Người Đẹp Ngốc Nghếch

Chương 41: (Có đôi khi phạm sai lầm)




Điều này thật khó có thể làm người khác tin, nhưng xét về tình cảm có thể hiểu được.
Trong những năm Cù Tân Cương ở nước ngoài, bạn bè xung quanh quá ít, đến đến đi đi đều cũng là những người đó. cô xinh đẹp, không thiếu tiền, kỳ thất cũng rất dễ bị lừa, nhưng tầm nhìn cao hơn trời, cảm thấy sẽ có rất ít người giàu có hơn với Cù gia, trong tiềm thức con có mang Phó Bá Đông so sánh với những người khác.
Đúng vậy, cô sẽ lấy chính mình cùng so sánh với Phó Bá Đông, cô cũng sẽ lấy người khác so sánh cùng với Phó Bá Đông.
Có thể nói, Cù Tân Cương trước kia quan niệm, đều rất khó thoát khỏi trong mắt một chữ tiền, dường như cô trên người trừ bỏ tiền, liền cái gì cũng không có.
Cho nên cô cũng chưa từng yêu, cũng không có nhiều bạn bè.
Cù Tân Cương nói xong mới lấy lại tinh thần, cô không cho rằng đây là chuyện đáng xấu hổ, chỉ là sợ Phó Bá Đông cười nhạo mình, vì thế quay đầu nhìn về phía Phó Bá Đông.
Trong xe, Phó Bá Đông chỉ là nhếch lên khóe miệng, làm như sớm biết chuyện này.
Phó Bá Đông đã điều tra rất nhiều chuyện về cô, biết được cũng không có gì kỳ quái.
"Chị không thể cười nhạo tôi." Cù Tân Cương không được tự nhiên nói.
"Tôi vì cái gì phải cười nhạo em?" Phó Bá Đông hỏi.
Cù Tân Cương suy nghĩ một chút, cô cảm thấy Phó Bá Đông không giống như là có thời gian yêu đương, nhưng làm loại chuyện này, tựa hồ đã làm đặc biệt nhiều.
"Em đang suy nghĩ cái gì?" Phó Bá Đông lại hỏi.
Cù Tân Cương không nói ra được, cô cảm thấy Phó Bá Đông không có kinh nghiệm tình cảm gì, cho nên khó tránh khỏi có điểm không dám ngẩng đầu: "Vậy còn chị? Chị đã từng nghĩ tới sao?"
"Tôi?"
"Ừh." Cù Tân Cương cảm thấy vẻ mặt của Phó Bá Đông có chút kỳ quái, tựa như bị mạo phạm tới, nhưng lại ẩn nhẫn.
Phó Bá Đông ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, thực trầm mặt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Cù Tân Cương bị choáng ngợp bởi sự nghiêm túc đột ngột, như thể bầu không khí thoải mái tạo ra mấy ngày qua đều chỉ là ảo ảnh.
Cù Tân Cương chậm rãi quay đầu lên, không muốn nhìn Phó Bá Đông nữa, tim đập càng lúc càng nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Phó Bá Đông mím môi, hồi lâu không nói chuyện.
Cù Tân Cương không dám lên tiếng, sợ nói ra điều gì đó Phó Bá Đông nghe sẽ không vui.
Một lúc sau, Phó Bá Đông đưa tay hạ tấm vách ngăn giữa hàng ghế trước sau xuống, đem tài xế cùng Trình Bích che chắn kín lại.
Ánh sáng ở hàng ghế sau mờ nhạt.
Không biết tài xế cùng Trình Bích sẽ phản ứng thế nào, Cù Tân Cương có chút hoảng sợ, thật mau tránh về phía sau, nửa lưng áp vào cửa xe.
Toàn bộ chiếc xe dường như đã bị dao cắt làm đôi, phía trước sau bị ngăn cách.
Phó Bá Đông đột nhiên nghiêng người tới gần, hai tay đặt ở trước ngực, thần sắc có chút phức tạp.
Cù Tân Cương nhanh chóng giơ tay lên, nhưng không dám chạm vào cửa. Xe vẫn phóng nhanh trên đường, cô không nghĩ tới vô tình mở cửa xe, mà đem chính mình lăng ra ngoài.
Sự lưỡng lự của cô đã bị Phó Bá Đông nhìn thấy. Phó Bá Đông rất chậm rãi vững vàng mà ngồi gần, một chút liền vượt qua ranh giới.
