điện thoại, anh có nghe không?
- Nhận, tôi nhận.
Viên đồn trưởng kia sớm đã ra mồ hội rồi, ông ta là người của Cục trưởng Cao Lập Hương, bây giờ để Chu Chính làm việc này, cho dù lấy cớ Ngô Lương đánh người, nhưng Chu Chính dọn dẹp ông ta đích thực là có cớ. Trong điện thoại Chu Chính mắng tên đồn trưởng một trận, chỉ thị ông ta lập tức sắp xếp xe cảnh sát đưa nhân viên đánh bị thương đến bệnh viện trị thương, đồng thời lập tức khơi thông đường, sau đó bảo vệ tốt hiện trường, đợi ông ta đến xử lý.
Viên đồn trưởng kia cúi đầu khom lưng trả lời, trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng cũng không có dũng khí phản bác.
Dập điện thoại, hai tay ông ta đem điện thoại di động trả lại cho Tả Nhất Sơn, trên mặt vẻ mặt nịnh nọt tười cười
- Lãnh đạo, ngài đợi cho một chút, tôi lập tức cho khai thông đường.
Tuy là ông ta thấy Tả Nhất Sơn trẻ tuổi, nhưng vừa thấy cũng tự xưng hô là nhân viên công tác của Văn phòng Ủy ban nhân dân, cho dù không phải là lãnh đạo, cũng là người bên cạnh lãnh đạo, cho nên ông ta mới khách khí gọi như vậy. Đồng thời vừa rồi ông ta thấy Tả Nhất Sơn đi qua bên đó xin chỉ thị người thanh niên bên đó, nói vậy người thanh niên chắc chắn có lai lịch gì.
Tả Nhất Sơn hừ một tiếng, nói
- Hung thủ đánh người cần phải trông cho tốt, để người đi, tôi đến tìm ông hỏi.
Vừa rồi thái độ của Hàn Đông cũng đã thể hiện rõ rồi, cho dù là con trai của Ngô Cần, gã thanh niên đó cũng phải dựa vào trình tự xử lý bình thường.
- Đệch, thằng nhóc kia đừng kiêu ngạo.
Chân của Ngô Lương bị Vu Đại Lực đá cho gẫy rồi, lúc này ngồi trên đất, vẻ mặt tàn khốc.
- Có ngon thì để lại tên, ông mày sẽ để cho mày cút khỏi văn phòng Ủy ban nhân dân.
Tả Nhất Sơn bất giác mỉm cười, tên này thật là kiêu ngạo, dám trước công chúng mà uy hiếp chính mình, anh ta thản nhiên mỉm cười nói.
- Vậy cậu thử đi, tôi là Tả Nhất Sơn.
Viên đồn trưởng nghe Tả Nhất Sơn sau khi biết thân phận của Ngô Lương, lại còn dám báo tên của mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc, người này không có bộ dạng sợ hãi, lẽ nào có lai lịch lớn
- Được, được, ta nhớ ngươi rồi.
Ngô Lương cắn răng nói nói
- Vậy mày đợi đó đi, xem tao xử lý mày thế nào.
Tả Nhất Sơn bĩu môi, không để ý tới gã, lại nói với đồn trưởng bên cạnh.
- Được rồi, Cục trưởng Chu của các anh sắp tới rồi đó, đầu sỏ cố ý đánh người bị thương này, ông phải coi cho kỹ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.