Người Điều Khiển Tâm Lý II

Chương 3:




Ngươi là cứu tin của ta sao? Hay là bị ta kéo vào địa ngục.
Căn hầm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trong góc, người phụ nữ cúi đầu, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào sàn bê tông với đôi mắt mở to, trong mắt không có tiêu điểm hay ánh sáng, đó là sự tra tấn về thể xác và tâm lý, khiến cô hoàn toàn suy sụp.
Cô đã ở đây cả ngày. Cô chỉ đi mua sắm. Trên đường đi, cô ấy gặp một cô bé dễ thương đang ở một mình và muốn chơi oẳn tù tì với cô. Nhưng sau đó, cô cảm thấy bị đánh gục từ phía sau. Khi cô tỉnh lại, đã bị đưa đến đây, trong căn hầm tối tăm nồng nặc mùi thuốc khử trùng này, bị trói vào một chiếc ghế, hoàn toàn không thể động đậy.
Còn có một người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, si mê nhìn cô, cô sợ hãi muốn hét lên, lại phát hiện miệng mình bị dán băng dính, người đàn ông vuốt ve mặt cô, nói những lời cô nghe không hiểu, có lúc chỉ mỉm cười với cô, như một kẻ điên.
Cô không biết kẻ điên này bắt cóc mình vì mục đích gì, là vì tiền chuộc hay là muốn hại cô, đã lâu không được ăn uống, cô cảm thấy mình cứ như vậy sắp chết rồi, cô sẽ cứ như vậy kết thúc sinh mệnh của mình trong tầng hầm tối tăm và bẩn thỉu này, nhưng cô chợt nghĩ đến gia đình mình, họ chắc hẳn đang tìm kiếm mình, ba mẹ cô, con cô, chồng cô,…
Nghĩ tới đây, hai mắt cô chết lặng, nước mắt tuôn rơi, cô đau khổ khóc lóc, không, cô muốn sống để gặp mặt họ.
Tiếng bước chân lộp cộp truyền đến, trong lòng cô chùng xuống, sau đó nhìn thấy người đàn ông tay cầm đĩa đi vào, cô ngẩng đầu nhìn, có thể thấy sự áy náy trên khuôn mặt bẩn thỉu của người đàn ông.
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh quên cho em ăn.”
Người đàn ông vội vàng chạy vào, sau đó quỳ xuống nhìn mặt cô, “Sao em lại khóc? Có đói không? Chết tiệt, đều là tại anh, anh quên mất.”
Giọng nói của anh ta tràn đầy sự tự trách, thậm chí còn khiến người phụ nữ nhất thời có ảo giác, có lẽ anh không muốn làm tổn thương cô, cũng sẽ không làm tổn thương cô, nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, hơn nữa cô lập tức phủ nhận, không, người đàn ông này là tên bắt cóc, hắn là một người đáng sợ.
Sau đó, người đàn ông đưa đĩa thức ăn cho người phụ nữ xem như thể đưa một báu vật: “Xem này, món anh nấu cho em là món em thích nhất, mau ăn đi.”
“A, băng dính, em không ăn được, bây giờ anh sẽ mở băng ra cho em nhưng em không thể kêu lên nha.”
Khi người phụ nữ khẽ gật đầu, người đàn ông nhẹ nhàng kéo miếng băng dính trên miệng cô ra.
Khi lớp băng dính bị xé toạc hoàn toàn, người phụ nữ lập tức dùng hết sức lực hét lên: “A! Cứu với! Ai cứu với…”
Ánh mắt dịu dàng của người đàn ông trong phút chốc trở nên lạnh lùng, hắn buông đĩa thức ăn xuống, xông lên dùng hai tay bịt miệng người phụ nữ: “Anh đã nói rồi, em không được kêu lên, tại sao em không nghe lời! Tại sao em không nghe lời anh?”
Người phụ nữ giãy giụa nhưng chỉ có thể rên rỉ và mạnh mẽ cắn vào tay hắn.
“A!”
Người đàn ông gầm lên, tay trái tát vào mặt cô, đầu người phụ nữ nghiêng sang một bên, “A!”
Tiếp theo là một cái tát khác.
“A! A!”
Hắn hét lên, đánh người phụ nữ như điên cho đến khi cô không thể chịu đựng được nữa và bất tỉnh, lại mất đi ý thức lần nữa.
