Người Điều Khiển Tâm Lý II

Chương 6:




Liệu một ngày nào đó, người ở bên cạnh bạn sẽ là người khiến bạn sợ hãi không?
Sau khi Tiền Vân tiễn những học sinh của trưởng Tiểu Học Số 2 về, cô trở về văn phòng của mình, sắp xếp đồ đạc rồi chào tạm biệt với các giáo viên trong cùng văn phòng và bước ra khỏi văn phòng để về nhà, nhưng ngay khi cô bước ra khỏi văn phòng, cô nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Cô giáo Tiền. “
Khi nghe được tiếng nói đó, Tiền Vân quay đầu lại, phát hiện ra đó là một nữ sinh trong lớp của mình, đang đứng bên ngoài văn phòng.
Tiền Vân đặt túi xuống, cúi xuống, dịu dàng hỏi cô bé: “La Giai, có chuyện gì vậy? Sao con không về nhà?”
La Giai cúi đầu rụt rè nói: “Cô giáo, con không dám về nhà.”
Tiền Vân thấy cô bé như muốn khóc, nhẹ nhàng vỗ vai bé: “Có chuyện gì vậy? Con nói cho cô biết đi.”
La Giai ngước lên nhìn cô: “Cô giáo, hôm nay con không đạt điểm cao môn tiếng văn và môn toán, ba con, ba con nhất định sẽ đánh con.”
“Không đâu, con đạt điểm cao như vậy, lần này còn nằm trong top năm của lớp nữa mà.”
La Giai luôn là học sinh gương mẫu trong lớp, cô bé còn là lớp trưởng, điểm số tốt, tính tình tốt, cho nên Tiền Vân vẫn luôn thích cô bé.
La Giai tuyệt vọng lắc đầu, lo lắng nói: “Cô giáo, cô không biết đâu, nếu con không được hạng nhất, ba sẽ đánh con.”
Tiền Vân nhớ lại tình hình trong nhà của La Giai, cô bé sống trong gia đình đơn thân, trong nhà chỉ còn ba, trước đây, khi họp phụ huynh, cô cũng từng tiếp xúc với anh ta, dường như tính tình không tốt lắm, hơn nữa còn rời đi rất sớm, trước đây cô nghĩ đứa bé ngoan như vậy, nhất định ba mẹ sẽ không tồi, nhưng sau này cô lại nghĩ có thể là do ba của bé khiêm khắc, còn có công việc bận rộn.
Tiền Vân an ủi cô bé: “Vậy con cứ nói với ba là lần sau con nhất định sẽ cố gắng hơn, đạt được hạng nhất cho ba xem.”
“Không được đâu cô, không được, ba nhất định sẽ đánh con, cô xem đi.”
La Giai khóc nức nở, kéo hai ống tay áo đồng phục lên cho Tiền Vân xem.
Nhìn vết thương trên cánh tay của bé, nhiều vết thương đã để lại sẹo trên làn da sạch sẽ ban đầu của cô bé, trông hơi đáng sợ, Tiền Vân che miệng, “Trời ơi, La Giai, đây là do ba con đánh sao?”
“Dạ, cô Tiền, đều do ba đánh.”
La Giai lau nước mắt nói: “Ba vừa uống rượu vừa đánh con, tức giận cũng sẽ đánh con, lần này, nhất định ba sẽ đánh con.”
Cuối cùng, cô bé bật khóc vì sợ hãi.
“Đừng khóc, đừng khóc. Tiền Vân vội vàng vỗ lưng bé, thầm nghĩ, sao lại có người ba ngược đãi con của mình như vậy, cô thấy cô bé thì rất đau lòng, ” La Giai, đừng sợ, có cô đây rồi, cô sẽ không để ba con đánh con nữa, vậy đi, để cô gọi cho ba con nha, được không?”
La Giai nghe vậy thì lắc đầu thật mạnh, “Cô giáo Tiền, không được, không được đâu, ông ấy sẽ không nghe điện thoại của cô, cũng sẽ không nghe cô nói.”
Tiền Vân suy nghĩ, có lẽ chỉ có cách này, “Vậy cô sẽ về với con, được không?”
La Giai ngẩng đầu nhìn cô, xúc động nói: “Thật không? Có làm phiền cô không?”
Tiền Vân khẽ cười với bé, vuốt ve đầu bé: “Không sao, nếu đã biết chuyện này thì cô phải gặp ba con nói chuyện chứ.”
La Giai nhìn nụ cười của cô, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cô giáo Tiền.” “
Nhà của La Giai cách trường học không xa, sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút, Tiền Vân và La Giai đi bộ về nhà, trên đường đi, Tiền Vân thấy La Giai gầy gò nên mua chút đồ ăn vặt cho bé ăn.
