Người Cầm Quyền

Chương 650: Quá độc ác (1+2+3)




Nghe xong Mã Vũ Kim nói, Hàn Đông tinh thần phấn chấn, không ngờ sự việc có thể chuyển biến nhanh như vậy, bèn nói:
- Tốt lắm, các anh tiếp tục thẩm vấn, đợi tôi họp xong, anh đến văn phòng tôi nhé.
- Vâng, Chủ tịch thành phố Hàn.
Mã Vũ Kim cung kính nói.
Trong lòng anh ta cũng rất vui mừng, vốn dĩ vụ án lần này đã rơi vào bế tắc, bởi vì mấy người liên quan đến vụ án đã sớm sắp đặt công thủ liên minh, lại thêm thân phận của đám người Hạ Nhất Minh, bởi vậy dù có thẩm vấn thế nào, chỉ có một tên đứng ra nhận tội.
Đang lúc tổ chuyên án sầu não, sự việc bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến, lúc đó nhân viên hình sự ở trong gian phòng đó, phát hiện ở góc tường có gắn camera, sau đó đi tìm hiểu nguồn gốc, tìm thấy một máy tính trong văn phòng của ông chủ, trong đó tìm ra rất nhiều video, trong đó vừa vặn có video của ngày gây án.
Qua màn hình, hôm đó từ khi Tiếu Giác bước vào phòng, và cảnh tượng khó coi sau đó đều được ghi lại.
Nói cách khác, cho dù những người đó ngụy biện như thế nào, bây giờ có video này là đã hoàn toàn làm sáng tỏ sự việc rồi, ai làm trò gì đều nhìn thấy rõ, ai cũng không thể chạy thoát.
Mã Vũ Kim cũng là một người cẩn thận, sau khi anh ta gọi điện cho Hàn Đông, lại lập tức cho nhân viên copy video để lưu lại.
Tiếp theo, trước sự thật chắc chắn này, tất cả những người liên quan cũng không thể ngụy biện được nữa. Hàn Đông nghe xong điện thoại, trở về phòng họp, mọi người đang thảo luận đề nghị của Trương Vân Bình.
Thấy Hàn Đông đi vào, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn vào Hàn Đông.
Bình thường, khi họp Hội nghị thường vụ Thành ủy đều phải giữ yên lặng, điện thoại di động đều phải để ở chế độ rung hoặc yên lặng, không có chuyện gì quan trọng cũng không được ra ra vào vào.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Đông, mọi người đều biết chắc chắn là có chuyện gì quan trọng.
Trong số các Ủy viên thường vụ này, Hạ Kim Cường và Trần Phúc Xương là biết có chuyện gì, thấy bộ dạng của Hàn Đông, bọn họ cũng không biết kết quả điều tra của Cục Công an như thế nào.
“Tên tiểu tử Hàn Đông này, sì cái mặt ra đó, không biết Cục Công an đã có tin tức gì?” Hạ Kim Cường có chút bất an, “Xem ra phải nghĩ cách gì mới được, nếu không cứ để mặc cho Hàn Đông làm thế này, cũng không biết sẽ gây nên chuyện gì nữa.”
Bất kể như thế nào, Hạ Kim Cường chỉ có một đứa con trai, mặc dù không bằng lòng với cậu con trai cả ngày chỉ chơi bời lêu lỏng, nhưng cha con đồng tâm, gã thật sự không muốn con trai xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa chuyện lần này không nhỏ, nếu Hạ Nhất Minh phạm tội, thì cuộc đời thực sự bị hủy hoại rồi.
Bởi vì như vậy, nên Hội nghị thường vụ hôm nay, vốn dĩ Hạ Kim Cương muốn hùng hổ làm mất mặt Hàn Đông một trận, nhưng bây giờ lại có vẻ buồn bã, trong lòng không yên.
Đợi cho mọi người nói xong, Hạ Kim Cường vội vàng nói:
- Được rồi, về quyết định xử phạt Trương Tự Miễn, sẽ làm theo ý kiến của Ủy ban Kỷ luật đưa ra, bây giờ tan họp.
Nói xong, Hạ Kim Cường liền đứng dậy đi ra ngoài phòng họp.
Thư ký của gã Chu Kiệt Trác vội vàng tiến lên cầm cốc trà của gã đuổi theo.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương lúc này cũng giống như lửa đốt vào mông vậy, vội vàng theo cùng ra khỏi phòng họp.
Các vị Ủy viên thường vụ khác thấy cảnh này, trong lòng đều cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hàn Đông.
Bọn họ cũng cảm nhận được, hôm nay Hạ Kim Cường không có tâm trạng, dường như trong lòng đang có chuyện gì.
Hơn nữa sau khi Hàn Đông ra ngoài nghe điện thoại, biểu hiện của Hạ Kim Cường càng làm cho người ta hoài nghi.
Mặt khác Trần Phúc Xương cũng có biểu hiện vội vã như vậy, làm cho người ta không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên mọi người coi như nhận ra, dường như biểu hiện của Hạ Kim Cường và Trần Phúc Xương đều có liên quan đến Hàn Đông.
“Chả lẽ vừa rồi Hàn Đông nhận được cuộc điện thoại kia, có liên quan đến Hạ Kim Cường và Trần Phúc Xương?” Mọi người trong lòng đều nghĩ thầm như vậy.
Phó bí thư Bành Y Vinh vừa cười vừa nói đi ra bên ngoài cùng với Hàn Đông, trong lòng vừa thầm nghĩ: “Hàn Đông lại giở thủ đoạn gì, hôm nay Hạ Kim Cường dường như rất kích động, xem ra thủ đoạn của ông bạn Hàn Đông này không thể coi thường, từ biểu hiện của Hạ Kim Cường cho thấy, e là chuyện này không phải là nhỏ.”
Phó chủ tịch thành phố Chử Bình Khánh ở phía sau nhìn bóng lưng của Hàn Đông, cảm thấy trong lòng một luồng khí lạnh bốc lên.
