Người Giấy

Chương 17: Tai nạn




Tôi thấy một thiên sứ nắm chặt lấy tay mình
Và thiên sứ hôn tôi.
*
**​
Tôi cùng hai đứa oan gia An Tử Đằng và Ban Mai rời khỏi sân bóng, Mai giờ mới sốt vó tìm Ken. Hai anh chàng 11A đi đâu rồi nhỉ?
Thời gian xế buổi, nắng không còn oi nồng mà leo lét như ánh đèn dầu đang thắp sáng. Phía chân trời dần lộ diện những rặng mây xám đặc, nặng nề trôi dần đến trước mắt tôi. Trường An Đằng vắng lặng, lớp buổi chiều đang vào tiết tư. Dáo dác tìm, cuối cùng tôi thấy cả Khiết và Ken đang đi về phía mình.
An Tử Đằng vui vẻ réo:
- Nè, sao bỏ đi mà không chào hỏi ai hết vậy?
Khiết bước tới trước mặt tôi, chỉnh lại tép đựng sách bắc chéo trên vai, vuốt mồ hôi, cười:
- Ờ, tớ tính quỵt tiền cược, bị Ken đuổi theo đòi ý mà!
Thái Ngọc Ban Mai lấy một tờ khăn giấy ướt chấm chậm trên gương mặt đầm đìa mồ hôi của Ken, tíu tít cười.
Tôi nói bông đùa:
- Khiết thiếu gia, cậu túng quẫn đến mức phải đánh bài chuồn thế à? Bán Audi trả tiền cược cho Ken đi!
Hiểu Khiết phì cười, ngắt mũi tôi, cậu đáp:
- Sâu lười cứ đợi sau trận cá cuối này đi rồi Khiết trả tất!
- Hả? Còn trận gì nữa? – Tôi hỏi.
- Đi bơi - Cậu lấy tay trỏ vào trán tôi, cười ôn nhu rồi thủng thẳng đi ngang qua mặt tôi.
Tử Đằng làm ra vẻ tiếc rẻ, lắc đầu:
- Hầy, tiếc thật! Trời nóng thế ra hồ bơi là đã nhất. Nhưng mà tiếc là "mẫu hậu" của Đằng gọi về đưa bà ấy đi công chuyện rồi! Đằng về trước nha! – Cậu đưa tay chào, quay qua tôi - Hạ Anh về chưa? Đằng đưa cậu về!
Tôi như rô bốt, lắc đầu kịch liệt:
- Không! Không! – Trong tâm niệm dần phát giác ra một điều khủng khiếp: Dương Hiểu Khiết muốn rủ Saito Ken đi bơi! Á! Kịch liệt phản đối! Không phải Ken rất sợ nước sao? Rắc rối rồi!
Tôi lúng túng kéo Khiết lại, hỏi:
- Nè, tức là hai người muốn thi bơi?
Khiết gật đầu.
- Phải đó! Phải không, Ken?
Tôi xoay lại, thấy Ken gật đầu. Cậu điên rồi Ken à!
Ban Mai xua Đằng đi về trước, nhỏ kéo vai tôi, hí hửng thủ thỉ:
- Trời ơi! Đi bơi đó! A! Tức là có dịp thấy hai hot boy trường mình show body rồi! Há há, không biết Ken có đủ 6 múi không nhỉ?
Mặt tôi tái đi, ghì vạt áo Ken, lèm bèm, mắt trừng trừng:
- Cậu muốn chết sao Ken?
Chỉ thấy osin bé nhỏ cúi đầu, môi day nhẹ, cánh đồng hoa oải hương trong mắt sóng sánh trong veo như nước giếng khơi. Tôi đọc được trong đôi mắt đó nỗi âu lo chỉ duy nhất tôi hiểu.
Mai vỗ tay hồ hởi, lăng xăng lôi tay tôi và Ken đi theo Hiểu Khiết. Có ai biết rằng tâm trạng của hai người bị kéo theo sau này đang nặng trịch như treo chì.
Hiểu Khiết và Ken lấy đồng phục bơi ở tủ cá nhân của họ. Trong khi đó tôi và Mai ngồi đợi ở tầng hầm âm dưới lòng đất, là tầng của khu phức hợp thể thao. Thực ra nghe kể là khu thể thao ở dãy C còn hoành tráng gấp mấy lần khu này.
