Người Chơi Nhập Vai

Chương 3: Mỹ nữ ư?




Thẫn thờ một lúc lâu, rồi quá trình xin xỏ, năn nỉ ỉ ôi trường kỳ mà không có làm dao động nửa phần ý chí sắt đá, cứng rắn như huyền thiết vạn năm hay được nhắc đến trong mấy bộ tiểu thuyết tu chân nào đó của Lyx, Nguyễn Minh cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật rằng hắn bây giờ chỉ như là một tiểu cô nương đứng trước đám lực sĩ phòng gym, thay vì chống trả trong vô vọng, tốt nhất là nên nằm ra mà hưởng thụ, chấp nhận số phận vậy. Dù sao thì cũng còn một tia hi vọng, hắn vẫn nhớ như in dòng điều khoản cuối cùng khi trước:
|Người chơi cần hoàn thành nhiệm vụ do máy chủ game đặt ra, chừng nào chưa hoàn thành thì chưa thể trờ về hiện thực được, nhiệm vụ thất bại xóa bỏ tài khoản|
“Haizz chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là mình được trở về thế giới thực được rồi, thôi cố gắng vậy, mong rằng đừng có phải là mấy cái nhiệm vụ hóc búa như trong Dark soul hay Nioh, không thì đến mọt chỉ mình cũng không làm nổi mất!”
- Này Lyx, ngươi có thể bước ra khỏi cái màn khói mờ mờ ảo ảo như khói của mấy thằng Vape thủ kia không, ta nhìn ngươi mà nhức mắt quá.
Đã quyết định chấp nhận số phận rồi, lại tính cách vốn tương đối lạc quan nên Nguyễn Minh cũng trở lại bản tính vốn có của hắn, đó là thích cà khịa.
- Được, vậy xin người chơi lùi lại phía sau ít 5 bước, để tránh khói Vape này làm cay mắt.
Cảnh báo thì như vậy, chứ làm quái gì có thời gian cho Nguyễn Minh tránh ra phía sau, làn khói lấy Lyx làm trung tâm từ từ tản ra tứ phía. Nguyễn Minh chạy không kịp, hít vào loại khói này liền cảm thấy tức ngực tức phổi, ho sù sụ như mấy bệnh nhân nhiễm Covid-19 trong đợt dịch vừa rồi vây, nước mắt, nước mũi, thậm chí nước dãi thì kiếm được chỗ nào trống là chảy vào chỗ đó, y như nước lũ vậy, hòa quyện vào nhau, chẳng phân biệt được nước nào với nước nào nữa.
- Khụ, ngươi chơi…ta…khụ khụ… hả? Mẹ kiếp ít ra...khụ phải cho ta 5 giây chạy…khụ trốn chứ…khụ khụ.
- Người chơi xin yên tâm, khói này không có độc tố, chỉ sặc khói tí thôi mà, không chết được đâu.
Nguyễn Minh nghe thanh âm lần này khác hẳn với cái giọng trung tính khô cứng lúc trước, giọng nói mềm mại nữ tính hết xẩy. Theo kinh nghiệm duyệt nữ của hắn thì người con gái có giọng nói dễ nghe như vậy không thể nào mà xấu được.
“Haizz trong cái rủi cũng có cái may, ít ra cũng kiếm được một em hướng dẫn xinh xắn một chút, chung quy cũng có một chút gọi là an ủi!”
Nghĩ vậy, hắn cố mở hai mắt đang cay xè vì nhiễm khói ra, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy mờ mờ, có lẽ là cần dùng ít nước muối rửa mắt thì thị lực mới khôi phục được.
- Lyx, ngươi có nước muối không, ta cần một chút để rửa mắt, đều tại đám khói chết tiệt của ngươi. Sau này khi trở về thế giới thực, cứ gặp thằng Vape thủ nào hút trước mặt, ta phải vả cho nó mấy phát mới được. Mẹ kiếp, cay mắt quá.
Nguyễn Minh mạnh dạn đòi hỏi, dù sao cũng chẳng mất gì, có thì tốt mà không có thì cứ nằm đấy đợi khỏi hẵng tính vậy. Dù sao thì chẳng nhà phát hành game nào muốn người chơi thử của mình ko nhìn thấy đường mà làm nhiệm vụ cả.