Từ khi Hàn Đông điều chỉnh công việc của lão đến nay, ngày ngày trôi qua của vị Ủy viên thường vụ là lão tệ hơn so với các Phó chủ tịch thành phố khác, mỗi ngày đều chẳng có việc gì làm.
Vốn dĩ lần này điều chỉnh lãnh đạo chủ chốt trên Tỉnh ủy, làm cho Chử Bình Khánh thấy được một tia hy vọng. Và Hạ Kim Cường quả thật cũng lên giọng trở lại, làm cho lão nhìn thấy hy vọng đổi đời.
Nhưng hôm nay xem ra, e là Hạ Kim Cường vẫn không thể làm gì được Hàn Đông.
Về phần các Ủy viên thường vụ bên phe của Hàn Đông, trong lòng vô cùng nghi hoặc, đồng thời cũng rất phấn chấn với thủ đoạn của Hàn Đông.
Hạ Kim Cường vừa định ló đầu ra, Hàn Đông liền đánh đòn phủ đầu gã, xem bộ dạng Hạ Kim Cường giống như chó nhà có tang, có lẽ Hàn Đông đã âm thầm chỉnh đốn Hạ Kim Cường rồi.
Lúc này ở trong văn phòng của Hạ Kim Cường, Trần Phúc Xương đang gọi điện thoại, nhưng lúc này vẻ mặt của lão ta rất khó coi, đôi mày nhíu chặt lại.
Để điện thoại xuống, Trần Phúc Xương thở dài một hơi, lập tức nói:
- Bí thư Hạ, Cục Công an đã tìm được chứng cứ…
Hạ Kim Cường đang ngồi ở đó không ngừng hút thuốc, nghe lời của Trần Phúc Xương, tay của gã run lên hai cái, điếu thuốc kẹp trên ngón tay rơi xuống đất, sắc mặt dần chuyển sang một màu xanh mét.
- Chứng cứ gì?
Hạ Kim Cường đứng mạnh lên hỏi, dường như không cảm thấy được đầu thuốc rơi trên giày, lúc này có một mùi hôi tản ra.
Trần Phúc Xương nói:
- Trong quán karaoke kia có camera, chuyện xảy ra lúc đó đều được camera ghi lại…
“Phịch…” Hạ Kim Cường ngồi xuống, sau đó giơ hai tay liên tục ấn huyệt Thái Dương.
Gã không cần hỏi, chỉ cần nhìn sắc mặt của Trần Phúc Xương liền biết tình hình chắc chắn không ổn, chỉ sợ lần này Hạ Nhất Minh không thoát tội.
- Anh Trần, anh về trước đi, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.
Hạ Kim Cường hai tay đỡ lấy đầu, cũng không ngẩng đầu, giọng nói đầy bất lực.
Trần Phúc Xương tâm trạng nặng nề bước ra khỏi văn phòng của Hạ Kim Cường, trong lòng lão cũng rất uất ức.
Nếu Bí thư Đảng ủy Công an thành phố lão có thể nắm được Cục Công an thành phố trong tay, chuyện lần này, bất luận như thế nào cũng không để đến bước này.
Mặc dù đến bây giờ Trần Phúc Xương cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng con trai của Hạ Kim Cường là Hạ Nhất Minh ở cùng một chỗ với đám người kia, rõ ràng những người kia đều coi Hạ Nhất Minh là đầu sỏ, có thể nói, tình hình bây giờ rất rõ ràng, vấn đề Hạ Nhất Minh rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi có thể ảnh hưởng đến vị trí của Hạ Kim Cường.
Nếu Hạ Kim Cường bị ảnh hưởng, như vậy ở thành phố Tân Châu, còn có ai có thể lay động sự thống trị của Hàn Đông.
Hy vọng đến nhanh, đi cũng nhanh.
Bởi theo sự thay đổi lãnh đạo Tỉnh ủy, những ngày tươi đẹp của mình cũng sắp đến rồi, nhưng bây giờ xem ra, tất cả cũng chỉ là hư ảo mà thôi.
Hơn nữa, lần này còn có Trần Thanh Huy cháu của Trần Phúc Xương cũng có liên quan, càng làm cho Trần Phúc Xương trong lòng buồn lo. Lão không có con trai, chỉ có một đứa con gái, cho nên lão rất quan tâm đến đứa cháu trai này, bây giờ bị dính vào việc này, cho dù không phải là thủ phạm chính, đến lúc đó ít nhất cũng bị tuyên gần mười năm tù.
Mà bây giờ xem ra Hàn Đông đang lợi dụng chuyện này để rêu rao, tình hình càng trở nên phức tạp.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trần Phúc Xương càng trở nên nặng nề, từ sau khi Hàn Đông đến, ngày tháng vui sống của lão dường như không vui được bao lâu.
Mới ban đầu, Hàn Đông vẫn chỉ là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố, cũng không có ảnh hưởng nhiều đến Cục Công an, nhưng theo nền móng của Hàn Đông ở thành phố Tân Châu càng ngày càng vững, sau đó sau khi trở thành Phó bí thư Thành ủy, liền bắt đầu vươn vòi đến mọi phương diện. Mà lão cũng không biết làm thế nào đã thỏa hiệp được với Hề Hiểu Kiến, dưới sự giúp đỡ của Hề Hiểu Kiến, đầu tiên là để Mã Vũ Kim làm Cục trưởng Cục Công an, sau đó lại điều chỉnh mấy người, làm suy giảm thế lực của Trần Phúc Xương ở Cục Công an thành phố.
“Ôi, sớm biết như vậy, ta mà sớm tạo quan hệ tốt với Hàn Đông thì mọi chuyện đã không trở nên như vậy.” Trần Phúc Xương trong lòng buồn rầu, thở dài một tiếng.
Hàn Đông trở về văn phòng, lập tức gọi Cục trưởng Cục công an Mã Vũ Kim vào phòng làm việc của mình, hỏi tường tận sự việc, tìm hiểu tình hình cụ thể của vụ án, rồi chỉ thị:
- Bây giờ đã có chứng cứ chính xác, Cục Công an phải nhanh chóng điều tra và giải quyết, xác minh lại tài liệu của các mặt, sau đó báo Viện kiểm sát phê chuẩn lệnh bắt, và Viện kiểm soát nhanh chóng khởi tố, trừng phạt phần tử phạm tội này.
