Nhân viên bảo vệ của quảng trường thương mại chạy đến đầu tiên sau khi nhìn thấy camera, xuyên qua đám đông, họ nhìn thấy những con sâu màu đen rải rác trên mặt đất, chạy đến tận nơi để giết chúng, và ngay sau đó họ nhìn thấy người phụ nữ trước bức tượng ở khu vực trung tâm, trên khuôn mặt của người phụ nữ đầy sâu, phủ kín làn da, từ xa xa có thể thấy một mảnh đen tuyền, nhân viên bảo vệ lần đầu tiên nhìn thấy loại chuyện này, ngay cả người lão làng nhất cũng thấy ghê tởm.
Người phụ nữ cũng bị côn trùng bao vây, côn trùng còn bò ra ngoài, trên mặt đất, nhất thời không ai dám tiếp cận người phụ nữ điên rồ bị côn trùng phủ đầy này, dù sao cũng không xác định được côn trùng có độc hay không, nhân viên bảo vệ nghĩ rằng phải giải quyết những con côn trùng đen này trước, vì vậy họ sơ tán những người gần đó, mang theo bình xịt côn trùng đến, sau đó, một số lượng lớn côn trùng đã bị giết, nhưng vẫn còn nhiều côn trùng trên cơ thể người phụ nữ.
Người phụ nữ bất động nhìn bọn họ tiêu diệt côn trùng, đột nhiên ngồi xuống đất, xoay người nhặt con gấu bông bên cạnh lên, cằm tựa lên đầu gấu bông, khẽ lắc lắc người theo tiếng nhạc bên cạnh, cô mở miệng, như muốn nói, có lẽ là muốn hát, nhưng thứ cô phát ra chỉ là: “A...... A...... A......”
Cô không để ý đến, có lẽ muốn nói chuyện gì rất vui vẻ, cô nhếch môi nở nụ cười, không ai biết cô đang nhĩ gì, muốn nói gì, bởi vì giây tiếp theo, cô ôm con gấu bông, cơ thể nghiêng sang một bên, ngã xuống đất đầy sâu, cô cuộn tròn lại, cơ thể co giật nhẹ, chất nôn xen lẫn với sâu đen chảy ra từ miệng, đôi mắt trống rỗng và tê dại nhìn về phía trước, cho đến khi không còn nhúc nhích nữa.
Khi SCIT đến hiện trường, Trần Lị Lị đã chết, Triệu Cường nhìn những con côn trùng bò trên cơ thể cô, mặc dù gần đây ngày nào anh cũng nhìn côn trùng, nhưng anh vẫn sốc không nói nên lời.
Trên mặt đất còn có vài con sâu đen đang bò, vài con bò đến dưới chân Mộc Cửu, đôi mắt đen láy nhìn xuống chúng, lúc chuẩn bị chạm vào giày, cô giơ chân giẫm lên chúng.
Tần Uyên thấy mấy con sâu kia thì cau mày, quay đầu hỏi Lam Tiêu Nhã đang kiểm tra sâu, “Tiêu Nhã, con sâu này có độc không?”
Lam Tiêu Nhã lắc đầu, “Không có độc, là loại sâu rất bình thường, chỉ hơn nhiều thôi, nhìn tình trạng của cô ấy, chắc cô ấy chết vì trúng độc, nhưng không phải do những con sâu này gây ra.”
“Không, không đúng, tại sao cô ấy lại làm như vậy?!”
Triệu Cường nghĩ đến đoạn băng ghi hình mà mình xem trong cục, Trần Lị Lị lấy cái chai có sâu đổ thẳng vào miệng, anh nhìn thôi mà rợn cả người.
Mộc Cửu nhìn quảng trường vốn đã trống rỗng, lạnh giọng nói: “Đây là tác phẩm cuối cùng của người đàn ông đó. “
“Người đàn ông đó ép cô ấy làm như vậy sao?”
Triệu Cường thật sự không thể hiểu được người đàn ông đó điên cuồng đến mức nào mà có thể làm ra loại chuyện như vậy!
“Ép?”
Ánh mắt Mộc Cửu nhìn thi thể của người phụ nữ, khuôn mặt đầy côn trùng, mỉm cười: “Không, cô ấy rất sẵn lòng.”
