Hà Duyên nghe con gái nói xong, trái tim đau xót vô cùng… Cô ôm chặt con gái, con gái cô đã bốn tuổi mà vẫn gầy yếu như một đứa trẻ hai tuổi, đều tại cô không tốt, không thể cho Đồng Đồng một cuộc sống tốt, cũng không thể cho nó một người cha.
“Đồng Đồng có mẹ là được rồi…” Đồng Đồng ngước mắt nhìn Hà Duyên, đôi mắt kia trong vắt xinh đẹp.
Cô bé đã học được cách tự chăm sóc bản thân, cô bé cũng có thể trông nhà, có thể rót nước cho mẹ, có thể quét nhà, cô bé cũng làm được rất nhiều việc khác nữa.
“Đồng Đồng muốn có cha sao?” Hà Duyên vỗ nhẹ vảo bả vai con gái, chỗ trống trên bức tranh đó, cô bé rất để ý tới. Cô bé luôn muốn có một người cha.
“Không muốn, cha không cần Đồng Đồng, không cần mẹ. Đồng Đồng không thích cha.” Bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng nắm chặt áo Hà Duyên, cô bé nói như thế nhưng cô bé biết… Cô bé thực sự muốn có cha… Chỉ là cô bé cũng hiểu….
Cô bé không thể có cha…
“Không phải cha không quan tâm con, Đồng Đồng, là mẹ không tìm thấy cha, mà cha cũng không biết sự tồn tại Đồng Đồng, Đồng Đồng không nên trách cha, cha cũng rất yêu Đồng Đồng, con đáng yêu như vậy, cha nhất định sẽ rất yêu con.”
Cô vuốt ve gương mặt con gái, nó lớn lên không hề giống cô, con bé rất đẹp, còn nhỏ mà đã xinh đẹp như này, lớn lên nhất định sẽ là một mĩ nhân.
Đồng Đồng khẽ chớp mắt rồi gật đầu.
Hà Duyên đút tay vào túi lấy mấy chiếc kẹo ngọt đặt vào bàn tay nhỏ bé của con gái, “Cho con này, mẹ đã tìm được một công việc rất tốt, cho nên, sau này, mẹ sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho con, cũng sẽ mua nhiều quần áo đẹp nữa.”
Cô hôn lên má con, rồi đặt cô bé xuống, “Được rồi, Đồng Đồng, mẹ đi nấu cơm, con ở trong này chơi nhé, đừng có chạy lung tung.”
Đồng Đồng khẽ gật đầu, bàn tay nắm chặt kẹo ngọt.
Cô bé nhìn thấy Hà Duyên đi vào phòng bếp, cô bé xòe bàn tay ra, lấy một chiếc kẹo đưa lên mũi ngửi một chút, sau đó đưa tay nhét kẹo vào túi áo đi làm của Hà Duyên.
“Cái này cho mẹ.” Cô bẽ khẽ cười, sau đó cô bé ngồi trên giường giường, tiếp tục vẽ tranh. Lúc này, cô bé tiếp tục vẽ mẹ và cô bé. Mà dường như cô bé đã quên chuyện về cha.
Cô bé cắn cắn đầu bút, cô bức thực sự muốn biết… Hình dáng của cha là như thế nào?
Sắp xếp tốt cho con gái, Hà Duyên cũng bắt đầu ngày làm việc đầu tiên… Đi vào tập đoàn Húc Nhật, cách ăn mặc của cô khiến cho người khác khó mà đón nhận, nhưng cô lại bước về phía thang máy chuyên dụng của phòng tổng giám đốc… Lúc này trong thang máy đã có một người…
“Cô cũng đi lên sao?” Người đàn ông cúi đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ có vẻ lớn tuổi, không khỏi nhếch môi, mắt thẩm mĩ của Húc dường như ngày một kém đi.
Hà Duyên lặng người đi một chút, thật không ngờ sáng sớm đã gặp phải hắn… Cô bước sang bên cạnh, cách xa hắn một chút… Sau đó hơi xoay người sang một bên, không muốn nói chuyện với hắn.
Vệ Thần bất ngờ…
“Cô ghét tôi?” Hắn nói trắng ra.
Gương mặt Hà Duyên vẫn lạnh lùng…
“Ha…” Hắn cười lớn một tiếng. Năm năm trước và bây giờ, hắn dường như đã thay đổi rất nhiều… Dường như… Hắn thích cười hơn…
“Ha…” lại là cái tiếng cười này… Cô trở mình, phát hiện Vệ Thần đang ngồi trước mặt con gái, hắn hát cho Hà Duyên nghe một bài hát với giọng ca vô cùng đặc biệt… Thật sự không nghe ra là bài gì nữa…
Hà Duyên quay lưng về phía hai người… Cô cũng nở nụ cười… Thực ra tha thứ cũng không khó như vậy…
Ở một nơi nào đó trong bệnh viện, lúc này, trong một văn phòng nào đó lại truyền ra những tiếng kêu thảm thương. “Vệ Thần, anh đã hứa là không đánh tôi mà?” Tiếng kêu thống khổ của người đàn ông. “Vệ Thần, anh nói mà không giữ lời.”
“Đáng đời cậu, cậu biết rõ Đồng Đồng là con gái tôi, cậu lại không nói cho tôi biết. Nếu không phải mẹ tôi gặp được Đồng Đồng, có phải cậu muốn tôi không có con gái…”
“Nào có đâu? Tôi định nói mà…” Đoàn Hạo còn chưa kịp nói hết câu, một cúđấm đã giáng xuống.
“Vệ Thần, anh là một tên lừa gạt, anh đã nói không đánh vào mặt tôi. Vì sao lại đánh vào mặt tôi…”
“Bởi vì cậu cần phải ăn đòn…”
“Vệ Thần… Lê Duệ Húc, hai người đúng là kẻ khốn khiếp…”
Tiếng gào của Đoàn Hạo không ngừng truyền tới…
Rốt cuộc hắn đã trêu chọc ai cơ chứ…
HOÀN