Người Chồng Yêu

Chương 14:




Trời sáng hẳn, Úc Linh chậm rãi mở mắt, bất giác bị ánh sáng kích thích thấy chói mắt khó chịu. Cô chôn chặt đầu trong chăn một lúc, rồi mới chậm rãi bò dậy, tóc dài rối tung xuống, có mấy sợi rớt xuống mặt. Đôi mắt mở to dại ra nhìn một lúc, rồi mới tỉnh táo chút, cầm điện thoại lên nhìn mới thấy đã gần mười một giờ trưa rồi.
Úc Linh trầm mặc một lúc, cuối cùng quyết định không lười thêm nữa, vội vàng dậy nhanh. Cô dẫm chân trần trên nền nhà bóng loáng lạnh lẽo, mở cửa phòng, liếc mắt nhìn một cái thấy người đang ngồi ở hành lang uống trà.
“Chào buổi sáng”
Người đàn ông có vẻ giống thanh thiếu niên kia nhìn về phía cô mỉm cười. Mặt trời bên ngoài sáng rực rỡ, trời quang mây trắng, mọi vật tỏa sáng bừng bừng đầy sức sống, non xanh nước biếc xa xa, cánh đồng rộng ngang dọc, cùng đan xen nhau trở thành một bức tranh vô cùng tuyệt đẹp. Nhưng vào giờ khắc này, cảnh sắc như biến thành cảnh tôn anh lên, người đàn ông đắm chìm trong ánh sáng sáng ngời lại vô cùng tuấn tú và sạch sẽ, ôn nhuận, trong sáng, chỉ cần người ta liếc mắt một cái cũng cực có cảm tình.
Úc Linh ừ một tiếng, đôi mắt thẳng băng nhìn anh chằm chằm.
Lúc này bà ngoại bưng một đĩa khoai lang nóng hổi tới, vừa thấy cô thì bảo, “A Linh à, có phải bị ốm rồi không? Cháu đã ngủ 12 tiếng đồng hồ rồi, hay trời hôm qua lạnh không đắp chăn kỹ hả?”
Úc Linh im lặng không nói gì, lặng lẽ trở về phòng, đóng cửa lại. Trên người cô vẫn mặc áo ngủ đó..
Ánh mắt Hề Từ lưu luyến nhìn cánh cửa phòng đóng lại, mới lặng lẽ thu hồi mắt, mỉm cười nhìn về phía bà ngoại đang ở phía trước lẩm bẩm, trong mắt cười thâm ý, trên mặt vẫn là bộ dạng sạch sẽ thuần lương, khiến người ta cực cảm tình.
“A Linh nhà bà ấy à, cháu đừng thấy nó cả ngày chẳng buồn nói câu nào, thực ra tính rất trẻ con, lúc ngủ cứ thích đạp chăn ra, thích đi chân đất, lúc rỗi thì thích ngủ nướng, lại còn kén ăn lắm, chỉ thích ăn vặt linh tinh thôi…”
Bà ngoại vừa rót trà cho Hề Từ, vừa lẩm bẩm đủ mọi tật xấu của cháu gái, nhưng thần sắc trên mặt thì vô cùng yêu thương, kiểu miệng thì trách vậy nhưng tâm thực ra lại chứa chan tình cảm yêu thương, chỉ là đối với người quen thì hơi oán trách tý, mà cũng chỉ có một mình nói, người khác cũng không dám nói xấu tý nào.
Hề Từ mỉm cười lắng nghe, cũng không xen vào. Bà ngoại vẫn còn lẩm bẩm chưa xong, cửa lại mở, Úc Linh mặc một chiếc váy lụa tơ tằm dài đi ra, tóc đã buộc lên cao, mặt để mộc, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng nhẹ, tuy trang điểm bừa bãi nhưng lại có một cảm giác rất thời trang, khiến người trước mắt sáng ngời, không dời đi nổi.
Diện mạo cô vốn lạnh, đường nét lại cực kỳ mỹ lệ thông minh, có một loại khí chất độc đáo, rất dễ liên tưởng và nhớ rõ là một người đẹp. Cũng bởi thế, An Như mới nhận định Úc Linh nhất định chắc chắn, cố tình yêu thương quá, cho tới tận bây giờ đã mười tám năm rồi cũng không có chút nào thay đổi.
Hề Từ không kìm được ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt sáng rực. Úc Linh nhìn lướt qua Hề Từ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, rồi đi rửa mặt.
Thần sắc cô cực bình thản, cũng không có gì khác lạ, chỉ là lúc rửa mặt thì cứ nhìn mặt mình chằm chằm, không nhíu mày, cảm giác như minh quên gì đó vậy…
Không nhớ ra nổi, cô dùng nước lạnh tạt lên mặt, rồi không cố nghĩ nữa.