Trong lúc nhất thời, Cù Tân Cương tựa hồ bị dồn vào một góc, đường sống lui về phía sau liền không có. Cô không muốn tài xế cùng Trình Bích nghe được điều gì, nên mím chặt môi.
Bàn tay định chạm vào cửa xe của cô đã bị Phó Bá Đông nắm lại, đột nhiên có một chút đông cứng.
Vừa mới từ bên ngoài bước vào xe, tay Phó Bá Đông vẫn là rất lạnh.
Vì vậy Cù Tân Cương vẫn là không có nhúc nhích, nhìn Phó Bá Đông duỗi tay, ngón cái cọ ở khóe mắt cô, không không thể không nhắm mắt lại.
Đầu ngón tay của Phó Bá Đông dính đầy phấn lấp lánh sáng. Cô xoa xoa, đưa tay ra lần nữa, lau đi ánh sáng lấp lánh trên mắt Cù Tân Cương.
Vệt sáng lập tức kéo dài đến tận mép tóc, trang điểm mắt mờ đi, đuôi mắt ửng đỏ càng là không có bị ngăn cản.
"Chị đang làm gì?" Cù Tân Cương trầm giọng nói.
Phó Bá Đông rất bình tĩnh nói: "Tôi trên người vẫn còn bệnh, tôi còn có thể yêu đương sao, cùng ai yêu đương?"
Cù Tân Cương bị ép vào góc, không khỏi giơ tay nắm lấy cánh tay Phó Bá Đông.
"Tình cảm không phải ăn cơm uống nước." Phó Bá Đông nghiêng người rất gần, như muốn rót từng lời vào tai Cù Tân Cương, "Khi tình yêu sâu đậm thì không thể không thân mật, thân mật rồi sẽ làm rất nhiều việc, tôi đều như thế này rồi, còn có thể làm những việc này với ai nữa."
Bởi vì Phó Bá Đông không cố tình hạ thấp giọng, Cù Tân Cương tim đập như sấm, sợ Hoàng Ngoan cùng Trình Bích nghe thấy.
Vì vậy, cô làm một hành động cực kỳ lớn mật, che kín miệng Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông luôn là dùng màu son đỏ, có vẻ thật trang trọng thật lịch sự, đồng thời lại sắc bén, tràn ngập sự hun hãn.
Vừa che lại, Cù Tân Cương liền cảm giác được son môi của Phó Bá Đông đã cọ vào lòng bàn tay mình.
"Tôi không biết, tôi, tôi không hiểu được cảm xúc."
Sự bình tĩnh của Phó Bá Đông tựa hồ không chân thật, bởi vì ánh mắt quá trầm, có điểm giống như nước đọng.
Tim Cù Tân Cương đập thình thịch, cảm thấy Phó Bá Đông sẽ làm gì đó.
Quả nhiên, Phó Bá Đông hé miệng, cắn bàn tay đang che môi của cô, răng cắn khá mạnh.
Cù Tân Cương cảm thấy có chút đau đớn, cô đang thắc mắc, cô rốt cuộc đã làm gì mà chọc Phó Bá Đông giận dữ.
Phó Bá Đông cắn thật chặt, trong mắt rốt cuộc lộ ra một tia tức giận mơ hồ. Trong lòng bị xé rách một lỗ hỏng, những cảm xúc phức tạp chôn sâu trong lòng mấy ngày nay lộ ra.
Vì thế cô cắn Cù Tân Cương rất đau, giống như muốn lột bỏ cả một mảnh thịt.
Cù Tân Cương đã lâu không trải qua loại đau đớn do bị cắn này, dễ dàng nghĩ tới chuyện lúc đó đã xảy ra ở nhà cũ Phó gia.
Cô giơ tay còn lại định đẩy mặt Phó Bá Đông, nhưng lòng bàn tay bị cắn không thể phát huy được nhiều sức lực.
"Em nói em xem có phải hay không cố ý, em biết căn bệnh của tôi, còn muốn hỏi tôi những chuyện như này." Phó Bá Đông nhẹ nhành thả lòng răng, nắm lấy bàn tay có vết răng của Cù Tân Cương.
Vết răng rất sâu nhưng không chảy máu.
Phó Bá Đông là thật thanh tỉnh, giống như chỉ là muốn trút giận, không có giống lần kia cắn Cù Tân Cương xương quai xanh, bị cảm xúc thao tác như có một con thú trong lòng.