Tôi xắn cao quần thể dục, thả chân vào làn nước hồ bơi mát lành. Mùi clorine khử trùng nước thoang thoảng. Lòng tôi lo như cả ruột gan sắp cháy lên. Nếu Ken mà nhảy xuống nước rồi có bề gì thì.. A, tôi không dám nghĩ tới đâu! Bằng mọi giá phải ngăn hắn ta lại mới được.
Ban Mai lấy cái gương nho nhỏ ra ngắm nghía lại bản thân, nó cột dính hai sợi dây giày của đôi bata lại rồi đặt cạnh người, trông nó hào hứng chưa kìa. Bộ dạng của tôi lại tỉ lệ nghịch với sự vui vẻ của nó.
Khi hai người họ vừa bước tới, tôi bấm ngón tay, bặm môi, vội vàng đứng dậy.
- Ken, Khiết, giờ hai người định thi bơi hả?
Khiết bật cười, quàng trên cổ tôi chiếc khăn bông trắng, nói:
- Ha ha, ra tới đây mà cậu còn hỏi một câu ngố chưa kìa! - Rồi cậu đưa điện thoại cho Mai - Bấm giờ dùm bọn tớ nhé Mai!
Mai đưa tay đón lấy điện thoại. Nó hớn hở cổ vũ Ken hết lời. Nhìn họ đang khởi động mà lòng tôi như kíp nổ của mìn đang cháy dần. Saito Ken là trùm rắc rối! Sao lại phải thi bơi cơ chứ?
Tôi mon men hỏi Khiết:
- Này, sao nhất thiết phải thi bơi?
- Thì nóng, bơi cho mát - Khiết nhướng mắt.
Tôi nhìn Ken, hỏi nhỏ:
- Cậu dám bơi chứ Ken?
Ken nhún vai, mắt cụp xuống.
Hầy, tức chết mất! Cậu mà tan thành tranh vẽ lần nữa sẽ hù chết người ta mất! Ken đại ngốc!
Dương Hiểu Khiết chuyên chú nhìn tôi, cậu hỏi:
- Hạ Anh sao thế? Cứ bàn ra hoài vậy?
- Ơ.. Tớ.. Hai người đừng thi được không? – Tôi lúng túng, nhìn cả hai như cún con. Hai người, Ken và Khiết đã đi sát tới mép hồ.
- Này, đừng ẩm ương thế mà. Ngoan ngồi xem chúng tớ đua đi - Khiết véo má tôi rồi cúi người chuẩn bị xuất phát.
Bằng mọi sức, tôi vịn lấy vai Ken, kéo:
- Không! Không cho Ken thi!
Ken thở dài, đứng trân ra nhìn tôi. Hiểu Khiết cau chặt ấn đường, đứng dậy.
- Sâu lười à, đừng phá mà, vào trong ngồi đi! – Khiết nói.
Tôi càng cấu lấy vai Ken chặt hơn, đẩy lùi bước chân Ken lại.
- Không được đi! Tôi cấm cậu!
Saito Ken muốn gạt tay tôi ra, cậu cứ bước đến mép hồ. Khiết gằn lên, nghiêm nghị:
- Hạ Anh! Buông cậu ta ra! – Ra sức kéo tôi tách khỏi Ken.
Bị kéo ra, tôi càng vùng vẫy, bám lấy cổ Ken mà líu ríu, siết chặt người Ken trong vòng tay của mình. Ken à, làm ơn ngoan ngoãn đi mà!
- Đừng xuống nước mà! Cậu không được bơi! Ken không được! Không được! – Vừa lằng nhằng, vừa phát tín hiệu bằng mắt, tôi khẩn thiết ghì lấy Ken, không cho cậu ta xuống hồ.
Mặt Dương Hiểu Khiết xám xịt, trừng trừng nhìn Ken và tôi, lại dùng lực kéo mạnh tôi ra khỏi Ken.
- ĐÃ BẢO BUÔNG CẬU ẤY RA MÀ!
