Người Chồng Yêu

Chương 191:




Lúc đi qua chỗ rẽ, không biết dây Bàn Long đã cuốn thẳng đến cái kẻ đeo mặt nạ quỷ quái phía trước kéo tới.
Kẻ đó bị kéo lại, nhanh chóng giữ vững thân thể, nhanh nhẹn tránh thoát công kích của dây Bàn Long, thoát được rất nhanh, mãi cho đến tận lúc có một dây Bàn Long xuất hiện bất ngờ từ trong tối chộp thẳng cổ gã, kéo ghì gã lại, rồi như ong vỡ tổ ào tới trói chặt gã.
Úc Linh chạy đến, nhìn kẻ mặt quỷ bị dây Bàn Long trói chặt như bánh chưng, lại quay đầu nhìn con yêu cao quý lãnh diễm đang chậm rãi từ sau cô đi tới, bất giác im lặng.
Thực ra, dây Bàn Long gì đó, lúc đánh cương thi trói người gì đó, thực ra rất đa năng, như thứ đồ vật của nhà lữ hành chuẩn bị vậy.
Úc Linh đi qua, thấy dây Bàn Long đã trói kẻ đó như bánh chưng, chẳng còn sức phản kháng, đưa tay gỡ lấy mặt nạ trên mặt kẻ đó, sau đó dây Bàn Long kéo kẻ đó đến dưới đèn đường, Úc Linh nhìn kỹ gã, phát hiện ra kẻ bị dây Bàn Long trói kia là một gã đàn ông xa lạ.
Tóm lại, là một kẻ xa lạ cô chưa từng thấy bao giờ.
Có thể biết bản thân mình không chạy nổi, cái kẻ bị trói ấy như nhận mệnh nhắm mắt giả chết, bày ra bộ dạng mặc người giết vậy.
Úc Linh hỏi, “Anh là ai? Không nói thì ném cho cương thi!”
Kẻ đó tiếp tục nhắm mắt giả chết. Úc Linh quay đầu nhìn về phía Hề Từ.
Lúc này con yêu đã hoàn toàn biến thành thân yêu lạnh băng, khiến người có cảm giác cao quý lãnh lẽo, thấy cô nhìn qua, chẳng nói câu nào, trực tiếp điều khiển dây Bàn Long xé nát đám quần áo kẻ đó, lộ ra vóc dáng mặc bộ đồ bó sát vàng, đồng thời có một dây leo không biết từ đâu bò tới cuốn theo một con dao nhỏ sáng loáng, hướng thẳng về cội rễ bên dưới của gã đó soạt một cái.
Lúc này gió lạnh vi vu, đêm cực lạnh lẽo, kẻ đó bị xé nát quần áo, cả người cũng không ổn lắm, nhanh chóng bị đông cứng, hơn nữa vào thời điểm cảm giác được thứ quan trọng nhất của đàn ông đang bị uy hiếp  trí mạng, cuối cùng không cách nào mặc người giết nữa, co rúm lại, cất giọng khàn, “Tôi, tôi xin nói hết!! TRáng sĩ xin nương tay!”
Úc Linh “….”
Hề Triển Vương thỏa mãn, một tay che mắt vợ mình, miễn nhìn thấy thứ làm đau mắt, thốt lên lạnh lùng, “Kẻ lúc trước kia đâu? Gã là ai?”
Úc Linh không chịu nổi xoay mặt nhìn anh, anh hơi cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo sượt đến tai cô, thì thào, ‘Trốn rồi, cái kẻ này không phải là cái gã đó”
Úc Linh giật mình nhìn anh.
Vừa rồi sau khi phát hiện ra kẻ đeo mặt nạ quỷ kia, họ liền đuổi theo, thậm chí còn không chậm trễ tý nào, đuổi sát sau gã, vốn không để cho đối phương có thời gian đổi người, vậy chuyện này là sao?
