Người Chồng Yêu

Chương 123:




Cả thế giới đều ngập tràn màu đen, liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối, gây áp lực lớn trong lòng mọi người, gần ánh sáng là một Quỷ Hồn đang cầm một ngọn nến cháy đỏ, ánh nến cũng không sáng lắm, lấp lánh chiếu xuống trên mặt sông, nước gợn sóng lãng đãng, gió mát lướt qua dâng lên từng đợt sóng lăn tăn.
Một con sông, khiến người và quỷ cách nhau, một bên là quỷ, một bên là người, ranh giới giữa sống và chết.
Mọi người đứng bên bờ, nhìn sang bờ bên kia.
Người và yêu ở đây đều trải qua mọi chuyện, tuy tình cảnh hơi khiến người run sợ, nhưng cũng không tới mức quá sợ hãi, vừa cảnh giác quan sát hoàn cảnh chung quanh, vừa suy đoán xem chỗ này là chỗ nào.
Thiên sư tróc quỷ là bản chức, nhưng hiện trường cảnh này khiến họ cảm giác quá quỷ dị, hơn nữa lúc trước họ trốn vào mộ Tu La, lúc đi rất cẩn thận, không rõ đằng trước có hoàn cảnh thế nào, cũng không dám ra tay.
Những con yêu khác cũng thế, ở đây không có một kẻ nào ngu cả, dĩ nhiên không dám ra tay mà chỉ như một lính hầu đi dò đường.
Đương nhiên, điều này cũng có nguyên nhân là Qủy Hồn cầm nến đỏ cũng không công kích họ, bọn họ đều cảm giác được Quỷ Hồn dị thường, nến đỏ trên tay chúng nó cũng không phải là nến đỏ thực sự, mà chúng là một loại âm hỏa, dùng chúng cũng không thể dễ dàng gây chấn động hại người được.
Thấy cảnh như thế, dĩ nhiên biết quỷ đó đang bị hạn chế, dĩ nhiên cũng không dám mạo muội ra tay.
Quỷ Hồn cầm nến đỏ ấy có đặc điểm của loài quỷ, thần sắc cứng ngắc lạnh lẽo, ánh nến chiếu sáng mặt chúng, thân dưới và bóng tối cùng hòa hợp một thể với chúng.
Mỗi một con Quỷ Hồn đều im lặng cầm nến đỏ, lặng lẽ nhìn bên bờ sông bên kia, cũng không nói chuyện.
Mặt Úc Linh nhìn chằm chằm, thấy giống y như người chung quanh vậy, trên mặt bất động, cứ như phía trước chỉ là một con sông bình thường vậy. Tay cô chỉ nhẹ nhàng rung khẽ đã được một bàn tay to ấm áp bao lại. Cái tay kia vốn đang kéo cổ tay cô có vẻ hơi lạnh chút.
Cô sợ nhất là gặp quỷ, ngón tay bất giác sẽ thấy lạnh cứng, đấy là phản ứng sợ hãi theo bản năng, loại thói quen ấy chắc cả đời cũng không sửa được, đã gần như trở thành bản năng mất rồi. Thói quen nhỏ đó Hề Từ biết rất rõ, vì thế mỗi lần gặp quỷ, đều bọc lấy tay cô trong tay rất chặt.
Toàn bộ thế giới im lặng không tiếng động, loại im lặng cực kỳ quỷ dị, người và quỷ chỉ nhìn nhau qua một con sông không biết tên, không ai dám phá vỡ sự im lặng ấy, cái con sông vắt ngang phía trước kia đang chảy xuôi, không có một tý tiếng nước chảy nào, như một con sông chết, cứ lặng lẽ chảy xuôi không tiếng động, không rõ từ đâu đến và đi hướng nào.
Đột nhiên, có một tiếng ca phiêu lãng từ xa truyền tới, phá vỡ thế giới im lặng hắc ám ở đây, phiêu phiêu lãng lãng, không rõ ràng.
Trong bóng tối, có một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi từ bên bờ bên kia đi ngược dòng tới.
Đứng trên thuyền là một phụ nữ cầm dù đỏ, người phụ nữ đó một tay cầm dù đỏ, một tay nắm tay một cô bé, trong lòng cô bé ôm một con búp bê quỷ, vẻ mặt vô cùng ngây thơ thuần khiết nhìn bọn họ cười, tươi cười âm trầm tà ác.