Mã Vũ Kim cúi đầu ghi chép lại chỉ thị của Hàn Đông, tảng đá lớn trong lòng đã được hạ xuống, anh ta cảm thấy lần này thật là may mắn, xảy ra chuyện như vậy lại có thể nhanh chóng phá án, là có thể được Hàn Đông đánh giá cao rồi.
Đương nhiên, chuyện lần này, nhất định sẽ làm cho đám người Hạ Kim Cường khó chịu trong lòng. Nhưng Mã Vũ Kim cũng nghĩ qua rồi, cho dù đám người Hạ Kim Cường khó chịu, tạm thời cũng không thể trút lên mình được, dù sao mình cũng chỉ là đầy tớ của Hàn Đông, mục tiêu của bọn họ chắc chắc sẽ tập trung vào Hàn Đông.
“Nhưng sau này vẫn phải cẩn thận về mọi mặt, không thể để cho bọn họ nắm được nhược điểm, chỉ cần không có vấn đề gì, có Hàn Đông ủng hộ, Hạ Kim Cường cũng không thể làm gì được mình.” Mã Vũ Kim nghĩ thầm trong lòng, “Mặt khác Hạ Kim Cường cũng không sạch sẽ gì, việc gã làm ở Mục Mã Sơn Trang nếu bị vạch trần ra, đến lúc đó chức Bí thư Thành ủy của gã có thể làm tiếp hay không lại là chuyện khác, chẳng qua, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, chuyện Mục Mã Sơn Trang vẫn chưa nên động đến.”
Làm Cục trưởng Cục Công an, tin tức về mọi phương diện đều phải biết, Mã Vũ Kim cũng có chút hiểu biết về chuyện ở Mục Mã Sơn Trang, nhưng cũng không dám manh động.
Hàn Đông nhìn Mã Vũ Kim đang chăm chú ghi chép, cảm thấy rất hài lòng với công việc của anh ta.
- Về vấn đề làm sạch môi trường trị an của thành phố chúng ta, Cục Công an đã có sắp xếp và bố trí như thế nào?
Mã Vũ Kim sớm có chuẩn bị, ngẩng đầu lên nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, qua thảo luận của Cục, quyết định tiến hành nghiêm trị trong ba tháng, phân thành ba phương diện công tác, một là gia tăng cường độ phá án và xử lý các vụ án; hai là tăng cường kiểm tra các tụ điểm ăn chơi, chỉnh đốn các hiện tượng mại dâm còn tồn tại ở các tụ điểm ăn chơi này; ba là tăng cường công tác chỉnh lý môi trường trị an ở xung quanh trường trung học tiểu học toàn thành phố, chuyện này Phó chủ tịch thành phố Phí cũng đã có chỉ thị.
Hàn Đông hỏi:
- Về môi trường trị an xung quanh trường học, các anh có biện pháp cụ thể gì chưa?
Lúc này, trong đầu Hàn Đông nghĩ đến vấn đề về môi trường trị an trường học, liền quyết định phòng ngừa cẩn thận, mượn cơ hội lần này giải quyết dứt điểm các vấn đề trị an trường học của thành phố Tân Châu, như vậy cũng coi như làm một việc thực.
Mã Vũ Kim nói:
- Ngoài việc tăng cường trị an ra, Cục Công an quyết định để các đồn công an trực thuộc quận, phái người tuần tra xung quanh trường học bất cứ lúc nào, đồng thời gây khiếp sợ với những kẻ nhàn rỗi thích gây sự.
Hàn Đông nói:
- Tôi thấy như vậy còn chưa đủ, tôi đề nghị các đồn công an và phòng bảo vệ trường học xây dựng một điểm liên lạc trị an, mỗi ngày phái cảnh sát thường trực đến cứ điểm làm nhiệm vụ, công việc của điểm liên lạc có thể không hạn chế trong trường học, có thể nắm bắt cả công tác trị an xung quanh trường học. Đồng thời, nội bộ Cục Công an cũng phải hình thành cơ chế sát hạch, đưa vấn đề đảm bảo trị an xung quanh trường học vào mục tiêu sát hạch, làm cơ sở xem xét trong việc đề bạt thăng chức của cán bộ.
Mã Vũ Kim ngẩn ra, không ngờ Hàn Đông lại coi trọng chuyện này như vậy, dường như hơi quá rồi.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không khó khăn gì, hơn nữa, đối với Cục Công an mà nói, việc này cũng coi như là một cuộc đổi mới đi, làm tốt rồi, đến lúc đó cũng có thể là công trình chiến tích không nhỏ để tuyên truyền, sau này gặp được cơ hội tốt cũng có thể dùng đến.
Thân là một vị cán bộ, tự nhiên lúc nào cũng nghĩ đến tích lũy thành tích.
Mặc dù Mã Vũ Kim có chút không hiểu về kiến nghị của Hàn Đông, nhưng vẫn không ngại mà chấp hành đầy đủ.
Sau khi Mã Vũ Kim cáo từ, Hàn Đông gọi điện thoại cho Viện trưởng Viện kiểm sát thành phố Trần Hồng Ba.
- Chào anh, tôi là Trần Hồng Ba.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói âm trầm nghiêm túc.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Viện trưởng Trần, tôi là Hàn Đông.
- Hóa ra là Chủ tịch thành phố Hàn, chào anh, anh có chỉ thị gì không?
Giọng nói của Trần Hồng Ba lập tức trở nên sôi nổi, trong giọng nói tràn đầy sự cung kính.
Mặc dù trên danh nghĩa một chính phủ hai viện là độc lập với nhau, cùng phụ trách Hội đồng nhân dân. Nhưng Viện kiểm sát muốn triển khai công việc, cũng phải có được sự ủng hộ của Ủy ban nhân dân thành phố, trong đó điểm quan trọng nhất chính là Viện kiểm sát không có quyền lực tài chính độc lập, phải do Ủy ban nhân dân thành phố dự toán, cấp phát kinh phí. Về điểm này, dẫn đến mối quan hệ của hai bên không phải là ngang hàng.
