Người Chồng Yêu

Chương 60:




Úc Linh cũng không ra bên ngoài đi nhà chồng mà hướng lên trên đường núi tiến vào đó. Đứng ở trên sườn núi, cô ngẩng đầu lên nhìn chung quanh trên núi, vừa tìm bóng Hề Từ vừa suy nghĩ về cái gọi là yêu cổ quấn thân.
Tối qua, tuy đã bình tĩnh tiếp nhận cái gì gọi là yêu cổ quấn thân rồi, cũng không có nghĩa là cô không nghi ngờ chuyện này.
Cô có thể khẳng định bản thân mình là một con người bình thường, không có thể chất thiên sư, vì thế vốn không có cách nào tu tập thuật pháp thiên sư, chỉ có thể làm người thường. Nhưng cái người gọi là yêu cổ quấn thân đó, tựa như thịt của Đường Tăng vậy, không những hấp dẫn yêu quái, còn có thể khiến cho cô có thể sử dụng một ít tài năng của thiên sư là pháp khí.
Như vậy vấn đề ở đây là cô, một người bình thường, sao trên người sẽ có thứ gì đó chứ? Chẳng nhẽ là bởi vì phóng đại lên ư? Nghĩ đến trên người mình không rõ là loại yêu cổ gì, Úc Linh bỗng nổi hết da gà.
Sau đó cô cảm thấy có thể yêu cổ trên người mình hẳn là có liên quan tới ông ngoại. Chỉ tiếc tối qua thời gian tiếp xúc quá gấp, hơn nữa trong bất chợt phải khiếp sợ đối mặt với ông ngoại biến thành Quỷ Vương, vốn không nghĩ ra cái gì, hơn nữa còn có thể nói chuyện với ông ngoại quá vội nên cô không thể hỏi ông được nhiều, người vẫn như tỉnh như mơ.
Hề Từ và Mễ Thiên Sư cũng biết dị thường trên người cô, nhưng họ cũng chẳng nói gì cả, hẳn là muốn cô làm người bình thường mà bảo vệ cô, khó là ngoài yêu cổ quấn thân ra thì còn có tai họa ngầm khác nữa sao?
Trong lúc suy tư cô chỉ thấy trên con đường núi chợt xuất hiện một bóng người. Gió núi rất lớn, Úc Linh đè chiếc mũ trên đầu xuống cho khỏi bị gió thổi bay, đứng đó nhìn người đàn ông đi từ trên núi xuống.
“Úc Linh” ánh mắt Hề Từ rơi xuống người cô, dưới ánh nắng sáng, mặt mày cười rạng rõ, sạch sẽ mà ấm áp. Anh đi vài bước tới trước mặt cô, ỷ vào ưu thế cao, từ trên cao nhìn xuống cô, như vậy có thể nhìn cô rõ hơn, cười hỏi, “Vừa dậy sao? Đã ăn sáng chưa?’
Úc Linh ừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm trên băng vải trên cánh tay anh hỏi, “Vết thương của anh thế nào rồi?”
“Tối qua ít nhiều cũng được em bôi gạo nếp, sắc đen trên đó cũng đã bớt dần, chỉ còn lại chút vết thương da thịt, vài ngày nữa thì có thể khỏi rồi” Hề Từ nói xong, giơ tay băng vết thương về phía cô, băng vải chưa mở nên không thấy rõ vết thương ra sao.
Úc Linh túm lại nhìn bảo, “Đợi lát nữa ăn trưa xong, em sẽ giúp anh bôi thuốc, như vậy mới khỏi nhanh được”
Hề Từ cười lên tiếng được, rồi dùng cánh tay không bị thương nắm tay cô, hai người theo hướng gió thổi chậm rãi đi đến nhà ngoại.
Trên đường đi, Úc Linh hỏi anh, “Hôm nay anh lên núi thế nào? Có chuyện gì à?”
“Nghe chú Quyền nói gia súc ở sau núi có mấy cây ăn quả xảy ra chuyện, không rõ là chuyện gì, anh đi giúp nhìn một cái xem có tiểu yêu nào làm loạn không thì anh đuổi nó đi”
Nghe anh nói rất tự nhiên, Úc Linh có vẻ không quen.
