Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 117: Tên nhóc này liều lĩnh thật




NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 117: Tên nhóc này liều lĩnh thật
Tô Ý Uẩn biết rằng đêm nay là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Vì lý do này, hắn đã chuẩn bị rất lâu.
Đan dược của Hách Lục gia gần như hao phí tất cả tiền tiết kiệm của hắn, nhưng rất đáng giá, sau khi ăn vào, thân thể từ trong ra ngoài có những thay đổi không ngờ, làn da nhuận nước, màu tóc đen nhánh, đồng tử sáng ngời, lúc ôm gương tự soi, chính hắn cũng dung sắc của mình làm rung động đến thất thần, quan trọng nhất là, bộ phận nào đó quả thực như có thiên phú dị bẩm.
Hắn từng vụng trộm đi Hồng Tiếu phường tìm kỹ nhân thử xem, phối hợp với bí tịch độc quyền của Hách Lục tặng cho hắn bí, một đêm hoan lạc, kỹ nhân sướng như lên tiên, đối với hắn một lòng một dạ.
Tô Ý Uẩn rất có lòng tin, chỉ cần cho hắn một cơ hội, nhất định sẽ làm nữ đế đắm chìm trong mị lực của mình, vì hắn, vì Tùy Châu Tô thị mở ra một đường thông lên trời.
Cơ hội này, ngay tối nay.
Đến lúc đó, dù là nhà giàu mới nổi Dương Đô Hoa thị, hay là Càn Châu Khương thị âm thịnh dương suy, Huỳnh Dương Lăng thị nghèo nàn, thậm chí là Khương thị Thái Nguyên buồn cười kia, đều sẽ bị hắn đạp ở dưới chân, về phần Lũng Tây Bạch thị nghèo túng, hắn căn bản chưa bao giờ để vào mắt.
Một tên mọt sách không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, phỏng chừng ngay cả nữ nhân là thứ gì cũng không biết, dựa vào cái gì có thể so với hắn?
Về phần hai nữ tiến sĩ tự cho mình là thanh cao kia, lại càng buồn cười, một người là hàn môn, một người là Thanh Châu Vạn Thị, làm sao so sánh được với Tùy Châu Tô thị hắn, những tiểu môn tiểu hộ này thậm chí còn không biết ý nghĩa chân chính của chế cử lần này, còn bởi vì trúng tiến sĩ mà đắc chí, lại không biết, nữ nhân, không có thứ kinh thiên lập địa kia, thì cho dù trúng tiến sĩ, căn bản cũng vô dụng mà thôi.
Nghĩ đến nữ nhân, Tô Ý Uẩn đột nhiên nghĩ đến Lâm Tùy An, cái tên này thật giống như một cái gai độc đâm vào cổ họng, độc ác, chát khổ, khiến hắn có cảm giác buồn nôn đến không thể diễn tả thành lời.
Nữ tử này thực sự khiến hắn rất khó chịu!
Lần đầu tiên nghe được tên của nàng là khi Tô Thành Tiên chết, trước đó, hắn chỉ biết gia chủ phái Tô Thành đi làm một chuyện, cụ thể là chuyện gì thì hắn không biết.
Lúc ấy hắn còn phẫn nộ bất bình, Tô Thành Tiên tuy rằng cùng tông môn với hắn, nhưng tên ngu xuẩn kia khó thành đại sự, quả nhiên, chưa đến mấy tháng, đã truyền đến tin tức hắn chết uổng, cách chết lại còn nực cười như vậy.
Gia chủ vì thế mà nổi trận lôi đình, đập phá hơn phân nửa thư phòng, ngay cả trà cụ lò nung yêu thích cũng không tha. Tô Ý Uẩn lúc đó còn cảm thấy khó hiểu, gia chủ ngày thường cực kỳ xem thường tên Tô Thành Tiên, không đến mức thương tâm như thế chứ.
