Người Cầm Quyền

Chương 48: Trí nhớ không tốt




Âm thanh hùng hồn của Hoàng Văn Vận thật sự vang vọng đại lễ đường, mà cảm xúc của người nghe cũng khác biệt, có kẻ vui sướng, có kẻ uể oải, có một vài người lại lo lắng.
Hàn Đông ngồi trong đám người, hắn cảm nhận được tình huống bốn phía thi thoảng có ánh mắt hâm mộ nhìn về phía mình, vì vậy mà không khỏi cười khổ một tiếng. Trước khi có ba bài viết thì hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ hắn còn nổi tiếng hơn cả tưởng tượng, ngay cả lời phát biểu của thủ trưởng xuống phía nam cũng nhắc đến vài nội dung trong bài viết của hắn.
Lúc này bí thư Hoàng Văn Vận rõ ràng muốn bắt Hàn Đông để đả kích Phương Trung, vô tình lại làm cho hắn thêm nổi tiếng.
Lúc này Hoàng Văn Vận cười tủm tỉm nói:
- Chủ tịch Phương, anh cũng nói vài lời chứ?
Phương Trung gật đầu với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó tiếp nhận micro, mở miệng nói:
- Bí thư Hoàng phát biểu như vậy cũng chưa toàn diện, sẽ làm cho người ta hiểu lầm. Trên vấn đề xử lý đồng chí Hàn Đông, là chút sai lầm của cả huyện ủy huyện Phú Nghĩa...
Phương Trung nói ra những lời nà, rõ ràng đổi trách nhiệm xử lý Hàn Đông lên huyện ủy, dù sao đó cũng là quyết định của tập thể.
Hoàng Văn Vận cười nhạt một tiếng, sau đó cầm lấy ly trà nhấp vài ngụm.
Phương Trung lại nói:
- Có sai phải có sửa, đây là truyền thống tốt đẹp của chúng ta, vì vậy mà huyện ủy quyết định khôi phục tất cả chức vụ của đồng chí Hàn Đông...
Hoàng Tùng dưới đài cảm thấy trái tim lộn ngược, hai bàn tay xiết chặt vào nhau.
- Bốp, bốp...
Hoàng Văn Vận dẫn đầu vỗ tay, ngay sau đó đại lễ đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Hàn Đông cũng vỗ tay nhưng trong lòng biết rõ, vòng tranh đấu ở huyện Phú Nghĩa lại bắt đầu, mà chính hắn lại là một người đứng trong vòng tranh đấu, nhưng hắn sẽ thông qua cố gắng của chính mình để tạo nên tiến độ vững chãi tiến về phía trước.
Đến tối Hàn Đông lại đi thăm hỏi Mao Siêu, vì tuần trước hắn đã đến một lần rồi.
- Ha ha, Hàn Đông, cậu sẽ nhanh chóng được phục chức.
Mao Siêu cười ha hả, hắn là lãnh đạo huyện đội nên không giống với các vị thường ủy khác, lập trường độc lập hơn, nếu không phải Lý Đại Dũng gọi điện thoại, hắn cũng sẽ không tiến vào trong tranh đấu của huyện ủy.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Mao, tôi đang muốn nói với anh một chuyện...
- À, cậu có chuyện gì?
- Tôi muốn xuống cơ sở làm chút chuyện hiện thực.
Vì Mao Siêu là xuất thân quân nhân, vì vậy Hàn Đông lên tiếng cũng không muốn che giấu:
- Công tác ở cục thống kê tuy lúc nào cũng biết rõ tình huống kinh tế toàn huyện nhưng đối với tôi thì chẳng có bao nhiêu tác dụng, tôi muốn xuống cơ sở rèn luyện.
Mao Siêu gậ đầu:
- À, được, nhưng cậu phải báo cáo với bí thư Hoàng mới được.
Hàn Đông nói:
- Tôi đã báo với bí thư Hoàng.
Mao Siêu nở nụ cười:
- Vậy thì được, đến lúc đó tôi sẽ giúp.
Hàn Đông nói thật lòng:
- Cám ơn trưởng phòng Mao.
Hàn Đông đi ra khỏi nhà Mao Siêu, chậm rãi đi về phía trước trên con đường quạnh quẽ.
Buổi tối mùa đông có rất ít người đi đường, vì ai cũng muốn trốn trong ổ của mình tránh lạnh.
Dưới sự giúp đỡ của Hoàng Văn Vận, Hàn Đông muốn làm lãnh đạo xã thị trấn không phải là vấn đề lớn, vì vậy thời gian thanh nhàn của hắn cũng không còn nhiều.