Kèm theo tiếng thịnh nộ của Khiết, tôi kinh hãi bị kéo tuột ra khỏi Ken. Cảm giác cả người mình chơi vơi, loạng choạng mất phương hướng không thể bấu víu vào đâu được. Tôi thấy bản thân đang ngã bật ra phía sau, chân trống rỗng, mắt hoa lên, tai chỉ ong ong tiếng hét vừa rồi của Hiểu Khiết và âm thanh bao kín toàn bộ óc tai:
TÕM!
- Hạ Anh! Hạ Anh!
Cả người ướt đẫm, tôi vô lực cố vẫy vùng khi thấy bản thân đang chìm dần xuống hồ nước. Đầu tôi choáng khủng khiếp, dường như mới đập vào cái gì đó rất cứng. Đau quá! Đau thấu vỏ não! Buồng phổi đang bị rút hết oxi, nước ngập tràn khoang mũi, đổ đầy họng, tai ù lên. Chân tôi cố đạp cho thân hình nổi lên bỗng chốc đau nhói. Bắp chân căng cứng. Đau. Cơn đau từ đầu. Cơn đau do chuột rút. Tất cả đang kéo tôi chìm dần xuống đáy hồ. Ngộp thở. Cảm giác thật khủng khiếp. Lồng ngực đau quá. Tôi cảm giác như mình sắp chết.
Tay tôi yếu ớt chống chếch, cố ngoi lên mặt hồ nhưng vô hiệu. Mắt cay sè. Nỗi hoảng sợ tràn khắp đầu óc. Tay lạc lõng. Tôi muốn ôm ai đó. Tôi muốn có một chút ánh sáng kéo tôi khỏi đáy hồ tối tăm.
Khoảnh khắc con người ta đấu tranh sinh tồn dữ dội thì ta sẽ bất chấp tất cả. Nhưng có khi nào ta buông xuôi vì bất lực không? Sao tôi thấy mệt mỏi quá! Đau quá! Tôi sắp chết rồi! Và tôi không thể nào cứu lấy mình. Đôi mắt tôi cứ nặng trĩu dần, cố gắng nhướng lên, cố gắng vẫy vùng. Tôi thấy thiên sứ đến đón tôi. Thiên sứ thật xinh đẹp, vòng tay ôm tôi thật ấm áp, thiên sứ áp tôi vào lồng ngực của mình. Trong cơn mê man, tôi thấy thiên sứ này thật quen thuộc. Mắt tôi nhắm dần. Và trong đầu tôi chỉ in đọng duy nhất khuôn mặt của thiên sứ – khuôn mặt rất quen thuộc.
Hình như là.. Saito Ken.
*
**​
Phòng vệ sinh nam trường An Đằng.
Nhà vệ sinh bị khoá chốt bên trong, An Đằng trong giờ học vẫn vắng teo người. Trước tấm gương lớn dán chặt vào tường soi rọi dáng hình chàng trai đang cắn chặt môi ngăn chặn cơn đau đớn đang nhiễu loạn trong cơ thể. Cơn đau lộng hành, quằn quại. Dáng hình đó mờ nhạt như sắp tan ra. Những phân tử ánh sáng múa lượn hỗn loạn. Đôi mắt tím trở nên xám ngắt, vô hồn, nhạt nhoà trong không gian. Cơn đau như xé thân, bứt đoạn từng phần cơ thể. Saito Ken tựa như một bức tranh chì mềm nhũn, nhoè màu. Vì cứu cô gái nhỏ mà giờ đây cái giá cậu trả là quá đắt. Cậu-sắp-tan-biến.
Âm thanh đâu đó chợt vang vọng, mang theo hằng hà tiếng nói lặp lại bủa ngập tai cậu. Tiếng gọi mang theo sự phẫn nộ, oán giận vô cùng:
- Saito Kennnnnn!
- Saito Kennnnnn!
- Saito Kennnnnn!
Ken đang ngã quỵ dưới sàn nhà, cố đưa thân ảnh mờ nhạt của mình bấu víu vào thành bồn rửa tay, gắng gượng đứng dậy. Tấm gương lớn phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt, hoà cùng những ánh sáng li ti xung quanh cậu trở nên bùng sáng dữ dội. Ken nghiến răng, nhìn về tấm gương lớn khi nó đang biến thành một lỗ xoáy khổng lồ đen ngòm nhưng xuyên thấu qua mọi thứ. Bên trong đó là một vực thẳm đen đặc tịch mịch.