La Giai nhìn đồ ăn vặt mà Tiền Vân đưa cho rồi lại khóc.
Tiền Vân hơi lo lắng, dừng lại rồi cúi xuống nhìn bé, “Sao con lại khóc?”
La Giai cẩn thận cầm đồ ăn vặt trong tay, cúi đầu thì thầm: “Sau khi mẹ con rời đi, không ai mua đồ ăn vặt cho con nữa.”
Tiền Vân lau nước mắt, nhìn vẻ mặt của bé, cô chỉ có thể thở dài, cô càng đau lòng hơn cho đứa bé này, cô lại mỉm cười với La Giai, “Sau này cô sẽ mua cho con, được không?”
“Dạ được. “
Chẳng mấy chốc hai người đã đến nhà La Giai, nhà bé ở trong một khu dân cư cũ, nhà có một tầng lầu.
Khi đến cửa, La Giai lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, cô bé bước vào, lấy một đôi dép lê đặt trước mặt Tiền Vân, “Cô ơi, cô mang đôi này đi, rất sạch đó.”
“Được.”
Tiền Vân thay dép rồi đi theo La Giai vào nhà, cô nhìn hoàn cảnh ngôi nhà thì thấy khá bẩn, không khí không được trong lành mà còn kèm theo một mùi khó ngửi, xem ra căn nhà này không thường được quét dọn.
La Giai liếc nhìn vào bên trong, quay sang Tiền Vân nói: “Ba con vẫn chưa về nhà, cô ngồi đây trước nha, con sẽ rót nước cho cô.”
Tiền Vân không để ý, “Không sao, cô sẽ chờ ba con về.”
Cô đã nói với chồng là mình sẽ về nhà trễ chút.
Một lúc sau, La Giai từ trong phòng bếp mang một ly nước đưa cho Tiền Vân, “Cô giáo Tiền, mời cô uống nước.”
“Cảm ơn con, con cũng ngồi xuống đi.”
La Giai gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiền Vân.
Trong khi chờ đợi ba của La Giai, Tiền Vân và La Giai trò chuyện về cuộc sống và việc học của bé.
Sau khi tán gẫu một lúc, La Giai đứng dậy nói với Tiền Vân: “Cô ơi, để con đi lấy trái cây cho cô.”
Tiền Vân lắc đầu, “Không cần đâu.”
Nhưng La Giai vẫn khăng khăng vào bếp, Tiền Vân nhìn bóng lưng La Giai, cảm thấy thật đáng tiếc cho một cô bé ngoan ngoãn như vậy, cô quyết định giúp đỡ bé thật tốt.
Một lúc sau, phía sau cô có tiếng bước chân, cô nghĩ là La Giai đang đến, nhưng khi cô nhìn lại, cô thấy một người đàn ông da ngăm đen đứng sau lưng cô, tay đang cầm một chai thủy tinh.
Cô sợ hãi hét lên, còn chưa kịp phản ứng thì nhìn thấy chai thủy tinh đập về phía mình, cô từ từ ngã về phía sau, một lúc trước khi bất tỉnh, cô nghe thấy La Giai hét lên.

Tiền Vân bị đau nên tỉnh dậy, cô mở mắt ra, cảm thấy tay mình rất đau, trước mặt cô là người đàn ông vừa rồi, tay hắn đang cầm một cái thắt lưng, đang đánh vào người cô.
Tiền Vân hét lên, phát hiện miệng mình bị bịt kín, toàn thân bị trói vào ghế, cơ thể không thể nhúc nhích, sao lại như vậy?
“Uhm uhm uhm.”
Cô cố gắng giãy giụa, người đàn ông nhìn thấy cô mở mắt ra, thì ngừng lại, đột nhiên cúi xuống nhìn cô.
Tiền Vân sợ tới mức nhanh chóng quay đầu lại, nhưng mặt cô lại bị kéo lại, “Bây giờ em biết quay về rồi sao? Vì sao trước đây lại bỏ rơi anh!”
Tiền Vân hoàn toàn không thể hiểu được lời nói của người đàn ông này, vì vậy cứ lắc đầu.
Người đàn ông không quan tâm đến Tiền Vân, hét lên: “Em có biết mấy năm nay anh đau khổ thế nào không? Anh yêu em như vậy, vì sao? Vì sao em lại bỏ đi?”
“Nhưng bây giờ thì không sao rồi, em về rồi, sau này, chúng ta sẽ ở bên nhau, đúng không?”