Chuyện tối qua, cô cũng có nhìn thấy mấy con yêu chưa thành tinh ở trong núi ra giúp xua đuổi quỷ vật dữ tợn, điều này khiến cô ý thức ra rằng thật ra loài yêu muốn cắn cô một miếng cũng không đáng ghét đến vậy, ít nhất vào thời điểm này có thể giúp được việc, được gọi là đồng minh. Nhưng không ghét cũng không có nghĩa là không ghét, vẫn  chẳng cách nào coi chúng nó như một phần của cuộc sống để có thái độ bình thường được.
Hề Từ như không để ý tới im lặng của cô, nói tiếp, “Bộ đội đặc thù đi rồi sao?”
“Đi rồi, để lại hai người, một tên là Tỉnh Hoành Bác, một tên là Lâu Duyệt, bọn họ chắc hẳn là thiên sư hết”
“Là người họ Lâu và họ Tỉnh, hai gia tộc này đều giống tộc họ Thước, họ Vân, cũng là gia tộc thiên sư nổi tiếng, mà hai nhà này có quan hệ thông gia nên vẫn tốt lắm” Hề Từ giải thích với cô, nói tiếp, “Hôm nay họ tới đây đều có mục đích cả, hẳn là vì ấn triện bảo lưu dấu gốc phong thủy, ấn triện bảo lưu dấu gốc phong thủy có thể làm chủ được âm dương, là chí bảo huyền môn, chẳng trách họ tâm động được”
Chân mày Úc Linh cau lại, “Vậy bọn họ sẽ ra tay cướp lấy sao?”
“Không đâu, bọn họ sẽ không ngốc như thế” Hề Từ mỉm cười, bảo, ‘Bọn họ sẽ không ngờ là Thân Đào lại rơi vào kết cục như thế, nhiều nhất cũng chỉ là xem xét một ít dấu gốc bảo lưu phong thủy của ấn triện có tồn tại thật hay không thôi, hơn nữa là ai sử dụng. Nếu rơi vào tay một số ít phần tử bất hợp pháp của kẻ ác, bọn họ mới có thể ra tay, kỷ luật của tổ Dị Văn rất được, còn tốt hơn nhiều so với một số thầy phong thủy tự do”
Nghe thấy anh nói thế, Úc Linh cũng hiểu ra thái độ của mình lúc trước khó chịu tới mức nào, vì sao mà Tỉnh Hoành Bác và Lâu Duyệt lại không tức giận nhỉ?
Lúc nói chuyện, họ cũng đã chạy tới trước sân nhà bà ngoại, thì thấy Mễ Thiên Sư đã trở lại.
Nhìn thấy họ về, Mễ Thiên Sư cười tủm tỉm lên tiếp đón, “Hề lão đại, tôi đói rồi, giữa trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì ngon ngon đi? Hay là ăn đậu hũ nhường khách đi được không? Thím Quyền ở nhà bên hôm nay có đậu hũ đó, vừa rồi tôi đi ăn một bát đậu hũ, mùi vị thơm ngon lắm, chắc chẳng tìm thấy hương vị nào ngon như thế, nên bảo các người lấy một ít về”
Hề từ còn chưa mở miệng, Úc Linh đã thốt lên lạnh lùng, ‘Đậu hũ mềm thì thôi đi, có cháo hoa với dưa chua có muốn ăn không?”
Mễ Thiên sư, “….”
Mễ Thiên Sư bị kinh hoảng lớn, nên biết vị đại tiểu thư này chỉ cần được hầu hạ tốt thì bình thường đều là bộ dạng lạnh lùng thản nhiên ngồi im một chỗ, im lặng như bức tượng vậy, chẳng thèm quan tâm tới ai, không rõ là tính tốt hay không, nhìn chung ở chung cũng tạm được.
Nhưng mà lúc này, sao lại như ăn phải thuốc nổ thế nhỉ? Đang rối rám, chỉ thấy Hề Từ nhìn về anh ta cau mày, sau đó giơ tay bị thương của mình lên, cười vô cùng sung sướng đi mất.