Lúc này, người đàn ông lúc này mới dừng lại, vỗ vào mặt cô, phát hiện cô không có phản ứng, nhảy dựng lên, hắn gãi mặt, đứng đó lắc đầu lẩm bẩm: “Em không nên kêu, không nên, em không kêu không phải đã không sao rồi.”
“Là lỗi của em, là em không đúng…”

Sau khi SCIT điều tra hiện trường đã quay trở lại cục, Trần Mặc muốn tìm camera giám sát trong công viên, nhưng đây là dạng công viên mở và không lớn nên không lắp đặt camera giám sát, xung quanh đó hầu như không có camera giám sát. Ngay cả cửa hàng tiện lợi 24 giờ duy nhất mở cửa cũng cho biết họ không thấy bất kỳ đối tượng khả nghi nào.
Triệu Cường dựa vào cạnh bàn, một tay sờ cằm, “Giết người nhất định phải có xe, nếu không nửa đêm nhất định sẽ có người phát hiện có người ôm thi thể.”
Thạch Nguyên Phỉ vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, “Tôi vẫn đang kiểm tra camera giám sát ở ven đường gần đó, tạm thời không thấy bất kỳ phương tiện khả nghi hay người nào ôm thi thể.”
Lúc này, Hồng Mi bước vào, trên tay cô cầm một tài liệu.
Tần Uyên ngẩng đầu hỏi: “Tìm ra thân phận người chết rồi sao?”
Hồng Mi đi đến chỗ họ và đưa thông tin cho Tần Uyên, “Đã tra được, người chết tên là Đổng Xuân Yến, 32 tuổi, đã kết hôn, không có con, sống với chồng, làm nhân viên tài vụ của công ty, ngày 13, người chết tan tầm theo thường lệ nhưng không về nhà, buổi tối người chồng về nhà cho biết không liên lạc được với người chết, ngày hôm sau đã báo cảnh sát.”
Trần Mặc vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cho nên người chết bị hung thủ giam giữ ba ngày.”
Hồng Mi thở dài, có chút đau long, rồi thu hồi sự bi thương này: “Đúng vậy, tôi có quen biết với chồng, bạn bè và đồng nghiệp của người chết. Cuộc sống gần đây của cô ấy vẫn bình thường, chưa từng nghe nói bị người khác theo dõi. 3 ngày qua cũng không nhận được cuộc gọi lạ hay cuộc gọi tống tiền nào.”
“Bởi vì mục đích của hung thủ không phải là tiền, mà là bản thân người chết đã thỏa mãn ảo tưởng của hắn.”
Tần Uyên nói xong, anh theo bản năng tìm kiếm Mộc Cửu, lại phát hiện cô đang cầm hóa đơn dính máu, trên đó còn có vết máu. đã xét nghiệm được là máu của người chết. Anh định hỏi cô đã tìm thấy gì, nhưng giọng nói của Lam Tiêu Nhã từ cửa vọng vào.
“Mọi người, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi.”
Lam Tiêu Nhã sải bước đi vào, cầm báo cáo khám nghiệm tử thi trong tay.
“Thời gian tử vong và nguyên nhân tử vong giống như phán đoán trước đó, nhưng tôi phát hiện trên đầu cô ấy có vết sẹo do bị vật nặng đè vào. Đó là vết thương cách đây vài ngày, chắc cô ấy đã bị hung thủ tấn công từ phía sau rồi bị trói đi. Có một chút kỳ lạ là những vết thương trên người đã chết đã được bôi thuốc.”
Tần Uyên cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó phân tích: “Khi người chết chống cự, hung thủ sẽ mất kiểm soát mà đánh đập cô ấy, nhưng sau đó hắn sẽ cảm thấy áy náy vì ảo tưởng rằng người chết là người mình thích.”
Triệu Cường lắc đầu, “Hắn nhất định là bị tâm thần rồi!”
Lúc thì đánh người, lúc thì thoa thuốc, đúng là biến thái!
Lam Tiêu Nhã tiếp tục: “Hơn nữa, trong bụng cô ấy có thức ăn, có nghĩa là hung thủ vẫn cho cô ấy ăn. Tôi cũng tìm thấy dư lượng thuốc ngủ trong thức ăn của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy đã bị tấn công tình dục trong vài ngày qua, cơ thể cô ấy đầy dấu vân tay và DNA của hung thủ, nhưng không có mẫu trùng khớp nào trong cơ sở dữ liệu.”
