Nghe được lời khen ngợi từ miệng của Phó Bá Đông, Cù Tân Cương cơ hồ như chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Bởi vì Phó Bá Đông quá khó tính, ngay cả đối với chính mình, cô cũng sẽ luôn nghiêm khắc, ngay cả người khác cũng đều nghĩ như vậy.
Tay Phó Bá Đông gần như nắm lấy, che mặt cô: "Tận lực thì tốt rồi, không phải sao?"
Cù Tân Cương cố gắng bình tĩnh lại: "Tôi không phải chơi đùa, tôi đang rất nghiêm túc suy nghĩ. Chờ bệnh của chị được chữa khỏi, hợp đồng liền sẽ kết thúc, sau đó, tôi có thể làm việc khác."
Lời nói của cô ấy đầy sự chân thành, cô ấy thực sự coi trọng tương lai của mình, đang cân nhắc xem mình sẽ đi đâu sau khi rời Phó Bá Đông.
Tựa như con chim hoàng yến trong lồng đột nhiên nảy ra ý định rời khỏi lồng, Phó Bá Đông cảm thấy trong lòng có chút buồn.
Có lẽ Phó Bá Đông chưa bao giờ đưa ra giả định như vậy, chẳng hạn như một ngày nào đó, Cù Tân Cương sẽ thoát khỏi cái lồng mà cô giao đã cho. Cù Tân Cương bày tỏ suy nghĩ của mình, Phó Bá Đông cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Phó Bá Đông rút tay lại, khăn giấy trong lòng bàn tay lập tức rơi xuống, rơi xuống tấm thảm màu xám.
Cô không chủ động ngồi lại gần mà chỉ duỗi tay sang bên cạnh, hơi nghiêng người sang. Tư thế nghiêng người cùng vẻ mặt điềm tĩnh của cô luôn có thể khiến mọi người sợ hãi.
Cù Tân Cương hơi rụt vai lại.
"Em thật sự muốn tôi hết bệnh?" Phó Bá Đông hỏi.
Cù Tân Cương gật đầu, "Chẳng lẽ chị không nghĩ muốn hết bệnh sao? Là tôi nghĩ sẽ điều trị bệnh cho chị cho nên mới lưu lại."
Phó Bá Đông trong lòng minh bạch là sẽ như vậy, nhưng cô dường như đã bỏ qua điều gì đó. Cô giơ tay lên, nhìn Cù Tân Cương nói: "Vậy em đã nghĩ nếu hợp đồng kết thúc, em muốn làm gì?"
Thành phố đã tối, đèn đường chiếu vào cửa xe, quang ảnh nhanh chóng lướt qua.
Cù Tân Cương có chút mơ hồ, cô không lắc đầu, nhưng chính là ánh sáng quét qua trên người cô, bóng đen trên mặt nàng khẽ lay động, tựa như đang lắc đầu.
Phó Bá Đông nhanh chóng ngồi thẳng dậy, không nhìn cô nữa, cô cảm thấy có chút chán nản.
Từ trước đến nay, cô không quan tâm nhiều đến suy nghĩ của Cù Tân Cương, đem đói phương như một con rối bóng mỏng manh có thể bị khống chế tốt.
Điều này trùng hợp với suy nghĩ đã nảy ra trong đầu trước đó, xác thực sự không công bằng.
Khi trở lại biệt thự ở Lĩnh Dương, Lưu a di đã chuẩn bị bữa tối, hôm nay bữa tối làm đặt biệt phong phú, thẩm chí còn điểm thêm vài ngọn nến.
Ở bàn ăn dài, Cù Tân Cương cùng Phó Bá Đông ngồi ăn cách xa nhau.
Phó Bá Đông không nói gì, thẳng đến lúc ăn cơm xong, lau qua khóe miệng mới nói." Tôi đã đáp ứng vơi Phó thúc em, sẽ chiếu cố em thật tốt, sẽ không nuốt lời, liền tính hợp đồng kết thúc, em vẫn có thể đến tìm tôi hỗ trợ."