Cho đến khi Dương Đô truyền tin tức về, nói Lâm Tùy An và Dương Đô Hoa thị Hoa Tứ Lang đã ở chung một chỗ, gia chủ lại đập thư phòng một lần nữa, Tô Ý Uẩn lúc này mới hiểu được, gia chủ tức giận không phải là bởi vì cái chết của Tô Thành Tiên, mà bởi vì Tô Thành Tiên không cưới Lâm Tùy An về.
Đêm trước khi chọn Tô Ý Uẩn đi Đông Đô tham gia chế cử, gia chủ cố ý mời hắn đến thưởng trà, nói cho hắn biết hắn đến Đông Đô nhất định phải hoàn thành hai việc, thứ nhất, lên bảng chế cử, lọt vào mắt xanh của Thánh thượng, vào hậu cung. Thứ hai, nghĩ cách lôi kéo Lâm Tùy An.
Tô Ý Uẩn khó hiểu, hỏi Lâm Tùy An rốt cuộc có tác dụng gì? Gia chủ lại kín miệng như bưng, không chịu nhiều lời, dường như có bí mật gì khó nói, lại giống như e ngại cái gì đó.
Nói thật, Tô Ý Uẩn không cho là đúng. Cho dù Lâm Tùy An khuynh quốc khuynh thành thì thế nào chứ, hắn đâu phải là tên Tô Thành Tiên thành ngu xuẩn kia, chỉ cần hắn chịu ra tay thì chuyện thu phục một nữ nhân, chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau đó, hắn gặp Lâm Tùy An ở Phàn Bát gia, quả thực bất ngờ.
Lâm Tùy An chỉ là một tiểu nương tử gầy gò, không có chút tư sắc, càng chưa nói đến tài tình. Hoa gia Tứ Lang trong truyền thuyết kia cũng không biết uống nhầm thuốc gì, thế mà lại coi nữ nhân này như bảo bối, buồn cười đến cực điểm, hoang đường đến cực điểm.
Cho dù đao pháp của Lâm Tùy An đáng sợ, sức mạnh như trâu thì thế nào?
Chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, sớm muộn gì cũng phải nằm dưới thân nam nhân, khuất phục nam nhân, thuộc về nam nhân, bị nam nhân chinh phục.
Nhưng!
Nữ tử này chỉ là một nữ nhân, thế nhưng hết lần này đến lần khác làm loạn kế hoạch của hắn, hủy hoại tất cả mưu đồ của hắn!
Kim Vũ Vệ bại dưới tay nàng, Khương Đông Dịch cũng bại, trục thư bị nàng hủy, thậm chí còn vũ nhục hắn ở trước mặt mọi người, vũ nhục Tô thị Tùy Châu, ở Hách Lục gia, lại là nữ nhân này, suýt nữa làm hỏng đại sự của hắn! Đáng ghét đến cực điểm!
Cuối cùng, hắn trúng tiến sĩ, sắp một bước lên trời, nhưng lại lần nữa thấy nàng ta!
Dựa vào cái gì mà một nữ nhân không có bối cảnh gia thế, vậy mà dám trước hắn một bước leo lên Ứng Thiên Lâu?
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì?!
"Tô Thập Lang, sắp lên lầu diện thánh rồi, Hoa mỗ khuyên ngươi một câu, chớ có động tâm tư không nên động đó."
Giọng nói khiến người ta chán ghét truyền vào màng nhĩ, Tô Ý Uẩn giật mình ngẩng đầu, tiến sĩ tân bảng của Hoa Nhất Đường xếp thứ ba, cách hắn một khoảng rất xa, lồng tay vào ống tay áo, không mặn không nhạt nhìn hắn, khóe miệng như cười như không. Tô Ý Uẩn quá chán ghét biểu cảm này, ngày đó ở yến hội của Lư thị lang cũng là như thế, giống đã sớm nhìn thấu hết thảy, giống xem thường hắn, miệt thị hắn, đùa cợt hắn từ trong xương cốt.