Tiếng ca lại không rõ từ đầu truyền tới, cũng lội ngược dòng giống thuyền nhỏ kia, phiêu phiêu lãng lãng mà tới.
Lúc thấy rõ hai con quỷ tướng trên thuyền kia, mọi người ở đây thở phào nhẹ nhóm. Lúc thuyền nhỏ đi tới trước mặt mọi người thì ngừng lại.
Nữ quỷ cầm dù đỏ nhìn mọi người, mở miệng nói, (Chư vị chính là từ đường sinh tử đến sao?)
Nhóm thiên sư cảnh giác không đáp. Hề Từ nói dịu dàng, “Nếu con đường lúc trước là đường sinh tử, vậy là được rồi”
Giọng nói ấy dịu dàng, còn xen lẫn mùi hương của nước non đâu đó, rất dễ nghe, lướt qua tai, trong lòng chợt thấy từng gợn sóng lăn tăn.
Dù đỏ giơ lên, nữ quỷ cầm dù đỏ im lặng một lúc, mới nói, (Mộ này vì trấn sát)
Lời này vừa ra, hơn một nửa thiên sư có mặt ở đây nháy mắt bỗng thay đổi, nhìn ánh mắt của cô ta thấy khiếp sợ, trong khiếp sợ lại có mấy phần lo lắng và kinh nghi.
Vi Nương này như không nhìn thấy vậy, nói tiếp (Các ngươi có thể đi vào nơi này, vậy đỉnh trấn sát kia đã bị di chuyển rồi đi?)
Điều này sắc mặt Tả Dật càng khó coi hơn, trong lòng đã có suy đoán không ổn. Hề Từ gật đầu, thở dài, nói cực kỳ dịu dàng, “Quả thật là thế”
Vi Nương nhìn anh gật đầu, bảo, (Con sông này là tiểu Vong Xuyên, đi theo con sông này xuống sẽ thông hướng đến dương gian)
“Vậy mộ Tu La thì sao?” Tả Dật trầm giọng hỏi.
Vi Nương nhìn ông ta, giọng vẫn là âm thanh quỷ lạnh lẽo trống rỗng, (Chư vị đi ra ngoài sẽ biết)
Nói xong lời này, cô ta không thèm nhìn bất cứ kẻ nào, thuyền nhỏ vốn đang dừng lại chậm rãi di động, rồi chạy thẳng về xa xa.
Lúc thuyền nhỏ rời đi, Quỷ Hồn cầm nến bên bờ bên kia cũng xoay người, lặng lẽ đi theo sát thuyền nhỏ kia mà đi.
Thuyền nhỏ dần đi xa, nữ quỷ cầm dù đỏ nắm tay cô bé quay đầu nhìn họ lặng lẽ cười sung sướng, con búp bê quỷ thò đầu ra, há cái miệng đỏ như máu tới tận mang tai, cười một cách qủy dị.
Toàn bộ thế giới lại biến thành một mảng hắc ám.
Lúc này một ngọn đèn nhu hòa sáng lên, chỉ thấy trong tay Vân Tu Nhiên và Vân Nhã Nhiên đều nâng một chiếc đèn dẫn hồn lên, hai ngọn đèn nho nhỏ này biến thành thứ ánh sáng duy nhất trong bóng đêm.
Đèn dẫn hồn Vân gia quanh năm sáng không tắt, chỉ có nhân tài Vân gia mới có thể sử dụng, mở ra đường hoàng tuyền, dẫn hồn độ quỷ.
“Nè, hiện giờ làm sao đây?” La Luyến đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là rời đi nơi này rồi” Mễ Thiên Sư nói tiếp, giọng vẫn đặc biệt nhẹ nhàng như cũ.
La Luyến khinh bỉ lườm anh ta một cái, ai mà chẳng biết là phải rời đi, vấn đề là rời đi thế nào đây? Dựa theo lời nữ quỷ kia nói, con sông trước mặt bọn họ là tiểu Vong Xuyên, Vong Xuyên là con sông ở âm phủ, tuy không phải là Vong Xuyên thật sự, nhưng cũng không phải cho kẻ giống có thể độ, vượt qua được, chỉ có sứ giả dẫn độ hồn hoặc dùng âm thuyền mới có thể đi trên Vong Xuyên được.