Huống hồ, cấp bậc Viện trưởng Viện kiểm sát tương đương với cấp Phó giám đốc sở, thấp hơn nửa bậc so với cấp bậc Giám đốc sở của Chủ tịch thành phố Hàn Đông.
Hơn nữa ở thành phố Tân Châu, Hàn Đông nắm quyền lớn của Thành ủy, ngay cả Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường cũng bị hắn chèn ép.
Những yếu tố này cộng lại, khiến cho thái độ của Trần Hồng Ba đối với Hàn Đông vô cùng khách khí.
Hàn Đông cười, nói:
- Viện trưởng Trần khách khí rồi, là như thế này, Cục Công an thành phố vừa phá được một vụ án hình sự rất nghiêm trọng, chứng cớ rõ ràng, nhưng trong đó có khả năng dính líu đến một số đồng chí lãnh đạo, tôi cũng không muốn công tác của Viện kiểm sát và Tòa án gặp phiền nhiễu.
Trần Hồng Ba có chút không hiểu ý tứ của Hàn Đông, bởi vì bây giờ anh ta còn chưa nhận được tài liệu của Cục Công an chuyển sang.
- Chủ tịch thành phố Hàn cứ yên tâm, đảm bảo tư pháp công minh là nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ triển khai công việc theo quy định của pháp luật.
Hàn Đông nói:
- Vậy tôi yên tâm rồi, Viện kiểm sát có gì cần phối hợp, Ủy ban nhân dân thành phố sẽ hết sức giúp đỡ.
Trên thực tế, Hàn Đông vẫn rất ủng hộ công việc của Viện kiểm sát, về phương diện cấp phát tài chính, đều kịp thời chi đủ các khoản. Thời gian trước một chiếc xe của Viện kiểm sát bị hỏng xin đổi một cái xe mới, Hàn Đông cũng lập tức ký tên.
Nói chuyện xong, Trần Hồng Ba ngồi trong văn phòng suy nghĩ đến lời nói của Hàn Đông, không biết lần này là vụ án gì, khiến Hàn Đông đích thân nói với mình, muốn mình cam đoan không bị quấy nhiễu.
Nghĩ đến tình hình của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Trần Hồng Ba liền đoán rằng, vụ án lần này, e là có dính líu đến vị lãnh đạo nào đó của Thành ủy, nếu không Hàn Đông cũng không coi trọng như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn reo vang, Trần Hồng Ba nhận điện, liền nghe thấy giọng nói của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Khâu Thụy Hòa truyền đến:
- Anh Trần, tôi là Khâu Thụy Hòa, tối nay anh có rảnh không, cùng đi uống vài chén nhỉ?
Trần Hồng Ba sửng sốt, tuy trước đây anh ta và Khâu Thụy Hòa cũng quen biết, quan hệ cũng bình thường, nhưng chưa đến mức ngồi uống rượu cùng nhau.
Bây giờ Khâu Thụy Hòa bỗng nhiên gọi điện thoại đến mời mình uống rượu, kết hợp với cuộc điện thoại lúc trước của Hàn Đông, trong lòng Trần Hồng Ba liền hiểu rõ rồi.
“Không ngờ chuyện này có dính líu đến Khâu Thụy Hòa, thảo nào Hàn Đông lại nói trước với mình, cũng không biết sự tình cụ thể như thế nào.” Trần Hồng Ba nghĩ thầm trong lòng, “Bất kể như thế nào, rượu này cũng không dễ uống, mình cẩn thận thì hơn.”
Nghĩ đến đây, Trần Hồng Ba liền cười ha hả, nói:
- Thật ngại quá, Chủ tịch Khâu, tối này nhà tôi có việc, không đi được, hôm khác tôi mời Chủ tịch Khâu uống rượu nhé.
Khâu Thụy Hòa nghe xong thấy buồn bực, lão cũng không biết Trần Hồng Ba vì Hàn Đông đã nói chuyện mà từ chối lão.
Vì đứa con Khâu Minh Gia, Khâu Thụy Hòa đành bất đắc dĩ lại gọi điện thoại cho Chánh án Tòa án nhân dân thành phố Tiền Quốc Nhiên, nhưng Tiền Quốc Nhiên đi họp ở Thục Đô, phải hai ngày nữa mới về.
Để điện thoại xuống, Khâu Thụy Hòa ảo não ngồi trên ghế, cắn chặt hàm răng lại.
Theo tin tức của Cục Công an đưa đến rất không ổn, ngoài Hạ Nhất Minh ra, Khâu Minh Gia còn có Trần Thanh Huy cũng là người liên quan trọng yếu nhất, đến lúc đó chắc chắn không tránh được lao tù.
Trong chuyện này, Khâu Thụy Hòa đã không muốn đứng cùng phe với Hạ Kim Cường nữa, cách nghĩ của lão ta là, Hạ Nhất Minh nhất định chạy không thoát, như vậy chỉ cần đổ trách nhiệm lên Hạ Nhất Minh, như vậy cũng có thể bảo toàn được những người khác.
Hơn nữa, cho dù chuyện lần này nghiêm trọng, có đứa con của Bí thư Thành ủy bị đưa ra công lý, vậy cũng dễ ăn nói với bên ngoài, những người còn lại có thể nới lỏng hình phạt một chút, như vậy chấp nhận được không.
Nhưng gọi một vòng điện thoại, tạm thời vẫn chưa tìm được người giúp đỡ.
Tuy lão bây giờ là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, cán bộ cấp Giám đốc sở rồi, nhưng so với làm Phó chủ tịch thường trực thành phố trước đây mà nói, người nịnh hót dựa dẫm ít hơn một chút.
Lúc Khâu Thụy Hòa đang bận rộn, Hạ Kim Cường và Trần Phúc Xương cũng không hề nhàn rỗi, bọn họ đều thông qua các mối quan hệ, dò hỏi công việc xét xử vụ án lần này.