Sau khi rửa mặt xong, cô yên lặng ngồi bên bà ngoại, thò tay cầm lấy một củ khoai lang ăn, với chuyện bà ngoại lải nhải việc cô ngủ 12 tiếng thì không nói gì, vốn chẳng ý bảo vệ mình trước mặt người xa lạ, mà nói đầy tùy hứng, “Bà chẳng gọi cháu, cháu mới ngủ quên đó”
Bà ngoại vừa buồn cười vừa tức giận, do có người ngoài nên cũng nể mặt mũi cháu gái, cố ý kêu lên, “Ây da, cháu vẫn là học sinh tiểu học hả? Lại còn muốn người lớn tới gọi mình dậy nữa chứ” Sau đó lại nói với Hề Từ, “A Từ à, khiến cháu chê cười rồi”
Hề Từ vội vã lắc đầu, cười bảo, “Bà bà Úc à, đừng nói vậy, chẳng mấy khi được nghỉ, dĩ nhiên muốn ngủ nhiều chút, sau này đi làm có muốn ngủ cũng chịu bà ạ”
Bà ngoại nghe xong lời anh nói, trong lòng đồng tình, nhìn Hề Từ càng vừa mắt hơn.
Úc Linh cũng nhìn anh một cái, với cặp mắt trong sáng như ngọc kia, không hiểu vì sao trong đầu cô lại hiện lên một đôi mắt tím giấu trong đêm, bất giác hỗn loạn. Tuy không hiểu vì sao khi mình nhìn người này lại nghĩ linh tinh tới cái khác, trong lòng bất giác thấy có chút khó hiểu kỳ lạ.
Bởi dự cảm khó hiểu kỳ lạ đó mà cô đành không nhìn người đàn ông trước mặt nữa. Hề Từ nâng ly trà lên uốn, thấy toàn cảnh trong thôn hiền hòa, một trận mưa gió qua đi, cả núi non như được gột rửa trở nên sạch sẽ, không dính bụi trần, đến không khí cũng tươi mát hẳn lên, khiến tâm tình con người ta trở nên tốt hẳn. Anh khẽ cười nói với bà ngoại, “Bà bà Úc à, chắc đường núi cũng thông rồi, cháu cũng nên đi ạ”
Bà ngoại không nỡ xa anh, vội bảo, “Sao không đợi thêm lát nữa? Ăn cơm trưa xong hẵng đi”
“Không được bầ ạ, chiều cháu còn đi làm nữa, chắc lần sau cháu sẽ qua thăm bà vậy”
Thấy anh nói vẫn còn bận việc, bà ngoại cũng không muốn níu kéo anh nữa, tiễn anh ra tận cửa, đứng ở cổng nhìn theo bóng anh đi tới nhà thôn trưởng, lát sau thấy dắt chiếc xe máy chuyển phát nhanh nổ máy rời đi.
Úc Linh đứng cạnh bà ngoại, nhìn thoáng theo bóng người rời đi kia, cố ý nói với bà ngoại, “Bà à, bà cứ luyến tiếc vậy, hay để anh ấy làm cháu của bà thì tốt rồi”
Bà ngoại trừng mắt nhìn cô một cái, “Nói ngốc gì thế hả? Thanh niên như thế, hiện giờ hiếm lắm, tính tình bình thản không kiêu ngạo, lại lễ phép chu đáo, còn cứu bà một mạng nữa, bà lão như bà rất cảm kích nó, nhìn thấy nó lại không kìm được thấy thương nhiều hơn chút” Sau đó lại vỗ vỗ vai cô, “Bà cũng càng thương cháu hơn, chỉ là cháu chẳng nghe lời gì cả”
Úc Linh làm mặt quỷ về phía bà, bà ngoại không kìm được phì cười. Ăn cơm trưa xong, Thím Quyền nhà bên lại sang tám chuyện với bà ngoại.
Người trong thôn cũng tính không đông lắm, đều là cùng một dòng tộc cả, cứ vòng vèo tính ra đều dính chút quen hệ hết, người với người đều có chút nhân tình, cũng có thể tám chuyện linh tinh,vì thế mỗi lần có người ngoài vào thôn, thì người trong thôn cũng chú ý.
Thím Quyền và bà ngoại đang nói tới chính là nhóm đại sư Từ, còn Hề Từ, vốn là người quen rồi chẳng có gì cần nói cả.
“….. Sáng sớm họ đã đi rồi, nghe đâu vị sư phụ xem phong thủy kia bị bệnh, bệnh rất nặng, A Quyền nhà tôi được thôn trưởng gọi đi tiễn họ ra thôn rồi, lúc nhìn thấy cả bộ dạng sư phụ đó, mặt đen như than, trông có vẻ bị bệnh rất nặng, nhìn rất uể oải. Thím Bảy à, bà nói xem mới có một tối thôi mà sao người này lại bị bệnh nặng tới vậy nhỉ? Thật là lạ, hay là gặp phải thứ gì xấu rồi?”
“Chắc là vậy” Bà ngoại cầm quạt hương bồ phe phẩy, buổi trưa nắng to, không khí cũng khá oi bức.