Cuối cùng Mễ Thiên Sư cũng hiểu ra vì sao đột nhiên vị đại tiểu thư lại tức, bất giác cảm thấy mình bị oan quá. Tối qua về chuyện bị thương này, với bản lĩnh của Hề Triển Vương, đã sớm gần khỏi rồi, thế mà cố tình vị đại tiểu thư này không biết cơ, nghĩ đến Hề Từ bị thương rất nặng, không được dính nước, vì thế mới để Mễ Thiên sư  tham ăn còn dám giáp mặt anh đòi anh làm ăn, điều này không giận mới lạ.
Hiện giờ cô nương nhà người ta thật biết che chở ông chồng mình quá.
Mễ Thiên sư đã quen với sự lợi hại cường đại của Hề Triển Vương, một vết thương nhỏ vậy vốn chẳng đáng nhắc tới, đã sớm nên khỏi hẳn rồi, vì thế lúc này lại quên mất người nào đó đang giả vờ bị thương mà thôi.
Xoa xoa mũi, Mễ Thiên Sư đành kiên trì chạy đuổi theo. Bữa trưa bà ngoại và Úc Linh cùng làm, Mễ Thiên Sư giúp một tay, còn Hề Từ thì chẳng phải làm gì, ngồi nhàn hạ ở hành lang uống trà đợi cơm là được.
Đối với vết thương trên tay Hề Từ, Mễ Thiên Sư cũng đành phải giải thích với bà ngoại – vốn là nói dối, ‘Sáng hôm nay Hề lão đại lên núi bất cẩn ngã một cái, rách da, nhưng không nặng cho lắm, chắc bôi vài ngày thuốc là ổn”
Úc Linh cũng nói xen vào, “Cháu sẽ bôi thuốc đúng hạn cho anh ấy”
Bà ngoại thấy bọn trẻ để ý, cảm thấy không cần bà quan tâm nữa, nên cũng không để ý cho lắm.
Ăn trưa xong, thừa dịp bà ngoại đi ra ngoài, Mễ Thiên Sư nói với Úc Linh, “Hai người đó cô đừng có lo, thực ra họ ở lại cũng là để điều tra tính chân thực của ấn triện gốc bảo lưu phong thủy thôi, theo tôi được biết kỳ thực người đứng đằng sau Thân Đào cũng không rõ biết chuyện thôn Ô Mạc có ân triện bảo lưu phong thủy gốc như thế nào, vì thế nên mới có chuyện lần này, thôn Ô Mạc coi như tai bay vạ gió đi”
Hề Từ bình tĩnh nói, “Phong thủy thôn Ô Mạc đẹp, nhưng ấn giám phong thủy thì chẳng có liên quan gì”
Mễ Thiên Sư gật đầu, “Nếu tôi không tới thôn Ô Mạc, tôi cũng đâu hiểu nguyên nhân ấn triện bảo lưu phong thủy gốc là gì, sau khi tới mới biết phong thủy thôn này là do tự nhiên mà hình thành, không liên quan gì đến pháp khí hết. Vì thế, họ cũng muốn tự mình tới đây để xác định cho chắc chắn, hai người Tỉnh Hoành Bác và Lâu Duyệt chỉ là tới đây coi, xem rồi bọn họ tự nhiên hiểu thôi”
Giải thích đến đây thì không còn cần phải nói thêm gì nữa.
Thật ra Úc Linh không có ác cảm với tổ Dị Văn, dù sao cô vẫn rất thích nghề nghiệp của họ, có ấn tượng với những người đó tốt hơn kẻ đứng sau Thân Đào luyện hồn phách con người thành Quỷ Vương.
Thấy sắc mặt cô dịu đi rất nhiều, Mễ Thiên Sư yên tâm, sau dó nghi hoặc hỏi, “Người đẹp, hôm nay tôi dò xét trong thôn, cũng không tìm được ấn triện gốc bảo lưu phong thủy gì cả, cô có ấn tượng gì với nó không?’