Hạ Kim Cường cũng không trực tiếp nói chuyện với người của Tòa án và Viện kiểm sát thành phố, mà thông qua mối quan hệ, chuẩn bị từ trên tỉnh nhúng tay vào, như vậy có thể tránh được phản công của Hàn Đông.
Rất nhanh, người của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đều biết đến vụ án này, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Chả trách Hạ Kim Cường mang khuôn mặt như vậy, hóa ra là có chuyện này, lần này con trai của gã chắc chắn không chạy thoát, chứng cứ đã đầy đủ, Tòa án dù có muốn bao che cũng không được?”
“Vậy thì chưa chắc rồi, Tòa án có thể xét xử, chỉ cần không phải là án tử hình, thì có rất nhiều đường có thể đi, ngồi mấy năm tù, rồi xin đi điều trị bệnh, không phải là hết chuyện rồi sao?”
“Không dễ dàng như vậy, không phải có người theo dõi sao? Hạ Kim Cường muốn động thủ, tên họ Hàn sẽ đáp ứng?”
“Cũng đúng. Nhưng xem ra Hạ Kim Cường lần này đen đủi, vốn thế cục trong tỉnh bắt đầu có lợi với gã, nhưng con trai của gã lại gây ra chuyện này, e là Hạ Kim Cường cũng phải chịu ảnh hưởng.”
Một số người bàn tán sau lưng, đối với rất nhiều người mà nói, xảy ra chuyện như vậy, chẳng qua chỉ là thêm một đề tài trà dư tửu hậu mà thôi.
Mùng năm tháng năm, Viện kiểm sát nhân dân thành phố đưa vụ án dã man xảy ra ngày 28/4 khởi tố lên Tòa án thành phố, liên quan đến vụ án có tất cả bảy người, bao gồm Hạ Nhất Minh con trai của Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường, Khâu Minh Gia con trai của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Khâu Thụy Hòa, Trần Thanh Huy cháu của Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Trần Phúc Xương, còn có Thư Trác Anh cháu ngoại của Phó bộ trưởng Bộ Tuyên giáo Trâu Đào Minh, Thường Ngôn con trai của Chủ tịch quận Cao Bình Thường Tĩnh Phong, ngoài ra còn có hai kẻ không có nghề nghiệp.
Hạ Nhất Minh nghe công tố viên đọc cáo trạng, sắc mặt trắng bệch, cho đến bây giờ, không có ai đến tiếp xúc với mình, trong lòng nó càng thêm sợ hãi. Cho dù bố nó Hạ Kim Cường là Bí thư Thành ủy, nhưng nó cũng biết bây giờ thành phố Tân Châu không phải là Hạ Kim Cường nói là được. Cho đến bây giờ tất cả sự việc đều diễn ra theo trình tự thông thường, là có thể nói rõ vấn đề.
Nhìn trên ghế dự thẩm, thấy mẹ mình hai mắt đẫm lệ, Hạ Nhất Minh như người chết đuối vớ được cọc, ánh mắt đầy bi thương nhìn mẹ cầu cứu, mong rằng có thể làm lay động mẹ nó mà đi cầu cứu cha nó Hạ Kim Cường.
Hạ Nhất Minh tin rằng, chỉ cần Hạ Kim Cường quyết tâm can dự vào việc của mình, đến lúc đó cuộc sống của mình cũng sẽ không quá khó khăn. Nó lo lắng Hạ Kim Cường vì sự nghiệp của mình mà không quan tâm đến nó, vậy thì cuộc đời nó coi như xong rồi.
Vợ của Hạ Kim Cường nhìn thấy con trai tiều tụy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nghe công tố viên quở trách hành vi phạm tội của con mình, trong lòng bà ta đầy phẫn nộ Hạ Kim Cường, “Đồ đáng chết này, nếu không phải vì lợi ích của lão, cứng đầu đấu với Hàn Đông như vậy, sự việc đã không đến mức này. Lại còn chính lão cũng làm loạn, sao có thể trách Nhất Minh chứ…”
“Hàn Đông cũng không ra cái gì cả, ngươi muốn đấu thì đấu với Hạ Kim Cường chứ, sao lại nhẫn tâm đối phó với Nhất Minh, không phải nói tội không trút lên vợ con sao...”
Cho nên mới nói, phụ nữ nhất định mất đi lý trí, có một số cách nghĩ thật làm cho người ta không còn lời nào để nói.
Bây giờ vợ của Hạ Kim Cường không bắt lỗi tại bản thân Hạ Nhất Minh, mà lại trút mọi vấn đề lên người Hạ Kim Cường, thậm chí lên cả Hàn Đông.
Thực ra, Hạ Nhất Minh sở dĩ đến mức này, nguyên nhân chính là vì người mẹ đã quá mức cưng chiều nó. Mặc dù bản thân Hạ Kim Cường có một số vấn đề, nhưng trước kia Hạ Kim Cường đặt ra yêu cầu rất nghiêm khắc với con mình, nhưng cha nghiêm gặp phải mẹ hiền, một thời gian dài đã không thể dạy được con trai.
Sau đó Hạ Nhất Minh lớn lên, Hạ Kim Cường về cơ bản cũng không quan tâm đến nó nữa. Mà Hạ Nhất Minh gặp phải vấn đề gì, thì cầu cứu đến mẹ, bởi vậy đã nuôi dưỡng thành tính cách không kiêng nể gì, bây giờ xảy ra việc thế này cũng là chuyện sớm hay muộn.
Công tố viên tuyên xong cáo trạng, sau đó Quan tòa bắt đầu tiến hành điều tra tại chỗ.
Với hiện thực trước mắt, đám người Hạ Nhất Minh tuy muốn ngụy biện, nhưng cũng không có tác dụng.
Vụ án nhanh chóng được điều tra rõ ràng, quan tòa liền tuyên bố phiên tòa tạm hoãn. Xét thấy tính phức tạp và nghiêm trọng của vụ án lần này, tạm thời không thể tuyên án ngay được, phải đợi sau khi hội thẩm, bàn bạc mới xem xét phán quyết.