“Tôi không rõ, Hắc lão đại bảo gửi cho tôi một bức thư, bảo chúng tôi đeo mặt ra ra đây dụ các anh”
“Hắc lão đại? Hắc Long Đường sao?”
“Vâng…”
“Kẻ đó cũng là người của Hắc Long Đường ư?”
“Tôi không biết” Gã đàn ông bị đông cứng như chó run lẩy bẩy, sắp hỏng rồi, ‘Tôi chỉ nghe lệnh làm việc, không biết nhiều lắm’
Con yêu này quá hung tàn, thật đáng sợ quá a a a!! Vốn không nhìn ra là đang bị thương ở đâu nữa!!!
Hề Triển Vương không thích nhiều lời, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn gã, cứ như đang nghĩ xem nên xử lý gã thế nào.
Rất nhanh anh cũng không đến vấn đề này nữa, vì Mễ Thiên Sư đã dẫn theo Lâm Bát tới.
“Hề lão đại!” Mễ Thiên Sư nhìn thấy anh vô cùng coa hứng, đợi lúc thấy gã đàn ông bị dây leo trói chặt kia, vẻ mặt anh ta trong nháy mắt kinh dị, có điều sợ lúc này Hề Từ hoàn toàn đã hóa hình thành yêu, cũng không dám nói thêm, đỡ cho một khắc sau anh ta sẽ bị một dây leo quất bay, xương cũng gẫy thêm hai ba cái nữa.
Sau khi Mễ Thiên Sư hỏi rõ cái gã đàn ông sắp bị đông lạnh kia là ai, nói ngay, “Hóa ra là kẻ đeo mặt nạ, giả thân giả quỷ, nghe nhìn lẫn lộn cả!”
Lúc nói, dây Bàn Long đã ghét bỏ thả kẻ đó xuống, anh ta tự mình ra tay đi trói tên kia lại.
Nếu cái gã thiên sư Hắc Long Đường gì đó, cứ coi như là con sâu nhỏ đi, cũng có thể đi thử nghiệm thẩm vấn một trận, không chắc có thể moi được thứ gì đó có lợi.
Hề Từ thu dây Bàn Long lại, đám dây Bàn Long không rõ xuất hiện từ đâu từ biến mất, Hề Từ cũng từ hình tháo yêu cao quý lãnh diễm biến thành hình thức yêu bình thưởng, giọng cũng trở nên dịu hơn rất nhiều, quay đổi hỏi Lâm Bát, ‘Lâm Đạt đâu rồi/”
“Mất tích rồi” Mặt Lâm Bát sầm xì, trên người tỏa ra khí tức âm hờn khó chịu, chỉ có người quen cậu ta mới rõ đây là biểu hiện sự lo lắng cho anh cậu ta.
Càng lo lắng, cậu ta càng sầm xì.
“Mất tích sao/” Hề Từ giận tái mặt, nhìn về phía kẻ đang bị Mễ Thiên Sư trói lại.
Lâm Bát ừ một tiếng, nói chuyện lúc trước ra, nói đến đoạn đại ca cậu ta đuổi theo một kẻ đeo mặt nạ quỷ, rồi cậu ta và Mễ Thiên Sư đuôi theo hơi thở của đại ca, không ngờ lát sau hơi thở biến mất, rồi không tìm được nữa.
“Tự dưng biến mất ư?”
“Đúng, cứ như biến mất giữa hư không vậy, em chẳng cảm giác được hơi thở của đại ca nữa” Thần sắc Lâm Bát càng sầm xì hơn.
Mặt Hề Từ lạnh thêm, nói với Mễ Thiên Sư, “Đại Mễ, giúp một việc”
Mễ Thiên Sư lập tức vỗ ngực cam đoan, “Đi, anh cứ việc nói, nhất định sẽ làm được cho anh, không tìm được người thì thế mạng cho anh”
Úc Linh, “…”
Lâm Bát, ‘…” Da mặt người này dày quá!