Trong lòng Tô Ý Uẩn cười lạnh một tiếng, kiểm tra dáng vẻ quần áo của mình lại một chút, biểu cảm đoan chính.
Không sao, qua đêm nay, Dương Đô Hoa thị chẳng qua chỉ là con kiến hôi phủ phục dưới chân hắn mà thôi, cần gì phải để ý tới.
Nhóm quan viên đầu tiên đã lần lượt lên lầu, mặc dù xưng là quan viên lục bộ, nhưng không phải tất cả sáu quan viên đều có mặt, dù sao tiến sĩ mới tấn bảng mới là nhân vật chính của buổi yến tiệc của Ứng Thiên lâu hôm nay, cho nên chỉ chọn một ít quan viên có quan hệ với tân bảng tiến sĩ tham gia yến hội, chẳng hạn như hai vị Lễ bộ thị lang chủ trì thi cử, Hùng Đại Niên, Ôn Trọng (Lễ bộ thượng thư từ sau khi nhậm chức vào ngục, còn chưa có người thích hợp tiếp nhận). Công bộ thị lang Lư Anh Kiệt; Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm, Đại Lý tự thiếu khanh Trương Hoài, Đại Lý tự tư trực Lăng Chi Nhan, ba vị này hiển nhiên là bởi vì Hoa Nhất Đường hỗ trợ phá án trầm thi trước đó, được đặc biệt tham dự. Hộ bộ thị lang Khương Thụy Cẩm, Càn Châu Khương thị bát nương, là cận thần của thiên tử, tất nhiên cũng ngồi vào vị trí.
"Tuyên – mười bảy Tân Bảng tiến sĩ, lên lầu..."
Giọng nói của nữ quan vang vọng dưới bầu trời đêm, Tô Ý Uẩn cực kỳ tinh thần, nâng áo choàng lướt cầu thang bước lên, mỗi khi bước lên một bậc, hắn lại cảm thấy cách con đường thông thiên của mình gần thêm một bước, hai bước, ba bước... Rất nhanh, đã nghe được tiếng gió của Ứng Thiên lâu, đó là lời triệu hoán đến từ Cửu Trọng Cung, trước mắt rộng mở sáng sủa, Tô Ý Uẩn nhìn thấy bầu trời màu xanh biếc, đèn cung đình lơ lửng trong đêm, còn có thành Đông Đô phủ phục dưới chân hắn.
Cảnh tượng này quá mức chấn động, Tô Ý Uẩn chỉ cảm thấy một luồng khí tức quý không thể tả xông thẳng vào ót, cả người đều mơ hồ, tay chân luống cuống thi lễ với mọi người, sau được nữ quan dẫn vào chỗ ngồi, ngồi yên một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại, nhìn chung quanh, chợt thấy kinh hãi.
Thánh thượng ngồi ở vị trí cao nhất, lục bộ quan viên và tân bảng tiến sĩ lần lượt ngồi xung quanh theo hình chữ bát, thứ tự là dựa theo chức quan cao thấp, tiến sĩ đứng thứ nhất, hắn là người cuối cùng của tân bảng tiến sĩ, ngồi xa nhất, bóng đêm dày đặc, ánh đèn mờ ám, vị trí này hắn thậm chí không thể nhìn rõ được mặt của Thánh thượng.
Bạch Nhữ Nghi ngồi ở vị trí thứ ba bên trái, Hoa Nhất Đường xếp thứ ba, như thế thì không nói gì, hắn thế mà lại được xếp riêng bên cạnh chỗ ngồi của Lâm Tùy An, ngay bên cạnh Đại Lý tự Tư Trực Lăng Lục Lang, đây, đây là đạo lý gì?!
Cảm giác tức giận không tên tràn vào lồng ngực Tô Ý Uẩn, hắn cố nén lại, không ngừng nhắc nhở chính mình, việc nhỏ không nhịn được thì khó làm nên chuyện lớn, chỉ cần qua đêm nay thôi thì mọi chuyện sẽ khác thôi.