Hôm nay người dự tòa rất đông, chủ yếu là người thân của Tiếu Giác, còn có đại biểu giáo viên của trường trung học.
Ngoài ra còn có người thân của những người liên quan đến vụ án.
Mặc dù trước đấy mọi người cũng có tâm lý chuẩn bị, biết rằng không thể có kết quả phán quyết ngay, nhưng khi Quan tòa tuyên bố một tuần sau tuyên bố kết quả phán quyết, rất nhiều người vẫn vô cùng phẫn nộ.
Tiếu Vĩnh Nham bố của Tiếu Giác tức giận mắng chửi tại chỗ một hồi, bởi vì ông ta là người nhà của người bị hại, nên toà án cũng không áp dụng biện pháp cưỡng chế với ông ta, chỉ kéo ông ta ra khỏi tòa án.
Còn người nhà của các đối tượng liên quan thì đều thở phào một hơi, ít nhất bây giờ chưa tuyên án, bọn bọ cũng có thêm thời gian tác động.
Cho dù vụ án đã rất rõ ràng rồi, việc phạm tội cũng đã rất rõ ràng, nhưng vụ án như vậy, về mức hình phạt là có thể tác động được.
Mặt khác, không phải còn có điều kiện xin giảm nhẹ hình phạt sao?
Một tuần nay, chỉ cần mọi người làm tốt công việc, vẫn có thể giảm bớt thời gian thi hành án của những người kia, sau đó đợi vào tù lại nghĩ cách, vấn đề sẽ dễ xử lý hơn.
Vợ của Hạ Kim Cường ra khỏi Tòa án, vừa lau nước mắt, vừa gọi điện thoại cho Hạ Kim Cường, khóc thút thít đòi gã phải nghĩ cách.
Hạ Kim Cường vốn đang rất bực dọc, bị vợ lải nhải một trận càng tức giận, trong điện thoại liền mắng vợ một trận.
Mà vợ của Hạ Kim Cường cũng đang điên tiết, liền chạy đến Thành ủy, đến văn phòng của Hạ Kim Cường làm ầm ĩ lên, đòi Hạ Kim Cường phải nghĩ cách cứu Hạ Nhất Minh.
Bởi vậy, nhân viên làm việc bên trong tòa nhà Thành ủy, cơ bản cũng đều nghe thấy động tĩnh bên chỗ Hạ Kim Cường, mặc dù mọi người không đến mức chạy đến xem, nhưng phần lớn đều mong có thể chĩa tai vào phòng làm việc của Hạ Kim Cường.
Chuyện như thế này thật khó gặp được ở Thành ủy, rất nhiều người không liên quan cũng cảm thấy vừa được xem một màn kịch hay.
Phó bí thư Thành ủy Bành Y Vinh sau khi được Thư ký miêu tả thêm mắm thêm muối, rơi vào trầm tư.
“Chuyện lần này, có phải là một cơ hội tốt không?” Bành Y Vinh nghĩ thầm trong lòng, “Nếu đem chuyện này lộ ra ngoài, dù cho Hạ Kim Cường có nhúng tay vào hay không, đến lúc đó cuộc sống của gã cũng không dễ chịu.”
“Ừ, phải để lộ ra ngoài mới được, nhất định phải làm tốt. Có lẽ làm như vậy, giữa Hạ Kim Cường và Hàn Đông sẽ càng mâu thuẫn lớn, như vậy mình sẽ có cơ hội, Hạ Kim Cường và Hàn Đông mâu thuẫn càng lớn, cơ hội của mình sẽ càng lớn, nếu trong tỉnh muốn nhúng tay điều chỉnh bộ máy của Thành ủy, trong hai người bọn họ ai bị điều đi, mình đều có thêm một bước tiến.
Nghĩ đến đây, Bành Y Vinh bèn quyết định chủ ý, nhất định đốt thêm mồi lửa vào chuyện này.
Lão cũng hiểu rằng, trong chuyện này, Hạ Kim Cường chắc chắn không muốn làm lớn chuyện, cho dù Hạ Nhất Minh bị kết án, Hạ Kim Cường cũng sẽ làm cho chuyện này trôi qua trong lặng lẽ. Về phần suy nghĩ của Hàn Đông, tạm thời Bành Y Vinh còn chưa rõ.
Nhưng bất kể là Hàn Đông có muốn làm to chuyện này hay không, Bành Y Vinh cũng không để cho nó chỉ hạn chế trong thành phố Tân Châu.
Đến tối, Bành Y Vinh bèn gọi một cuộc điện thoại.
Ngày hôm sau, liền có mấy phóng viên âm thầm đến chỗ Chủ tịch thành phố Hàn.
- Qua điều tra mấy ngày trên toàn thành phố, chúng tôi phát hiện ra một chuyện, thành phố Tân Châu có khả năng tồn tại một điểm giao dịch và mạng lưới tiêu thụ ma túy ngầm…
Mã Vũ Kim ngồi trước mặt Hàn Đông, cẩn thận nói.
Hàn Đông cũng hơi giật mình, hỏi:
- Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?
Mã Vũ Kim nói:
- Căn cứ tình hình nghiêm trị của chúng ta, các nơi ăn chơi lớn nhỏ toàn thành phố đều có dính líu đến ma túy, từ trên người của những người liên quan, chúng tôi tìm hiểu được ma túy ở các nơi vui chơi này đều là có người chuyên phân phối, đưa hàng…Bởi vậy, 80% chắc chắn trong thành phố có tụ điểm như vậy.
Hàn Đông gật đầu, nếu Mã Vũ Kim nói 80% chắc chắn, vậy thì có thể xác nhận đại khái sự việc.
Xem ra vấn đề của thành phố Tân Châu còn rất nhiều, trọng điểm công tác của mình thời gian này có cần làm một cái điều chỉnh nho nhỏ không, trong lúc tiến hành xây dựng kinh tế, cũng không thể bỏ qua kiến thiết xã hội.
Lúc này Mã Vũ Kim lại nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, để không rút dây động rừng, chuyện này Cục Công an thành phố tạm thời chưa tiến hành điều tra, bây giờ vẫn lấy việc chỉnh đốn các tụ điểm ăn chơi là chính.
