Người Chồng Yêu

Chương 7:




Trước tiên Úc Linh thấy rõ bộ dáng của người thanh niên kia. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng tuấn tú, hoặc có thể gọi là sinh viên cũng được, vì anh nhìn ước chừng khoảng hai mươi tuổi, có khí chất vô cùng sạch sẽ, đường nét tuấn tú, da trắng nõn, khí chất sạch sẽ đến mức với con mắt quan sát mà nói là thuộc cái đẹp phi thường, còn hấp dẫn hơn cả những diễn viên trong ngành giải trí nhiều.
Trên người anh mặc một chiếc áo trắng cùng quần sẫm màu, cũng không phải là hàng hiệu gì, dù chỉ là một bộ giá rẻ đơn sơ, song lại ăn mặc đơn giản vậy càng tôn lên khí chất vốn có của anh, cứ như là một quý công tử bước ra từ trong tranh vậy, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dịu dàng tự có.
Đó là một thanh niên dễ gây thiện cảm với mọi người. Đó là đánh giá chung về người thanh niên đó.
Người thanh niên có một mái tóc bổ mái gọn gàng, tóc buông rủ xuống cái trán cao, dưới mái tóc là một đôi mắt đen như mực, tựa như một khối ngọc đen tốt nhất, đẹp nhất khiến người ta vừa nhìn đã bị thu hút. Lúc này đôi mắt đó đang yên lặng nhìn tới, trong mắt đột nhiên hiện lên tia sáng lấp lánh, khiến người ta cảm giác như tâm tình anh lúc này đang vô cùng sung sướng.
Cứ như anh đang nhìn thấy thứ gì đó khiến anh rất hưng phấn vậy.
Úc Linh vốn hơi bực mình bỗng chốc trở nên bình tĩnh lại, gọi về phía bà ngoại, “Bà bà” rồi đi vào đình hóng gió.
Bà ngoại thấy cô thì rất vui, vẫy người thanh niên nói, “A Từ, đây là cháu gái ngoại của bà, một mình từ trong thành trở về thăm bà, là một cô bé ngoan, hiếu thuận lắm”
Người trẻ tuổi tên “A Từ” kia khẽ cười, lễ phép chào Úc Linh một câu, “Xin chào”
Úc Linh cũng đáp lại một câu, “Xin chào”, rồi khách sáo nhìn lướt qua vẻ khó coi, rời đi ngồi cạnh bà, nghe thấy bà ngoại nói, “A Linh, vị này chính là tiên sinh Hề Từ, lúc trước nếu không phải là tiên sinh đi qua vườn rau phát hiện ra bà té xỉu. thì sẽ không biết có chuyện gì nữa đâu, sau đó bà nằm viện, cũng là được tiên sinh tới bệnh viện thăm bà, là một đứa bé rất tốt”
Úc Linh đột nhiên nhanh trí, biết ngay vị này chính là người đầu tiên phát hiện ra bà té xỉu ở vườn rau qua lời Úc Quan Hương kể về anh trai nhỏ, không ngờ anh nhỏ chuyển phát nhanh này lại trẻ như thế, thoạt nhìn như sinh viên đang học vậy, tuy trong lòng thấy hơi kỳ lạ song thần sắc lại giãn đi rất nhiều, cảm kích nói với anh, “Tiên sinh Hề Từ, lần này thật cảm ơn tiên sinh quá”
Người thanh niên mỉm cười, “Ngày đó tôi cũng định đưa đồ tới nhà Úc tam gia gia, vừa lúc đi qua đó, dĩ nhiên không thể bỏ mặc được. Chỉ là chuyện nhỏ, không có gì cả”
Bộ dạng của anh chẳng có vẻ gì là đang kể công mình cả khiến bà ngoại thích cười phớ lớ, rồi tiếp lời. “Lúc đó nếu không có A Từ cháu thì hiện giờ ta cũng chẳng ngồi được ở chỗ này rồi. Lúc nào đó cháu lại đi đưa bưu kiện trong thôn, còn nhớ rõ tới thăm ta, thì tiện ăn cơm luôn, đều là cây nhà lá vườn cả, chẳng đáng giá gì, nhưng hương vị thì ngon hơn bên ngoài nhiều”
Bên cạnh bà ngoại mời nhiệt tình, Hề Từ lại hơi ngượng ngùng đồng ý, trong lúc đó không kìm được lén liếc mắt nhìn Úc Linh một cái.
Úc Linh không hiểu được nhìn lại anh, không rõ anh liếc mắt nhìn mình là gì. Bà ngoại vỗ vỗ tay Úc Linh, cười cô một cái.
