Edit: LouLou
Beta: ZipZip
*****
Sau khi tốt nghiệp Hạ Anh đi làm ở công ty của gia đình, bắt đầu từ vị trí nhân viên bình thường, mỗi ngày đều tăng ca, mà Trần Điệp vào đoàn làm phim đương nhiên cũng không có thời gian ra ngoài.
Đến tối thứ sáu Hạ Anh mới có thời gian rảnh rỗi đến thăm đoàn phim.
Lúc Trần Điệp rời đi, Trần Thư Viện và Lâm Thuyên cũng định rời đi, sau khi cô nói với Lâm Thuyên những lời đó thì Lâm Thuyên không nói gì nữa.
Trần Điệp và Phương Nguyễn nói lời chào tạm biệt, đi bộ về khách sạn.
Hạ Anh đã tới, gửi tin nhắn cho cô.
Trần Điệp: [Về rồi đây, phòng 8802, chờ tớ một chút.]
Cô vừa mới gửi xong tin nhắn thì nghe tiếng Lục Xuyên gọi phía sau: "Trần Điệp." Anh bước nhanh đến bên cạnh cô, trong tay vẫn cầm thiết bị của mình.
"Sao thế?" Trần Điệp hỏi.
Lục Xuyên: "Anh không biết hôm nay Trần Thư Viện tới."
Trần Điệp ngẩn người, không kịp phản ứng lại ý tứ của anh.
"Cô ấy chỉ hỏi anh một số câu hỏi về quay phim và anh đã nói với cô ấy một lần nữa rằng anh sẽ không thích cô ấy, anh không muốn em hiểu lầm anh."
"À." Trần Điệp chớp chớp mắt, "Em không hiểu lầm."
Cô thực sự không nghĩ tới chuyện của Lục Xuyên và Trần Thư Viện, trong đầu đều là hành động khó hiểu lại buồn cười của Lâm Thuyên.
Dừng một chút, Trần Điệp nói: "Anh cũng đừng nhắc đến cô ta với em nữa, em không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô ta."
Lục Xuyên cho rằng chỉ là ân oán giữa hai cô gái, không nghĩ gì nhiều, gật đầu đồng ý.
Lục Xuyên kiên trì đưa Trần Điệp đến cửa phòng, Hạ Anh đã đợi ở ngoài cửa, thấy bọn họ cùng nhau tới thì vẫy vẫy tay với Lục Xuyên: "Chào đàn anh."
"Em tới tìm Trần Điệp à?" Lục Xuyên cười cười, "Vậy hai người nói chuyện đi, tôi về trước."
Trần Điệp quét thẻ phòng đi vào, Hạ Anh theo sát vào theo, cửa vừa đóng liền nói: "Cậu thật không đơn giản nha Hồ Điệp, mau thành thật khai báo, cậu và đại đạo diễn của chúng ta phát triển đến bước nào rồi?"
Trần Điệp trợn trắng mắt: "Cậu thấy chúng tớ giống loại quan hệ đó?"
"Giống." Hạ Anh thành thật gật đầu.
Trần Điệp không tiếp tục nói chuyện này nữa, chú ý tới trong tay Hạ Anh còn cầm theo gì đó: "Cậu mang gì đến vậy?"
"Rượu." Hạ Anh nháy mắt với cô, "Chị em ta đã nhiều ngày không gặp rồi."
"Mai tớ còn phải quay phim."
"Đừng giả vờ tửu lượng thấp, uống một chút chắc chắn không vấn đề gì."
Được rồi.
Tửu lượng của Trần Điệp đúng thật là không tệ, hơn nữa tỉnh rượu cũng rất nhanh, cho tới bây giờ chưa từng vì ngày hôm trước uống rượu mà chậm trễ việc của ngày hôm sau.
Trần Điệp rửa hai chiếc ly rồi mang ra, mở chai rượu rót vào.
Rượu màu hổ phách sủi bọt trắng kèm theo tiếng xèo xèo.
Trần Điệp dọn dẹp đồ đạc lộn xộn trên bàn trà, ngồi cùng Hạ Anh, phía dưới là tấm thảm mềm mại.
