Cô nằm trong phòng chờ sinh như xác ko hồn vậy đó. Người ta nằm đây để chào đón con, còn cô nằm đây để nhận xác con. Họ cho cô ngậm thuốc để đẩy con ra, 30phut sau bụng cô đau kinh khủng. Họ bảo đau đẻ là thấy 10 mặt trời, cái này chắc phải gấp đôi mặt trời quá. Người cô vã hết mồ hôi ra, mệt mỏi, do phải rặn nên cô yếu hơi mất.
- Ra rồi.
Bác sĩ đỡ lấy đứa bé,cô thở hỗn hễn, nước mắt cô cũng rơi rồi. Cô cảm nhận được nó tuột ra khỏi cơ thể cô, đứa con của cô. Đau đẻ nó ko đau bằng nỗi đau mất con.
- Em ơi em nhìn con lần cuối nè em.
Bác sĩ đưa đứa bé cho cô. Bé trai 2kg, đỏ hỏn, ko thở nữa, khuôn mặt giống y chồng cô. Cô ôm nó vào lòng, gào to lên, khóc to lên. Còn bao nhiêu sức lực cô khóc cho bằng hết. Cô thấy mình chóng mặt quá, cô ngất đi trên bàn đẻ.
.....
Thấy mẹ mình đang loay hoay định làm gì đó với cái xác của con anh. Anh liền ngăn cản.
- Mẹ, mẹ định làm gì đấy.
Kiệt ra sức ngăn cản bà khi lấy mực tàu chấm vào chân thằng bé.
- Mày biết gì, làm thế này để sau nó ko đầu thai vào nhà mình nữa, thằng này mạng yểu.
Bà Thảo lấy mực tàu đánh dấu chéo vào chân phải của đứa bé, bà lầm bẩm
- Cháu ơi, cháu đi thanh thản đầu thai vào nhà khác nha cháu. Nhà bà ko có duyên với cháu đâu.
Xong đâu đấy bà cho hỏa táng và gởi tro cốt đứa bé vào chùa, bà bảo nó chết yểu nên cho nó lên chùa nghe kinh phật.
Ông Phước biết tin thì buồn lắm, lật đật lên thành phố thăm con
.....
Mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trong phòng, đây chắc là phòng bệnh viện rồi.
- Vợ ơi em tỉnh rồi à?
Cô uể oải nhìn quanh tường bệnh viện trắng xóa. Bà Thảo và ông Phước cũng ở đó, ai nấy đều lo cho cô. Cô ko mở miệng nổi, miệng cô đắng ngắt, đến thở cô cũng nhác.
Ông Phước lại bên giường bệnh an ủi con, ông cũng đứt ruột đứt gan lắm, đứa cháu ngoại đầu tiên của ông.
Cô cũng ko muốn trả lời bố cô nữa, bây giờ cô đau lắm, tâm hồn và thể xác nữa.
Bà Thảo thương con dâu ngày nào bà cũng nấu đồ bổ cho cô ăn, nấu thuốc bắc cho cô mau lấy lại sức, nhưng tâm trạng đâu mà ăn với uống chứ. Bà Thảo cũng xót xa quá.
- Thôi con ạ, đứa bé nó đi rồi, 2 vợ chồng còn trẻ mà lo gì ko có con. Mày cứ phải lo ăn uống vào mới có sức khỏe chứ con, cứ thế này mãi mẹ cũng xót hết cả ruột.
Đúng, bà Thảo nói đúng, cô còn trẻ còn thiếu gì cơ hội chứ, phải cố mà gượng lên.
.....
3 tháng sau cô lại có bầu, lần này cô cẩn thận hơn, mỗi tuần đều đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ, để ko bị sơ xuất như lần trước nữa.
Lần này cô nghén kinh lắm, chỉ cần nhắc đến đồ ăn thôi là đã ói mặc xanh mặc vàng rồi chứ đừng nói gì nghe mùi. Lần này cũng lại là con trai, bà Thảo vẫn vậy, vẫn chăm lo cho cô từng tí 1, bà ko cho cô đi đâu hết chỉ nằm nhà thôi. Nhưng nghén quá ko ăn được gì, lại ko ngủ được, mấy tháng đầu đã sút đi vài kg, bà Thảo xót ruột lắm. Bà ngày nào cũng thắp hương gia tiên, nhờ gia tiên phù hộ độ trì.