Hề Từ hạ giọng bảo anh ta một câu, Mễ Thiên sư nhếch miệng, gọi một quỷ nô tới, bảo quỷ nô đó khiêng gã đàn ông sắp đông lạnh thành băng đi, người cũng đi theo mất.
Mễ Thiên Sư đi rồi, Hề Từ nói mấy câu với Lâm Bát, trầm ngâm lúc, nói với cậu ta, “Cậu đi theo đại Mễ đi”
Lâm Bát gật đầu, hiểu được ý anh, nếu Mễ Thiên sư một mình bất cẩn, cậu ta có thể giúp một tay, phải cố tìm bằng được Lâm Đạt.
Lâm Bát đi rồi, Úc Linh hỏi, ‘Lâm Đạt không sao chứ?”
“Không đâu” Hề Từ kéo cô, đi chậm rãi trong bóng đem lạnh lùng, nói nhỏ, “Vừa rồi kẻ đó, gã đột nhiên biến mất, hẳn là đi xuống đường âm dương rồi”
“Đường âm dương ư?” Trong lòng Úc Linh chấn động, “Kẻ đó, là người của tộc thông linh sao?”
Hề Từ ừ một câu, “Người tộc thông linh có thể thông quỷ thần,  tung hoành âm dương, đường dương gian, đường suối vàng đều đi được hết”
Kẻ sống có thể giới của kẻ sống, người chết có thế giới người chết, đều là hai đường thẳng song song nương tựa vào nhau, nhưng không gộp chung làm một.
Người sau khi biến thành quỷ nếu chấp niệm quá sâu, còn có thể ở lại dương gian, bị rất nhiều quy tắc ràng buộc. Còn kẻ sống nhưng không thể sống sót thì tiến vào thế giới người chết, vì âm khí âm phủ quá nặng, thân thể người sống vốn không cách nào ở được trong hoàn cảnh đó, chạm đến thân thể không chịu nổi chết ngay lập tức.
Đây cũng là điều mà nhiều thiên sư muốn tiến vào cõi âm cần phải làm chút gì đó, là nguyên nhân dùng hình thức thoát hồn, mà sinh hồn không thể rời thể xác quá lâu, nếu không một khi tiến vào tử vong, sinh hồn sẽ biến thành hồn chết.
Nhưng với người tộc thông linh mà nói, bất kể là trên dương gian hay ở âm phủ, họ cũng lui tới thường xuyên không bị hạn chế, chuyện đia ngang dọc âm dương ấy, có thiên phú như thế, cả ông trời cũng không cho nổi.
Úc Linh đột nhiên dừng bước, sau đó nhìn về đèn đường phía trước, lặng yên ngồi xuống ôm người.
Đây là biểu hiện khổ sở của cô.
Lúc còn bé mẹ chết rồi cô ở nhà họ Giang quãng thời gian ấy, đã tạo thành sự thương tổn đến mức cô không chịu nổi, rồi thích co mình lại thành một cục, làm vậy sẽ không còn bị bên ngoài làm thương tổn nữa.
Đã rất lâu rồi cô không còn khổ sở vậy nữa.
“Úc Linh?’
Úc Linh ừ một câu, nói nhỏ, “Người vừa rồi đó, em cảm thấy hơi quen”
Hề Từ hạ mắt xuống nhìn cô không nói gì.
“Em hi vọng không phải anh ấy…” Cô nói nhỏ hẳn, “Trước đây, anh ấy rất chăm sóc em, lúc em còn bé suýt nữa mắc phải chứng tự bế, vẫn là anh ấy chơi với em, sau đó anh ấy xuất ngoại, nghe nói bận bịu vô cùng, em và anh ấy cũng ít liên hệ dần, đã hơn một năm không thấy về nước rồi, dì An bọn họ cũng rất ít khi nói đến anh ấy”
Hề Từ không đáp. Úc Linh lại vô cùng khổ sở, hỏi anh, “Anh có cảm thấy là anh ấy không/”
Hề Từ nhìn cô một lúc, rồi khom người ôm cô dậy.
