Khi cơ thể tôi chịu đựng dày vò, ngược lại, chết đi chính là một sự giải thoát.
Hai sảnh tiệc cưới lập tức bị phong tỏa, mọi người trong SCIT đều hành động dưới sự sắp xếp của Tần Uyên, Trần Mặc và Đường Dật đang không thoải mái đi kiểm tra bánh, Hồng Mi chịu trách nhiệm hỏi nhân viên có liên quan, Thạch Nguyên Phỉ chịu trách nhiệm kiểm tra camera, còn Tần Uyên, Mộc Cửu, Lam Tiêu Nhã và Triệu Cường ở trong phòng tiệc cưới này cùng hai xác chết và một đám bọ.
Triệu Cường đứng bên cạnh xác cô dâu, không dám đến gần thi thể người đàn ông đầy sâu bọ, nghĩ đến đây, anh biết nhất định Lam Tiêu Nhã sẽ không buông tha anh như vậy, cho nên Lam Tiêu Nhã dùng kìm ngồi xổm trên đất, vẫy tay với Triệu Cường hô to: “Triệu Cường, nhanh đến đây giúp tôi.”
Triệu Cường nghe vậy thì sợ hãi, đột nhiên thẳng lưng: “Chị ơ! Em qua đó cũng không làm được gì, chị gọi Mộc Cửu đến giúp chị đi, em ấy không sợ đó!”
“Không được, em ấy không sợ, nhưng em ấy đã giẫm chết năm sáu co bọ rồi.”
Lam Tiêu Nhã vừa nói vừa nhìn về phía Mộc Cửu.
Mộc Cửu được nhắc đến tên thì ngẩng đầu lên một cách ngây thơ, khuôn mặt vô cảm, ngay khi giày rơi xuống đất, đã giẫm thêm vài cái để giết mấy con nữa.
Lam Tiêu Nhã: “…”
Rồi quay đầu lại hô to: “Triệu Cường!”
Cuối cùng, Triệu Cường đáng thương vẫn đi qua, anh ngồi xổm bên cạnh Lam Tiêu Nhã cầm túi zip cho cô, sau đó nhìn Lam Tiêu Nhã đặt đủ loại sâu bọ không biết tên gì bỏ vào trong.
Triệu Cường mở một mắt nhắm một mắt, nheo mắt nhìn túi zip trong tay, kêu gào: “A a a, là giòi.”
Lam Tiêu Nhã khinh thường nhìn anh ta, “Đây là con sâu duy nhất mà cậu biết sao.”
Triệu Cường vẻ mặt chán ghét, chỉ vào con “tiểu cường” đang bay qua, “Đương nhiên không phải, em còn biết đó là con gián, tại sao trên thi thể này lại có nhiều sâu bọ như vậy, chẳng lẽ anh ta rất hấp dẫn sâu bọ sao?”
Lam Tiêu Nhã lắc đầu, liếc nhìn đám sâu bọ trước mặt, sau đó chỉ vào một con côn trùng vô tình bò đến chân Triệu Cường, “Một số côn trùng không nên xuất hiện ở đây, chẳng hạn như…”
Lời vừa nói ra, Triệu Cường đã bị côn trùng dọa cho nhảy dựng lên.
Tát.
Lam Tiêu Nhã: “…”
Thủ phạm chột dạ chỉ vào phía trước, “Chị, đừng kích động, vẫn còn đó.”
Tát.
Mộc Cửu lại giết thêm vài con nữa.
Lam Tiêu Nhã: “…”
Cô cảm thấy hơi mệt tim.
Tần Uyên phát hiện vợ mình đang chơi côn trùng, bất lực gọi cô: “Mộc Cửu, lại đây.”
“A.”
Để lại một đống xác côn trùng, Mộc Cửu ngoan ngoãn đi tới, đứng bên cạnh anh.
Tần Uyên búng một bình hoa trang trí, bên trong lộ ra một cái lỗ nhỏ, “Ở đây có một cơ chế, chắc là mũi tên được bắn từ đây ra, mục tiêu là người trên sân khấu, bên cạnh có thiết bị tính giờ, mũi tên được bắn vào thời gian và theo góc độ do hung thủ quy định, cho nên hung thủ phải biết được thời gian và quy trình của đám cưới.”
“Còn vị trí họ đứng nữa.”
Mộc Cửu nói thêm.
Tần Uyên gật đầu đồng ý, sau đó đi đến sân khấu nhìn sàn nhà, “Trên mặt đất có hai dấu X, hình như dấu hiệu để cô dâu và chú rể đứng.”
“Nhưng…”
Mộc Cửu đi tới trước một dấu X, “Hung thủ không thể khống chế được người đứng ở đây là cô dâu hay chú rể.”
Tần Uyên nhìn vũng máu cô dâu để lại trên mặt đất, “Vậy nếu họ đổi vị, thì người chết chính là chú rể.”
