Người Chồng Máu Lạnh

Chương 99:




Ngoài cửa, rất nhanh có tiếng gõ cửa truyền tới, Tô Lạc nắm chặt áo, do dự không biết có nên mở cửa không, tiếng đập cửa ngày càng nhanh, càng mạnh. Phanh phanh phanh, từng tiếp đập cửa giống như tiếng đập vào trái tim cô, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, đi tới cạnh cửa, tay đặt trên nắm cửa, dùng sức mở cánh cửa. Duệ Húc đứng ngoài cửa bước từng bước, không nói lời nào liền đi vào trong phòng cô, không đúng, nơi này toàn bộ là của hắn, nơi này vốn là phòng của nhà họ Lê, đương nhiên là của hắn, trên người hắn vẫn còn sữa, gương mặt hắn nghiêm nghị, lúc này lại có vẻ buồn cười nhiều hơn khiến người khác muốn bật cười. Nhưng Tô Lạc đương nhiên không có lá gan lớn như vậy, ánh mắt người này thực đáng sợ, dường như có thể giết người. “Xin lỗi, em lập tức lau giúp anh.” Tô Lạc vội vàng tìm một chiếc khăn mặt sạch, căn phòng tuy không nhỏ nhưng đột nhiên lại có hơi thở của người khác, cảm giác có chút khác lạ, có chút áp lực, cũng có chút cẩn trương, dường như đến hơi thở của cô cũng sẽ người này cướp đi. Cô đứng trước mặt Lê Duệ Húc, vụng về thay hắn lau đi phần sữa trên ngực. Người này, lúc nào cũng mặc một chiếc áo tắm màu trắng, chiếc áo rộng rãi, chỉ có một chiếc đai lưng buộc để giữ lại, lộ ra rõ lồng ngực, làn da bóng loáng, hơi thở trên người hắn khiến người khác không thể bỏ qua, gương mặt Tô Lạc nhất thời đỏ ửng lên. Lau xong ngực, cô kiễng chân, bắt đầu lau mặt hắn, khuôn mặt hắn tối thui, dường như có ai nợ tiền hắn, thực sự khó nhìn. Tô Lạc cẩn thận lau, ánh mắt cô không dám nhìn lung tung, thế nên không có nhìn thấy ánh lửa lóe lên trong mắt hắn. Đôi môi hắn mím chặt hơn, thậm chí bàn tay hắn còn nắm chặt lại, lúc này còn dùng thêm sức, tất cả là do cô gái nhìn rất bình thường này, vậy mà lại có thể khơi mào dục vọng trên người hắn. Nhìn gương mặt đỏ ửng so với gương mặt xinh đẹp của Trữ San, từ đầu tới cuối, không thể sánh bằng, không đúng, không cần nói tới Tề Trữ San, cô so với mỗi người phụ nữ bên cạnh hắn đều không thể sánh bằng, cô rất bình thường, quá bình thường, nhưng gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng xinh xắn, dịu dàng mà yên bình, còn vì khẩn trương mà chóp mũi có chút mồ hôi, dưới ánh đèn, thực sự rất mê hoặc. Lê Duệ Húc lại dùng thêm sức nắm chặt tay, hắn ghét thân thể mình lại phản bội ý chí mình. Đột nhiên, hắn bắt lấy tay của Tô Lạc, “Đủ rồi, không cần lau, cô muốn lột da mặt của tôi sao?” Hai mắt Tô Lạc mở lớn, tay cũng không biết dừng như thế nào, “Em… Không có…” cô nhỏ giọng nói, giọng nói mềm mại, non nớt, lúc này Duệ Húc có cảm giác muốn ném cô ra ngoài cửa sổ. Như vậy, cô sẽ không thể ảnh hưởng tới hắn nữa. Nếu không phải sự tự chủ của hắn rất lớn, hắn cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, cô gái này, hắn không muốn chạm tới, cũng không thèm chạm, người phụ nữ của Ôn Vũ Nhiên, hắn không có hứng thú, nhưng tại sao cô luôn có thể có những hành động vô tâm như thế, để cho sự tự chủ của hắn được khảo nghiệm. “Bà lớn Lê, có phải cô muốn hại chết chồng của cô?” Đột nhiên hắn vươn tay, nắm chặt chiếc cằm nhỏ của Tô Lạc, cúi đầu, nhìn gần gương mặt cô, nhìn gần như vậy có thể thấy rõ làn da của cô, không hề trang điểm, giống như là sữa, nhẵn, mịn, cô gái này đúng là có một làn da đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.