Úc Linh đành nhếch miệng lên cười, thoạt nhìn cũng không còn lãnh đạm như cũ nữa. Lúc này bà ngoại mới hài lòng chút, tuy bà tự hào có cháu gái ngoại và con gái đều thừa hưởng vẻ trẻ đẹp của bà, lại là đứa trẻ vui vẻ, nhưng cháu gái ngoại của bà thì từ nhỏ đã là một cô bé quá mức bình thản, lúc không cười lại cho người ta có cảm giác như một đứa bé nghiêm túc, rất dễ gây ra hiểu lầm, hy vọng con bé càng ngày càng cười nhiều hơn, đỡ khiến cho ân nhân cứu mạng thấy cháu gái bà có thành kiến với nó.
Úc Linh cười xong, lại tiếp tục ngồi cạnh đương sự, nghe bà ngoại nói chuyện với người thanh niên, đều là những câu nhiệt tình của bà ngoại hỏi, còn người thanh niên kia thì đáp.
“Haiz A Từ, sao lại tới bệnh viện thế? Lại đi đưa đồ chuyển phát nhanh sao?” Bà ngoại hỏi.
“Không phải ạ, là cháu có người bạn nằm viện, nên tới đây thăm anh ấy ạ”
“Nằm viện sao? Bị bệnh gì thế?” Bà ngoại quan tâm hỏi tiếp.
“Thực ra cũng không nặng ạ, bị viêm ruột thừa, chỉ làm phẫu thuật nhỏ là xong thôi ạ”
Một già một trẻ, một hỏi một đáp, trông rất hòa thuận vui vẻ.
Ai già cũng đều thích lẩm bẩm cả, đặc biệt là khi nhìn người thanh niên đến thuận mắt kia thì lại càng lẩm bẩm nhiều hơn, thỉnh thoảng thậm chí còn bất cẩn chọc trúng sự mất kiên nhẫn của thanh niên nữa, đây cũng là điểm giống nhau của những người già, giống đại đa số người già ở quê lúc nói chuyện, nên cần phải có sự kiên nhẫn mới được. Úc Linh để ý thấy người thanh niên tên Hề Từ này tính tình vô cùng tốt, không phải loại trẻ tuổi hay nóng nảy, mà rất thâm trầm yên tĩnh, không sốt ruột, nghiêm túc lắng nghe người già lải nhải.
Giọng anh rất dễ nghe, một giọng nói trẻ tuổi nhu hòa, nghe vào tai như tiếng đàn violon thánh thót, rất hưởng thụ.
Úc Linh vừa bình tĩnh uống nước, vừa lắng nghe.
Đang say sưa đến quên thì đột nhiên có một người mặc quần áo bệnh nhân hấp tấp chạy tới.
Đây là một người đàn ông trẻ tuổi, chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lúc vừa thấy thì trong ngũ quan rất bình thường, không có gì đặc sắc cả, nhưng nhìn vài lần lại khiến người ta có một cảm giác sâu xa ý vị, không hiểu sao càng nhìn ngũ quan bình thường ấy lại càng thấy đẹp mắt, có một cảm giác đặc biệt ý nhị, khiến cho người anh trở nên suất sắc hẳn lên.
“Hề lão đại, mau tới cứu Mễ với”  Người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân nhào tới, túm lấy tay Hề Từ.
Thân hình Hề Từ hơi ngả ra sau, tránh tay người đàn ông ra, hơn nữa còn túm chặt lấy cổ tay anh ta, dùng giọng đầy chậm chạp nhẹ nhàng hỏi anh ta, “Đừng vội, có chuyện gì cứ từ từ nói”
Người đàn ông nôn nóng chạm phải ánh mắt trong veo như ngọc kia bất giác run lẩy bẩy, lúc này mới phản ứng kịp, thần sắc nôn nóng biến thành thống khổ, vô cùng cơ trí ôm bụng lại, mồm kêu ai ôi ai ôi liên tục, “Tôi đau bụng quá, chút nữa phải mổ, hơi sợ, anh đi cùng tôi đi”
Nghe thấy anh ta nói thế, thần sắc trên mặt Hề Từ đột nhiên thay đổi, nhưng chưa đợi anh phản ứng, bà ngoại đã mở lời hỏi, “A Từ, đây là người bạn mà cháu nói nằm viện kia phải không? Xem ra cháu ấy đau đến mồ hôi chảy đầy kìa, cháu đi ở cùng nó đi” Sau đó lại hơi tự trách bảo, “Cháu à, thật sự xin lỗi nhé, bà không nên giữ A Từ nói chuyện lâu mà làm cháu chậm trễ”
Người thanh niên kia đột nhiên sửng sốt, cứ như lúc này mới để ý thấy những người khác chung quanh, ngẩng đầu nhìn, thấy một bà lão và một cô gái trẻ. Bỏ qua bà lão nông thôn kia ra, thì cô gái trẻ đó chính là một nữ nhân rất đẹp có khí chất, nếu để trong đám đông cũng không thể nào bỏ qua được cô, bởi vì dung mạo của cô quá suất sắc, lúc nhìn người khác thì lạnh nhạt, khiến người khác bị áp lực vô cùng.
Người thanh niên nhìn thấy Úc Linh, chợt sửng sốt, trên mặt có chút hoài nghi, đang định nhìn kỹ tướng mạo đối phương, đột nhiên Hề Từ túm lấy anh ta đứng dậy.