Đột nhiên, từ trong mảng màu đen tối đó dần dần lộ ra một vóc dáng con người. Chiếc áo hoodie đen trùm kín đầu, gã đàn ông đang đứng nhòm đầu giữa lỗ xoáy, đôi mắt long lên nhìn cậu, gằn giọng:
- Đồ ngu ngốc! Cậu có biết hiện giờ nước là điều tối kị với một hình nhân giấy như cậu? Nước của nơi đây không tương thích với phép thuật, nếu chạm vào, cả cơ thể cậu sẽ tan rã ra!
Ken nhếch đôi môi nhạt thếch, thở dốc, trọng lượng cơ thể dựa hẳn vào thành bồn rửa tay, thều thào khẩu hình miệng:
- Biết!
Gã đàn ông bạnh quai hàm, những vệt râu lổm chổm trên cơ mặt giật giật, bàn tay giơ cao quyển truyện tranh "Thế giới song song".
- Là Baridi quan trọng hay con bé ấy quan trọng?
Saito Ken mở to mắt, ngập ngừng, hơi thở vẫn hổn hển.
Quyển truyện tranh trên tay gã dần dần được mở ra, tay gã Max cầm những trang giấy mỏng đưa ra, như sắp xé rách.
Lập tức, Ken dùng hết sức, vươn tay qua lỗ xoáy, ghịt mạnh cổ áo gã đàn ông, ánh mắt trừng lên đầy đe doạ.
Max cong môi đắc thắng, ma mị:
- Tốt! Tôi nghĩ cậu nên biết điều một chút. Với giao kèo của chúng ta, bây giờ và mãi mãi tôi vẫn là chủ nhân của cậu. Khôn hồn tuân thủ theo những phép tắc trong trò chơi này. Bằng không..
Ken mệt nhọc buông tay mình khỏi cổ áo những đàn ông, rệu rã ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh ngắt. Thân thể cậu mong manh càng lúc càng mờ ảo. Hơi thở nặng nề dần buốt giá.
Gã Max khoanh tay, chăm chú nhìn cậu.
- Đau đớn lắm phải không? Đây là một bài học để cậu nhớ việc trái với giao kèo tai hại như thế nào. - Giọng nói hạ thấp dần, trở nên quái đản - Nhưng mà.. Nếu để cậu chết trong lúc này thì quả là trò chơi mất vui! Saito Ken, nên nhớ, đây là lần cuối cùng tôi giúp cậu!
Nói rồi, chiếc áo hoodie đen nhún người trườn qua khỏi lỗ xoáy, trèo trên bồn rửa tay nhảy xuống đến bên cạnh Ken. Ánh sáng như nở ra, những chấm sáng nhỏ bay lượn như những chú đom đóm khắp căn phòng.
Suỵt! Đừng cho ai biết gã Max đang ở đây!
*
**​
Đôi mắt trĩu nặng cố mở ra, cảm giác đầu đau như búa bổ, tôi đưa tay xoa xoa gáy mình, đôi mắt thiếu cặp kính mà chẳng thể nhìn rõ mọi thứ.
Trong những hình ảnh mù mờ, có hai gương mặt ai đó đang áp gần đến mặt tôi, qua những đường nét quen thuộc tôi có thể đoán ra đó là ai.
- Tỉnh rồi! Hạ Anh tỉnh rồi! – Tiếng Ban Mai hoan hỉ treo lên.
Sau đó, tiếng nói trầm hơn, ngập tràn ôn nhu:
- Sâu lười, cậu thấy sao rồi? Có đau ở đâu nữa không? Có khó chịu ở đâu không?
Tôi thều thào mở cánh môi khô nẻ:
- Mắt kính!
Mai vội vàng lấy mắt kính đeo vào mắt cho tôi trong khi Khiết đang đỡ tôi ngồi dậy.
- Cậu còn đau không? – Ban Mai hỏi.
Tôi đưa tay sờ lên đầu, thấy cồm cộm như đang bị quấn lớp vải dài, nhíu mày hỏi:
- Đầu tớ sao thế?