Úc Linh vòng hai tay lên cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, sau khi giải trừ hoàn toàn thể trạng yêu hóa, thân thể anh lại khôi phục ấm áp, trong đêm rét lạnh này, lại lộ ra một loại ấm áp, khiến thân thể lạnh lẽo của cô trở nên ấm hơn nhiều.
“Mấy ngày trước, Lâm Đạt nhận được tài liệu Ô thượng gửi tới, Nhiếp Tiếu Đát quả thật là người nói cho Ô Thượng biết về người tộc thông linh” Anh nói.
Vì thế, thật ra anh ấy đã biết trước rồi ư?
Cô vẫn biết giao dịch giữa Ô Thượng và Hề Từ, Ô Thượng phụ trách điều tra tin tức tộc thông linh, nếu đây là kết quả cô ta tra ra, dù không phải thật, cũng không tránh khỏi có liên quan.
Hề Từ vỗ vỗ lưng cô, cũng không nói câu nào an ủi nữa, ôm cô chậm rãi đi trên đường, mãi cho đến tận lúc gặp phải một đám cương thi, mới thả cô xuống, rồi đưa cho cô một thanh kiếm, đẩy cô đi giết cương thi.
Quả nhiên, đợi lúc đám cương thi đó đến gần thì giết ngay, cô cũng đã gần như khôi phục hoàn toàn.
Đợi những thiên sư kia ào ào xông đến, lúc nhìn thấy thi thể cương thi la liệt, lại đưa mắt nhìn cô như nhìn một vị thần.
Cô gái này quả thật quá lợi hại, không làm thiên sư thì quá đáng tiếc!
Đợi lúc họ đi đã xa, nhóm thiên sư xử lý xong những thi thể cương thi bắt đầu tán chuyện.
“Đốt đám này, chắc cũng xử lý đám cương thi quanh đây gần đủ, nhiệm vụ lần này rất thong dong”
“Đúng đó, cương thi đều chạy tới cả chỗ này, đêm nay dọn sạch cả tổ, cả vùng này sẽ an toàn rồi”
“Buổi tối thế này, thời tiết đúng là lạnh thật, có thể ít nhiệm vụ hơn thì tốt quá”
“Những thiên sư nơi khác có vẻ cực hơn, nghe nói hiện giờ bọn họ tối nào cũng sục tìm cương thi ở trong rừng, quả thật bị ngược đến chết’
“Ha, chúng ta gần đây có vẻ không giống vậy nhỉ? Phục ban ngày, đêm lại ra, đều nhanh biến thành cú rồi đó’
“Nếu ở chỗ khác cũng giống đây, cương thi đều tự chạy đến thì tốt rồi, giải quyết một nhát, không cần tối nào cũng phải ra ngoài hóng gió nữa. Đợi đến tháng chạp, lúc đó thời tiết thay đổi, đặc biệt ở vùng Đông Bắc kia, nghe nói có nhiều thiên sư kêu khổ thấu trời luôn, nếu làm xong chuyện này, chắc muốn đi hóng gió ở đảo đây, qua được mùa đông này mới biết được’
“Tôi cũng đi, tôi cũng đi, chúng ta đi báo danh trong nhóm thiên sư đi…”
Ngay thời điểm những thiên sư mới đang trò chuyện, vừa thiêu xác cương thi, thì có chuyện bất ngờ xảy ra, một thiên sư đang nói chuyện ung dung trong nháy mắt bị một cương thi túm lấy hướng cổ cắn, vừa cắn vừa bẻ gẫy cổ anh ta.
“A….!!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đêm, những thiên sư đó hoảng một trận, có mấy kẻ thậm chí còn ngây ra, không kịp phản ứng lại bị cương thi giết chết một người.
“Mẹ nó, đây là cương thi cấp tướng nha! Cẩn thận đó…”
Thiên sư phản ứng ném bùa tới, nhưng tốc độ con cương thi này quá nhanh, cả đám thiên sư vốn không phải đối thủ của nó, không được một lúc đã có thêm hai thiên sư máu me đầy người, nằm ngã trên đất không biết sống hay chết.