Thím Quyền như nghĩ ra cái gì, vỗ đùi, ghé sát bà ngoại thì thầm, “Ôi, tôi chợt nhớ ra chuyện này rồi, trước kia tôi có nghe Thái gia gia của Quan Hương nói là, thôn chúng ta ý à, là được sơn thần bảo hộ đó, nghe đâu phong thủy đặc biệt rất tốt, nhưng cũng nhất định có mệnh số, nếu người ngoài vào thôn định phá hỏng phong thủy, thì sẽ bị sơn thần trừng phạt đó”
“Bà nhìn xem lần này sư phụ đoán mệnh kia vào thôn xem phong thủy, nghe đâu là định tìm một chỗ tốt để xây biệt thự. Nhưng phong thủy thôn chúng ta không thể sửa được, nếu bọn họ định xây biệt thự gì đó, chẳng phải sẽ phá hủy phong thủy đó sao? Chẳng trách mà bị bệnh nặng một trận, chắc chắn là do sơn thần tức giận, nên trừng phạt họ rồi”
Bà ngoại cũng cảm thấy suy đoán này có lý, gật đầu đồng ý.
“Vì thế thôn chúng ta nguyên nhân vì sao không xây được đường tới cũng vì như thế, đó là do sơn thần bảo hộ đó, sơn  thần không đồng ý cho người ta tùy tiện làm đường, đỡ để cho những người ngoài vào thôn khai phá linh tinh, phá hủy linh tính trong núi. Ây da, Thím Bảy à, bà không biết chứ, nghe Quan Hương nói hoàn cảnh bên ngoài rất loạn đó, đặc biệt những ngọn núi bị người ta khai phá, bị ô nhiễm lắm, nước suối chảy từ trên núi xuống đều bẩn không thể uống nổi, có nhiều núi lớn sinh hoạt rất khó khăn, không giống như núi non ở chỗ chúng ta đẹp đẽ thế này đâu…”
“Có chuyện này sao?”
“Chắc không phải thế…”
Hai người tám chuyện vô cùng sung sướng, Úc Linh ngồi bên hưởng gió núi mát mẻ thổi tới, hơi mơ màng buồn ngủ, tai không nghe hết những câu tán gẫu của các bà, mơ màng nghĩ, làm gì có sơn thần gì chứ, cũng chỉ có nhìn thấy một số thứ không nên thấy thôi mà…
Đợi lúc cô bị bà ngoài đánh thức, Úc Linh xoa xoa mắt, phát hiện ra mình đã dựa vào tường ngủ mất rồi.
Thím Thẩm thì không rõ rời đi lúc nào. Bà ngoại sờ sờ trán cô, lo lắng hỏi, “Có phải bị bệnh rồi không? Sao ngồi đâu cũng có thể ngủ được thế?”
Úc Linh ngáp một cái, “Không bị bệnh đâu ạ, chỉ buồn ngủ thôi, có thể tối qua cháu ngủ không ngon ạ”
Cô xoa xoa đầu, xoa tóc rối cả, “Thôi cháu đi ra ngoài chút chắc sẽ tỉnh táo ngay thôi”
Bà ngoại vỗ nhẹ vào cô chút, “Ngủ không ngon sao? Chẳng lẽ tối qua con đi đuổi gà hả? Hay con nghịch điện thoại cả đêm, thức khuya rất có hại, cháu đang thanh niên phải có cơ thể khỏe mạnh, làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, hiện giờ cháu còn trẻ, dĩ nhiên không thấy sao, sau này có tuổi thì cháu mới thấy hối tiếc viết thế nào đó…”
“Bà ơi, hai từ hối hận này cháu biết viết từ tận tiểu học rồi” Úc Linh lầm bầm, lại bị bà ngoại vỗ cho một cái. Bà ngoại giận bảo, “Nếu cháu không sửa, thì nhanh đi tìm bạn trai đi, để bạn trai quản cháu”
“Vì sao không phải là ba cháu quản chứ?” Úc Linh lên gác lấy mũ rơm trên tường đội lên, nói, “So với bạn trai, ba cháu hẳn là nên quản cháu mới đúng”
“Hừ, để nó quản thì còn chẳng biết ra cái gì nữa, nhìn cháu cả người toàn tật xấu kìa, là do chính nó chiều quá mới thế, bà không tin là nó có thể dạy thành một cô gái thục nữ gì, may mà cháu lớn lên trông giống Mẫn Mẫn hơn giống nó, nếu không thì xấu rồi…”
Úc Linh vừa đi ra ngoài, vừa nghĩ thầm, “Thực ra bề ngoài của ba nhìn không tồi mà, Giang Úc Y đó chính là lớn lên trông giống ba hơn, nên ông nội bà nội mới thích chứ”
Đội mũ rơm lên, cô đi lững thững tới bờ ruộng cỏ xanh mướt. Gió nhẹ lướt qua, thế giới vẫn bình thản như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.