Hạ Anh liền giơ tay sờ mặt thảm, gần đây cô đang làm công tác nghiên cứu khách sạn, không khỏi nói: "Phòng này của cậu bao nhiêu tiền một đêm?"
"Không biết, đoàn làm phim thống nhất đặt, chắc là sẽ không cao lắm, nhân viên công tác cũng đều ở mấy loại phòng này, phòng khác giống như Tề Thừa và Vương Vân Hi là do tự bản thân họ bỏ tiền chi trả."
"Thảm này của cậu sờ thật thoải mái, tớ còn tưởng là loại thảm quý mua theo từng centimet vuông cơ chứ."
"Thảm này à..." Trần Điệp cũng đưa tay sờ sờ, "Có khả năng đúng là vậy."
"Khách sạn này quá hào phóng."
"Không." Tràn Điệp bỗng nhiên không biết nên nói thế nào, "Bạn trai cũ của tớ là một trong những cổ đông của khách sạn này, thời gian trước sau khi tớ trở về phát hiện đồ vật trong phòng đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ có tấm thảm này, đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm cũng đều được đổi sang thương hiệu lớn, ngay cả khăn tắm vốn chỉ gấp gọn gàng hiện giờ đều được xếp thành hình một đóa hoa tươi."
Hạ Anh: "Bạn trai cũ và Lục Xuyên, cậu chọn ai?"
"Tớ không thể không chọn sao?" Trần Điệp trợn mắt.
"..."
Người đẹp thực sự có thể thích làm gì thì làm.
***
Hai người vừa nói chuyện vừa uống, tửu lượng của Hạ Anh không bằng Trần Điệp, cuối cùng cũng chỉ còn mình Trần Điệp uống.
Cho đến khi cô ấy đứng dậy chuẩn bị rời đi mới phát hiện Trần Điệp đã uống hết rượu cô ấy mang đến, Hạ Anh hoảng sợ: "Cậu không sao chứ?"
Trần Điệp lười biếng ngước mắt lên, lơ đãng phát ra tiếng: "Ừ?"
"..." Hạ Anh giơ ngón tay trước mắt cô, "Đây là số mấy?"
"Hai" Trần Điệp bất đắc dĩ nói, "Tớ không uống say."
"Trong túi của tớ còn chai rượu nặng hơn, cậu cũng lấy ra uống nốt để giải sầu? Cẩn thận lát lại nôn đấy."
Trần Điệp khoát tay: "Tớ không sao."
Hạ Anh nhìn kỹ Trần Điệp một lát, dù cô đúng là uống nhiều mà nhìn không ra chút nào, ngay cả mặt cũng không đỏ, nói chuyện cũng không ngắc ngứ.
Cô ấy không ở lại lâu thêm nữa, đứng dậy đi ra ngoài: "Cậu đừng tiễn tớ, tớ đã gọi xe đến rồi."
Trần Điệp lấy áo khoác đi cùng Hạ Anh ra ngoài: "Tớ đưa cậu đến thang máy."
Hạ Anh đi vào thang máy còn không quên cẩn thận hỏi cô một câu: "Cậu không gặp chuyện gì chứ?"
"Không, tớ có thể có chuyện gì?" Biểu tình của Trần Điệp mờ mịt.
Lúc này Hạ Anh mới yên tâm, nói lời chào tạm biệt với Trần Điệp, nhấn nút bấm cho thang máy đi xuống tầng 1, chỉ là cửa thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy một người đàn ông rất quen mắt.
Trông anh ta vô cùng khác biệt so với những người khác, thuộc kiểu người có vẻ ngoài mà người ta đã nhìn một lần thì sẽ khó quên.
Người đàn ông không nhìn cô, đợi cô bước ra khỏi thang máy liền đi vào.
Hạ Anh ngồi vào taxi mới nhớ ra gửi tin nhắn cho Trần Điệp.
Hạ Anh: [Chị em!!!]
Hạ Anh: [Còn nhớ anh chàng đẹp trai mà chúng ta từng thấy ở quán bar không? Thế mà anh ấy cũng ở đây đấy!!!]