Rất nhanh, hắn sẽ trở thành sự tồn tại trên vạn người dưới một người.
Chẳng bao lâu nữa thôi!
*
Lâm Tùy An không cảm giác được sự tức giận của Tô Ý Uẩn, cô còn đang trừng mắt nhìn một đĩa đùi dê nướng trên bàn lo lắng.
Vừa vặn ngồi bên cạnh Lăng đại soái ca, nhân viên mới như cô có nên hỏi thăm tiền bối chút kinh nghiệm làm việc hay không đây?
Ví dụ, Ám Ngự Sử có KPI không?
Quy trình làm việc cụ thể là gì?
"Có cần tăng ca không."... Cái này ước chừng không cần, tám phần là công tác tự do bên ngoài.
Có cần lập bảng kế hoạch hàng năm không?
Còn tổng kết công việc hàng tháng, hàng quý và hàng năm thì sao?
Lấy bổng lộc ở đâu?
Giới hạn và quy trình hoàn trả cho chuyến công tác là gì?
Điểm quan trọng nhất, thân phận Ám Ngự Sử có thể nói cho người bên cạnh không?
Ánh mắt Lâm Tùy An từ đùi dê nướng chuyển đến trên mặt Lăng Chi Nhan, cực kỳ nhọc lòng thở dài.
Lăng Chi Nhan bị cái thở dài này làm cho kinh hồn bạt vía, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Tùy An: "Lăng Tư trực đúng là không phúc hậu, bổng lộc hàng năm có mười bốn vạn quán, lại nói cho ta biết chỉ có bốn vạn quán."
Lăng Chi Nhan hơi giật mình: "Bổng lộc hàng năm của Lăng mỗ quả thực chỉ có..." Hốc mắt của hắn giãn ra, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài: "Lâm nương tử làm sao biết mười vạn quán kia?"
Lâm Tùy An để lộ ra một biểu cảm không thể luyến tiếc, dùng ngón tay gõ lệnh bài Ám Ngự Sử giấu trong ngực, cộc cộc hai tiếng.
Lăng Chi Nhan chớp chớp mắt, biểu cảm trên mặt lúc thì không thể tin được, lúc thì bừng tỉnh đại ngộ, lúc thì không thể làm gì được, lúc thì lại nhìn thấu hồng trần, khiến Lâm Tùy An cảm thấy rất buồn cười.
Lăng đại soái ca đúng là trong lòng nghĩ cái gì trên mặt sẽ hiện lên hết cả, đúng là thú vị.
Lăng Chi Nhan cũng nở nụ cười, ôm quyền thấp giọng nói: "Vậy, chúc mừng Lâm nương tử."
Đột nhiên, hai người đồng thời giật mình, quay đầu, chỉ thấy Hoa Nhất Đường đối diện ôm tay áo, cau mày, duỗi cổ dài ra nhìn chằm chằm vào họ, như thể một con rùa bị mắc kẹt trong ao bị thiếu oxy.
Hai người liếc nhau: "Phụt!"
Bữa tiệc bắt đầu, quá trình rất thông tục, đầu tiên là Thánh thượng đứng ra phát biểu, tư tưởng chủ đề đơn giản là mấy hạng mục:
Thứ nhất, nói lễ hội Thượng Nguyên, và quan dân vui vẻ, rất cao hứng.
Thứ hai, chúc mừng kỳ thi chế cử kết thúc thành công, chúc mừng chư vị tiến sĩ đăng bảng. Đặc biệt biểu dương công tác của Lễ bộ đến nơi đến chốn, thưởng tiền thưởng gạo, Hộ bộ thị lang Khương Thụy Cẩm, Công bộ thị lang Lư Anh Kiệt, Đại Lý tự thiếu khanh Trương Hoài, Tư Trực Lăng Chi Nhan đề cử sĩ tử có công, cũng được ban thưởng, Trần Phiền Phức cực kỳ tự hào, vui vẻ đến sáng có ót. (Lâm Tùy An lúc này mới biết, thì ra Ninh Thụy xếp thứ hai là người do Khương thị lang đề cử, Vạn Phi Anh là Lư thị lang đề cử.)