Khi công tác ở cục thống kê, mỗi ngày rất ít việc, hơn nữa tất cả công tác nghiệp vụ đều do các phó cục trưởng nghiệp vụ xử lý, Hàn Đông là một cục trưởng căn bản không có việc gì làm, giống như nghề chính là xem báo uống trà vậy.
Nếu Hàn Đông được đưa xuống cơ sở, mỗi ngày sẽ tiếp xúc với đủ loại nhân viên, khác hẳn với công tác ở cục thống kê.
Hàn Đông đi chưa được bao lâu thì phía trước đã là cục lương thực, Hàn Đông ngẩng đầu nhìn, nhà dì Vương vẫn còn sáng đèn.
Đột nhiên Hàn Đông dừng bước.
Có một đám người phóng ra, trong tay là tuýp sắt, ai cũng vây quanh Hàn Đông.
Phía sau cũng truyền đến nhiều tiếng bước chân.
- Các anh muốn làm gì?
Hàn Đông trầm giọng quát, hai tay xiết chặt nhưng trong lòng không quá sợ hãi.
Một người đàn ông đi ra, chính là tên có vết sẹo trên mặt:
- Ha ha ha, không phải mày rất kiêu ngạo sao? Hôm nay cho mày biết thế nào là lợi hại.
- Là mày!
Hàn Đông nhíu mày:
- Mày muốn gì, biết rõ đây là phạm pháp không?
- Ha ha ha, phạm pháp, ai làm chứng tao phạm pháp?
Tên mặt thẹo cười kiêu ngạo, sau đó vung gậy sắt:
- Đánh chết mẹ nó cho tao.
Đám người vung gậy sắt nhào lên.
Hàn Đông nhanh chóng đánh giá tình hình, trước sau có hơn chục người, ai cũng cầm tuýp sắt, xem ra sẽ có một trận ác chiến.
Lúc này hai tên đầu tiên phóng đến trước mặt Hàn Đông, tuýp sắt đập xuống.
Hàn Đông khẽ nghiêng người, sau đó thò tay trái ra, chụp lấy cổ tay một tên, tay phải chụp lấy tuýp sắt, sau đó đạp mạnh lên bụng đối phương.
- Á!
Tên đàn ông hét thảm một tiếng, hai tay ôm bụng ngã xuống đất, liên tục lăn lộn.
- Keng, keng, keng...
Hàn Đông cất bước như bay, di động trong đám người, tuýp sắt bay múa. Hắn đánh rơi tuýp sắt trong tay đối phương, thuận tiện còn cho một đạp, đám người ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.
Chỉ sau nháy mắt đã có hơn mười tên côn đồ bị đánh ngã trên mặt đất, chỉ có duy nhất tên mặt sẹo còn đứng vững.
- Mày...Mày đừng đến đây.
Tên mặt thẹo cầm lấy gậy sắt, hoảng sợ nói.
Tiểu tử này quá mạnh, chỉ sau nháy mắt đã đánh ngã hơn mười huynh đệ, chẳng lẽ là võ lâm cao thủ?
- Hừ!
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước đến bên cạnh tên mặt thẹo, gậy sắt trong tay cũng vung lên.
Tên mặt thẹo hoảng sợ lui về phía sau, đúng lúc gậy sắt rơi xuống.
Nhưng cánh tay Hàn Đông chợt động, hắn ném cây tuýp xuống đất, bàn tay chợt vỗ lên ngực tên mặt thẹo.
Tên mặt thẹo cảm thấy khó hít thở, ngực như bị búa đập vào, mặt đỏ bừng bừng.
Đúng lúc này Hàn Đông lại vung tay, hai tiếng bốp bốp vang lên, hắn vỗ lên vai tên mặt thẹo.
- Á!
Tên mặt thẹo kêu lên thảm thiết, hắn ngã xuống đất, đầu vai giống như bị chém nát, cây tuýp trong tay cũng rơi xuống.
Vài tên côn đồ ở vòng ngoài đã đứng lên chạy vào trong bóng tối, lúc này không ai dám đến cứu đại ca mặt thẹo.
- Hừ!
Hàn Đông vứt cây tuýp xuống, hắn ngồi xổm trừng mắt nhìn tên mặt thẹoi:
- Lớn gan lắm, quên lời tao rồi à?
- Đại ca tha mạng...
Tên mặt thẹo hoảng sợ nói.
Hàn Đông cười lạnh:
- Xem ra đầu óc của chú có vấn đề.
- Anh Đông.
Một âm thanh trong trẻo truyền đến, Yến Lâm mặc áo khoác trắng chạy ra:
- Anh không sao chứ?
- Anh không sao?
Hàn Đông cười cười, hắn đứng lên vuốt mái tóc Yến Lâm:
- Sao em chạy ra đây?
Lúc này một chiếc xe cảnh sát dừng lại vang lên một tiếng két, vài tên cảnh sát nhảy xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.