Cù Tân Cương nhìn qua, khoảng cách xa như vậy, ánh nến lại không quá sáng, cô không thể nhìn rõ thần sắc Phó Bá Đông.
Sau khi ăn tối xong, Phó Bá Đông lên lầu, lại muốn vôi bắt đầu công việc, trong khi đó Cù Tân Cương trở về phòng, gọi điện cho Lâm Trân Trân.
Cù Tân Cương cuộn tròn trên ghế sô pha, đợi Lâm Trân Trân nghe điện thoại, lại không biết nên nói cái gì.
Một lúc sau, Lâm Trân Trân mới hỏi: "Bằng không, cậu gửi vị trí tớ, tớ sẽ tặng cho cậu một món quà."
Cù Tân Cương có điểm ngơ ngác, cái gì cũng không hỏi nhiều, thực sự là đã gửi địa chỉ cho Lâm Trân Trân.
Gửi xong, cô vỗ vỗ trán, vội vàng nói cho Lâm Trân Trân không cần gửi cho cô quà, hiện tại lại không thiếu tiền, những cái khác cũng không thiếu.
Nhưng Lâm Trân Trân lại nói: "Cậu cứ chờ." Nghe tới thanh âm thở gấp.
Buổi tối, Cù Tân Cương vẫn là không phát sóng trực tiếp, thay vào đó cô bấm vào một nền tảng mạng xã hội nào đó, nhìn thấy rất nhiều tin tức về chương trình ca nhạc.
Lần này chương trình đã được hâm nóng từ lâu trước khi phát sóng, chính thức tung ra hình ảnh của nhiều thí sinh, một số còn là ca sĩ nổi tiếng, còn có một số đã nhiều năm không hoạt động. Ngoài ra còn có một ít những ca sĩ nổi tiếng trên mạng xã hội.
Mạnh Tử Linh là một ca sĩ nổi tiếng, rất nhiều người hâm mộ khen ngợi cô ấy trong các bình luận.
Kim Minh Oánh làm cố vấn, còn người yêu của cô ấy lại tham gia với tư cách thí sinh, điều này nghe có vẻ không công bằng, nhưng lại có đề tài chính, nên tổ chương trình vui vẻ đề cập đến chuyện này, Kim Minh Oánh thoạt nhìn cũng hoàn toàn không để ý.
Cù Tân Cương cập nhật tin nhắn nhiều lần, cô không hề tiết lộ trong buổi phát sóng trực tiếp rằng mình sẽ tham gia chương trình này, hơn nữa cũng không có nhiều người biết đến cô, cô căn bản cũng không mong chờ ở bình luận sẽ có tên mình,
Sau khi xem một lúc, cô đặt điện thoại sang một bên, mở rèm nhìn ra ngoài.
Bên ngoài thật yên tĩnh, lá cây khẽ đung đưa trong gió.
Lúc này Phó Bá Đông có lẽ đang làm việc, trong khoảng thời gian Phó Văn Vịnh qua đời, Phó Bá Đông luôn có nhiều việc phải bận rộn.
Cù Tân Cương suy nghĩ một lúc, nếu đổi lại là mình, cô có lẽ sẽ không thể kiềm chế được, cô là người thích hưởng thụ, nếu là người nghiện, cô sẽ không thể kiềm chế được bản thân như Phó Bá Đông.
Cô cảm thấy, sau khi Phó Bá Đông làm xong việc, nhất định sẽ gọi cô đến.
Một giờ sau, có tiếng gõ cửa, Cù Tân Cương không mấy ngạc nhiên, nhưng tim cô đập nhanh hơn một chút, cô gần như có thể tưởng tượng được Phó Bá Đông sẽ đem cái dạng gì đồ vật dùng ở trên người cô.