Tiền Vân vẫn lắc đầu, nhưng cô không ngờ người đàn ông lại bị hành động của cô kích thích, hắn lấy thắt lưng điên cuồng đánh cô: “Vì sao? Em còn muốn bỏ trốn sao? Anh không cho phép, tuyệt đối không cho phép, anh hỏi lại em lần nữa, sau này chúng ta ở bên nhau, được không?”
Tiền Vân đau đớn toát mồ hôi lạnh, muốn ngất xỉu nên cô không dám lắc đầu nữa, cô yếu ớt gật đầu.
“Ngoan, anh biết, em vẫn là của anh.”
Người đàn ông sau mê ôm khuôn mặt của cô, sau đó phát hiện cô bị anh ta làm bị thương nên lo lắng nói: “A, xin lỗi em, làm em bị thương rồi, em chờ anh, anh sẽ đi lấy thuốc cho em, em chờ anh nha.”
Nói xong, hắn vội vàng rời đi.
Thân thể Tiền Vân đau đớn, trong lòng cũng rất sợ hãi, cô mơ hồ đoán được thân phận của người đàn ông này, chắc là ba của La Giai, người hắn gọi chắc là mẹ của La Giai, vậy hắn đang xem cô như người vợ đã bỏ đi của hắn sao.
Cô ép mình mở mắt ra, nhìn nơi mình đang ở, đó là tầng hầm, hẳn là dưới nhà La Giai, cho dù bây giờ cô có kêu thế nào thì chắc chắn cũng chỉ có thể gọi hắn đến.
Đột nhiên cô lại nghĩ đến La Giai, không biết bây giờ cô bé sao rồi? Còn nữa, bản thân cô, sẽ bị đối xử thế nào đây?
Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên xuất hiện một giọng nói trẻ con ở cửa, “Cô giáo Tiền.” “
Khi cô nhìn, hóa ra đó là La Giai.
La Giai chạy đến bên cạnh cô, vừa khóc vừa mở băng keo trên miệng, “Cô ơi, con xin lỗi, xin lỗi cô, em không biết ba con sẽ làm vậy.”
“La Giai, nhanh, đi báo cảnh sát đi.”
“Cô giáo Tiền, bây giờ con không thể đi ra ngoài, báo cảnh sát sẽ bị ba con phát hiện.”
La Giai lo lắng nói: “Phải làm sao bây giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ba nhất định sẽ giết cô, híc híc.”
Tiền Vân yếu ớt nói: “Đừng khóc, La Giai, giúp cô cởi dây thừng đi.”
“Được, được.”
La Giai vội vàng mang kéo cắt dây thừng trên người Tiền Vân rồi kéo dây thừng xuống.
La Giai nhìn vết thương trên người Tiền Vân, lo lắng hỏi: “Cô sao rồi? Cô đi được không?”
Tiền Vân cố gắng cử động tay, lại thấy toàn thân đau đơn, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Mà đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, khiến thần kinh của hai người bên trong lập tức căng thẳng.
“Là ba con đến.”
Toàn thân La Giai run rẩy, sau đó bé liếc nhìn chiếc kéo trong tay, như thể đã hạ quyết tâm, nói với Tiền Vân: “Cô ơi, con sẽ bảo vệ cô.”
Nói xong, bé đi ra cửa, trong tay cầm chặt cây kéo.
Giây tiếp theo, người đàn ông bước vào, nhìn thấy Tiền Vân đã được cởi trói, hét lên: “Sao lại thế này Cô…”
Còn chưa nói xong, La Giai trốn ở bên cạnh đã lao tới đâm vào lưng ba bé.
“A”
Người đàn ông thảm thiết kêu lên trước khi ngã xuống đất, nhưng vết thương này không thể chế ngự người đàn ông đó, hắn bò dậy, xoay người nhìn con gái mình, “Con!”
Khi hắn vươn tay lên, Tiền Vân ở bên cạnh cầm dao dùng toàn lực đâm về phía trước, mạnh mẽ hướng đến cơ thể người đàn ông.
“A a a!”
Cô thét chói tai, nhăm mắt đâm vào mấy nhát, một cái lại một cái
Cho đến khi giọng nói run rẩy của La Giai vang lên: “Cô, cô giáo Tiền, được rồi, được rồi……”
Môi Tiền Vân run rẩy, cô mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay dính máu và con dao trong tay, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy vết thương trên lưng người đàn ông và đôi mắt đang trừng lớn của hắn.
“A, a…”
Cô lập tức buông dao ra, sau đó ôm lấy La Giai bên cạnh khóc lớn, cô mở to mắt, vô thần nhìn vách tường, cứ nói: “Không, không sao rồi, không sao rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.