Hạ Anh: [Thật sự quá ngầu, quá ngầu. Ôi trời ơi! Tất cả tiểu thịt tươi đều phải dạt hết sang một bên.]
Hạ Anh: [Hai người rất có duyên nha! Trước nay cậu chưa từng gặp anh ấy à?]
Hạ Anh gửi một chuỗi tin nhắn này, Trần Điệp cũng không xem.
Bởi vì lúc này vị soái ca trong miệng Hạ Anh đã xuất hiện trước cửa phòng Trần Điệp.
Trần Điệp ngoài miệng nói không uống say nhưng lòng cũng tự biết mình uống hơi nhiều, lúc này đầu cũng choáng váng, tâm tình đều nhẹ nhàng lâng lâng có chút không khống chế được.
Lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, Trần Điệp còn cho rằng đó là Hạ Anh.
Ngoài miệng lẩm bẩm "Có phải cậu lại để quên đồ chỗ tớ", kết quả vừa mở cửa liền nhìn thấy Văn Lương đứng bên ngoài.
Vẫn là hai cái bóng chồng lên nhau.
"..." Trần Điệp mở miệng, chưa kịp nói gì, bỗng nhiên nấc một cái.
Văn Lương nhíu mày: "Uống rượu với ai?"
"Hạ Anh."
"Ai?"
Trước kia Trần Điệp đã từng nhắc với anh vài lần, chỉ là những người này trong mắt Văn Lương không đáng nhắc tới.
"Bạn đại học."
Hành lang khách sạn lại vang lên âm thanh thang máy mở cửa, Văn Lương đỡ vai cô đẩy vào phòng, lập tức đóng cửa lại.
Bình rượu sake kia khá nặng, một thời gian sau men rượu mới phát huy tác dụng, Trần Điệp chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng.
Ấn đường của Văn Lương nhíu chặt, rót một ly nước ấm từ trong bình, lúc quay đầu, Trần Điệp lại ngồi trên tấm thảm kia.
Trên người cô còn khoác một chiếc áo khoác rộng thùng thình, ôm đầu gối cuộn mình ở góc sofa, cô uống nhiều sẽ không đỏ mặt, khóe mắt và tai ửng đỏ, nhìn qua có vẻ mềm mại hiếm thấy.
Không hiểu sao trong đầu Văn Lương hiện lên hình ảnh sáu năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Điệp ở ga xe lửa, cô dường như cũng như vậy.
"Tấm thảm này là chỗ để em ngồi sao?"
Sắc mặt Văn Lương không tốt, khom lưng nắm cổ tay cô kéo người dậy, đặt cô ngồi lên sofa.
Ngay sau đó liền đặt ly nước ấm sát vào bên miệng Trần Điệp, chỉ nói một chữ: "Uống."
Rượu khiến cô phản ứng chậm chạp, Văn Lương khó có được kiên nhẫn như vậy, ly nước cứ đặt sát miệng vài giây sau Trần Điệp mới hé miệng nhấp một ngụm, ngước mắt lên nói: "Nhạt."
"Không thì sao?" Văn Lương cười lạnh một tiếng, "Còn muốn uống rượu?"
Trần Điệp còn chưa nói gì, Văn Lương hơi nâng ly nước trong tay lên, nước như sắp chảy ra ngoài, Trần Điệp đành phải ngoan ngoãn uống thêm nửa ly nữa.
Văn Lương đặt ly nước lên bàn trà, nhìn cô hỏi: "Em xảy ra chuyện gì?"
"..."
"Nói chuyện." Giọng nói của anh lộ ra vẻ phiền não, "Mẹ nó, tôi chỉ vừa đi mấy ngày mà em đã để cho người khác khi dễ mình, Trần Điệp, em làm bằng giấy à?"
"Không ai bắt nạt tôi cả."
Văn Lương giơ tay lên, ngón cái và ngón trỏ giữ cằm cô: "Vẻ mặt ủy khuất này của em bày ra cho ai xem đây?"