Hoặc là đeo vòng cổ cho cô, hoặc bịt mắt lại để cô không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy tiếng thở của Phó Bá Đông, dù nhanh hay chậm, nhẹ hay mạnh.
Tư thế của Phó Bá Đông chắc chắn mềm mại đến không ngờ, đôi mắt lãnh đạm sẽ tràn ngập đam mê.
Cù Tân Cương kinh hãi phát hiện, khi nghĩ tới Phó Bá Đông những chuyện này, tâm tình cùng thân thể của cô... đều có chút biến hóa.
Thay đổi như vậy khiến cô có chút xấu hổ, nhưng không khỏi suy nghĩ.
Nhưng người gõ cửa không phải là Phó Bá Đông, ngoài cửa vang lên giọng nói của Lưu a di.
"Cương Cương, phòng bảo vệ gọi điện đến, nói có người đang tìm cô, tôi kết nối camera giám sát với phòng bảo vệ thì thấy là một cô gái."
Lời này chợt vừa nghe đến có chút sởn tóc gáy, này là đêm đã khuya, như thế nào lại có người đến tìm ở thời điểm như vậy.
Cù Tân Cương sửng sốt một lúc.
Lưu a di lại nói: "Cô đến xem, có phải hay không người quen của cô"
Cù Tân Cương vội vàng mở cửa, bắt gặp ánh mắt có chút hoang mang của Lưu a di: "Để tôi nhìn xem."
Sau khi đi xuống cầu thang, Cù Tân Cương nhìn thấy Lâm Trân Trân trên camera giám sát đang mặc đồ dày, quấn đến có chút giống quả bóng, đang xoa xoa tay.
Cù Tân Cương đã gửi cho Lâm Trân Trân địa chỉ của mình, nhưng cô không nghĩ Lâm Trân Trân sẽ đến.
Lưu a di hỏi: "Là bạn sao?"
Cù Tân Cương vội vàng gật đầu, vừa hoảng loạn vừa chần chừ.
Lưu a di suy nghĩ một chút: "Có thể để bảo vệ đưa cô ấy đi vào."
Cù Tân Cương nghe vậy, quay đầu nhìn lên lầu, khẽ lắc đầu, "Tôi sẽ đi ra ngoài gặp cô ấy."
Lưu a di không nói gì thậm chí còn mở cửa cho cô.
Cù Tân Cương thay giày, mặc chiếc áo khoác do Lưu a di đưa cho, che mặt bước vào trong gió lạnh.
Bên ngoài rất lạnh, gió thổi mạnh, sờ vào mặt sẽ có cảm giác lạnh buốt.
So sánh, bên trong biệt thự giống như một lò sưởi khổng lồ, có hai mùa bên trong và ngoài bức tường.
Lưu a di nhìn thấy Cù Tân Cương đi xa, liền đóng cửa lại, quay người đi lên lầu, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng.
"Vào đi."
Sau khi nhận được sự cho phép, Lưu a di mở cửa ra, thấy Phó Bá Đông đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, bên cạnh kéo rèm.
Phó Bá Đông vừa lúc đứng ở giữa rèm, khoanh tay nhìn ra ngoài. Từ góc độ của mình, có thể thấy Cù Tân Cương đi đến chỗ Lâm Trân Trân.
Người được cho là đang làm việc không chỉ mất tập trung mà thậm chí còn rời khỏi bàn làm việc.
Lưu a di dè dặt nói: "Tôi đã nói với Cương Cương, Cương Cương không nhờ bảo vệ đưa bạn cô ấy vào mà cô ấy đích thân đi ra ngoài, thoạt nhìn là bạn bè thân thiết."
Phó Bá Đông vẫn đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bó sát ở phần thân trên, trông rất gầy. Cô nhìn thấy Cù Tân Cương đi trong gió mạnh, mái tóc rối bay bay.
