Vận mệnh túm chặt lấy cổ họng ta, khiến ta không thở nổi.
Không có nhiều người được mời đến dự đám cưới này, tất cả đều là bạn bè và đồng nghiệp có quan hệ tốt với Bạch Nghị và Lam Tiêu Nhã.
Ngoài cách bố trí địa điểm, điều đặc biệt của đám cưới là không có mời người dẫn chương trình, vì vậy so với đám cưới, đây giống như một bữa tiệc hóa trang hơn, ánh đèn bên trong được cố tình làm mờ, thậm chí thỉnh thoảng còn có những con dơi bay từ trần nhà xuống, nhạc nền không phải là những bài hát ngọt ngào, nhưng là những bài hát u ám, có quá nhiều khác biệt so với đám cưới truyền thống, tóm lại, tất cả đều được lên kế hoạch theo sở thích của Lam Tiêu Nhã.
Lúc Triệu Cường ngồi xuống thì nhìn thấy vài con dơi bay qua bàn, tiếng vẫy cánh vang lên bên tai, thân thể Triệu Cường run rẩy, anh cảm thấy cả người không khỏe lắm, nói với vợ: “Cảm giác như đi nhầm đến phim trường, đây mà là hôn lễ sao, rõ ràng là nhà ma mà.”
Nghe vậy, Lục Dĩnh chỉ mỉm cười, quay đầu lại và tiếp tục trò chuyện với Hồng Mi.
Thạch Nguyên ngồi đối diện lập tức hỏi: “Vậy phòng pháp y thì sao?”
“Được rồi, cũng tốt hơn một chút, ít nhất ở đây còn có nhiều người sống!”
Triệu Cường nhấn mạnh chữ “người sống”.
“Không nhất thiết là vậy.”
Một giọng nói lạnh lùng, máy móc phát ra từ phía bên phải của Triệu Cường, khiến bầu không khí và âm nhạc càng u ám hơn, Triệu Cường quay đầu nhìn, anh ta thấy một đôi mắt đen láy, khuôn mặt trắng trẻo, dưới sự tương phản của một cốc nước màu đỏ không biết là gì, trông có phần ma quái.
“Em gái Mộc Cửu, đừng có dọa anh.”
Nói xong thì đưa ánh mắt nhìn đội trưởng Tần Uyên xin giúp đỡ, hy vọng anh ta có thể trông coi vợ mình, kết quả phát hiện Tần Uyên đang nói chuyện với Trần Mặc, hoàn toàn không để ý đến anh.
Hơi đau lòng…
Đúng lúc này, Mộc Cửu lại mở miệng, vẫn giữ nguyên giọng điệu, “Anh Cường, anh có biết ban đầu đây là nơi nào không?”
Lý trí nói cho Triệu Cường biết, anh không thể nói là không biết, bởi vì đáp án chắc chắn không phải tốt đẹp gì, cho nên gật đầu chắc chắn: “Anh biết!”
Mộc Cửu liếc nhìn phía sau anh ta, sau đó lẳng lặng cúi đầu uống nước, Triệu Cường vui mừng khôn xiết, cuối cùng anh cũng khiến Mộc Cửu không nói được lời nào, suýt chút nữa anh đã giơ ngón tay cái lên với bản thân mình!
“À, Triệu Cường, hóa ra cậu biết đây vốn là nhà tang lễ sao.”
Không biết từ lúc nào, Lam Tiêu Nhã sau lưng Triệu Cường, sau khi nghe xong cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi đã đến bổ thêm một nhát dao.
“…”
Triệu Cường im lặng lau nước mắt, hai người bắt nạt tôi!
Họ tán gẫu một lúc đám cưới đã bắt đầu, nghi thức khá đơn giản, đám cưới diễn ra rất suôn sẻ, sau khi chơi một vài trò chơi mạo hiểm, đã đến lúc cắt bánh cưới.
Khi ánh đèn sáng lên, Bạch Nghị và Lam Tiêu Nhã đã thay quần áo đẩy một chiếc xe đẩy ra, trên đó đặt một chiếc bánh trắng cao bằng Mộc Cửu, trên đỉnh bánh được đặt một cái đầu lâu, một đóa hoa hồng đỏ nở rộ trên đầu lâu, tinh tế và quyến rũ.
“Mộc Cửu, đến đây cắt bánh với bọn chị đi!”