Khiết trầm mặc đáp:
- Cậu bị ngã xuống hồ bơi, đầu đập vào thành hồ nên bất tỉnh.
Ui chao! Hèn chi đau quá! Thì ra cái đầu đáng thương của tôi đang bị băng bó. Hức hức, đau ơi là đau! Tôi nén cơn ê nhức, hỏi tiếp:
- Vậy ai cứu tớ thế?
Mai mím môi, cái giọng trong trẻo đáp:
- Cả Khiết và Ken cùng nhảy xuống hồ cứu cậu lên. Ken vớt cậu lên tới phòng y tế thì bỏ đi mất tiêu.
Tôi nhìn sang Khiết, mái tóc cậu hơi ươn ướt, cậu mặc áo lớp của mình, gương mặt buồn rầu cúi gằm xuống, gọng kính đen chốc chốc bị đẩy lên.
Tôi nhìn lại cơ thể mình, hốt hoảng mở tròn mắt. Trên người tôi cũng đã được thay áo lớp của 11B.
Mai phì cười khoác vai tôi:
- Đừng có giật mình, tớ thay giúp cậu đấy!
Ôm ngực thở phào, tôi cố nhớ lại mọi thứ. Lúc ngã xuống hồ, khi đầu óc đang hỗn loạn, tôi đã thấy một thiên sứ bơi đến cứu mình. Gương mặt thiên sứ rất quen, hình như là..
- Ban Mai, cậu nói ai cứu mình lên chứ? – Tôi đột nhiên phát giác, nắm lấy vai Mai, hấp tấp hỏi.
- Là Ken - Mai đáp.
Cái gì? Là Saito Ken sao? Cậu ta không thể chạm vào nước mà! Tại sao lại nhảy xuống hồ cứu tôi chứ?
Tôi phập phồng âu lo, lắp bắp:
- Ken! Ken đâu rồi?
Mai lắc đầu:
- Tớ không biết! Cứu cậu xong cậu ấy bỏ đi mất tiêu rồi!
Tôi lồm cồm bò xuống giường, nặng nề đưa cơ thể ê ẩm xuống mặt đất, cố gượng đi. Hiểu Khiết và Ban Mai vội vàng ngăn tôi lại. Khiết nói:
- Hạ Anh, mới tỉnh dậy mà cậu muốn đi đâu?
- Đúng đó! Cậu còn xanh lắm! Nằm nghỉ đi!
Tôi vùng vằng lắc đầu. Nghỉ, đã nằm nghỉ hơn hai tiếng rồi còn gì. Ken đâu rồi? Cậu ấy có sao không? Ken không thể xuống được cơ mà! Ken sẽ bị tan ra đấy!
- Bỏ ra, tớ phải đi tìm Ken, đừng có cản tớ! – Tôi vùng vằng, giãy nảy đẩy hai cánh tay đang vịn lấy mình ra, ra sức bước đi.
Khiết nắm lấy vai tôi, kéo lại, gương mặt cậu ấy băng lãnh trông thật đáng sợ. Tôi xô tay Khiết ra, gắt um:
- Bỏ ra đi! Ken đâu rồi? Hạ Anh phải gặp Ken! Khiết đừng cản mà!
Bất chợt, gương mặt Rùa Ngố tối sầm, cậu đưa hai tay siết lấy vai tôi, hét lên:
- Hạ Anh!
Mắt tôi tròn xoe nhìn Khiết. Trong tròng mắt nâu thanh thuần kia chưa bao giờ trông khủng khiếp như thế. Những mạch máu li ti trong nhãn cầu mắt Khiết hằn lên dữ dội, bàn tay đó bấu chặt lấy vai tôi đau điếng. Gương mặt Rùa thanh nhã giờ rùng rợn như quỷ Satan.
Chưa kịp định thần thì tự dưng tiếng cửa phòng bật mở, âm thanh va vào bản lề chói tai. Đồng thời cả nhóm quay đầu.
Trước mắt, Ken đứng giữa cửa phòng y tế, mái tóc nâu còn xẹp xuống vì ẩm nước. Cậu cũng đã thay trang phục khác. Trong cậu tái nhợt như mắc bạo bệnh, đôi mắt tím trở nên đen đục dán chặt vào tôi. Thực sự cậu không sao chứ?