"Tôi đã biết, nếu Cương Cương mang bạn cô ấy quay lại, a di liền giúp đỡ chiêu đãi một chút"
Lưu a di hiểu ý, đáp lại, sau đó bước ra và đóng cửa lại.
Trong phòng, Phó Bá Đông vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi đến khi bóng dáng Cù Tân Cương biến mất, mới ấn điều khiển từ xa, kéo rèm lại hoàn toàn.
Cô ngồi lại vào bàn, nhìn thấy màn hình laptop sáng rực và mất đi ý định làm việc.
Dường như ngay khi Cù Tân Cương rời đi, cô đã không còn muốn làm gì nữa, ngay cả cơn nghiện mà cô phải chịu đựng bấy lâu cũng dường như đã lắng xuống, ngọn lửa đang cháy trong lòng cô cũng bị dập tắt.
Chính cô là người nhờ Lưu a di hỏi ý kiến Cù Tân Cương, cô muốn biết liệu Cù Tân Cương có mời người bạn nhiệt tình này đến nhà mình hay không.
Không ngờ Cù Tân Cương lại thà ra ngoài chịu lạnh.
Phó Bá Đông cảm thấy có chút khó chịu, giống như không thể khống chế được cơ thể, cảm thấy mất mát đối với việc rời đi của Cù Tân Cương.
Cũng giống như Cù Tân Cương đưa bạn bè về nhà, cô sẽ cảm thấy không vui, nhưng khi Cù Tân Cương đích thân đi ra ngoài, cô vẫn là không vui.
Phó Bá Đông cảm thấy cảm giác mất kiểm soát này chủ yếu đến chính mình, nhưng mặc kệ cái này có vẻ bất công.
Cô gõ bàn phím vài lần rồi lại xóa, gõ lại, rồi lại xóa.
Cuối cùng, Phó Bá Đông thở dài một hơi, bỏ tay ra khỏi bàn phím. Cô... đã đối với Cù Tân Cương quá để ý.
Sau khi bước đi, Cù Tân Cương kéo mũ lên, đội vào.
Biệt thự của Phó Bá Đông cách lối vào tiểu khu có một chút xa, Cù Tân Cương đi được một lúc mới nhìn thấy cánh cửa. Quả nhiên, có một người đang đứng ngoài cửa.
Cù Tân Cương vẫy tay với Lâm Trân Trân, Lâm Trân Trân háo hức vẫy tay đáp lại.
Sau khi xác nhận danh tính của Cù Tân Cương, nhân viên bảo vệ mở cửa cho Lâm Trân Trân vào.
Lâm Trân Trân xoa xoa tay rồi bước vào: "Đây là lần đầu tiên tớ đến đây, an ninh ở đây có chút quá cao cấp."
Cù Tân Cương thấp giọng nói: "Cậu như thế nào lại đột nhiên đến a?"
Lâm Trân Trân mỉm cười, "Này không phải nghĩ cho cậu một chút bất ngờ sao, chỉ là tàu điện ngầm không đến bên này, còn phải gọi xe, cho nên mất hết một khoảng thời gian."
"Cậu làm cái gì?" Cù Tân Cương hốc mắt đau nhức, lại muốn khóc.
Lâm Trân Trân vừa đi vừa nói: "Tớ còn chưa hỏi cậu làm sao vậy đâu, gọi điện hồi lâu không nói gì, làm tớ lo lắng, không phải vừa đi ghi hình sao? Ở trong cuộc thi này có rất nhiều người lợi hại như vậy, cậu có thể vào vòng đã là rất giỏi, có rất nhiều người ranh tị."
"Không phải là tớ cố ý không nói, tớ chỉ là không biết phải nói gì thôi." Cù Tân Cương dẫn cô đến biệt thự của Phó Bá Đông, "Kỳ thật... tôi nghĩ có lẽ là do Phó Bá Đông ra mặt, tớ mới có thể vượt qua buổi thử giọng, nếu không có cô ấy, tớ không thể làm được gì cả."