Nghe thấy tiếng gọi của Lam Tiêu Nhã, Mộc Cửu nuốt cơm trong miệng, đặt đôi đũa chuẩn bị gắp thịt kho tàu xuống, đứng dậy đi tới, Lam Tiêu Nhã mỉm cười đưa dao cắt bánh cho cô, Lam Tiêu Nhã và Bạch Nghị cũng cầm cán dao, ba người cùng nhau cắt dao lên bánh.
Vì họ quay mặt về phía khách mời, cho nên mặt bánh đã cắt hướng về phía khách mời, vì vậy sau khi cắt bánh, mọi người nhìn chăm chú vào chất lỏng màu đỏ chảy ra từ chiếc bánh, nổi bật trên chiếc bánh trắng.
Tuy nhiên, điều ngạc nhiên vẫn chưa kết thúc, khi chất lỏng màu đỏ chảy ra, có thể mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó ở giữa chiếc bánh qua khe hở!
Lam Tiêu Nhã và Bạch Nghị liếc mắt nhìn nhau, để xem bên trong có cái gì, Lam Tiêu Nhã lại nhặt con dao cắt bánh lên, khi một miếng bánh rơi xuống, một chất lỏng màu đỏ cũng xuất hiện trước mặt mọi người, rõ ràng là một bàn tay người đẫm máu!
Ở đây không phải là PC thì là pháp ý và bác sĩ, nhìn thấy tình huống này, phản ứng đầu tiên không phải là hét lên, PC chỉ muốn phong tỏa hiện trường, pháp y thì muốn đi nhìn thi thể, mọi người phải lập tức hành động, họ phát hiện Mục Cửu nhúng ngón tay vào chất lỏng màu đỏ đó ngửi, sau đó cho vào miệng nếm thử.
“Không phải là máu thật, là máu giả.”
Mộc Cửu thè lưỡi, dường như có mùi vị rất tệ, sau đó cô đưa tay ra sờ bàn tay lần nữa, sau đó nói vô cảm: “Đây cũng không phải là bàn tay thật.”
“Này, nè hai người, đùa giỡn hơi quá rồi đó, mọi người đều tưởng có án mạng đó.”
“Đúng rồi, tôi còn nghĩ sao dự đám cưới lại phát hiện thi thể chứ.”
“Ừ, tôi suýt chút nữa tôi cũng lên cơn đau tim đó!”
Bạn bè đều cảm thấy hơi bất mãn, sao lại tạo ra bầu không khí như vậy, khiến mọi người nghĩ có phát sinh án mạng thì hơi quá đáng rồi, may là ở đây có PC, nếu không thì phải báo cảnh sát rồi, đến lúc PC đến đây thì phát hiện là báo án giả, vậy là đang lãng phí cảnh lực.
Bầu không khí đám cưới vốn đang tốt đẹp đã bị phá hủy theo cách này, Lam Tiêu Nhã và Bạch Nghị đột nhiên trở thành đối tượng bị dạy dỗ, cảnh tượng này có chút xấu hổ.
Nhưng Mộc Cửu thấy Lam Tiêu Nhã cũng có vẻ kinh ngạc, vẫn cứ nhìn cái bánh bất động, cô cảm thấy có gì đó không đúng, “Chị Tiêu Nhã, chị không biết sao?”
Lam Tiêu Nhã tỉnh táo lại, oan ức nhìn Mộc Cửu: “Chị không biết, chị cũng hoảng sợ. Bạch Nghị, là anh làm sao?”
Bạch Nghị cũng không biết chuyện gì, vẫn còn đang đắm chìm trong kinh hãi, nghe thấy giọng nói của Lam Tiêu Nhã, anh quay đầu nhìn lại cô, lắc đầu: “Không, sao anh lại đùa như vậy chứ?”
Sau khi chắc chắn rằng chồng mình không làm, Lam Tiêu Nhã nhanh chóng quay lại, giải thích với bạn bè: “Mọi người, thật sự là không phải do hai chúng tôi làm vậy, sao chúng tôi lại đùa giỡn theo cách này chứ.”
Những người khác hỗn loạn “A? Theo như lời cô nói, vậy ai làm đây?”