"Tại sao anh nói chuyện luôn khó nghe như vậy?" Trần Điệp cau mày, nghiêng đầu không nhìn anh nữa.
Văn Lương phiền não, cũng dứt khoát ngồi xuống đất, Trần Điệp ngồi trên sofa đối diện anh, anh nhấc mắt cá chân Trần Điệp kéo tới: "Rốt cuộc là ai?"
"Đã bảo là không có ai mà, không phải tôi chỉ uống chút rượu thôi à, bây giờ anh dựa vào cái gì mà đòi quản tôi?" Trần Điệp cũng bị anh hỏi đến phiền, dùng sức kéo chân về, "Anh buông ra!"
Văn Lương sao có thể nghe lời cô, sức lực của Trần Điệp cũng không bằng anh.
Anh dùng sức nắm mắt cá chân của cô, cả người Trần Điệp trượt về phía trước một đoạn trên sofa.
Tư thế này hơi quỷ dị, hơn nữa không được đẹp mắt cho lắm, nhưng lúc này Trần Điệp thật sự đã uống quá nhiều, cũng lười nhúc nhích, cứ thế mềm nhũn nằm ườn trên sofa.
Mắt cá chân bị Văn Lương nắm chặt trong lòng bàn tay cũng không giãy dụa nữa, cô biết chỉ cần Văn Lương không muốn thì cô giãy thế nào cũng vô dụng.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trong phòng.
Trần Điệp cứ duy trì tư thế không quá ưu nhã này mà nghiêng đầu đánh giá Văn Lương trong chốc lát, sau đó ngồi dậy, lưng thẳng tắp.
Cô cúi đầu nhìn Văn Lương, vươn ngón trỏ ra, vuốt ve vết sẹo trên lông mày anh.
Cô uống nhiều nên lực tay cũng không khống chế nặng nhẹ, móng tay khảm vào da thịt nhưng Văn Lương ngay cả lông mày cũng không nhíu, cứ vậy mặc cho cô ấn.
Trần Điệp nghiêng người dựa vào, nói: "Văn Lương, anh thật khốn nạn."
Văn Lương: "..."
"Đây là lần đầu tiên." Trần Điệp khua tay múa chân chỉ vị trí của hai người, "Tôi có thể nhìn anh từ trên cao xuống."
"Cái tính tình của anh..." Trần Điệp khẽ thở dài một tiếng, ngón trỏ đẩy lông mày anh về phía sau, một lần nữa dựa vào sofa, thế nhưng còn cảm khái nói: "Sau này sẽ không tìm được bạn gái đâu."
Nghe còn có một chút đáng tiếc.
Văn Lương khẽ xùy một tiếng: "Vậy thì còn em chịu theo tôi."
Không biết Trần Điệp không nghe thấy hay là choáng váng không còn khí lực nên không phản bác câu nói kia của anh, cả người chậm rãi nằm nghiêng trên sofa, mặt cọ cọ lên khăn tắm.
"Dựa vào cái gì chứ." Một lúc lâu sau, cô lẩm bẩm.
"Hả?"
"Dựa vào cái gì bọn họ đều không cần tôi, dựa vào cái gì mà quyết định ban đầu do bọn họ làm, đến cuối cùng người gánh chịu hậu quả lại là tôi." Cô vùi mặt vào ghế sofa, mái tóc đen bóng trượt xuống vai.
"Ai?"
"Lâm Thuyên, Trần Khoa, tất cả đám người bọn họ."
Văn Lương vén mái tóc đen che mặt cô ra sau tai.
Hai chân Trần Điệp co quắp, mặt hướng xuống dưới, Văn Lương nhẹ nhàng áp tay lên, thấp giọng hỏi: "Khóc?"
"Không." Cô trả lời rất dứt khoát.
Văn Lương sẽ không dỗ dành người khác, cho dù là lúc này thì giọng nói cũng không có gì khác biệt: "Quay mặt lại đây, tôi xem nào."
"Không."
"Trần Điệp." Giọng nói của anh trầm xuống thêm chút nữa.
"Không phải anh nói tôi xấu xí à?"