- Có đấy, xin người chơi đợi trong giây lát.
Vẫn cái giọng nói êm ái ngọt ngào đó, làm cho hắn xuyến xao, càng gấp gáp muốn ngay lập tức được nhìn thấy dáng vẻ thật sự của chủ nhân nó.
- À chờ chút, lấy cái loại nước muối nhỏ mắt Natri clorit 0.5% ấy, đừng lấy nước muối đặc, mù mắt ta đó.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đây là trạng thái của Nguyễn Minh lúc này, trước bị nàng chơi một vố, bây giờ hắn vẫn còn đang khổ sở đây này. Việc gì dính dến cô nàng xấu xa kia cũng phải cẩn thận một chút, cẩn tắc vô áy náy mà.
- Nước muối 0.5% đây mời người chơi hưởng dụng.
Một chai nhựa gì đó to tướng được ném tới tay hắn, chắc chắn không phải là thuốc nhỏ mắt, sờ sờ hình dáng một lúc thì Nguyễn Minh nghĩ đây là chai nước muối to hắn hay mua để súc miệng lúc còn ở thế giới thực.
“Không đúng, đây cũng có thể là chai cồn chín mươi độ, cẩn tắc vô áy náy, cứ mở ra xem thử đã, không thể cứ vậy mà đổ vào mắt được.”
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Nghĩ vậy, hắn bèn mở thử chai nước ra nếm thử, một vị mặn nhàn nhạt từ đầu lưỡi truyền đến.
“Xem ra đây là nước muối thật rồi, coi như ngươi còn có một chút lương tâm.”
Đã xác nhận chuẩn chai nước mới nhận được, Nguyễn Minh cũng không chần chừ gì lâu, hắn ngửa mặt lên trời, cố banh đôi mắt đang ríu lại vì nhiễm khói cay xè kia ra mà đổ nước muối vừa nhận được vào. Một cảm giác dễ chịu ngay lập tức làm hắn phê pha, đôi khi hạnh phúc của một người chỉ đơn giản như thế là đủ, buồn ngủ gặp chiếu manh, ngứa có người gãi đúng chỗ.
Trong lúc đang rửa mắt, xuyên qua làn nước mờ ảo, hắn trông thấy đằng xa có một bóng người lập lòe đứng đó, dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng Nguyễn Minh vẫn mường tượng ra được một thân hình đồng hồ cát bốc lửa, trong một bộ váy liền thân đang đứng đó. Trong lòng hắn mừng thầm:
“Kiếm bộn rồi, chưa cần biết mặt em gái này như nào, nhưng chỉ cần thân hình hoàn hảo như thế kia đã là quá đỉnh rồi!”
Cảm thấy hai mắt đã hoàn toàn hồi phục thị lực, hắn vội lau lau mắt nhìn lại bóng người kia. Nhưng kia đâu phải là mỹ nữ gì, không nói chính xác hơn thì đâu phải con người. Trước mặt Nguyễn Minh là một con Gorrila đang mặc một chiếc váy màu trắng tinh giôi, trên tai còn cài một bông hoa hồng chúm chím nở làm hắn phải đứng hình. Ba vòng kim đồng hồ cát thật đó, nhưng tất cả đều là cơ bắp cuồn cuộn nha, chứ làm gì có tí thịt, mỡ nào.
Không tin tà, hắn vẫn cố đè nén cảm xúc muốn ói lại, thều thào hỏi một câu trong tuyệt vọng:
- Lyx, ngươi đâu rồi, sao lại để thú cưng mặc đồ của ngươi như này?
- Xin người chơi đừng hiểu lầm, bản hướng dẫn viên chính là hình dạng này đó.
Nghe thấy tiếng nói êm ái mượt mà như như lụa Hà Đông nhưng lại phát ra từ cái miệng to tướng của con Gorrila mặc váy kia, Nguyễn Minh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hà miệng phun toàn bộ gói mỳ Hảo Hảo hắn đã ăn trước lúc tiến vào không gian này kèm theo một loạt mật xanh mật vàng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.