Đợi lúc anh đứng lên, Úc Linh mới phát hiện ra anh rất cao, ít nhất cũng trên 1 mét 85, còn người bệnh kia cũng cao chừng trên dưới 1 mét bảy lăm, bị anh xách lên như xách một con gà con vậy.
Hề Từ đứng xin lỗi bà ngoại rồi nói, “Úc bà bà, vị này chính là bạn của cháu, anh ấy họ Mễ, tên Thiên Sư. Cháu còn có chút chuyện đi trước, xin hẹn lần sau ạ”
Bà ngoại vội bảo, “Đi đi, hôm nào cháu tới thôn chuyển phát nhanh, nhất định phải tới nhà của ta chơi nhé”
“Vâng ạ”
Hề Từ cười thẹn thùng, không để ý tới biểu hiện của người thanh niên kia như gặp quỷ vậy, trấn định chào Úc Linh một câu, rồi túm lấy tay người thanh niên kia rời đi.
Sau khi nhìn theo bóng họ đi vào trong bệnh viện, bà ngoại lắc đầu nói, “Hiện giờ đúng là thanh niên trẻ tuổi nóng nảy quá mà, phải phẫu thuật đến nơi rồi mà còn chạy nhanh như thế”
Úc Linh không phụ họa theo lời bà ngoại, với người không quen biết, bất kể đối phương có quái dị tới cỡ nào, bất thường ra sao, cô cũng chẳng để ý. Định rời mắt đi thì đột nhiên nhìn thoáng qua cửa sổ trên lầu ba đang mở có một bóng đen chợt lóe qua, tốc độ quá nhanh nhanh tới mức khiến cô như bị ảo giác vậy.
Có lẽ là ảo giác thật.
Nghĩ đến gì đó, lòng cô lại run lên, vội vã đỡ bà ngoại dậy, vẻ mặt trấn định nói, “A Bà, đã tới trưa rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi ạ”
Bà ngoại không nói gì. Hai người vừa đi ra khỏi đình hóng gió, người đàn ông mặc comple vội vã tiến tới, khách sáo mời họ lên xe.
***
Mễ Thiên Sư mặc quần áo bệnh nhân bước đi trong hành lang bệnh viện ở tầng năm, chẳng giống người bệnh chuẩn bị phẫu thuật chút nào cả.
“Tôi đã cố định đồ vật kia rồi, chắc là yêu vật, là loại yêu vật cực kỳ giảo hoạt. Hề Từ này, lần này mời anh tới giuớ, giá cả có thể thương lượng” Mễ Thiên Sư vừa đi rất nhanh vừa nghịch la bàn, vừa nói.
Khác hẳn vẻ hấp tấp của Mễ Thiên Sư, Hề Từ thì lại cực kỳ thong dong bình thản, chân anh bước chậm rãi, nhưng vững vàng đi nhanh cạnh Mễ Thiên Sư, vẻ bình tĩnh thanh nhàn vô cùng.
Trên hành lang ánh sáng hơi tối, bên ngoài rõ ràng nắng sáng, cửa sổ mở rộng, ánh mặt trời lại như không lọt được vào, cả khoảng hành lang trở nên loang lổ u ám tối tăm, hai bóng người kéo dài trên mặt đất trông khác hẳn đầy bất kham.
Cuối cùng Mễ Thiên Sư cũng điều chỉnh được la bàn định vị chỗ yêu vật nấp trong bệnh viện, quay đầu sang định hỏi dò người đàn ông bên cạnh thì tự dưng phát hiện ra gì đó, đôi mắt thoáng nhìn người nọ dưới ánh sáng loang lổ ngũ quan tuấn tú dần trở nên cực kỳ yêu diễm chói mắt, đôi mắt vốn trong veo đen nhánh như câu hồn đoạt phách lại nhuốm đầy sương mù yêu khí lạnh lẽo.
“Nè! Anh bình tĩnh chút đi!” Mễ Thiên Sư kinh hãi, run rẩy kêu lên, “Cố ngàn vạn lần đừng để cho yêu lực của anh kinh động tới yêu vật kia, tôi khó khăn lắm mới tìm thấy tung tích của nó, ai ngờ lại phải nằm ở bệnh viện để cắt ruột thừa chứ”
Hề Từ đưa tay ra che mắt lại, giọng vẫn ôn hòa dễ nghe như cũ, “Anh yên tâm, tôi chỉ có hưng phấn chút thôi”
Mễ Thiên Sư buồn bực hỏi, “có gì mà hưng phấn đến thế chứ? Chẳng lẽ vừa rồi nói chuyện phiếm với mỹ nhân mà hưng phấn quá ư? Thôi đi, tuy mỹ nữ kia rất xinh đẹp, nhưng vẫn còn chưa đẹp bằng anh kìa, anh tự nhìn mình là đủ rồi”
Hề từ không nói, cố sức đè mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.