Hàn Đông nói:
- Các anh làm như vậy là đúng, tôi thấy như thế này, Cục Công an thành lập tổ chuyên án, chuyên môn phụ trách chuyện này, phải lựa chọn những người tin tưởng được tham gia điều tra. Mặt khác nếu cần thiết, có thể nhờ đến Sở Công an trên tỉnh.
Mã Vũ Kim ghi lại chỉ thị của Hàn Đông, rồi nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi cho rằng chuyện này, tạm thời vẫn do Cục Công an thành phố phụ trách, sau khi nắm được đại khái tình hình, căn cứ vào tình hình thực tế mới nghĩ đến có xin Sở Công an tỉnh giúp đỡ hay không.
Hàn Đông nghĩ lại cũng phải, vấn đề có thể do thành phố giải quyết, thì nên giải quyết trong thành phố, hơn nữa ít nhất bản thân thành phố phải kiểm soát được cục diện, nếu đẻ Sở Công an tỉnh đến xử lý, có lẽ còn làm cho phức tạp hơn.
Sau khi Mã Vũ Kim đi rồi, Hàn Đông cau mày suy nghĩ mọi chuyện.
Bây giờ thành phố Tân Châu đúng là thời buổi nhiễu nhương.
Tuy rằng việc xây dựng kinh tế thành phố Tân Châu đang tiến hành hừng hực khí thế, nhưng một số mặt khác cũng tồn tại rất nhiều vấn đề.
Một mặt là lòng người ở Thành ủy có chút thấp thỏm, chủ yếu là người của Hạ Kim Cường hiện đang nóng lòng nổi dậy. Mặc dù mình tạm thời còn nắm giữ được đại thế trên Hội nghị thường vụ Thành ủy, nhưng người của Hạ Kim Cường cũng đang dùng mọi cách để dần dần ngoi lên.
Mặt khác, vấn đề trị an xã hội không được coi nhẹ.
Ngoài ra, trước đây Hàn Đông đã nghĩ qua rồi, cũng phải suy nghĩ cho những người bên cạnh mình.
Dù sao mình không thể mãi làm việc ở thành phố Tân Châu, thậm chí cũng không thể mãi làm việc ở tỉnh Tứ Xuyên, sau khi mình rời đi, tiền đồ của những người ở bên cạnh mình chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng nhất định, cho nên bây giờ Hàn Đông không thể không làm một số công việc sắp xếp tương ứng.
“Hồng Tiến Phong được Phạm Đồng Huy khen ngợi, gã chắc chắn không có vấn đề gì, những người khác, có thể thông qua Hồng Tiến Phong mà bố trí hay không.”
Nếu có Hồng Tiến Phong làm trung gian, để cho mọi người có thể nói chuyện với Phạm Đồng Huy, vậy tương lai cho dù Tỉnh ủy có biến động thế nào, ích lợi của những người này cũng có thể được đảm bảo.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng suy nghĩ một vấn đề, đó chính là Phạm Đồng Huy vốn không phải là nhân vật của nhà họ Hàn, để cho người của mình tạm thời nhờ Phạm Đồng Huy che chở, tương lai bọn họ có thể gia nhập phe cánh khác hay không.
Nếu như vậy, bao nhiêu tâm huyết của Hàn Đông cũng coi như uổng phí rồi.
“Nhưng chỉ cần bọn họ biết gia cảnh thân phận của mình, chắc chắn chỉ cần người có đầu óc một chút, sẽ không dễ dàng thay đổi phe cánh như vậy.”
Tuy rằng Hàn Đông so với Phạm Đồng Huy, cấp bậc còn kém hơn nhiều, nhưng bây giờ Hàn Đông còn chưa đến ba mươi tuổi đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi, triển vọng phát triển rất rộng lớn. Mặt khác thế lực đứng sau Hàn Đông rất lớn, có Hàn Đông đứng giữa làm trung gian, như vậy những người thân tín này của Hàn Đông chỉ cần có năng lực, cơ hội thăng tiến vẫn còn nhiều.
“Không nghĩ đến những cái này nữa, tạm thời cứ quyết định như vậy, trước tiên để cho mọi người liên hệ với Hồng Tiến Phong, có người phối hợp cũng tốt.”
Nghĩ đến đây, Hàn Đông nhấc điện thoại lên, gọi điện thoại cho Hồng Tiến Phong.
- Chủ tịch thành phố Hàn, có chỉ thị gì vậy?
Giọng nói tươi cười của Hồng Tiến Phong truyền đến.
Trong thời gian này, tâm trạng của Hồng Tiến Phong rất tốt, bởi vì ông ta ở Ủy ban nhân dân tỉnh có được sự ưu ái của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy, mà bây giờ Phạm Đồng Huy sắp trở thành nhân vật số một của Ủy ban nhân dân tỉnh, có lẽ chẳng bao lâu, ông ta có thể tiến thêm một bước, trở thành Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh rồi.
Mặc dù chỉ một bước ngắn, nhưng trong lượng lại có thay đổi, hơn nữa đối tượng phục vụ cũng thay đổi một chút, tầm quan trọng của vị trí không nói cũng biết.
Mà tất cả những điều này, truy tìm căn nguyên, cũng đều là nhờ Hàn Đông.
Nếu như không có Hàn Đồng, Hồng Tiến Phong không biết mình bây giờ còn đang ở ngóc ngách nào, cũng không thể trở thành cán bộ cấp Giám đốc sở.
Trong thời gian này, ông ta thường xuyên nhận được điện thoại của một số cán bộ cấp dưới, đều là muốn tạo quan hệ với ông ta, hẹn ông ta đi ăn uống.
Đương nhiên khoảng thời gian này ông ta cũng phải giữ kẽ, bởi vậy đa phần đều khéo léo từ chối, trong điện thoại hi hi ha ha một hồi, rồi hẹn khi nào rảnh sẽ gặp mặt.