Cổ tay của Cù Tân Cương bị giữ lại, vết răng hình bán nguyệt trên mu bàn tay rõ ràng là màu đỏ. Một nửa là do son môi, một nửa là nguyên nhân thể chất.
"Tôi không phải cố ý."
Phó Bá Đông nắm chặt cổ tay Cù Tân Cương, nhìn cô một lúc, sau đó khó chịu nhắm mắt lại, nhận ra mình đã thất lễ.
Cô thở ra một hơi, cụp mắt xuống, lấy khăn giấy ướt lau lên mu bàn tay của Cù Tân Cương.
"Tôi rất bận, không có nhiều thời gian để phân chia. Hơn nữa, tôi không phải như vậy nghĩ sẽ cùng người khác chia sẽ bệnh của tôi".
Cù Tân Cương lông mi run lên, nhanh liếc nhìn vẻ mặt của Phó Bá Đông, vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ thật trịnh trọng.
Cô cảm thấy Phó Bá Đông hẳn là sẽ cảm thấy tịch mịch, thời điểm mà cô chưa đến, Phó Bá Đông ở trong biệt thự rộng lớn, không cho phép người khác tùy ý vào, đồng thời đem chính mình khép kín.
"Có lẽ, Minh Tinh a di sẽ hy vọng chị có thể... vui vẻ, có thể có người cùng chị chia sẻ một số việc."
"Em cảm thấy tôi không vui vẻ?" Phó Bá Đông dụi khăn giấy ướt vào lòng bàn tay.
Cù Tân Cương tay vẫn khoanh tròn, "Tôi không biết."
"Em không biết hay là không muốn nói?" Phó Bá Đông lật tay lại, xoa xoa ngón tay đang nắm chặt, nhét khăn giấy vào trong tay cô.
Cù Tân Cương xoa xoa, không nói lời nào, cô thật sự không nghĩ ra, Phó Bá Đông sẽ cùng mẫu người như thế nào ở bên nhau.
Trở về Lĩnh Dương đường còn thực sự lâu.
"Nói về Kim Minh Oánh cùng người yêu cô ấy?" Phó Bá Đông phá vỡ sự im lặng.
Danh xưng "người yêu" trang trọng đến mức Cù Tân Cương sững sờ một lúc.
Cô nhớ lại cách Kim Minh Oánh thân thiết với chồng mình, nhẹ nhàng nói: "Họ giống như những người bạn, nhưng rất thân mật, ở chung thực sự tự nhiên, cảm giác như người khác không thể xen vào, cứ như thể họ đã bên nhau thật lâu."
"Trong em có vẻ rất ngưỡng mộ."
Cù Tân Cương hơi khựng lại.
Phó Bá Đông vẫn ngồi rất gần, hai tay đặt trên đầu gối cong lên một cách bất thường.
Cù Tân Cương không trả lời.
Phó Bá Đông chậm rãi nói: "Phó thúc em cùng Tinh a di có đôi khi cũng nhắc đến mẹ của em, họ đối với việc Đàm a di gả cho Cù thúc từ trước đến này không phải như vậy tán thành."
Màng chắn được che quá chặt khiến hàng ghế sau trông hơi chật chôi, ngột ngạt.
"Nhưng Đàm a di đã yêu, người ngoài dù có khuyên nhủ thế nào cũng không muốn quay đầu lại. Chỉ có người ngoài mới thấy rõ rằng Cù thúc thực ra không yêu sâu đậm như Đàm a di." Đại khái Phó Bá Đông có chút do dự nên giọng nói có vẻ mơ hồ.
Cù Tân Cương không quá lí giải, vì sao Phó Bá Đông lại đột nhiên nói ra những lời này, mặc dù việc này không phải lên án cô, nhưng cô vẫn cảm thấy... có chút khó chịu.
"Trái tim của Cù thúc luôn hướng về Đậu Linh Phương. Ông ấy cùng Đậu Linh Phương thiết lập âm ưu này, Đàm a di là phù hợp nhất vì bà là con gái duy nhất của Đàm gia. Nhị lão Đàm gia tuổi đã cao sức khỏe không tốt, hết thẩy nhưng việc này quả thực là vì Cù Đằng đã dụng tâm mưu kế nhạc phụ nhạc mẫu ".
Cù Tân Cương lại một lần nữa muốn che đi miệng Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông cụp mắt xuống, "Cho nên Cù thúc đối với Đàm a di thực sự lãnh đạm, chỉ có Đàm a di là vẫn đơn phương muốn vun vén, ở trong trí nhớ của em, họ có lẽ không giống một cặp vợ chồng, mà giống một cặp cho nhau đòi nợ, họ hẳn là thường xuyên khắc khẩu."