Thứ ba, hy vọng nước Đường ta quốc thái dân an, quốc gia hưng thịnh.
Tiếp theo là tiết mục vui vẻ nhất.
Nữ đế sẽ theo thứ tự xếp hạng lần lượt ân cần hỏi han tiến sĩ tân bảng, các quan viên vừa nâng đỡ, vừa tạo ra một bầu không khí vui vẻ hòa thuận như họp mặt gia đình.
Nói như vậy, tiết mục tiếp theo là thời gian tân bảng tiến sĩ hăng hái thể hiện tài năng với Thánh thượng, nếu như có thể để lại ấn tượng cho Thánh thượng, thì có thể có một chức quan tốt, tiền đồ từ đó được rộng mở. Nhưng nếu làm không tốt, thì cẩn thận bị ném xuống huyện làm một quan nhỏ, từ nay về sau chắc chắn không có hy vọng thăng chức.
Vị trí thứ nhất, Bạch Nhữ Nghi.
Học thức của Bạch thị Lũng Tây có thể thấy rõ, hơn nữa Bạch Nhữ Nghi ước chừng gần đây ngủ không ngon, lại gầy đi, gió lớn trên Ứng Thiên Lâu vừa thổi qua đã như muốn bay theo, nữ đế thật sự không đành lòng làm khó xử hắn, chỉ hỏi chuyện thường trong nhà:
"Năm trước khi trẫm đi Lũng Tây, gia chủ Bạch thị oán giận nói con cháu Bạch thị chỉ lo đọc sách, mặc kệ tục sự, cực kỳ lo lắng. Bạch Thập Tam Lang tuổi cũng không còn nhỏ, không biết có nữ tử nào yêu thích chưa?"
Sắc mặt Bạch Nhữ Nghi trắng bệch, bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Hồi bẩm Thánh thượng, Thập Tam Lang ta còn chưa có ý thành gia!"
Nữ đế bị phản ứng quá khích của Bạch Nhữ Nghi làm cho hơi kinh ngạc, dừng một chút: "Chắc là duyên phận của Bạch Thập Tam Lang chưa tới, ngươi tuổi còn nhỏ, không vội không vội, đợi ngày sau tìm được người có duyên, Bạch thị gia chủ cách quá xa không quan tâm, ngươi cứ nói cho trẫm biết, trẫm thay ngươi làm chủ."
Lời này có hai tầng ý tứ, một là Thánh thượng chỉ coi hắn là rắm thối, căn bản không có hứng thú với hắn. Hai là Thánh thượng ước chừng là muốn giữ hắn lại Đông Đô làm quan.
"Bạch Thập Tam Lang đa tạ Thánh thượng!" Bạch Nhữ Nghi mừng rỡ, liên tục dập đầu, lúc trở về sắc mặt tốt hơn không ít, khẩu vị cũng tăng, ăn sáu miếng đùi dê nướng lớn.
Vị trí thứ hai, nữ tiến sĩ Đinh Thụy, trả lời có lễ độ, bình tĩnh tự tin, nữ đế hỏi mấy vấn đề học thuật, cảm thấy hài lòng, rất tán thưởng.
Vị trí thứ ba, công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô Hoa Nhất Đường.
Hắn vừa lên sân khấu, mọi người không hẹn mà cùng dừng ăn thịt, rượu cũng không uống, tất cả đều lấy lại tinh thần, trông mong nhìn, đều là một dáng vẻ xem kịch vui. Lăng Chi Nhan có hơi lo lắng, Lâm Tùy An thì chỉ hận trên cung yến không có hạt dưa.