Lúc này, điện thoại di động của Tần Uyên reo lên, anh nhìn tên người gọi, nhấc máy, sau đó đi đến chỗ Lam Tiêu Nhã, “Thạch Đầu, tôi đang mở loa ngoài.”
Thạch Nguyên Phỉ ở đầu bên kia điện thoại hưng phấn nói: “Đội trưởng, mọi người, tôi đã tìm ra thân phận của người đàn ông đầy côn trùng kia rồi, mọi người nhất định không tin được hắn là ai đâu.”
Tần Uyên lập tức nói: “Có liên quan gì đến mấy người ở đây không?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, “Tôi chóng mặt rồi…Đội trưởng, anh đừng có thông minh vậy chứ?”
Triệu Cường nghe vậy liền nói lớn: “Cậu nói vậy nhất định có liên quan rồi! Chẳng lẽ là bạn trai cũ của cô dâu sao?”
“Không phải, nói tiếp đi.”
Lam Tiêu Nhã gấp một con sâu đen lên, hưng phấn nói: “A! Tôi biết rồi, là bạn trai cũ của chú rể?”
Thạch Nguyên Phỉ không nói nên lời, “Không drama như vậy…”
Mộc Cửu chớp mắt, “Phù rể sao?”
“Bingo, em gái Mộc Cửu được cộng một điểm!”
“Thì ra là phù rể…”
Triệu Cường thở dài, một đám cưới tốt đẹp, bây giờ cô dâu đã chết, phù rể cũng đã chết, chuyện vui biến thành chuyện buồn, còn là chuyện buồn của mấy nhà.
Thạch Nguyên Phỉ tiếp tục nói: “Đúng vậy, tên người chết là Tạ Thanh, là bạn thân của chú rể, vốn là phù rể của đám cưới này, tôi đã tìm thấy trên trang mạng xã hội của chú rể. “
Hung thủ giết chết anh ta tàn nhẫn như vậy, nhưng vẫn để anh ta đến tham dự đám cưới mà anh ta phải tham dự, theo cách như vậy.
“Sau đó, tôi kiểm tra các trang mạng xã hội và lịch sử liên lạc của Tạ Thanh, phát hiện ra ba ngày trước anh ta đã mất tích, không ai có thể liên hệ với anh ấy, hai ngày trước, người nhà của anh ấy đã đến báo cảnh sát, nhưng vẫn chưa tìm được anh ta.”
Triệu Cường sửng sốt khi nghe thấy hai chữ “ba ngày”, anh không nhịn được cúi đầu nhìn qua thi thể khủng khiếp kia, “Khoan đã, mới ba ngày thôi sao? Tôi còn nghĩ đã chết lâu lắm rồi.”
Lam Tiêu Nhã tán thành: “Thật sự là ba ngày, nhưng chỉ vì những con bọ này đã đẩy nhanh tốc độ phân hủy thi thể.”
“Nhưng hung thủ đã đặt thi thể ở đâu mà có thể thu hút nhiều sâu bọ như vậy, bây giờ cũng không phải là mùa hè.”
Lam Tiêu Nhã khẽ mỉm cười: “Trong đống côn trùng.”
“Hả?!”
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt Lam Tiêu Nhã nghiêm túc.
Tần Uyên cau mày nhìn cô: “Tiêu Nhã, ý của cô là không phải thi thể bị phân hủy nên dụ sâu bọ đến mà là hung thủ đã chết ở một nơi có đầy côn trùng sao?”
Lam Tiêu Nhã gật đầu nói: “Đúng vậy, vừa rồi tôi đã nói, nơi này có vài con côn trùng vốn không thể xuất hiện ở đây, hơn nữa, mọi người nhìn những mảnh thủy tinh này, chứng tỏ người chết đã bị bỏ vào hộp thủy tinh trên trần nhà, mà chắc chắn hộp đó chứa đủ các loại sâu, cho nên sau khi rơi xuống, có một số con côn trùng đã lập tức rời khỏi thi thể, bởi vì chúng không thích ứng được chỗ này.”
Triệu Cường đột nhiên cảm thấy trên người hơi ngứa ngáy, anh luôn cảm thấy tối nay nhất định sẽ gặp ác mộng.
Ánh mắt Tần Uyên rơi vào thi thể, “Côn trùng sẽ đẩy nhanh quá trình phân hủy xác chết, đây có thể là mục đích của hung thủ.”
“Tôi vẫn phải quay lại phòng pháp y để khám nghiệm tử thi chi tiết để tìm ra nguyên nhân tử vong, có quá nhiều côn trùng, hiện tại tôi không thể thấy bất kỳ chấn thương nào.”
Lúc này, Mộc Cửu đang im lặng nhìn chằm chằm côn trùng lên tiếng: “Có một vấn đề.”
Triệu Cường vẫn đang ngồi xổm nhìn cô: “Em gái Mộc Cửu, cái gì vậy?”
Đôi mắt đen láy của Mộc Cửu nhìn những con sâu quằn quại trên thi thể, giọng điệu không cao không thấp nói: “Anh ta bị đưa vào trước khi chết hay sau khi chết?”