Người Khác Là Vực Sâu

Chương 49:




Sự thật chứng minh, anh em Giang Triều Giang Thạc rất có năng lực.
Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm vừa lên xe, chưa tới mười phút, bọn họ đã lần lượt vào ghế sau ngồi.
“Báo cáo sếp, người tôi vừa tóm là một tên phóng viên ngu ngốc.” Giang Triều lên tiếng trước: “Vốn hôm nay anh ta tới theo dõi đứa trẻ kia, muốn đào chút tin tức từ vụ án tự tử, rồi thấy hai người thì anh ta nghĩ là cảnh sát, bèn đi theo hai người, xem thử có thể kiếm thêm tin tức gì không. Tôi đã xem thẻ nhà báo của anh ta, sẽ điều tra lại, chắc không có vấn đề gì.” Dứt lời, anh ta cà lơ phất phơ cười: “Phóng viên mà ngay cả sếp cũng không biết, có thể giỏi đến đâu chứ.”
Hằng năm bên Mặc Phi đều hợp tác với các cơ quan truyền thông lớn, người thực sự quen biết Dương Viêm, nếu không thuộc tốp đầu thì cũng đã lăn lộn nhiều năm.
Lúc Giang Triều nói, Giang Thạc đang lau máu trên tay, Giang Triều sửng sốt: “Anh bị thương? Ai vậy? Có thể đánh anh chảy máu luôn ư.”
“... Là máu của tên kia.” Giang Thạc tức giận nói: “Còn chưa hỏi xong một câu thì đã muốn chạy, mẹ nó còn muốn đánh anh, kết quả hắn rớt một cái răng, chắc đang ở bên nha khoa.”
Giang Triều hỏi: “Mẹ nó mấy người này là ai vậy, sao không biết điều gì cả?”
Giang Thạc nói: “Là người trong ngành, được người khác thuê tới theo dõi. Trong điện thoại còn lưu một số ảnh chụp của sếp và Tiểu Nhu ở cạnh nhau, hơn nữa...”
“Hơn nữa?” Dương Viêm hỏi.
“Có lẽ đã cố ý canh góc chụp, nhìn cả hai... ừm rất thân mật.”
Diệp Tiểu Nhu: “Anh nói gì?”
Dương Viêm hỏi: “Khai ra là ai chưa?”
“Đánh chết cũng không nói, đây là quy định trong ngành của bọn họ. Nhưng tôi biết anh ta thuộc công ty nào rồi, cho tôi hai ngày, tôi có thể điều tra ra.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn Dương Viêm, rồi ngó hai anh em, khó hiểu: “Tôi và sếp có thể thân mật thế nào chứ? Sao anh ta chụp được?”
Giang Triều và Giang Thạc không nói gì, chỉ nhìn vào gáy cô.
Thân mật thế nào à?
Rõ ràng đứng cạnh nhau nhưng không hề nắm tay, cũng không đi sát nhau, so với mấy đôi tình nhân ôm ấp ngoài kia, thậm chí họ còn không có một chút hành vi thân mật nào. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra, khi cả hai đứng chung, cảm giác hoàn toàn không giống với khi họ đứng với người khác.
Bầu không khí giữa cả hai, muốn chen vào cũng khó. Bức ảnh mà Giang Thạc thấy trong điện thoại của tên nhãi phóng viên, là ảnh Dương Viêm cúi đầu nhìn Diệp Tiểu Nhu. Anh ta còn nghi ngờ tên kia là nhiếp ảnh gia, quả thực ảnh chụp giống hệt trong phim thần tượng, nhìn cỡ nào thì quan hệ giữa cả hai cũng không bình thường.
Hai người này, chẳng lẽ còn chưa nhận ra?
Đúng là có khả năng, có câu nói sao nhỉ? Người có IQ cao thế nào, một khi rơi vào lưới tình thì cũng có thể biến thành kẻ ngốc. Bọn họ cảm thấy trong việc này, Diệp Tiểu Nhu giống một kẻ ngốc thật.
“Sếp, bọn tôi bận việc tiếp đây.”
Giang Triều kéo Giang Thạc xuống xe, hai anh em vừa đi vừa nói: “Sao em cứ cảm giác như sếp và Tiểu Nhu có gì đó...”
Giang Thạc: “Là gì?”
“Đừng giả ngu với em, anh không thấy ánh mắt của sếp khi nhìn Tiểu Nhu sao? Em không miêu tả được, nói sao nhỉ? Đúng rồi, là ánh mắt có thể chắn đạn thay cô ấy bất cứ lúc nào, đây chính là tình yêu rồi còn gì?”
“Có lẽ sếp xem Tiểu Nhu như em gái thôi.”