Thôn này nói lớn cũng không lớn, tính ra chưa tới trăm hộ dân, nhưng thứ ấn triện bảo lưu gốc phong thủy này không có thuật pháp kích hoạt thì cũng chỉ là vật chết mà thôi, chôn dưới đất chưa có ai phát hiện ra được. Vì thế anh ta cũng rất tò mò, có lẽ ấn triện bảo lưu gốc phong thủy này không rõ Úc Linh có biết không nữa.
Loại ý nghĩ này cũng được thiết lập vào tối qua lúc Úc Thiên Cạnh bảo Úc Linh đi lấy độ ách linh. Úc gia đến cả độ ách linh cũng có, biết đâu chừng cũng có ân triện bảo lưu dấu gốc phong thủy cũng nên?
“Ấn triện bảo lưu dấu gốc phong thủy gì thì tôi không biết” Úc Linh nói rất rõ ràng, hỏi lại, “anh thấy tôi là một người bình thường, vài ngày trước cái gì cũng không biết, sẽ để ý đến cả bản thân mình cái gì cũng không biết dùng thì biết thứ gì đó sao?”
Mễ Thiên sư cứng họng. Úc Linh chậm rãi đi mất. Hề Từ nhìn Mễ Thiên sư ngắc ngứ chẳng nói được câu nào thì nhìn anh ta nở nụ cười, cũng cùng Úc Linh đi mất.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời hơi nóng bức, nhưng bất kể là con người hay động vật đều sẽ lười biếng đi.
Úc Linh sau khi thay thuốc cho vết thương trên tay Hề Từ xong thì muốn mượn độ ách linh đi tìm bà ngoại, tuy ông ngoại nói đây là đồ cưới cho cô, nhưng vẫn do bà ngoại bảo quản, bản thân mình cầm vẫn nên nói một câu với bà ngoại, đỡ cho bà lão lại nghĩ là mất rồi rồi bà lại cố mà đi tìm.
Vừa bước vào phòng bà ngoại đã thấy bà mở khóa có ngăn kéo tủ có nước sơn đỏ tróc ra, lấy ra một hộp lớn nhìn rất cũ, là thứ hộp của bà và những người cùng thời với bà hay dùng, vô cùng cồng kềnh, chiếm chỗ, nhưng bất kể là dùng để bảo tồn quần áo hay thư từ, hoặc trang sức linh tinh gì thì lại rất tốt.
TRên bàn bày rất nhiều thứ, chỉ liếc mắt nhìn qua Úc Linh bất giác kêu lên một tiếng. Bà ngoại đang sửa soạn này nọ, thấy cháu gái và Hề Từ tiến vào thì gọi họ, “Đúng lúc các cháu vừa tới! A Linh lại đây, nếu cháu đã kết hôn rồi, bà đem đồ cưới trước kia bà và ông ngoại chuẩn bị cho cháu sắp xếp ra, đợi lúc nào về trấn, các cháu hãy mang về”
Úc Linh không ngờ được mới sáng sớm mà bà ngoại đã nói tới chuyện này, lúc này cô mới sửa sang lại, nhìn những thứ có thể nói là nếu bán ra ngoài thì được giá rất cao, Úc Linh hơi nhức đầu nói, “Bà ơi, không vội ạ, cứ tạm thế đã ạ”
“Tạm là tạm thế nào? Cháu đã lập gia đình rồi, chúng ta cũng không thể không làm như không có gì. Vài năm nay bà vẫn chưa cho cháu cái gì cả, tiền cũng không có nheieuf, có thể cho cháu cũng là những thứ mà ông ngoại năm đó mua đồ cưới cho ta để lại, cháu cứ nhận lấy đi”
Úc Linh chép chép miệng, biết bản thân mình nếu cự tuyệt mà nói bà sẽ tức giận.
Cô đi tới, lật chiếc hộp cổ có nước sơn mạ vàng khắc bông hoa hồng, thấy thứ đó dù đã rất lâu bạc đi nhiều cũng trở nên không còn thu hút nữa, không kìm được cầm lấy một đôi hoa tai ngọc cùng chuỗi hạt châu trên dây xích đeo tay nghiêm trang chút, dĩ nhiên cũng không nhìn ra cái gì.