Là một người sống, nếu họ dám nhảy thẳng vào, kết cục chỉ có thể bị Vong Xuyên kéo xuống, trở thành một Quỷ Hồn trong dòng Vong Xuyên.
Không chỉ mỗi La Luyến lo lắng mà đám yêu và thiên sư khác cũng lo lắng tương tự, tuy lời nữ quỷ nói cách có thể rời đi, nhưng cũng không đưa cho bọn họ công cụ gì để qua sông mà.
“Nữ quỷ kia nếu là kẻ thủ mộ, sao không an bài công cụ cho chúng ta qua sông chứ? Nói ra mà chưa thèm làm” Có người oán giận bảo.
“Khó khăn nhất chính là chúng ta làm cách nào đi qua được như cô ta bảo đây?”
“Bộ anh tưởng mình đang là con quỷ ở trong Vong Xuyên có thể bơi qua sao, chúng tôi đây không thèm đáp lại đâu”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Một đám người và yêu oán giận hẳn lên, nhìn con sông lăn tăn gợn sóng trước mắt đều chẳng có cách nào.
Lúc này Mễ Thiên Sư cười hắc hắc rất to, trong tiếng cười sắc bén, cười đến mức mọi người không kìm được quay đầu nhìn qua, thì thấy anh ta lấy thứ gì đó trong túi ra, sau đó ném lên trên sông.
Dĩ nhiên có người ở đây mắt tinh, nhìn thấy vật đó là một chiếc thuyền giấy, sau đó thuyền giấy ấy như ảo thuật vậy nhanh chóng biến lớn trên sông, biến thành một cái thuyền giấy lớn, trôi nhẹ nhàng trên sông.
Úc Linh nhìn mà thấy da mặt căng lại, lặng lẽ nghĩ, cho dù thế giới này không còn là thế giới khoa học nữa, nhưng nhìn thấy loại chuyện phi khoa học thế này, vẫn cảm thấy dạ dày mình cuộn lại khiếp sợ như cũ.
“Đây là….” Đám Tả Dật kinh ngạc nhìn về Mễ Thiên Sư.
“Là minh thuyền, tôi tìm được trong đám vật bồi táng ở mộ Tu La” Mễ Thiên Sư cười tủm tỉm, nói, “Lúc ấy nhìn thấy minh thuyền này cảm thấy có khả năng sẽ có tác dụng, rồi thu lại, ai ngờ thật sự có công dụng thật đó”
Mộ Tu La này là quỷ mộ âm phủ, vật bồi táng bên trong dĩ nhiên đều là đồ của âm phủ, có thể được gọi là âm khí. Âm khí bình thường rất thích hợp sử dụng ở âm phủ, nhân gian khó gặp, thậm chí không gặp nổi. Hơn nữa có một ít âm khí phẩm chất tốt sau khi để cho thiên sư hóa giải âm sát khí bên trên đi thì sử dụng tốt hơn, có thể dùng để dưỡng thân, trấn trạch, hóa sát, trừ tà, giải ách …., chỉ nhìn một cách đơn  thuần là dùng thế nào thôi.
Minh thuyền này cũng là một trong loại âm khí đó, có thể chạy trên sông âm, tác dụng của nó chính là thế.
Những người khác nhìn Mễ Thiên Sư với ánh mắt hơi kỳ lạ, lúc ấy trong cung điện có nhiều vật bồi táng hiếm có khiến người ta hoa cả mắt, lúc ấy đều cảm thấy những thứ đó hữu dụng, ai ngờ kẻ này thế mà lại dám chọn một trong minh thuyền mà người dương gian vốn không thể dùng được, thế mà anh ta lại cố tình giấu, rồi vào thời điểm mấu chốt lại đưa ra sử dụng, thật không biết là sâu gạo này gặp phải chuột chết hay là có vận khí tốt nữa.
Mễ Thiên Sư lên chiếc thuyền thoạt nhìn như thuyền giấy là minh thuyền kia, minh thuyền lung lay rồi ổn định lại.
Minh thuyền này thoạt nhìn như dùng loại giấy màu vàng gấp thành thuyền giấy lớn, chính là loại giấy thủ công mà bọn trẻ con ở nhà trẻ và chúng bạn vẫn thường làm, Úc Linh sau khi được Hề Từ kéo lên thuyền, hơi lo lắng, vẫn cảm giác như thuyền dưới chân có thể rách bất cứ lúc nào, sau đó có một đám người sẽ rớt xuống nước.