Ken bước vào phòng, cơ thể đang chậm chạp bỗng nhanh chóng chộp lấy cổ tay tôi, đoạt tôi khỏi tay Rùa. Ánh mắt đó nhìn sâu vào tôi, ý bảo tôi theo cùng. Dương Hiểu Khiết phía sau lồng lộn tức tối, ghị chặt cổ tay còn lại của tôi.
- Cậu muốn đem cô ấy đi đâu? – Khiết nói. Saito Ken đứng trước mọi người vẫn lạnh lùng như một ma vương, chả có chút nét đáng yêu nào như khi ở nhà. Giờ, làn da cậu trắng và mỏng như một mảng plastic đang bao lấy những mạch máu bên trong.
Tôi day môi, hỏi:
- Ken, cậu không sao chứ?
Ánh mắt tím im lìm khẽ lướt qua tôi, rồi nhanh chóng đẩy bàn tay Khiết ra khỏi cổ tay tôi, kéo tôi rời khỏi phòng y tế.
An Đằng vừa qua giờ tan trường, lác đác còn vài học sinh. Sân trường quá 5 giờ chiều, bao bọc sắc xám u ám. Những chiếc lá bàng khô bị đế giày ba ta đạp lên gãy rạp, kêu sột soạt. Trên bầu trời mây trắng đang dần chuyển sang ố đục, xám xịt. Gió luồn qua những mái hiên, xuyên qua những tán cây, rạt rào thổi. Hai đôi chân đang bước nhanh trên sân trường, đạp qua những vũng nước còn đọng lại. Tôi cố níu bước chân Ken chậm lại, hụt hơi đuổi theo. Bàn tay đó không còn nắm cổ tay tôi mà chuyển sang siết chặt cả bàn tay. Tôi cảm giác thân nhiệt Ken rất thấp, bàn tay đang áp trong tay tôi trở nên lạnh ngắt.
Chân tôi lúc té xuống hồ bơi đã bị chuột rút, giờ mỗi bước đi, những cơ bắp chân lại đau thốn lên thật khó chịu. Cuối cùng, bằng chút sức tàn lực kiệt thì tôi cũng kéo được cái dáng cao dong dỏng mà tôi chỉ đứng ngang tới vai đó dừng lại. Tôi vuốt mồ hôi hột, hồng hộc thở, vịn miếng băng gạc trên đầu:
- Đợi đã, Ken, Ken.. Hầy. Ai dà.. Đi từ từ thôi, chân tôi đau lắm!
Ken quay đầu, hình như thấy mặt cậu đã đỡ trắng hơn lúc nãy, hai bầu má đã hồng hào lên, màu mắt tím trong veo trở lại.
- Lúc nãy.. Cậu cứu tôi sao? – Tôi ngập ngừng rồi nói - Sao lại ngốc thế? Cậu không cứu tôi thì Hiểu Khiết cũng sẽ cứu tôi được mà! Không phải cậu sợ nước sao? Cậu có bị gì không?
Đôi mắt Ken long lanh ầng ậc nước. Gương mặt đang lãnh đạm giờ đây tràn ngập biểu cảm. Cái nét phúng phính của bầu má cùng cánh môi mím nhẹ rồi khẽ dẩu ra trông thật buồn cười. Tôi không thể nhịn cười được, áp tay vào má Ken:
- Ôsin bé nhỏ, sao thế? Cậu đúng là ngốc quá đi.
Ken cười rất nhẹ, ánh tím trong mắt in rõ cả khuôn mặt tôi. Cũng may mà Ken không sao cả.
- Mà tại sao cậu và Khiết cứ bày mấy cái trò tai hại như thế? Cậu muốn chọc tôi đau tim phải không?
Ken ngẩng cao đầu, khuôn mặt đó tràn đầy ấm ức. Tôi cao giọng, vịn vai Ken dặn dò:
- Mai mốt cậu nên hạn chế tiếp xúc với Khiết. Cảm giác hình như Khiết không thích cậu lắm. Hai người mà ở cùng một chỗ là lát sau có chuyện!
- Tôi cũng có ưa gì cậu ta!
Saito Ken hừ lạnh rồi nắm tay tôi tiếp tục bước đi.