“Hay mình cá cược đi anh.” Giang Triều cười xấu xa: “Anh theo đuổi Tiểu Nhu thử? Coi sếp có đày anh tới biên cương nhặt than đá không?”
“Sao em không theo đuổi?!”
“Anh nghĩ ngốc nghếch như em, xứng sao?!”
“Vậy chắc anh xứng?”
Giang Triều và Giang Thạc nhìn nhau, thở dài, được rồi, chẳng ai xứng hết. Muốn tỏ tình cũng sợ người ta chê mình là heo ngốc, ngay cả chơi game cũng không thắng nổi người ta.
Trong xe, Diệp Tiểu Nhu nhìn góc nghiêng của Dương Viêm. Cô suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ nổi mình và Dương Viêm có hành động thân mật gì, chẳng lẽ do vừa rồi anh sờ đầu cô?
“Sao thế?” Dương Viêm hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ, không biết fan của anh có đang theo dõi chúng ta không.” Diệp Tiểu Nhu chợt rùng mình: “Nếu vậy, ngày nào tôi cũng đi theo anh, sẽ không bị fan cuồng của anh nhắm tới chứ?”
“Cô sợ?”
“Thật ra cũng không sợ gì, nhưng ngại người khác hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm gì?”
Diệp Tiểu Nhu vốn chỉ thuận miệng nói đùa, không nghĩ anh lại hỏi nghiêm túc như vậy. Cô nhìn vào mắt anh, tâm trí bỗng trống rỗng.
Đúng vậy, hiểu lầm gì?
Cô và Dương Viêm...
Giữa cô và Dương Viêm có gì để hiểu lầm? Mà giữa họ lại có gì không nên bị hiểu lầm đây?
“Không có gì, tôi nghĩ nhiều rồi.”
Sao cô cứ cảm thấy gần đây IQ của mình bị giảm nhỉ?
...
Từ Viện Viện là người thứ hai tự sát, tức là người nhảy lầu tự sát trước mặt mọi người ở trung tâm thương mại, bố mẹ của cô ấy đã ly hôn lúc cô ấy còn nhỏ, giờ họ đã tái hôn với người khác. Sau khi chuyện tự sát xảy ra, ngày thứ ba bố mẹ cô ấy mới chậm chạp tới thành phố C nhận thi thể, hơn nữa chưa được mấy ngày đã vội vàng hỏa táng thi thể của Từ Viện Viện.
Nhưng vì cảnh sát chỉ nghĩ đây là một vụ tự sát ở nơi công cộng, cũng không liên kết mấy vụ tự tử lại với nhau để điều tra, thế nên họ đã không yêu cầu làm khám nghiệm tử thi.
Bọn họ đành bắt đầu điều tra từ nơi ở của Từ Viện Viện.
Nhưng chẳng một ai ngờ rằng, trong căn trọ của cô ấy hoàn toàn trống không.
Hàng xóm kể: “Con bé đáng thương lắm, bố mẹ con bé đến chuyển hết đồ bên trong đi. Thứ nào vứt được thì vứt, bán được thì bán, còn một đống đồng nát cũng ném hết, ngay cả đồ kỷ niệm của con bé cũng không để lại. Nhưng đáng giận nhất là mẹ con bé, lúc tới còn dẫn theo cô con gái khác, muốn lấy món gì thì lấy món nấy. Hầy, cặp bố mẹ này, thật sự không xứng làm bố mẹ mà. Nghe nói bây giờ họ còn tìm đến truyền thông muốn công bố tên công ty Viện Viện làm lúc trước, đòi bên công ty đền bù một khoản lớn nữa.”
“Về sau tôi nghe kể, vì muốn xoa dịu dư luận nên công ty kia đã cho bố mẹ của Viện Viện một triệu tệ. Lúc này họ mới vừa lòng dẫn con riêng của mình về. Nghiệp chướng quá, người cũng đã chết mà còn muốn kiếm tiền từ cái chết của con bé.”
Theo như chuyện này thì lý do thực sự khiến Từ Viện Viện tự sát, không chỉ vì bị bạo lực học đường và bắt nạt chỗ làm, mà còn có thể đến từ chính sự lạnh lùng của gia đình.
Về phần vụ tự thiêu thứ ba khiến người khác khó tin nhất.
Tuy cả nhà vợ cũ chết trong hỏa hoạn, nhưng người này vốn đã ngoại tình từ trước. Vợ cũ và con cái qua đời, anh ta chỉ đau khổ mấy ngày rồi lập tức tính toán kết hôn với cô gái khác. Họ điều tra các mối quan hệ cá nhân xung quanh anh ta, quả thực ai cũng từng chửi bới anh ta. Nhà máy nơi anh ta làm cũng đuổi việc anh ta vì vấn đề đạo đức, nhưng kẻ vô lương tâm này chưa từng để ý chuyện đó. Vậy nên, trước mắt lý do tự sát của anh ta vẫn khiến họ hoang mang.