Cô để sát vào Hề Từ, thừa dịp bà ngoại không để ý, hỏi nhỏ anh, “Anh cảm thấy mấy thứ này là pháp khí đó sao?”
Hề Từ liếc mắt nhìn một cái, bất giác dở khóc dở cười bảo, “Không phải”
Úc Linh hơi thất vọng, lại nghiêng người cầm lấy một nghiên mực cổ và một cây quạt mạ vàng, hỏi tiếp, “Thế thứ này thì sao?”
“Không phải”
Cầm mấy thứ liên tục để thử thời vận gì đó cho Hề Từ xem, sau khi phát hiện không phải là pháp khí, rốt cuộc Úc Linh cũng hết hy vọng, biết ông ngoại để lại mọi thứ đều không phải là pháp khí, chỉ có một độ ách linh đã xem như rất tốt rồi, còn tất cả đều chỉ là những thứ đồ cổ thôi.
Thôn Ô Mạc có cuộc sống riêng biệt, bất kể bên ngoài loạn thế nào, cũng không loạn tới trong thôn, đặc biệt là năm đó là năm có nạn đói lớn, nghe nói thời đại đó đổ cổ bị hủy đi rất nhiều, còn bà ngoại vẫn bảo tồn được những thứ này rất tốt, cũng do thôn Ô Mạc ở cách biệt, nên bà ngoại rất quý chúng, đều để tận dưới đáy hòm, không ai thấy.
Thấy trong phòng có rất nhiều thứ, Hề Từ và Úc Linh giúp bà ngoại thu xếp, để đồ cưới cho Úc Linh sang một bên.
Úc Linh nhìn thấy thế là đủ, bảo, “Cháu cũng không biết hóa ra các người lại để lại nhiều đồ cưới cho cháu thế” Thực ra những đồ cưới này mà đưa ra bên ngoài cũng tự dưng trở thành người giàu có nhất rồi.
“Ông ngoại cháu lúc trẻ còn là một thủ lĩnh sơn tặc, đều có những thứ còn hơn nữa, thứ này tính là gì” Vẻ mặt bà ngoại khinh thường, bà lão không phải không biết những thứ này đáng giá bên ngoài thế nào, cũng bởi vì nguyên nhân xuất thân, vốn không muốn dùng chúng để đổi thành tiền.
“Thủ lĩnh sơn tặc ý ạ?” Úc Linh trợn to hai mắt. Bà ngoại phát hiện ra mình nói lộ hết chuyện vội bảo, “Thật ra thì ông ấy chỉ ngẫu nhiên làm chuyện không đứng đắn mấy, vẫn chưa tới mức chủ động tàn sát sinh mạng, năm đó bà chính là được ông ấy cứu đó”
Úc Linh, “….” Bà ngoại bà không cần nói cháu cũng hiểu rồi ạ.
Hề Từ không kìm được cười thầm, anh cũng không ngờ được năm đó Úc Thiên Cạnh còn có sự tích anh dũng như thế, nhìn ông giờ biến thành Quỷ Vương hung mãnh như vậy, nghĩ đến lúc sống cũng không phải là người theo khuôn mẫu gì.
Cuối cùng mọi thứ cũng thu dọn gần như xong, Úc Linh móc từ trong túi ra một đồng tiền trông cổ, ước lượng thấy hơi nặng, vừa xem vừa hỏi, “Bà ơi, còn có thứ này thì sao ạ?”
Bà ngoại nhìn thoáng qua, aizz một câu đáp, “Đây là ông ngoại cháu đưa tiểu ấn cho bà, cứ tưởng đã làm mất nó rồi, ai ngờ nó lại mắc ở trong này”.
Lúc này Úc Linh đã muốn đem vật gì đó trong túi tiền đổ ra. Là một con dấu to bằng bàn tay trẻ con, toàn thân tối đen như mực, nhìn không đẹp lắm, như nước sơn nhập ấn vậy, phía dưới khắc bốn chữ triện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.