Mấy đồ lúc trước mua cho cún anh bà đã đốt hết, nay lại mua đồ mới cho cún em.
Cô với chồng rất mừng khi đứa trẻ phát triển bình thường, chỉ còn chờ đến ngày sinh nữa thôi.
- Mẹ gởi bác sĩ Thuần rồi, mẹ chọn ngày rồi, sinh mổ con ạ.
- Sao phải sinh mổ hả mẹ.
Kiệt thắc mắc, Trâm anh cũng thắc mắc ko kém.
- Vâng, sao phải mổ ạ mẹ.
- 2 cái đứa này, sinh mổ nó ko mất sức mà lại an toàn nữa, tụi mày chả biết gì cả.
- Gớm, mẹ lo cho dâu mẹ quá cơ.
- Thằng này, dâu tao, cháu tao sao tao ko lo được.
Trong gia đình nhỏ này luôn có tiếng cười. Bố Kiệt ở dưới suối vàng cũng có thể mỉm cười được rồi.
.....
Hồi hộp quá, đây là lần thứ 2 cô nằm trong phòng này. Bác sĩ và y tá rất nhiều, người tiêm thuốc, người soạn dao mổ. Ánh đèn chiếu thẳng vào mặt cô, xung quanh máy móc dây nhợ, cô nghe được cả nhịp tim mình qua tiếng máy.
Cái cảm giác căng thẳng chiếm lấy cô, đến mức độ bác sĩ bảo cô bớt căng thẳng để tiêm thuốc. Tiêm xong người cô đơ ra, tê liệt toàn thân mấy ngón chân cô cũng ko nhúc nhích nổi, cô rơi vào trạng thái mơ hồ cho đến khi nghe tiếng trẻ con khóc.
Con cô đã chào đời bình an rồi, bác sĩ đưa đứa bé đến áp da với cô, cô đã vui mừng đến khóc. Ko còn hì hạnh phúc khi ấp con vào lòng.
- Chào con trai yêu của mẹ.
Ngoài kia cũng có người cứ ngóng cứ trông mãi.
- Mẹ thôi đi qua đi lại đi ạ, con chóng hết cả mặt.
- Cái thằng này, con bé còn ở trong kia chưa biết sao lo chết được.
Bà Thảo cứ đi qua đi lại, chốc chốc lại dòm vào phòng mổ xem có biến động gì ko. 30 phút sau đứa trẻ được bồng ra, y tá gọi to.
- Ai là người nhà của sản phụ Nguyễn Ngọc Trâm Anh, ra xem cháu ạ. Là cháu trai nặng 3.4kg.
Bà Thảo hấp tấp chạy đến.
- Đây, đây, tôi đây. Xem nào, xem thằng chó con của nội nào, giống thằng bố mày thế, yêu quá cơ.
- Ôi chó con của bố ơi, yêu thế.
Y tá ẵm đứa bé đi tắm rửa, bà Thảo chạy theo. Giờ tới lượt kiệt cứ đi qua, đi lại, ngóng vào kia xem vợ mình thế nào.
6h sau cô được đưa về lại phòng, lúc này đứa bé cũng được về theo.
Bà Thảo tranh ẵm thằng cháu đích tôn của bà, bà lật chân phải của thằng bé lên, bà choáng váng và ngồi bệt xuống ghế, mặt biến sắc.
- Mẹ sao thế ạ.
Bà lấp liếm, à ko sao, chắc tại mẹ mệt á mà, thằng Kiệt ra mua cho vợ mày ít đồ xem nào.
- Mẹ ơi, có đủ rồi, có thiếu gì đâu ạ.
- Con cứ lo nghĩ ngơi, có sức khỏe mà cho thằng bé ti này.
Kiệt đi ra bà Thảo cũng theo ra.
- Mẹ nói thật chứ, có khi là trùng hợp sao ạ.
- Cái thằng này, trùng hợp gì, là thằng bé đó đấy, chính tay mẹ đánh dấu vào chân nó mà.
- Thôi mẹ cứ mê tín thôi.
- Cái thằng này mày cứ ko nghe lời mẹ.