Không lâu sau, Tiêu Ngũ tiếp tục mang đến một tin xấu.
Trên thực tế, chuyện tự sát liên hoàn này, không chỉ có ba vụ mà họ đã biết.
Trước vụ tự thiêu, trong một trấn nhỏ gần thành phố C, có một học sinh trung học mười bốn tuổi đã tự sát trước mặt mọi người*. Bị thầy giáo dùng lời lẽ kích thích một chút, nạn nhân đã chạy tới giếng bỏ hoang đã lâu ở phía sau dãy nhà dạy học rồi nhảy xuống. Sau khi đồn cảnh sát nhận được báo án, họ đã tìm suốt hai ngày mới thấy thi thể cậu bé. Dựa theo tin tức, trên người cậu bé không có vết thương bên ngoài, cũng không xuất hiện dấu vết giãy giụa, bước đầu kết luận tử vong do tự sát.
*Nguyên văn tác giả: 也有人一个当众自杀的事件,有一个年仅十四岁的高中生.
Ở công ty.
Lâm Linh nói: “Hiện giờ trên mạng đã tràn ngập chuyện tự sát liên hoàn. Người dân cả nước đều biết thành phố C xảy ra nhiều vụ tự sát khó tin, đã thế còn liên quan đến chuyện tự thiêu nghiêm trọng ở quảng trường và trẻ vị thành niên tự sát. Lãnh đạo đã hạ lệnh thành lập tổ chuyên án, chú trọng điều tra mối liên hệ giữa các vụ tự sát, trước mắt chuyện này muốn đè cũng không đè nổi.”
Lão Mã nói: “Đáng sợ nhất là, hiện tại đã có người bắt đầu làm theo, chỉ riêng Cục Cảnh sát thôi đã nhận được nhiều tin báo về việc có người tuyên bố tự tử trên mạng. Khó chịu hơn là họ còn ngồi máy bay tới thành phố C để tự sát, mẹ nó đây không phải thêm phiền sao?!”
Giang Thạc nói: “Toàn nội thành, ngay cả các thôn trấn lân cận cũng đã bắt đầu tuần tra đường phố, một ngày hai mươi bốn giờ luân phiên, sợ có người nhảy lầu nhảy hồ không rõ nguyên do.”
Diệp Tiểu Nhu đẩy mạnh cửa phòng làm việc ra, nói với Giang Thạc: “Lái moto chở tôi đến huyện Lâm, tôi phải mau chóng tới xem thi thể của cậu bé kia, muộn chút nữa có thể sẽ không xem được mất.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mấy vụ án trước, không khám nghiệm tử thi đã vội vàng hoả táng, cho nên có khả năng vẫn còn dấu vết hay manh mối sót lại trên thi thể nhưng không ai kịp xem.
Dù bên thành phố đã hạ lệnh, người của huyện kia cũng có thể không nghe, không chừng còn thẳng tay hỏa táng thi thể của cậu bé.
Giang Thạc không hỏi nhiều, cầm chìa khóa xe: “Được, đi thôi.”
Diêm Tiêu Tiêu kinh ngạc hỏi: “Không đi cùng sếp sao?”
Từ sau vụ án của Thẩm Trạch với Trần Giai Vỹ, ai nấy cũng ngầm thừa nhận Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm là một đôi cộng tác. Trong mắt họ, đây đã là đôi ăn ý nhất công ty, giờ bỗng đổi thành Giang Thạc, mọi người không quen.
Không biết vì sao vừa nghe vậy, Diệp Tiểu Nhu hơi mất tự nhiên: “Hôm nay sếp không tới, chắc bận chuyện khác.”
Giang Thạc tìm cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, là của đàn ông, Giang Triều đã vứt nó lại. Diệp Tiểu Nhu đội hơi rộng, đầu bị che kín mít.
Khó khăn lắm mới đội được, cô vừa cất bước, mũ bảo hiểm lập tức hơi lệch, che hết mắt cô, Diệp Tiểu Nhu cuống quýt đỡ mũ.
Lão Mã chụp ảnh cô, lưu lại vẻ ngốc nghếch có phần đáng yêu của cô, rồi gửi vào nhóm chat.
Không sai, là nhóm công việc có Dương Viêm.
Sau đó ông ta giả vờ giả vịt nói, ấy ấy mình gửi nhầm nhóm, không thể thu hồi.
Cuối cùng Diệp Tiểu Nhu cũng được ngồi lên con moto đẹp đẽ trong mộng, tiếc rằng cô chỉ có thể ngồi phía sau, không thể chạm vào tay lái.
Giang Thạc hỏi cô: “Gửi vị trí cho tôi, để tôi định vị.”