Lâm Trân Trân chậm rãi nói: "Cậu như thế nàog lại nghĩ như vậy?"
Cù Tân Cương cảm thấy chính là như vậy, thật sự rất khó để cô nhận ra mình trước mặt Phó Bá Đông. Cô luôn phạm sai lầm, luôn là làm không tốt sự tình trước mặt Phó Bá Đông.
"Cậu có hay không nghĩ đến..." Lâm Trân Trân dừng lại với vẻ mặt phức tạp, "Kỳ thật cậu đã làm được rất tốt, chỉ là cậu muốn Phó Bá Đông đồng tình.."
Cù Tân Cương sửng sốt, thời điểm Phó Bá Đông khẳng định cô, cô xác thật.... có cảm thấy vui vẻ.
Lâm Trân Trân thở ra một hơi khói trắng "Cậu có phải hay không quá để ý đến cái nhìn của Phó Bá Đông? Đây không phải là vết thương mà trước kia lưu lại chứ? Hai người rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Cậu đối với cô ấy thật sự để ý quá nhiều."
Đây là nơi nào lại có thể nói chuyện này.
Cù Tân Cương cũng xoa xoa tay một chút: "Thật sự rõ ràng như vậy sao?"
"Nếu như là cậu đề cập chuyện này với tớ." Lâm Trân Trân cân nhắc một lúc rồi thận trọng nói: "Mặc dù bên trong việc này cậu cũng có nguyên nhân, nhưng Phó Bá Đông cũng không phải thập phần hoàn hảo, cậu đã từng xin lỗi cô ấy chứ?"
Cù Tân Cương nói có.
Lâm Trân Trân hỏi: "Vậy cô ấy đã từng xin lỗi cậu chưa?"
Cù Tân Cương chớp mắt, chuyện này là chưa từng có.
Không nghe được câu trả lời của Cù Tân Cương, nhưng Lâm Trân Trân minh bạch, đây ý chính là không có, khả năng nguyên do Cù Tân Cương khúc mắc, là do Phó Bá Đông tư thái quá kiêu ngạo.
Khi đến trước cửa biệt thự, Cù Tân Cương bước chân dừng lại, cô đặc biệt đi ra, không cho bảo vệ đưa Lâm Trân Trân vào, là bởi vì cô hiểu rõ Phó Bá Đông không thích người khác đặt chân vào nơi ở của mình.
Nhưng Lâm Trân Trân lại đặc biệt đến đây vì cô, không mời người đi vào, giống như thật không tốt.
Lâm Trân Trân ngẩng đầu lên nói: "Chính là nơi này sao, thật sự rất đẹp."
Diện tích rất rộng, hào phóng lại khí phái, hoa cỏ trong sân đều được chăm sóc cẩn thận.
Cù Tân Cương gật đầu, do dự đưa Lâm Trân Trân vào.
Lâm Trân Trân cũng có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Phó Bá Đông có ở nhà không?"
"Có ở."
Vừa nói xong, cửa mở ra, Lưu a di đang lấy rác vứt đi, nhìn thấy Cù Tân Cương gật đầu nói: "Cương Cương không mời bạn vào nhà sao?"
Lâm Trân Trân lúc đầu lo lắng rằng Phó Bá Đông sẽ không đối xử tốt với Cù Tân Cương, nhưng bây giờ có vẻ như sự lo lắng của cô là không cần thiết.Cù Tân Cương không trả lời ngay mà nghiêng người, nhanh chóng liếc nhìn về phía cửa.
Lâm Trân Trân kéo tay áo Cù Tân Cương, "Bằng không cậu cùng tớ đi dạo bên ngoài một chút đi."
Cù Tân Cương gật đầu, bước đi cùng Lâm Trân Trân.
Lưu a di xách theo túi rác đứng ở cửa, mắt vẫn cong cong mỉm cười.
Hai người đi dạo quanh cộng đồng một lúc.