—
Người phụ nữ này bị cha dượng bạo hành từ nhỏ, chưa từng có ai giúp đỡ khi cô bị đánh mắng, ngay cả mẹ ruột của cô cũng vì có con nhỏ nên chỉ coi cô như gánh nặng, nhìn cô bị đánh đập, chưa bao giờ ngăn cản. Vì vậy, từ khi còn là một đứa trẻ, cô chưa bao giờ nhận được một chút tình yêu thương và sự chăm sóc, nên cô ấy cứ chết lặng, đau khổ mà sống như vậy.
Cho đến khi cô hơn mười tuổi, khi cha dượng đang ngủ, cô giơ chiếc rìu sắc nhọn của cha dượng lên và chém vào ông, hết lần này đến lần khác, máu bắn tung tóe trên mặt, cô nhìn khuôn mặt bị chém của cha dượng, và sau ngần ấy năm, cô được cười rồi, mặc dù giọng cười gượng gạp và khó chịu.
Cô cầm rìu không rời đi, mà ở nhà cho chờ cho đến khi mẹ ruột trở về phát hiện, lần đầu tiên cô thấy bà ấy khóc đau lòng như vậy, cô vừa cười vừa đi ra ngoài, lần này tốt hơn nhiều so với lần trước.
Cô được gửi đến một bệnh viện tâm thần, nơi cô được điều trị, không ai đến gặp cô, cô ở lại vài năm, sau một thời gian dài cô quên tên của chính mình, quên tuổi, quên rằng tại sao cô lại ở đây, mỗi ngày, cô ngồi trên giường và nhìn ra cửa sổ, đi bộ trong hành lang và nhìn ra cửa sổ, ngồi trên một chiếc ghế trong vườn và ngơ ngác nhìn, lặp đi lặp lại một việc.
Cho đến một ngày, một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, anh ta không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh cô, suốt một giờ, cho đến khi một y tá đến tìm cô, người đàn ông mỉm cười và nói với cô: “Cảm ơn cô đã ngồi với tôi lâu như vậy, tôi có thể biết tên cô không.”
Cô lắc đầu, vì cô đã quên mất rồi.
Ngày hôm sau, người đàn ông lại đến và mang cho cô một con gấu bông, một con gấu bông rất lớn, anh ta đặt vào tay cô và nói với cô, “Tặng cho cô.”
Cô nhìn xuống con gấu bông trên tay, phát hiện trên đó có một tấm thiệp, cô mở ra thì thấy trên đó có năm chữ: Tặng cho Trần Lị Lị.
“Trần Lị Lị…”
Cô lẩm bẩm cái tên này.
Người đàn ông mỉm cười: “Tôi nghe được tên của cô từ y tá. “
Cô ngước lên nhìn anh, giọng điệu không chắc chắn, “Đó là tên của tôi…”
Người đàn ông gật đầu với cô: “Đúng vậy, đó là tên cô.”
“Trần Lị Lị, Trần Lị Lị…”
Hôm đó, cô ôm con gấu bông do người đàn ông tặng và đọc đi đọc lại tên cô.
Thỉnh thoảng người đàn ông sẽ đến gặp cô và mang đồ cho cô, anh ta thường gọi cô bằng tên, lúc đó anh ta luôn nở nụ cười trên môi, một nụ cười đẹp, cô muốn đáp lại anh ta một nụ cười, nhưng cô phát hiện ra lâu quá cô không cười nên đã quên mất cách cười.
Nửa năm trước, khi người đàn ông nói anh ta muốn đưa cô ra khỏi đây, cô không do dự một chút nào, cô muốn đi cùng anh ta, vì vậy đêm đó, cô rời bệnh viện tâm thần với con gấu bông duy nhất của mình.
Sau đó, cô phát hiện ra rằng người đàn ông luôn nở nụ cười trên môi, nói chuyện với cô, yêu cầu cô giết người, bỏ người vào đống sâu… Nhưng cô chưa bao giờ sợ anh ta, cô sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu cô làm, bởi vì anh là người đầu tiên mỉm cười với cô, là người đầu tiên mỉm cười gọi tên cô.