Mắt thấy nhóm thiên sư trẻ tuổi sẽ bỏ mạng ở đây, đột nhiên có đám dây leo không rõ từ đâu chui ra kéo chân cương thi kia, kéo chặt chân nó, đồng thời lại có thêm mấy dây leo kéo tới, túm lấy thiên sư đang sắp bị con cương thi kia túm hút máu.
Trong lúc mấy thiên sư còn có ý thức nước mắt đong đầy, thì thấy một người một yêu vừa nãy rời đi đã quay lại.
Úc Linh cầm Tru Ma Kiếm, thừa lúc dây Bàn Long trói chặt con cương thi kia thì cầm kiếm đâm tới.
Con cương thi đó kêu to một tiếng, dùng sức kéo một cái, một dây leo Bàn Long bị nó gỡ ra, phất tay đỡ được chiêu kiếm đang đâm tới kia, chỉ tranh canh một cái, Tru Ma Kiếm như bị chém vào vật cứng gì đó.
Tru Ma Kiếm cắt nát quần áo cương thi, trên làn da trắng toát còn để lại một vết cháy đen.
Con cương thi này so với con cương thi họ gặp lúc trước khác hẳn, làn da nó hiện ra một màu trắng bệch, nhìn như một người bị bệnh vậy, chỉ có con mắt màu đỏ và răng nanh nhô ra từ dưới môi mới đoán ra được thân phận nó.
Loại cương thi này được gọi là cương thi cấp tướng, ngoại hình nhìn cực kỳ giống như con người bây giờ, nếu đeo mặt nạ vào thì chẳng khác nào người bình thường, khó khiến người ta phát hiện ra nó là thân phận cương thi.
Úc Linh đã biết phân biệt đẳng cấp của những con cương thi này từ Hề Từ và nhóm thiên sư.
Lợi hại nhất không thể nghi ngờ chính là cương thi vương, nghe nói ở trong cổ mộ vẫn chưa xuất hiện cương thi vương, xem ra chẳng khác gì con người, ngoài đôi mắt đỏ ra, da dẻ tiếp xúc với con người, răng nanh thì thu lại, lúc không mở miệng thì vốn không nhận ra khác loài người ở chỗ nào cả.
Cương thi vương có một thân thể rắn như sắt thép, yếu nhất là đôi mắt, nếu không chọc thủng mắt của nó, vốn không giết chết được nó.
Tiếp theo là loại cương thi cấp tướng này, cũng tương tự như con người, có điều mắt vẫn đỏ và có răng nanh, sức mạnh thân thể cực lớn, khó tạo ra vết thương trên người chúng, bây giờ Úc Linh vẫn có thể làm nó bị thương nguyên nhân là bởi thanh Tru Ma Kiếm trên tay cô.
Tiếp nữa là loại cương thi mặt trắng gặp lúc trước kia, là cương thi cấp binh lính, vẫn nhìn ra từ làn da trắng bạch có biểu hiện rõ nhất của cương thi.
Cấp thấp chính là loại cương thi mặt xanh nanh vàng kia, loại này là loại cương thi bình thường, da dẻ màu xám đen, thân thể không mạnh đến mức đao kiếm không phá được, vũ khí bình thường chỉ cần chém đứt cổ là được.
Con cương thi cấp tướng này cường độ thân thể tuy không đạt đến trình độ cốt thép, nhưng muốn đả thương nó cũng không dễ, đồng thời sức mạnh của nó lớn vô cùng, dây Bàn Long thậm chí cũng không trói được nó, đã mấy lần bị nó tránh thoát được.
Hề Từ dẫm lên dây Bàn Long, hướng thẳng về phía con cương thi mặt trắng kia, nhanh chóng đá một cú mạnh vào ngực nó, đạp nó xuống đất.
Cương thi kia đập mạnh trên đường xi măng, cả đường xi măng nát tan.