Văn Lương không biết có nên khen cô hay không, người uống say logic đều không thể rõ ràng.
"Em ngoại trừ giận dỗi với tôi thì còn có thể làm gì?" Văn Lương không khách khí nói với cô, nắm lấy cằm cô xoay mặt lại.
Trên mặt Trần Điệp sạch sẽ không dấu vết, đúng là không hề khóc.
Lúc này Văn Lương mới yên tâm, làn da của cô rất mỏng, mặt hơi gầy khung xương lại nhỏ, sờ cũng không phải không có thịt, hiện tại hai má hơi nóng lên, ánh mắt Văn Lương hơi trầm xuống, ngón tay không khỏi sờ sờ má cô.
Trần Điệp lập tức nghiêng đầu né tránh: "Đừng đụng vào tôi."
Văn Lương hiếm khi không tức giận, thấp giọng hỏi: "Hôm nay Lâm Thuyên tới đây?"
"Ừ."
"Nói gì với em?"
"Bà ta nói muốn cho tôi tiền."
Văn Lương không ngờ lại đi theo hướng này: "Gì cơ?"
"Tại sao mọi người luôn cảm thấy có thể giải quyết tất cả mọi thứ bằng tiền?" Trần Điệp cúi đầu nhẹ giọng nói, "Bọn họ cho cha mẹ nuôi tôi tiền để đem tôi về, anh cũng vậy, cảm thấy cho tôi tiền chính là đối xử tốt với tôi, tôi phải ngoan ngoãn nghe lời anh."
Văn Lương nhíu mày: "Tôi không có."
"Anh có." Trần Điệp nghiêng đầu liếc nhìn anh, "Văn Lương, anh thử tự hỏi mình một chút xem, có phải anh cảm thấy tôi là vật nuôi nhỏ phải phụ thuộc vào anh hay không, kỳ thật trước kia Trần Thư Viện nói cũng không sai, tôi đối với anh mà nói vốn là vẫy tay thì tới, xua tay thì đi."
"Tôi mẹ nó đều vì em mà chạy đến chỗ chó má này, rốt cuộc ai mới là người gọi tới liền tới?"
Rượu khiến tầm mắt của Trần Điệp lâng lâng mơ hồ, uống rượu thêm dũng khí quả là không sai.
Trần Điệp ngồi dậy, bỗng nhiên cúi người tới gần. Khuôn mặt của cô gần trong gang tấc, làn da trắng nõn, đôi mắt hơi híp lại, nhìn khá mệt mỏi, nếp nhăn trên mí mắt cũng hiện ra rõ ràng.
Văn Lương lẳng lặng nhìn cô.
Sau đó nghe thấy cô lạnh mặt chất vấn: "Anh còn không chịu thừa nhận mình khốn nạn sao?"
"Thừa nhận." Văn Lương thở dài, theo ý cô mà nói, không nên tranh cãi với một con ma men.
Trần Điệp hừ một tiếng, thân thể mềm oặt như không xương chậm rãi trượt từ trên sofa xuống, sau đó lại dựa vào người anh, lúc này càng gần hơn.
Tầm mắt Văn Lương dừng trên đôi môi đỏ thẫm của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi đều khô khốc.
Trần Điệp tiếp tục chậm rãi dựa vào anh, cuối cùng dán mặt lên vai anh, mái tóc dài cọ qua cổ Văn Lương.
Cô mềm nhũn ở trong lòng anh, đang muốn nâng tay ôm người vào ngực thì trên vai bỗng truyền đến cảm giác đau nhói.
Văn Lương theo bản năng muốn kéo tóc người ra sau, nhưng lại nhịn xuống, Trần Điệp không hề có lương tâm, còn nghiến một chỗ mài tới mài lui.
Văn Lương kéo áo ra, nhìn thấy trên vai có một dấu răng thật sâu.
Thấy mặt anh đen lại, Trần Điệp lui về phía sau, giả bộ hung dữ: "Anh cũng từng cắn tôi!"
Văn Lương liếc mắt đã nhìn thấu cô: "Em sợ gì?"
"Ai sợ chứ?" Cô phản bác.