Lâm Trân Trân thì thầm: "Mấy ngày hôm nay tớ vẫn đang ở huấn luyện, nội dung công việc không tính là phức tạp, học khá đơn giản, đãi ngộ cũng không tồi, này phải cảm ơn Phó Bá Đông, khả năng nếu không có cậu, cô ấy cũng sẽ không giúp tớ."
Cù Tân Cương sửng sốt.
Lâm Trân Trân nói thêm: "Mẹ tớ những năm qua đã hồi phục rất tốt, nhờ số tiền cậu cho tớ mượn lúc đó, Đáng tiếc, tớ chưa có khả năng trả lại được, cậu đã giúp đỡ tớ khi tớ thấy bất lực, cho nên hiện tại tớ cũng hy vọng cậu sẽ sống thật tốt."
Bên hồ gió thổi có chút mạnh, Cù Tân Cương đầu tóc bị gió thỏi đến thực sự loạn.
Cù Tân Cương vén tóc ra khỏi má cô. Cô chưa bao giờ làm điều gì tốt nên luôn khiến mọi người khó chịu. Lúc đó việc giải cứu chỉ là lòng tốt vô tình của cô, nhưng Lâm Trân Trân đã dốc tâm báo đáp.
"Cậu không cần......"
"Không cần phải trả lại."
"Cần a." Lâm Trân Trân ngồi trên ghế đá lạnh lẽo, ngẩng đầu nói: "Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, sau này nếu như tớ kết hôn, tớ nhất định sẽ mời cậu làm phụ dâu, tớ muốn con của tớ thật yêu thích cậu."
Cù Tân Cương nhìn cô ấy.
Lâm Trân Trân nhẹ nhàng thở dài, "Chỉ là đáng tiếc, chờ đợi rất lâu vẫn chưa gặp được người mình thích, còn không biết cảm giác động tâm là như thế nào."
Đối với vấn đề này, Cù Tân Cương cảm thấy mình không có quyền lên tiếng.
Lại đi dạo một vòng, Lâm Trân Trân nói: "Cậu trở về đi, bên ngoài thật lạnh."
Cô ấy thở dài một hơi, mỉm cười: "Còn không phải là bởi vì lần trước cậu muốn nhảy khỏi cầu, hành động đó dọa tớ sợ, bằng không tớ cũng sẽ không hấp tấp mà chạy đến đây."
"Thực xin lỗi." Cù Tân Cương xin lỗi.
Lâm Trân Trân xua tay: "Sau này có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại nói chuyện với tớ, nếu là tớ chính thức đi là, khả năng liền sẽ không có nhiều thời gian như vậy trả lời cậu."
Nói giống như một người bận rộn, Cù Tân Cương cũng bật cười.
Đi ngang qua biệt thự, Cù Tân Cương không muốn dừng lại, cô muốn tiễn Lâm Trân Trân ra cửa, không nghĩ đến Lưu a di cư nhiên vẫn đứng ở bên ngoài biệt thự.
Buổi tối, Lưu a di mang theo mỉm cười, giống như một cây thông ở trong gió lạnh.
Cù Tân Cương dừng một chút: "Lưu a di?"
Lưu a di cười nói: "Cương Cương bạn của cô là lái xe đến sao? Tiểu thư bảo tôi đưa bạn của cô trở về, con gái một mình đi trong đêm như thế này không an toàn."
Nói xong bà đưa bàn tay đang cầm chìa khóa xe lên.
Cuối cùng, Lâm Trân Trân lên xe của Phó Bá Đông, người lái xe là Lưu a di.
Cù Tân Cương bàng hoàng bước vào phòng, cô đột nhiên phát hiện, Phó Bá Đông trong người toát ra một khí chất tài năng đag ẩn náu, tất cả chúng đều khá phi thường.
Trên lầu, Phó Bá Đông chống tay lên lan can, nhìn xuống: "Đã trở về?"