Cô không kìm được tò mò sờ soạng thân minh thuyền, cảm xúc ấy đúng là giấy thật.
Vì thế thuyền giấy này thực sự sẽ bị rách, cuối cùng chìm xuống sao?
Thiên sư khác thấy hành động đó của cô, bất giác nhếch miệng lên, lại xác định cái vị đại tiểu thư tập đoàn Giang thị này đúng là người thường, chưa từng tiếp xúc qua thứ đồ gì, nên mới không hiểu, cũng đang nghi ngờ chất lượng minh thuyền này.
Thiên sư tổ Dị Văn và La Luyến cùng đám yêu đều lên minh thuyền, cuối cùng là Doãn Dục Đường. Với hành vi bọn họ lên thuyền, ai cũng không nói gì, chỉ có sắc mặt Lâu Tình tái nhợt, phức tạp nhìn thoáng qua Doãn Dục Đường.
Doãn Dục Đường mặt lạnh nghiêm, không rõ đang nghĩ gì nữa. Sau khi tất cả mọi người lên minh thuyền, minh thuyền bắt đầu đi xuôi dòng.
Hề Từ kéo Úc Linh ngồi xuống thuyền, những người khác cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, không rõ tiểu Vong Xuyên này dài bao nhiêu, lúc nào mới đến tận cuối, trong lòng mọi người cũng không để ý, vì thế không đứng mà đều ngồi xuống nghỉ ngơi, rồi ngẫm nghĩ lại chút.
Úc Linh và Hề Từ lần lượt ngồi cạnh nhau, ở gần có thể ngửi được hơi thở trên người anh, loại hơi thở khiến người ta thấy an tâm.
Cô hơi nhắm mắt lại, để mặc anh ôm người mình dựa vào vai anh, vừa lặng nghe người chung quanh bàn luận.
Dĩ nhiên bàn luận là mộ Tu La này, cùng tin tức mà nữ quỷ Vi Nương cầm dù đỏ kia lộ ra.
Theo tin tức cô ta cho biết, mọi người đều biết mộ quỷ Tu La này ở âm phủ có tác dụng để trấn sát, còn phần trấn sát thế nào, bọn họ cũng không biết.
Âm dương cách xa nhau, bất kể chuyện dương gian hay âm phủ, kẻ sống không được xông vào địa phủ, vì thế người dương gian hiểu rất ít về âm phủ, nếu muốn biết, thì đợi một ngày nào đó chết rồi biến thành quỷ mới hiểu biết chút ít về âm phủ. Còn âm phủ có bộ dạng gì, có hoàn cảnh thế nào, lớn bao nhiều, ngoài một số ít người bảo vệ có ghi lại ra thì kẻ khác cũng không cần biết.
Đương nhiên bản viết tay của tổ tiên ghi lại, cũng rất ít người biết đến, mà thực sự cũng không kể lại.
Mọi người cũng không biết quỷ mộ Tu La này trấn sát thế nào, bất giác ai ai cũng đồng loạt suy đoán.
“Aizz, Hề lão đại, anh cảm thấy sao?’ Mễ Thiên Sư quay đầu hỏi Hề Từ.
Những người khác thì vểnh tai lên nghe, muốn nghe xem Hề Từ nói đến chuyện này thế, nào, dù gì thì nhìn thái độ của nữ quỷ cầm dù đỏ, bọn họ cảm giác được Hề Từ làm những chuyện ở trong mộ Tu La này không đơn giản, thậm chí cái đỉnh tôn hóa sát kia cũng do chính anh tự mình chuyển rời, lúc ấy sát khí dâng lên, hơi thở cực kỳ khủng bố, mọi người ở đây đều cảm giác được.