—
“Sẵn lòng……”
Triệu Cường lặp lại lời nói của Mộc Cửu, cảm thấy sống lưng ớn lạnh, đây là kiểu tình cảm gì vậy.
“Bây giờ Trần Lị Lị đã chết, làm sao chúng ta có thể truy tìm người đàn ông đó?”
Trần Mặc vừa nói xong thì điện thoại di động reo lên, khi những người có mặt nghe thấy thì phát hiện không phải của mình, Lam Tiêu Nhã đang ngồi xổm bên cạnh thi thể, lắng nghe một lúc, ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Hình như ở trong túi của cô ấy.”
Cô thò tay vào túi của người phụ nữ, quả nhiên, có một chiếc điện thoại di động trong đó, có người đang gọi.
Lam Tiêu Nhã đưa cho Tần Uyên, trên màn hình hiển thị một dãy số, anh nhìn Mộc Cửu, Mộc Cửu gật đầu, ra hiệu đã nhớ, Trần Mặc vội vàng gọi Thạch Nguyên Phỉ.
“Thạch Đầu, truy tìm số điện thoại: 134xxxxxxxxx”
Tần Uyên nhìn Trần Mặc gọi điện thoại, sau đó trả lời: “Alo.”
“Đội trưởng Tần.”
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói chính xác thân phận của Tần Uyên, “Phiền anh để Mộc Cửu bên cạnh anh nghe điện thoại.”
Như thể biết Tần Uyên không muốn, anh ta nói thêm: “Nếu không, tôi sẽ cúp điện thoại ngay lập tức.”
Tần Uyên không còn cách nào khác đành phải đưa điện thoại cho Mộc Cửu, “Mộc Cửu, hắn muốn em nghe điện thoại.”
Mộc Cửu nhận lấy điện thoại, đặt lên tai, “Alo.”
“Mộc Cửu.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo tiếng cười.
Giọng nói lạnh lùng của Mộc Cửu vang lên, “Anh là ai?”
Người đàn ông không trả lời, mà mỉm cười hỏi cô: “Có hài lòng món quà tôi chuẩn bị cho cô không?”
Mộc Cửu hạ mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng, “Ý anh nói là chiếc bánh sao?”
Người đàn ông mỉm cười: “Cô thật sự rất thông minh.”
“Tại sao lại tặng cho tôi?”
Người đàn ông khẽ thở dài, như bị cuốn vào ký ức, “Bởi vì lâu rồi chúng ta không gặp nhau, Mộc Cửu, kể từ khi cô rời đi.”
“Ngôn Phỉ Văn.”
Mộc Cửu đã xác định rằng anh ta là một trong những đứa trẻ được đào tạo bởi Ngôn Phỉ Văn (ba của Mộc Cửu) hồi đó.
“Chà, tiếc là ông ấy đã chết, ở thời điểm quý giá này, chúng ta không nên nói về những kẻ thất bại.”
Hắn dừng lại một chút, thay đổi giọng điệu: “Mộc Cửu, cô đánh giá tác phẩm của tôi thế nào?”
Tần Uyên thấp giọng hỏi Thạch Nguyên Phỉ ở bên cạnh: “Thạch Đầu, cậu tra được vị trí của hắn chưa?”
“Chưa được, đội trưởng, có quấy nhiễu.”
Tần Uyên nhìn xung quanh, “Chắc chắn hắn đang ở gần đây, Thạch Đầu, tìm tất cả những người đang nói chuyện điện thoại gần đây, sau đó so sánh với người đàn ông trong băng ghi hình.”
Thạch Nguyên Phỉ lập tức nói: “Dạ!”
Không nhận được câu trả lời từ Mộc Cửu, người đàn ông lại nói: “Mộc Cửu, nếu cô muốn trì hoãn thời gian để tìm tôi thì nên trả lời vấn đề của tôi, cô đánh giá thế nào về tác phẩm của tôi?”
Mộc Cửu không để ý, lạnh lùng, cứng rắn nói: “Trước tiên, cho tôi biết tên của anh.”
Người đàn ông hỏi: “Cái tên có quan trọng như vậy không?”
Mộc Cửu hỏi hắn: “Vậy đánh giá của tôi quan trọng như vậy sao?”