Nhưng Hàn Đông thì lại khác, vốn dĩ quan hệ của Hàn Đông với Phạm Đồng Huy cũng rất tốt, lúc trước cũng là Hàn Đông giới thiệu ông ta với Phạm Đồng Huy. Mặt khác thân phận của Hàn Đông, đến Phạm Đồng Huy cũng không dám coi thường, hơn nữa Hồng Tiến Phong tuy nhận được sự khen ngợi của Phạm Đồng Huy, nhưng trong lòng ông ta vẫn coi mình là người của Hàn Đông, làm việc với Hàn Đông, có lẽ so với làm việc với Phạm Đồng Huy thì tiền đồ còn rộng lớn hơn.
Hàn Đông cười, nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi nào dám có chỉ thị gì, cuối tuần anh có rảnh không, mấy bằng hữu chúng ta tụ tập một lát, đều là bạn bè cũ ở thành phố Vinh Châu.
Hồng Tiến Phong cười, nói:
- Được chứ, cuối tuần tôi cũng không có việc gì, đến lúc đó để tôi bố trí, các anh đến đây là được rồi.
Hàn Đông cười, nói:
- Vậy cũng được, đến lúc đó chúng tôi qua uống vài chén.
Sau đó, Hàn Đông lại thông báo cho Hoàng Văn Vận, Thẩm Tòng Phi, Chu Khải Kiệt, Bùi Bảo Thuận, còn có Trần Dân Tuyển.
Trong những người này, cấp bậc của Trần Dân Tuyển là thấp nhất, nhưng cũng là cán bộ cấp Cục trưởng rồi, mà còn là cấp Cục trưởng có thực quyền của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, phân lượng cũng không nhẹ.
Mà Chu Khải Kiệt và Bùi Bảo Thuận đều là cán bộ cấp Giám đốc sở, vị trí đều rất quan trọng.
Những người này trước kia đều làm việc ở thành phố Vinh Châu, đều là nhờ có Hàn Đông mới có thể đi đến bước này, có thể nói Hàn Đông là nhân vật trung tâm của bọn họ.
Nhận được điện thoại của Hàn Đông, mọi người đều đồng ý.
Bất kể mọi người bận rộn thế nào, bây giờ Hàn Đông đã hẹn, mọi người đều phải gác lại công việc.
Về phần đám người Tả Nhất Sơn, Chu Chính, Hàn Đông tạm thời không cần thiết mang theo bọn họ, dù sao cấp bậc của bọn họ còn quá thấp, đến lúc đó có đám người Hoàng Văn Vận làm chỗ dựa, cũng không có vấn đề gì lớn.
Trên thực tế, trong phe cánh của Hàn Đông, Tả Nhất Sơn và Chu Chính, tuy quan hệ với Hàn Đông rất thân cận, nhưng bọn họ không phải là lực lượng trung kiên.
Đương nhiên bọn họ cũng có một ưu thế, đó là tuổi tác ngang bằng với Hàn Đông, có thể nương theo sự trưởng thành của Hàn Đông mà không ngừng trưởng thành.
Hôm nay là thứ tư, thời gian này, công việc quan trọng nhất của Thành ủy là chuẩn bị tham gia Đại hội Đảng các cấp lần thứ tám của tỉnh Tứ Xuyên vào tháng 5, điều đầu tiên là phải chọn xong đại biểu.
Chuyện này về cơ bản là thói quen cũ, nhưng cũng không thể để xảy ra chuyện, ít nhất cũng phải đảm bảo lựa chọn xong đại biểu. Theo yêu cầu của Thành ủy, các công việc đều đang được tiến hành đâu vào đấy.
Mà vụ án của bọn Hạ Nhất Minh, cũng phải qua mấy ngày nữa mới tuyên án.
Trong khoảng thời gian này, Thành ủy vẫn có vẻ tương đối yên bình, Hàn Đông cũng không cảm thấy có chuyện gì bất thường.
Thứ sáu, sáng sớm Hàn Đông đi đến văn phòng, với tay lấy tờ báo để trên bàn làm việc, đập vào mắt là một tin tức quan trọng, “Người nhà quan chức phạm tội, xét xử mà không tuyên án?”
Hàn Đông nhanh chóng lướt qua một lần, bài báo này đúng là nói về vụ án của Hạ Nhất Minh.
Tuy rằng trong bài báo dùng một tên khác, nhưng người tinh mắt vừa xem, liền biết là chuyện gì.
Hàn Đông không khỏi hít một hơi, chuyện này sao lại lộ ra ngoài.
Lúc này Hạ Kim Cường cũng nhìn thấy bài báo này, gã tức đến nỗi nhảy dựng lên.
- Đáng ghét…
Hạ Kim Cường tức giận mắng mỏ.
Theo gã thấy, chuyện này nhất định là Hàn Đông sai khiến, không ngờ Hàn Đông độc ác như vậy, hắn làm như vậy là muốn cho mình chết chìm.
- Ta với ngươi thề không đội trời chung.
Hạ Kim Cường gầm thét trong phòng làm việc.
Thư ký Chu Kiệt Trác ngồi ở gian ngoài nghe được tiếng gầm thét của Hạ Kim Cường, không khỏi run rẩy một hồi.
Y cũng biết chuyện xảy ra trong thời gian này, trong lòng cũng âm thầm lo lắng, nếu Hạ Kim Cường bị liên lụy, đương nhiên y cũng không được lợi gì.
Hạ Kim Cường tức giận ngồi xuống, nhẫn nại xem xong bài báo, hai mắt dường như bốc lên lửa hận.
Bài báo viết rất tỉ mỉ, mà còn phỏng vấn một số quần chúng, đám người Hạ Nhất Minh được miêu tả tội ác tày trời, không giết thì không thỏa được lòng căm phẫn của người dân.
Cùng lúc đó, Trần Phúc Xương, Khâu Thụy Hòa cũng nhìn thấy bài báo, tất cả đều oán hận vô cùng, không ngừng chửi rủa Hàn Đông.
Trong mắt bọn họ, Hàn Đông là người dàn dựng phía sau, mà mục đích chính là đẩy bọn họ liên lụy vào, chiêu thức ấy quá là độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.