Văn Lương lười tranh cãi với cô, cầm điện thoại trên bàn xem giờ, đã gần 12h đêm rồi, Văn Lương đứng lên ôm ngang người cô.
Hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, Trần Điệp hoảng sợ, hét lên: "Anh làm gì thế!"
Văn Lương ném người lên giường, Trần Điệp ở trên giường quẫy hai cái, tóc tai bù xù, đầu càng thêm choáng váng, Văn Lương đắp chăn cho cô, đóng cửa sổ mới đi đến bên cạnh giường.
"Ngủ đi." Văn Lương đứng ở bên giường nói, "Em xem quầng thâm mắt của mình kìa, nhìn như gấu trúc."
Trần Điệp hừ một tiếng: "Dù sao anh cũng cảm thấy tôi xấu xí."
"Nếu không ngủ sẽ xấu xí hơn." Anh không biết các cô gái rất quan tâm đến việc người khác đánh giá vẻ ngoài của mình.
Trần Điệp trợn mắt: "Vậy anh ở đây làm gì?"
"Nếu em ngủ, tôi sẽ đi."
Trần Điệp thật sự nhắm mắt lại.
Cô ngủ rất nhanh, Văn Lương ở cạnh giường nhìn cô trong chốc lát, nghe tiếng hít thở đều đặn của cô, có một khắc cảm thấy trái tim mình tĩnh lặng trước nay chưa từng có.
Một lát sau, Văn Lương cầm điện thoại di động đi vào phòng tắm, gọi điện thoại cho Chu Kỳ Thông: "Hôm nay Lâm Thuyên tới tìm Trần Điệp?"
Từ sau khi chia tay, mỗi ngày đều có người báo cáo với Chu Kỳ Thông về những việc xảy ra với Trần Điệp trong ngày, sau đó Chu Kỳ Thông sẽ lựa việc mà báo cáo lại cho Văn Lương.
Hôm nay cũng có người nhắc tới Lâm Thuyên và Trần Thư Viện với anh ta, nhưng Chu Kỳ Thông không biết thân phận của Trần Điệp, tự động bỏ qua tin tức này.
"Vâng, đi cùng bạn đại học của Trần tiểu thư là Trần Thư Viện nhưng Trần tiểu thư không xảy ra xung đột gì với Trần Thư Viện, hai người cũng không nói chuyện gì với nhau."
Văn Lương giơ tay ấn mi tâm: "Sau này Lâm Thuyên hoặc Trần Thư Viện lại đến đoàn làm phim thì báo với tôi ngay."
"Vâng."
Cúp điện thoại xong Văn Lương đi ra ngoài.
Trần Điệp xoay người nằm hướng mặt ra bên ngoài, lớp trang điểm trên mặt cũng không tẩy, son môi quệt một vệt trên gối.
Văn Lương vừa tức giận vừa quay lại phòng tắm lấy khăn mặt thấm nước nóng.
Đây thật sự là lần đầu tiên anh chăm sóc người khác.
Trở lại bên giường đem khăn mặt phủ lên mặt cô, lau mặt cho cô đầy bạo lực, lau sạch cả son môi.
Khăn mặt cũng bị son môi nhuộm bẩn, anh tùy ý ném xuống đất, cứ vậy ngồi ở bên giường nhìn Trần Điệp.
Màn đêm yên tĩnh.
Đèn trong phòng cũng đã tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ mờ mờ.
Nửa khuôn mặt của Trần Điệp rúc trong chăn, không còn gai nhọn ngày thường, nhìn mềm nhũn.
Văn Lương thấp giọng cười, lẩm bẩm nhẹ giọng nói: "Bây giờ đẹp hơn nhiều."
"Linh Linh." Anh thì thầm.
*
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC UPDATE TẠI W🅰️TT🅿️🅰️D VÀ W🅾️RD🅿️RESS [BIDOTEAM]. CÁC CẬU HÃY ĐỌC TẠI TRANG CHÍNH CHỦ ĐỂ ỦNG HỘ TEAM EDIT NHÉ. LOVE U GUYS.