Tiếng cười của một người đàn ông phát ra từ đầu bên kia điện thoại, “A, ha ha…Quan trọng, bởi vì tôi muốn biết đánh giá của con gái Ngôn Phỉ Văn.”
“À.”
Mộc Cửu hạ mắt xuống, nhìn đám côn trùng vẫn đang bò trên mặt đất, “Thì ra là thế.”
Sau khi nghe, người đàn ông thích thú hỏi, “Ồ? Cô nghĩ ra chuyện gì rồi?”
Mộc Cửu dùng giọng điệu không cao không thấp nói: “Anh chừa từng được Ngôn Phỉ Văn coi trọng, cho dù anh nghĩ ông ta là kẻ thất bại nhưng anh vẫn quan tâm đến những gì ông ta nói với anh trước đây.”
Sau vài giây im lặng, giọng nói của người đàn ông lại vang lên ở đầu bên kia điện thoại, “Đừng cố gắng nhìn thấu tôi, Mộc Cửu, vô dụng thôi, tôi biết cách của cô, tìm ra điểm yếu tâm lý của đối phương, sau đó tấn công.”
Mộc Cửu không để ý đến lời nói của hắn, mà nói tiếp: “Trên mặt anh có một vết sẹo nên anh không thể lộ mặt thật ra bên ngoài được.”
“Ha ha…Cô thật sự rất thông minh, nhưng làm sao để tìm tôi đây? Tìm hiểu tất cả những người đang nói chuyện điện thoại gần đây sao? Như cô đã nói, khuôn mặt hiện giờ của tôi không phải là khuôn mặt thật.”
Người đàn ông dừng lại, “Đúng rồi, nói nhiều như vậy, cô vẫn chưa nói cho tôi biết đánh giá của cô về tác phẩm của tôi.”
“Rỗng tuếch.”
Mộc Cửu chỉ nói hai chữ này.
Người đàn ông hỏi cô: “Cô có ý gì?”
Cô không giải thích, nhưng nói, “Ý trên mặt chữ, khi tôi bắt được anh, tôi sẽ nói cho anh biết trong phòng thẩm vấn”
“Nhưng vấn đề là cô phải bắt được tôi trước.”
Mộc Cửu: “Tôi sẽ.”
“Đội trưởng, tôi đã tìm được vị trí của hắn! Hắn ở…”
Thạch Nguyên Phỉ vội vàng nói cho Tần Uyên biết địa điểm.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Tần Uyên gật đầu với Mộc Cửu, sau đó nói với Trần Mặc và Triệu Cường: “Đi thôi.”
Người đàn ông nói tiếp: “Nói không chừng lần sau gặp lại cô, tôi sẽ giả trang thành ông chồng Tần Uyên nhàm chán của cô.”
Mộc Cửu lạnh lùng nói: “Anh thấp hơn anh ấy nhiều.”
Người đàn ông cười: “Hình như cô thú vị hơn trước kia nhiều, Mộc Cửu, tôi nóng lòng muốn gặp lại cô.”
Tần Uyên và những người khác đi đến vị trí mà Thạch Nguyên Phỉ nói, trên một con đường hẻo lánh, một người đàn ông ngồi trên mặt đất, dựa vào tường.
“Nhưng để lần sau đi.”
Giọng nói cười khúc khích của người đàn ông phát ra từ điện thoại.
“Mộc Cửu, hẹn…”
Trước khi người đàn ông nói xong, Mộc Cửu đã cúp điện thoại.
Tần Uyên bước lên phía trước, ngồi xổm xuống đưa tay sờ cổ hắn, vẻ mặt nghiêm trọng quay đầu lại: “Hắn chết rồi.”
Triệu Cường nhìn người chết trước mặt, ngạc nhiên nói: “Người đàn ông đó hoàn toàn không có ở đây sao?!”
Trần Mặc thở dài nói: “Chúng ta bị lừa. “
“Kỳ Tuyển.”
Mộc Cửu chậm rãi nói một cái tên.
Tần Uyên và ba người bọn họ nhìn Mộc Cửu đang nói.
Đôi mắt đen láy của Mộc Cửu nhìn bọn họ, giọng nói mơ hồ, “Hắn tên là Kỳ Tuyển.”