Hề Từ cũng không lảng tránh, đáp lười biếng, “Mộ Tu La này trấn sát hẳn là trấn sát ác quỷ Tu La trong đó đi, oán khí một hung thần ác quỷ, cũng chỉ có loại Tu La này mới có khả năng trấn áp ác thần. Ác thần trấn áp ác quỷ cũng lâu rồi, cũng đã tiêu hao pháp lực khá nhiều, cuối cùng mới tiến dần vào thời kỳ ngủ say, đảm bảo pháp lực cuối cùng không mất”
Nghe đến đó, trong lòng mọi người rục rịch, Tả Dật nói tiếp, “Hóa ra là vậy. Chủ nhân mộ Tu La này vì trấn áp ác quỷ chi sát mà tiêu hao nhiều pháp lực, sau khi tiến vào ngủ say, lực nắm quỷ mộ trong tay suy yếu, vì thế mới khiến cho mộ Tu La vượt thoát khỏi ranh giới Âm Dương, chạy đến dương gian đây”
“Có khả năng thế” Hề Từ gật đầu.
“Vậy…. Lúc ấy anh di chuyển cái đỉnh trấn sát kia là….” Một thiên sư tò mò hỏi.
“Đương nhiên là dẫn động trấn áp sát khí, mở ra cánh cửa mộ Tu La, nếu không anh chắc bị vây chặt ở nơi quỷ quái thế này rồi còn gì?” Một nữ yêu nhìn thiên sư đó khinh bỉ.
Thiên sư đó khinh miệt liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Nếu đơn giản vậy, vừa rồi chúng ta đã chết từ lâu rồi, còn có thể ngồi ở minh thuyền này sao? Ngẫm lại lúc trước đối diện tiểu Vong Xuyên kia là Quỷ Hồn đi’
Vừa rồi bên bờ tiểu Vong Xuyên kia đám Quỷ Hồn cầm nến đỏ trên tay đó thôi, nếu lúc ấy nữ quỷ cầm dù đỏ thực sự ra tay với bọn họ, thì chỉ cần xua đám Quỷ Hồn cầm nến đỏ kia tới thì chắc bọn họ không thể nào trốn thoát nổi.
Một người một yêu cứ mạnh miệng đáp trả không ai thèm để ý, những người khác lại tiếp tục nhìn về phía Hề Từ và Tả Dật.
“Vậy tình huống bây giờ là gì?’ Vẻ mặt Tả Dật đầy thành khẩn hỏi Hề Từ.
“Đỉnh trấn sát sau khi bị tôi di chuyển đánh rớt xuống, phía dưới thông hướng cửa thông đạo ác quỷ chi sát, hiện giờ hẳn là toàn bộ mộ Tu La đã ngập tràn sát khí ác quỷ, trong mộ Tu La này không còn vật sống nào, vì thế….” Anh nhìn về phía Tả Dật.
Trong lòng Tả Dật chấn động, hạ giọng nói, “Hề Triển Vương, ý của anh là, đến lúc đó để cho tổ Dị Văn đuổi mộ Tu La này về âm phủ sao?”
“Đúng vậy, ý chủ nhân mộ Tu La chính là thế” Hề Từ gật đầu, cảm thấy nhóm thiên sư này rất đáng yêu, biết rõ nhiều chuyện thì tự mình chuốc lấy khổ, vẫn đứng trên đỉnh như cũ, đây là trách nhiệm thiên sư của họ, một loại tín nhiệm được khắc vào tận xương vậy.
Các vị thiên sư được cho là đáng yêu nghe nói như thế tái mặt, đồng loạt nhìn về phía sắc mặt nặng nề của Tả Dật.
Phải đuổi một ngôi mộ quỷ về âm phủ mới khó khăn thế nào không cần phải tưởng tượng, đừng có nói là không tiễn, làm cổ phật trấn áp mất đi hiệu lực, mộ Tu La xuất thế, hậu quả chắc không tưởng nổi. Đặc biệt là toàn bộ mộ Tu La đã bị sát khí bao phủ, toàn bộ mộ Tu La biến thành một nơi khủng bố không có một kẻ sống nào đặt chân lên nổi, vốn chẳng cách nào đánh chủ ý lên nó, ở lại nhân gian cũng thật hết tác dụng.
Vì thế, người mười mấy năm trù tính với mộ Tu La coi như thất bại trong gang tấc.
Tả Dật không kìm được nghĩ, đây là mưu tính của Hề Từ hay là ý của chủ nhân mộ Tu La nhỉ?