Đường Dật nghe điều này thì cảm thấy hơi kỳ lạ, “Tại sao hung thủ lại sử dụng thuốc ngủ? Tay và chân cô bị trói, cô ấy đã hoàn toàn bị hung thủ khống chế.”
Tần Uyên đã có phán đoán: “Khi xâm phạm cô ấy, hắn đã cởi dây trói trên người cô ấy, nhưng vì muốn chắc chắn rằng cô ấy sẽ không kháng cự nên đã cho cô ấy uống thuốc ngủ.”
Có thể thấy ở phương diện này hắn là người rất cẩn thận, hắn sợ nạn nhân chạy đi.
Trần Mặc: “Hung thủ có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ.”
“Mà hắn cũng sẽ không dừng lại. Sau khi người chết không thể thỏa mãn hắn nữa, hắn sẽ giết chết cô ấy, nhưng hắn vẫn sẽ tìm kiếm mục tiêu mới.”
Tần Uyên trầm giọng nói, “Chúng ta nhất định phải tìm được hắn.”
Kết hợp với báo cáo khám nghiệm tử thi, mặc dù hành vi của hung thủ ngày càng rõ ràng nhưng lại không thể xác định được hung thủ là ai, văn phòng lâm vào yên lặng ngắn ngủi, Triệu Cường chợt nhận ra hình như nãy giờ Mộc Cửu không nói gì, anh đi đến chỗ cô nhìn, cô đang ngồi trên ghế không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào hóa đơn với đôi mắt đen láy, anh nghi ngờ hỏi: “Em gái Mộc Cửu, sao em cứ nhìn tờ hóa đơn đó hoài vậy? Có gì đặc biệt sao?”
Mộc Cửu không trả lời, chỉ đeo găng tay vào, lấy hóa đơn từ trong túi ra, đặt tờ giấy phẳng lì trước mắt, đổi góc nhìn vài lần, sau đó nheo mắt lại, đặt tờ giấy lên vào túi, cô đưa tay lấy một cây bút chì từ trong ống đựng bút, bắt đầu nhẹ nhàng vẽ đi vẽ lại những đường nét trên hóa đơn.
Cứ như vậy, cô dùng bút chì lấp đầy gần như toàn bộ mặt sau của tờ hóa đơn, mọi người đều bị hành động của cô thu hút.
Khi Mộc Cửu đặt bút xuống, Lam Tiêu Nhã cúi xuống nhìn hóa đơn: “Hả? Trên đó có chữ sao?”
Mộc Cửu gật đầu, giọng điệu không chút lên xuống nói: “Hóa đơn này được đặt ở dưới tờ giấy, cho nên trên tờ hóa đơn có in dấu vết viết.”
“Woa.”
Triệu Cường hâm mộ nhìn Mộc Cửu, không biết sao cô lại nghĩ ra chuyện này.
Thạch Nguyên Phỉ nghe xong lời này cũng đi tới, “Thật là lợi hại, chẳng lẽ là hung thủ viết?”
“4×6+8=32, 5×4÷2=10…”
Triệu Cường vốn tưởng rằng có chữ viết, lại phát hiện đều là số, liền nhếch môi, “Đây là toán sao?”
“Đây là một bài toán dành cho lớp nhỏ của trường tiểu học.”
Hồng Mi, người có con, đương nhiên biết chuyện này.
Nhìn nét chữ non nớt, mặt Mộc Cửu không chút thay đổi nói, chỉ hai chữ: “Con nít.”

Người phụ nữ nặng nề lắc lắc cái đầu, lần nữa tỉnh lại, đầu rất choáng váng, trên mặt đau rát, trong người khó chịu khiến cô nhớ tới cảnh trước khi hôn mê, người đàn ông bị cô chọc giận.
Cô cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng được nữa, không ăn không uống nước, gần như mất hết sức lực, cô bắt đầu hối hận, vừa rồi không nên hét lên như vậy, cô quá ngu ngốc, cô bị nhốt lại rồi, cô có kêu lớn thế nào thì người khác cũng không nghe được, nếu vừa rồi cô không kêu lên, cô có thể ăn để bổ sung năng lượng, nhưng bây giờ…
Người phụ nữ không kìm lòng được nhắm mắt lại, không lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng bước chân, nhưng hình như không phải là tiếng bước chân của người đàn ông.
Cô cố gắng mở mắt ra, nhưng phát hiện ra đó là một cô bé bước vào.
Khi cô bé đến gần, người phụ nữ nhận ra và yếu ớt nói: “A, là con…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.