Nữ đế chớp chớp mắt, hỏi: "Nghe nói ngươi phá một vụ án giết người liên hoàn của đại phu ở Hà Nhạc Thành, người bị hại đều là người già gia cảnh bần hàn, vụ án này trọng đại, người chết hơn hai trăm người, nhưng hung thủ dùng độc kỳ lạ, hai năm trôi qua nhưng không ai phát hiện dị thường. Trẫm rất tò mò, ngươi phát hiện như thế nào?"
Hoa Nhất Đường cũng chớp chớp mắt: "Khởi bẩm Thánh thượng, vụ án này nói lúc này không thích hợp lắm."
"Nói ra nghe thử đi, không sao."
"Khâu quan trọng nhất để điều tra vụ án này là khám nghiệm tử thi. Lúc ấy, ta tìm được một người tên là Phương Khắc, hắn mổ xác một nạn nhân, lấy trái tim, dịch dạ dày, ruột của thi thể ra, bỏ vào trong bình sứ..." Hoa Nhất Đường hơi dừng lại, cười tủm tỉm nhìn mặt mọi người đều xanh mét, ôm quyền: "Thật sự không nên nói tiếp."
"Khụ khụ khụ." Trần Yến Phàm vội vàng hòa giải: "Thượng Nguyên tiết nói đến hung án không may mắn lắm, nói cái gì khác đi."
Chúng quan vội vàng gật đầu.
Nữ đế cực kỳ thất vọng thở dài, suy nghĩ một chút, lại cười hỏi: "Nghe nói lúc ngươi vào Đông Đô, từng có một đoạn biện lý về văn mạch với sĩ tử Tùy Châu, nghe nói Tứ Lang dường như hơi khinh thường đối với luận văn mạch."
Thần sắc Hoa Nhất Đường nghiêm túc: "Lúc ấy ta tức giận vì sĩ tử kia có mắt như mù, không phân biệt thị phi, đổi trắng thay đen, cho nên có hơi nặng lời một chút."
"Ồ?" Nữ đế nói: "Trẫm muốn biết, lúc này Hoa Tứ Lang ở đây, có cách nhìn gì đối với văn mạch?"
Hoa Nhất Đường im lặng một lát: "Tứ Lang cho rằng, văn mạch là gân cốt của một quốc gia, gân cốt vững, văn mạch kiến cố, đất nước mới mạnh. Cơ sở của văn mạch, không nằm ở sĩ tộc nào đó, càng không nằm ở mấy thế gia, mà là ở dân chúng bình thường. Ý chí quốc gia, chỉ nhìn vào ý chí của dân chúng, phong cốt của dân chúng, mới thành phong cốt của quốc gia. Nếu nhà nào nhà nấy đều có thể biết chữ, nếu trẻ con thiếu niên nhà Đường đều có thể học tập đọc sách, thì lo gì văn mạch không kiên định, đất nước không có vững mạnh. Đến lúc đó, văn mạch Nhà Đường sẽ kéo dài không ngừng, vận khí nước Đường ta tất nhiên sẽ kéo dài ngàn năm vạn năm!"
Gió thổi lớn hơn, đèn cung đình dưới mái hiên nhẹ nhàng lắc lư, chuông vàng trên hiên reo vang. Ống tay Hoa Nhất Đường và biểu tượng tộc gia Hoa thị trên áo áo nổi bật ánh sáng, giống như trong những chiếc vòi trắng tinh phun ra từng đóa hoa lửa, trong suốt, yếu ớt, vần vũ trên bầu trời đêm.
Ứng Thiên lâu yên tĩnh lại, mọi người nhìn thiếu niên tiến sĩ dưới ánh trăng, đều là rất rung động, người trong thiên hạ chỉ nói Hoa thị Tứ Lang là một tên ăn chơi trác táng vô công rỗi nghề, không ngờ hắn lại có cái nhìn bất phàm như thế, nhất là Bạch Nhữ Nghi, không biết nghĩ tới cái gì, mà cả người ngây dại.