Xảy ra chuyện như vậy, họ còn tưởng rằng Lam Tiêu Nhã và Bạch Nghị cố tình dựng nên chuyện này, nhưng bây giờ ngoại trừ họ, thì không còn manh mối nào nữa.
Vài người khác của SCIT đã đi lên sân khấu, đứng bên cạnh họ, Tần Uyên nhìn vào bên trong từ khe hở của chiếc bánh, “Kiểm tra cái bánh trước xem trong đó có thứ gì khác không.”
Sau đó hắn đứng thẳng người hỏi Lam Tiêu Nhã: “Tiêu Nhã, cô đặt bánh ở đâu?”
Lam Tiêu Nhã chống tay lên hông, tức giận nhìn chiếc bánh, “Nhân viên ở đây chịu trách nhiệm đặt hàng, đó là một cửa hàng bánh gần đây, nó vừa được giao đến đây trước khi đám cưới bắt đầu, mọi người đều biết tôi thích nhất là ăn bánh ngọt, sao tôi lại làm hỏng cái bánh này chứ.”
Lam Tiêu Nhã rất sành ăn, đây là bánh mà cô và Mộc Cửu thích ăn nhất, kết quả còn chưa ăn được nữa!
Hồng Mi đưa tay vỗ vai cô, “Không sao, bọn chị sẽ mua cho em một cái bánh khác.”
Triệu Cường, Thạch Nguyên Phỉ và Đường Dật đang nghiên cứu bàn tay giả.
Thạch Nguyên Phỉ: “Bàn tay này được làm giống như bàn tay thật, rất dễ nhầm lẫn giả thành thật.”
Đường Dật gật đầu: “Đúng vậy, nếu không nhìn kỹ, thật sự không nhìn ra.”
Triệu Cường lấy tay sờ, thở dài: “Wow, còn đàn hồi nữa này, thợ này thật sự khéo tay.”
Trong lúc bọn họ đang bàn bạc, Mộc Cửu cứ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, lấy ra một cái túi trong suốt dính đầy máu, lúc này, cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra với chiếc bánh, cô nói: “Chiếc bánh này rất hoàn chỉnh, bàn tay giả này không phải được nhét vào sau khi làm xong bánh mà là từ đầu đã được đặt sẵn bên trong sau đó trang trí kem lên. Máu giả cũng vậy, chúng được nhét vào chiếc túi này. Khi bị dao cắt vào, máu sẽ chảy ra.”
Đây rõ ràng không phải là thiết kế đặc biệt cho đám cưới, bàn tay và huyết tương giả, chiếc bánh đã hỏng, không ăn được nữa.
Triệu Cường nghe vậy thì thốt lên: “Vậy đây là một trò đùa dai sao?!”
Đội SCIT nhìn nhau, há to miệng.
Tần Uyên trầm giọng nói: “Gọi nhân viên đến đây, chúng ta phải đi điều tra.”
—
“Anh Tưởng Kim Ký, xin hãy nắm lấy tay cô dâu, từ giờ phút này trở đi, bất kể nghèo khó hay giàu sang, sức khỏe hay bệnh tật, anh sẽ quan tâm, che chở cô ấy, quý trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, hiểu cho cô ấy, tôn trọng và chăm sóc cô ấy, nhường nhịn cô ấy, đồng hành cùng cô ấy, suốt quãng đời còn lại, cho đến mãi mãi, anh đồng ý không?”
Tưởng Kim Ký nhìn cô dâu của mình, mỉm cười, sau đó lớn tiếng nói: “Tôi đồng ý!”
“Được rồi, cô dâu, cô Dư Minh Na, xin hãy nhìn vào mắt chú rể, kể từ giờ phút này, bất kể nghèo khó hay giàu sang, sức khỏe hay bệnh tật, cô sẽ quan tâm, che chở anh ấy, trân trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, hiểu cho anh ấy, tôn trọng anh ấy, chăm sóc anh ấy, nhường nhịn anh ấy, đồng hành cùng anh ấy, suốt quãng đời còn lại, cho đến mãi mãi, cô đồng ý không?”
Đôi mắt Vu Minh Na dường như ẩn chứa nước mắt, cô nhìn khuôn mặt của người mình yêu, kiên định, hạnh phúc nói: “Tôi…”
Nhưng hai từ đó đã mắc kẹt trong cổ họng, cô không thể nói được nữa.
“A a a!”
“A a a a a a a!”