Cô dừng một chút rồi nói thêm: "Vì vậy em sẽ rất ngưỡng mộ Kim Minh Oánh cùng với người yêu cô ấy."
Cù Tân Cương sửng sốt, nghe Phó Bá Đông chậm rãi phân tích, ngay cả hô hấp đều giống như vô cùng nghẹn ngào.
Phó Bá Đông cụp mắt xuống nói: "Nhưng đây là lỗi của Cù Trúc cùng Đậu Linh Phương, điều em mong muốn, em sẽ có cơ hội có được."
Cù Tân Cương lần đầu tiên được Phó Bá Đông an ủi, nhưng phương pháp an ủi quá độc đáo, đem trái tim cô xé ra, rồi băng bó lại.
Phó Bá Đông thu tay lại, có chút luyến tiếc mà dời mắt đi nơi khác, đôi môi đỏ mỏng loang lổ, nhẹ nhàng mím chặt.
Nhưng Cù Tân Cương vẫn là khóc, mắt đỏ hoe.
Khi Phó Bá Đông nghe thấy thanh âm sụt sịt, càng thêm hối hận. Cô có chút phiền lòng, lọai này phiền làm cho cô muốn làm những sự việc thất lễ, cũng hiểu sự được sự mất tự nhiên của Cù Tân Cương, cho nên mới tìm chuyện gì đó để bù đắp.
Thật đáng tiếc, đã không bù đắp được.
Một lúc sau, cô cố gắng cứu vãn điều gì đó, "Sau khi có thời gian, tôi sẽ đưa em đi gặp Đậu Linh Phương, nhìn đến bà ý sống không tốt, có vẻ em sẽ vui hơn."
Khi xe tiến vào khu biệt thự, thời điểm sắp đến cửa nhà, Phó Bá Đông bỗng nhiên nhớ tới, ở trường quay nhìn đến cảnh kia.
Cô nhìn thấy Cù Tân Cương chạm vào tai một cô gái, hai người đã vượt qua khoảng cách xã hội bình thường.
Dường như chỉ vì nhìn thấy cảnh này mà tâm trạng của cô trở nên có chút không tốt.
Xe dừng lại, nhưng màn chắn lại không lập tức nâng lên.
Phó Bá Đông hỏi: "Hôm nay nhận thức bạn mới sao?"
"Nhận thức được một người." Cù Tân Cương nghĩ đến Mạnh Tử Linh, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào đuôi mắt, để không bị Hoàng Ngoan cùng Trình Bích nhìn ra được điểm gì.
"Tôi nhìn thấy hai người thật sự thân thiết." Phó Bá Đông có ý chỉ ra.
Cù Tân Cương không thể nào minh bạch, "Vòng tiếp theo tôi cùng cô ấy hợp tác, cùng nhau thảo luận về phân phối lời bài hát"
Phó Bá Đông nâng màn chắn lên, nói: "Xuống xe đi."
Trở lại biệt thự, Lưu a di bước tới cầm lấy chiếc áo khoác hai người cởi ra, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thư, cô có muốn uống nước không?"
Phó Bá Đông thay giày, đi lên lầu: "Đưa cho em ấy, hôm nay nói hơi nhiều, làm nhuận nhuận* cổ họng đi."
*Nhuận nhuận: Trơn, làm ướt, tránh bị khô.
Cù Tân Cương ngồi xuống xem điện thoại, khi Phó Bá Đông lên lầu, vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô có thể nghĩ đến Phó Bá Đông về phòng sẽ làm cái gì.
Lưu a di bưng nước cho Cù Tân Cương, ngẩng đầu nói: "Tiểu thư dường như tâm trạng không tốt."
Cù Tân Cương nghĩ như vậy, Phó Bá Đông ở trong xe có vẻ có chút hung hãn, nhưng cô chỉ có thể giả vờ không hiểu: "Có sao?"
Lưu a di thở dài: "Qua mấy ngày nữa, đợi... việc bên kia giải quyết xong, phu nhân có thể sẽ đến sống, bởi vì không yên lòng hai người."
Có lẽ mặt nạ lạnh nhạt của Phó Bá Đông quá dày. Đôi khi Cù Tân Cương cảm thấy đối phương đã quên mất sự thống khổ mà mình vừa trải qua.