Nữ đế ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Tùy An, những lời này nói của Hoa Nhất Đường không mưu mà hợp lại hợp với lời của Lâm Tùy An vừa nói, hai đứa nhỏ này... hà hà, cùng thật ăn ý.
Lâm Tùy An cũng rất kinh ngạc, lời Hoa Nhất Đường nói trắng ra chính là "Nghèo cái gì chứ không thể nghèo giáo dục", không thể ngờ được tên ăn chơi trác táng có quan điểm nghĩ đến đại cục và ý thức hướng tới tương lai như thế.
"Tứ lang có chí, trẫm rất thưởng thức." Nữ đế mỉm cười kết thúc phần của Hoa Nhất Đường.
Sau biểu hiện sâu sắc của Hoa Nhất Đường, người phía sau chỉ có thể gọi là bình thường không có gì lạ, điểm đặt biệt duy nhất chính là Vạn Phi Anh, múa trường đao, giành được sự cổ vũ khắp hội trường.
Sau đó, là vị cuối cùng, Tùy Châu Tô thị – Tô Ý Uẩn.
Lâm Tùy An cực kỳ kích động, bóp nát xương dê vừa gặm xong, rồi đặt từng hạt từng hạt trong miệng cắn, làm bộ như đang cắn hạt dưa cho đã ghiền, Lăng Chi Nhan ngồi một bên nhìn đến dở khóc dở cười.
Tô Ý Uẩn nhẹ nhàng nhập cuộc, áo trắng quyến rũ, giống như sợ người không biết hắn đang mê hoặc người khác vậy, ánh mắt mọi người chợt thay đổi, Hộ bộ thị lang Khương Thụy Cẩm không biết vì sao, đột nhiên bật cười.
"Tùy Châu Tô Ý Uẩn diện kiến Thánh thượng!" Tô Ý Uẩn quỳ xuống đất, âm thanh như sóng nước, Lâm Tùy An thầm nghĩ, tên Tô Ý Uẩn này quả nhiên đã tốn không ít công phu, đến giọng nói cũng thay đổi rồi.
Bóng rèm kim quan châu lắc qua mặt nữ đế, không thấy rõ biểu cảm chân thật: "Trẫm nghe nói Tô Thập Lang là đệ nhất cổ cầm, thánh thủ Tùy Châu."
Tô Ý Uẩn kích động đến run rẩy, cúi đầu hô: "Mong thánh thượng không chê, Tô Thập Lang nguyện vì Thánh thượng tấu một khúc Thái Bình nguyện, mong cầu Thánh thượng vạn thọ vô cương, đại Đường ra quốc thái dân an."
Nữ đế lại im lặng thật lâu: "Chuẩn."
Lâm Tùy An bắt đầu đập vỡ khối xương dê vỡ thứ tư.
Không ngờ Tô Ý Uẩn còn biết diễn tấu cổ cầm.
Trong ánh đèn ôn hòa, dáng người Tô Ý Uẩn tựa như bạch hạc, mang theo nụ cười hoàn mỹ, bắt đầu khuấy động dây đàn.
Vẻ mặt Lâm Tùy An suy sụp, cô nghe không hiểu.
So với kỹ xảo diễn tấu hoa lệ của hiện đại, khúc đàn cổ của Tô Ý Uẩn này chơi rất đơn giản nhạt nhẽo, lỗ tai Lâm Tùy An đã sớm được nuôi dưỡng, căn bản thưởng thức không ra, chỉ cảm thấy âm thanh nhẹ nhàng kia giống đánh thức con sâu ngủ trong cơ thể, bên trái ong ong, bên phải ong ong, làm cho người ta buồn ngủ chịu không nổi.
Khó khăn lắm mới tấu xong một khúc, Lâm Tùy An lấy tay áo che mặt, vụng trộm ngáp một cái, đột nhiên phát hiện, không khí xung quanh có hơi quái dị.
Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.
Mọi người lẳng lặng nhìn Tô Ý Uẩn, Lăng Chi Nhan cau mày, Bạch Nhữ Nghi rũ mắt thở dài, ngay cả Hoa Nhất Đường cũng thu lại nụ cười, khẽ lắc đầu.
Lâm Tùy An: Chuyện gì thế? Tô Ý Uẩn đánh nhầm khúc à?
Tô Ý Uẩn hiển nhiên cũng bối rối, lúc tấu đàn, trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười tự đắc mãn, bây giờ nụ cười cứng đờ trên mặt, giống như một cái mặt nạ tái nhợt kỳ lạ.
Khương thị lang: "Khúc Thái Bình nguyện này, quan trọng là sự nguy nga khí thế hào hùng. Nhưng khúc hát này của Tô Tiến Sĩ, cực kỳ mập mờ mê ly, giả tạo, thánh thủ cổ cầm Tùy Châu, danh không xứng thực, quả thực làm cho người ta thất vọng."
Lâm Tùy An vội vàng chọc Lăng Chi Nhan bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Lăng Chi Nhan trả lời bằng khẩu hình: trong khúc nhạc tàng hồ mị thái, có ý muốn quyến rũ Thánh thượng.
Lâm Tùy An: "..."
Cái tên này Tô Ý Uẩn này đúng là liều mạng quá rồi!
Nữ đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, thần sắc nghiêm túc, khí thế uy nghiêm, khiến cho người ta kinh ngạc.
Tô Ý Uẩn bối rối quỳ xuống đất: "Tô Thập Lang học nghệ không tinh, quấy nhiễu thanh nhĩ của Thánh thượng, đáng tội chết, xin Thánh thượng trách phạt!"
"Tô Ý Uẩn." Nữ đế mở miệng nói: "Trẫm niệm tình ngươi khổ học nhiều năm, có tài có học, lại niệm tình thanh danh của Tùy châu Tô thị, mới điểm tên tiến sĩ cho ngươi. Vốn mong ngươi vì nước dốc sức, đáng tiếc... Đáng tiếc..."
Tô Ý Uẩn dập đầu như như gà mổ thóc: "Thánh thượng bớt giận! Thánh thượng bớt giận! Là Tô Thập Lang đàn sai, xin Thánh thượng cho ta thêm một cơ hội..."
Nữ đế đứng lên, đi xuống bậc thang, đứng ở trước mặt Tô Ý Uẩn, thấp giọng nói: "Nửa tháng trước, trẫm thấy trong lòng ngươi có tà niệm, cho rằng ngươi bị kẻ xấu che mắt, hôm nay gặp lại, mới hiểu được ngươi tâm niệm bất chính, khó mà trọng dụng."
Nửa, nửa tháng trước? Động tác dập đầu của Tô Ý Uẩn dừng lại, run rẩy ngẩng đầu, đợi thấy rõ mặt giấu sau quan châu, thì cả người như bị sét đánh, nặng nề liệt trên mặt đất.
Hắn nhớ rõ khuôn mặt này, là Khương Thất Nương trên sông Vân Thủy!
Thì ra, Khương Thất Nương ngày đó không phải Khương Thất Nương thực sự, mà là Thánh thượng!
Dáng vẻ của hắn ở trong mắt Thánh thượng sớm đã xấu xí trăm phần, bại lộ không sót một chút nào, cho dù hắn thật sự thay xương đổi thịt thì có ích lợi gì chứ?!
Thánh thượng nặng nề thở dài, phất tay áo rời đi, chúng quan sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống đất, cung tiễn thánh giá.
Tô Ý Uẩn hai mắt lật lên, triệt để ngất đi.
12.5.2023
Còn một chương nữa mới hết phần này, hết vụ án rồi mà còn nhiều chiện quá...haha. Đoán xem anh Hoa được giữ chức gì nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.