Tôi nhìn lên bầu trời, chắc là sắp mưa rồi, cũng nên về nhanh thôi. Chúng tôi ra trước cổng trường, học sinh đã tan hết. Cả sân trường phía sau chợt rộng thênh thang, trống vắng vô cùng. Trạm xe bus chỉ cách trường chừng 20m.
Tôi cùng Ken rảo bước trên vỉa hè, cậu ấy như đứa trẻ sợ đi lạc, cứ nắm chặt lấy tay tôi. Bàn tay đó được tay tôi truyền nhiệt trở nên ấm dần.
Thình lình, khuỷu tay tôi bị một lực kéo lại, ngẩng đầu, gương mặt Dương Hiểu Khiết tối sầm nhìn tôi.
- Hạ Anh, để tớ đưa cậu về nhà!
Tôi lắc đầu, cố tươi tỉnh:
- Không sao! Tớ ổn mà! Tớ về chung với Ken được rồi!
- Với Ken? – Khiết lặp lại, mi mắt xếch lên, tôi thấy lực trên khuỷu tay tôi đột nhiên ấn mạnh vào làm tôi thoáng nhíu mày.
- Tớ xin lỗi, tại tớ mà cậu mới bị thương. Tớ muốn đưa cậu về tận nhà tớ mới yên tâm! Đợi tí, xe sắp tới rồi!
Ken tỏ vẻ không hài lòng, kéo tay tôi, trán cau lại.
Tôi khước từ:
- Thôi mà, không phiền Khiết đâu!
- Sao tự nhiên tỏ ra xa cách với tớ như vậy? Cậu ghét tớ rồi sao? Cậu thích chơi với Ken hơn? – Gương mặt Khiết thiểu não nhìn tôi, như mất đi thứ đồ chơi mà mình yêu thích.
Tôi vội đáp:
- Ơ không phải! Tớ thích chơi với Khiết lắm!
Ánh mắt nâu cà phê di sang Ken, mang theo ánh nhìn không thiện ý:
- Bỏ tay Hạ Anh ra! Ai cho phép cậu nắm tay con gái người ta như thế.
Tôi lí nhí ghị ghị áo Khiết:
- Hình như cậu cũng đang nắm tay tớ mà!
- Đây là khuỷu tay chứ không phải là bàn tay! – Lý sự cùn của Rùa.
Tôi thấy Ken ngày một sa sầm. Dương Hiểu Khiết bỏ tay tôi ra, bước đến trước mặt Ken, ra sức tách tay tôi ra khỏi ma trảo của Saito Ken. Ken siết chặt tay tôi đau ứa nước mắt.
- Phiền cậu buông tay cô ấy ra. Chúng tôi phải về nhà!
- Về nhà? Chúng tôi ở chung nhà. Mà ở cùng một phòng nữa! – Ánh mắt Ken nhìn Khiết như thách thức.
Khiết dùng hai tay tháo tay Ken ra. Tuy nhiên, Ken vẫn không suy suyển. Cuối cùng, không thể bình tĩnh nổi, Ken buông tay tôi, dùng lực xô Khiết ra khỏi chúng tôi.
Tôi hốt hoảng đứng ngây như trời trồng, nhìn Khiết đang ngã bật ra sau. Trong tích tắc, một chuỗi những sự kiện chấn động xuyên qua võng mạc, làm tôi không tài nào tiêu hoá hết.
Âm thanh chúa chát bủa ngập óc tai làm tôi thất kinh.
KÉT! RẦM!
Trong buổi chiều u ám, chiếc xe lao kinh hoàng đến người học sinh vừa trượt ngã ra khỏi vỉa hè. Tiếng thắng xe ngân dài chúa chát, nặng nề đâm xuyên đến màng nhĩ. Và.. Dáng đồng phục học sinh ngã dài trên nền nhựa xám. Máu tràn trề một mảng trán, loang ướt mái tóc đen rối bời rồi đọng thành một vệt lớn dưới nền đường, màu máu dần đen xỉn. Đôi mắt đó lim dim, khó nhọc cố gắng gượng rồi vô lực tắt lịm..
Tôi trân mắt, rất lâu sau mới khiếp đảm hét lên:
- DƯƠNG HIỂU KHIẾT!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.