Sau khi đỉnh trấn sát bị đẩy xuống, sát khí trấn áp tràn ra, toàn bộ mộ Tu La ngập tràn sát khí, không có một người sống, không những khiến kẻ xâm nhập mộ hết cách, còn phá hủy thế lực đứng sau quỷ mặt người an bài mười mấy năm, mộ Tu La được sạch sẽ, đồng thời cũng khiến cho thiên sư nhân gian không thể không ra tay, tự mình đuổi mộ Tu La về âm phủ.
Mộ Tu La này vốn có tác dụng trấn sát, sau khi đỉnh trấn sát bị đẩy xuống, lúc này tự bản thân nó phải lo, đem toàn bộ sát khí trấn sát nhốt hết vào trong mộ Tu La, nên nhanh chóng phải đuổi nó về âm phủ, tránh nhân gian gặp nạn. Đây là một công trình lớn hạng nhất, với thiên sư mà nói, đúng là chuyện lo lắng quá sức, song lại không thể không làm.
“Đúng rồi, chủ nhân mộ Tu La hiện giờ thế nào?” Vẻ mặt Mễ Thiên Sư đầy hứng thú hỏi, “Pháp lực của ông ta bị tiêu hao rất nhiều, sau khi trở lại âm phủ, sẽ thế nào?”
Vẻ mặt những người khác đầy hứng thú nhìn anh, bọn họ còn không biết quỷ thần âm phủ có thể chết hay không nữa.
“Chắc là đổi lại một ác thần khác đến thủ mộ này đi” Hề Từ suy đoán bảo.
Điều này cũng khiến bầy yêu có hứng thú, lại đồng loạt nhào lại hỏi, ‘Hề Triển Vương, âm phủ này cũng có thần ư? Thần trông thế nào?’
“Tôi đâu biết đâu? Các ngươi muốn biết thì cứ nhảy thẳng xuống tiểu Vong Xuyên này, chẳng phải biết rồi sao?”
Hề Từ cong đôi môi đỏ xinh đẹp lên, giọng nói vang rõ như thế khiến người ta thấy hận chỉ muốn nhào tới cào vào mặt anh ta một cái, tẩn cho anh ta một trận.
Bùi Lang đau đầu nhức óc, nói bối rối, “Nhảy xuống tiểu Vong Xuyên chẳng phải chết sao? Còn có cách nào khác không?”
La Luyến đập một nhát tới, “Ngu quá mà, ngoài biến thành quỷ tiến vào âm phủ ra, thì có cách nào hả? Đang châm chọc người đó có biết không?’
Bùi Lang mất vui bảo, ‘Đừng có ra tay bừa bãi, Tú Tú không phải nam không đấu với nữ”
Tú Tú là tên bạn gái anh ta.
“Ta đây là ác nữ cùng đấu với trai hiền không được sao?’ La Luyến lại quát một câu, tát một cái nữa.
Trong bất chợt minh thuyền bị điều chỉnh náo nhiệt hẳn lên, ngoài đám thiên sư ở góc sáng kia, giờ sau khi biết được tình hình mộ Tu La, không còn đám quỷ mặt người trong mộ Tu La nữa thì tâm tình thấy không ổn.
Úc Linh nghe mọi người thảo luận ầm ĩ về mộ Tu La thì dần ngủ thiếp đi.
Đợi lúc cô thức dậy, thấy chung quanh vẫn tối đen, chỉ có đầu thuyền và đuôi thuyền vẫn có ánh sáng tỏa ra từ hai ngọn đèn dẫn hồn. Cô mơ màng một lát, mắt mới thích ứng, sau đó đúng lúc đối mặt với mặt quỷ trắng bệch suýt nữa bị dọa tè ra quần, theo bản năng lùi lại.
“Đừng sợ” Một bàn tay vỗ nhẹ vai cô, mang theo hương vị trấn an.
Úc Linh đã gần như tỉnh hẳn lại, mặt không đổi nhìn gương mặt quỷ đau khổ ngoài thuyền kia một lát, lúc này mới nhớ ra mình đang ở đâu. Lúc này trên sông tiểu Vong Xuyên đâu đâu cũng là Qủy Hồn, đại đa số là Quỷ Hồn đuổi theo đèn dẫn hồn mà tới, lại e ngại người ngồi trên minh thuyền, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thiên sư và yêu trên thuyền đều làm như không thấy Quỷ Hồn, chẳng để ý chung quanh tý nào.
Lúc này giọng Mễ Thiên Sư vang lên, “Đến rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.