"Cô có muốn đi lên cùng với tiểu thư không?" Lưu dì hỏi.
Cù Tân Cương uống nước, bất an ngước mắt lên ngồi một lúc rồi đi lên lầu, dừng lại trước cửa phòng Phó Bá Đông.
Cô gõ cửa nhưng không có ai trong phòng trả lời.
Khoảng mười phút sau, cửa mở, Phó Bá Đông đang mặc áo choàng tắm, trên người vẫn còn hơi ẩm.
Cánh cửa đã mở, Phó Bá Đông cố tình tránh né, để lại một con đường dường như mời Cù Tân Cương đi vào.
Vì thế Cù Tân Cương đi vào nói: "Vừa rồi chị tắm sao?"
"Tắm có thể giúp tôi thư giãn." Phó Bá Đông đóng cửa lại, cởi chiếc khăn tắm quấn trên tóc ra, mái tóc xoăn ướt xõa xuống một bên cổ.
Cù Tân Cương trong tiềm thức muốn rời đi.
Phó Bá Đông nhìn thấy, lau tóc nói: "Chờ một chút."
Cù Tân Cương nổi lòng quay cuồn, trái tim dường như có thể cất cánh ngay tại chỗ như một chiếc máy bay không người lái.
Phó Bá Đông không mở cửa phòng thay đồ lấy máy sấy tóc đặt vào tay Cù Tân Cương, cô ngồi trên ghế sofa mở một cuốn sách.
Máy sấy tóc đã có sẵn trong tay, Cù Tân Cương làm sao có thể không hiểu, đành phải cắm điện, cẩn thận sấy tóc cho Phó Bá Đông.
Mái tóc ướt mềm mại trượt vào giữa kẽ ngón tay, mùi hương trên tóc Phó Bá Đông bay trong gió.
Chỉ cần ở trong căn phòng này, Cù Tân Cương sẽ cảm thấy cô cùng Phó Bá Đông rất thân mật, nhưng hiện tại cô không có cùng Phó Bá Đông làm qúa tư mật sự tình, không thể giải thích được giống như điều cô mong muốn.
Tiếng lật trang bị gió át đi, ngay cả giọng nói của Phó Bá Đông cũng trở nên mơ hồ.
Phó Bá Đông nói không ra lời, "Em hôm nay... nhắc đến Kim Minh Oánh cùng người yêu cô ấy, trước khi em trở về, tôi thấy em cùng một cô gái hành động rất thân mật, tôi còn tưởng rằng em có ý gì đó, trong thời gian hợp đồng, tôi..."
Trong cơn gió, cô rõ ràng dừng lại: "Hy vọng em không vội yêu đương."
Cù Tân Cương cẩn thận nhớ lại, cô cùng Mạnh Tử Linh ở nơi nào là tột cùng thân mật, trong trí nhớ cô quay lại nhìn thấy Phó Bá Đông đứng ở đằng xa, vội vàng nói: "Đôi khuyên tai của cô ấy rơi, tôi giúp cô ấy nhặt, cô ấy một mình không thể đeo được, tôi giúp cô ấy đeo lên."
Dường như cảm thấy lời giải thích này còn chưa đủ, cô còn nói thêm: "Hơn nữa Mạnh Tử Linh cũng là con gái."
Theo quan điểm của cô, tình dục khác giới là xu hướng chủ đạo.
Phó Bá Đông quay đầu lại, lấy máy sấy tóc trong tay Cù Tân Cương rồi tắt đi.
Thanh âm ồ ồ đột nhiên dừng lại.
Cù Tân Cương khó hiểu mà rũ mắt xuống.
Phó Bá Đông ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy, hai người thân mật là nam hay nữ cũng không phải là điều quan trọng, cho nên đã lầm tưởng rằng em cùng cô ấy có xu hướng phát triển quan hệ khác."
Bởi vì đã từng cùng Phó Bá Đông làm một số việc không vượt quá giới hạn nhưng lại rất thân mật, cho nên Cù Tân Cương biết "mối quan hệ thân mật" trong lời của Phó Bá Đông có ý nghĩa gì.
Quá thẳng thắn, Cù Tân Cương môi khô khốc, "Tôi không nghĩ như vậy, chị cũng đừng nhìn tôi như vậy."
Phó Bá Đông nghĩ thầm, việc này có chút khó.
Sau đó Cù Tân Cương có chút thẹn thùng mà quay đầu đi.
Phó Bá Đông lại cảm thấy hình như mình lại nói sai điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.