Cương thi cấp tướng giống người như không sao cả, cứ thế nhảy từ mặt đất lên, vồ thẳng về phía Hề Từ.
Thiên sư khác thấy cứu viện đến, những người bị thương vội vã kéo những thiên sư bị thương sang một bên, chảy nước mắt, bất kể có bị cắn hay không, uống sạch nước lá bùa đã làm phép, ngăn chặn thi độc lan tràn trước.
Bên này đánh dữ dội, thì bên kia thiên sư nhận được tin cũng tới trợ giúp.
Vân Tu Nhiên, Tả Dật, Tả Đằng cùng tới, nhìn thấy con cương thi cấp tướng kia, cả ba cùng giật mình.
Đến cả cương thi cấp tướng cũng xuất hiện rồi!
Tả Đằng định xông lên thì bị Tả Dật ngăn lại, không cho anh ta lên tiếng, bảo, “Hai người phối hợp với tôi, trước tiên bố trí khốn ma trận trước”
Vân Tu Nhiên và Tả Đằng đều biết loại cương thi cấp tướng này lợi hại thế nào, vội vã đồng ý.
Ba người thậm chí chẳng có thời gian đâu mà để ý đến những thiên sư bị thương kia, vội vàng bày khốn ma trận.
Loại cương thi cấp tướng này bọn họ đã xem qua ghi chép của các bậc tiền bối rồi, với trình độ hiện giờ của họ, cứ thế tay không giết nó chắc không đủ để nó cắn, họ cũng không có hình thái chiến đấu biến thái giống Hề Triển Vương, trừ phi nhóm lão thái gia trong nhà ra tay, đối phó với loại cương thi tướng này mới chắc ăn được.
Cũng bởi vì thế nên lúc phát hiện có cương thi vương ngàn năm trong cổ mộ, nhóm thiên sư không dám đi vào, chỉ tạm thời niêm phong cửa ra vào, đợi thời cơ tới.
Lúc này chủ lực chiến đấu đã biến thành Hề Từ. Bởi vì đang ở trong xã hội loài người, dây Bàn Long cũng không trải đầy khắp núi đồi như ở Hồ Nguyệt Cốc, số lượng khống chế cũng nhất định, nếu không sẽ giống như đêm chiến đấu với thương Trác, đủ để san bằng núi rừng thành đất bằng, tạo thành kiếp nạn vô số kể, không cẩn thận còn khiến những người trong phòng tử vong nữa.
Cũng bởi thế, nên bất giác hơi bó chân bó tay chút, tuy không đoán ra.
Úc Linh nhìn chút thì biết rõ Hề Từ bị hạn chế, có điều cô cũng biết hiện giờ họ đang trên đường cái, chung quanh đường phố là phòng ở dân cư, chỉ sơ ý chút sẽ làm sập nhà, đến lúc đó người trong phòng sẽ nguy.
Dù là vậy, có thể theo cuộc chiến của một yêu một thi này mà thấy vẫn huy hoại rất nhiều phương tiện công cộng, chỉ e ngày mai những người đó thức dậy nhìn thấy tình hình thế, còn không rõ bàn tán tới mức nào, đến lúc ấy thì cần người chính phủ đứng ra khống chế rồi.
Úc Linh cũng không nhìn, một bên vừa chém một “đao”, thỉnh thoảng lại cho một kiếm lên cương thi kia, để lại trên người nó rất nhiều vết kiếm, Tru Ma Kiếm trảm yêu trừ ma rất hiệu quả, chuyên khắc tà vật, loại tồn tại như cương thi này cũng là một đám tà vật, Tru Ma Kiếm làm thương tổn chúng còn lợi hại hơn vũ khí bình thường nhiều.
Hề Từ lại lần nữa quăng mạnh cương thi trên mặt đất, nền xi măng cứng hiện ra một hố to, rồi thấy khốn ma trận ở bên đó đã hoàn thành, không cần Tả Dật lên tiếng, anh đã ném thẳng con cương thi cấp tướng đó về phía ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.