Diệp Tiểu Nhu nói: “Không cần, tôi chỉ đường cho anh, tôi biết chỗ.”
“Nơi này cách huyện Lâm ít nhất phải hơn ba mươi cây số, cô chắc chắn cô biết đường? Đường bên đó vòng vèo lắm.”
“Yên tâm, tôi đã nhớ kỹ bản đồ trong đầu rồi.”
Rõ ràng Giang Thạc không tin mấy, nhưng cũng không yêu cầu cô gửi định vị nữa: “Ngồi cẩn thận.”
Diệp Tiểu Nhu giữ chặt quần áo Giang Thạc, mũ bảo hiểm quá lớn khiến cô không thấy rõ đường phía trước.
“Thế nào?” Trong tiếng gầm rú của moto, Giang Thạc hỏi cô: “Vui không?”
“Không vui gì hết!!” Diệp Tiểu Nhu lớn tiếng trả lời.
Giang Thạc hoàn toàn cho là cô đang mạnh miệng thôi.
Nhưng chẳng mấy chốc anh ta đã phát hiện, khi Diệp Tiểu Nhu nói mình nhớ kỹ bản đồ, là cô nhớ kỹ thật. Không chỉ hướng dẫn đúng đường tới huyện Lâm, cô còn thuận lợi giúp anh ta tránh được con đường tắc nghẽn nhất, và bằng tốc độ nhanh nhất cũng như trong thời gian ngắn nhất, hai người đã đến đích - lối vào huyện Lâm.
Tháo mũ bảo hiểm xuống, Giang Thạc khó tin nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Cô ghi nhớ bản đồ trong đầu thật ư?”
“Sao vậy?”
“... Tôi còn tưởng chỉ có sếp mới có năng lực thần kỳ như vậy.”
Diệp Tiểu Nhu hơi khựng lại, thản nhiên nói: “Không có gì là thần kỳ cả, trí nhớ quá tốt... nhiều khi cũng không tốt lắm đâu.”
“Diệp Tiểu Nhu, cô biết việc gì gọi là khoe ngầm không?” Giang Thạc tỏ vẻ cạn lời: “Buổi sáng ăn gì, vừa quay đầu tôi đã quên.”
“Vậy cũng rất tốt mà.” Diệp Tiểu Nhu ném mũ bảo hiểm vào lòng anh ta: “Đi nhanh thôi hiệp sĩ Giang, để chị gái dẫn cậu đi đánh quái thú nhỏ.”
Giang Thạc: “Ông đây lớn hơn cô ba tuổi đó!”
...
Khi vào huyện Lâm với Giang Thạc, rốt cuộc Diệp Tiểu Nhu cũng nhận ra vừa rồi lúc họ nhắc tới Dương Viêm, tại sao cô lại cảm thấy mất tự nhiên.
Bởi lẽ cô đã quen có Dương Viêm bên cạnh.
Mỗi khi cô trình bày quan điểm, Dương Viêm sẽ luôn chỉ ra chỗ sai của cô, rồi hướng dẫn cô tìm được chân tướng của sự việc, cuối cùng logic của họ sẽ trở nên giống nhau.
Nhưng Giang Thạc thì khác, cứ như suy nghĩ của cô và Giang Thạc không bao giờ khớp với nhau vậy. Ngày thường cả hai có thể cãi nhau ầm ĩ hay đùa giỡn, nhưng vào lúc điều tra vụ án chung, việc này sẽ mang tới nhiều bất lợi.
“Thật sự muốn đến xem thi thể sao?” Giang Thạc hỏi cô: “Chậm nhất là chiều mai, Cục Cảnh sát thành phố sẽ phái pháp y đến đây.”
“Anh không phát hiện thi thể của các nạn nhân tự sát trước đều bị hỏa táng rất nhanh sao?” Diệp Tiểu Nhu nói: “Thông thường, người nhà mình vô duyên vô cớ tự sát, chuyện đầu tiên là muốn biết rõ lý do người đó tự sát, chứ không phải vội vã hỏa táng thi thể đúng không?”
Huyện Lâm không phải một huyện thành quá lớn, phát triển tương đối chậm so với một số huyện khác của thành phố C. Trên đường đi cũng có thể thấy, nơi này chỉ lác đác một ít nhà cao tầng, phần lớn vẫn là nhà lầu cũ và nhà trệt.
Cậu bé đã mất tên Hầu Dương.
Lâm Linh chia sẻ địa chỉ cho họ, khi Diệp Tiểu Nhu và Giang Thạc chạy tới nhà Hầu Dương, người gần đó nói thi thể của Hầu Dương đã bị bố mẹ cậu bé khiêng đến cổng trường.
Giang Thạc hỏi: “Tại sao lại đưa đến cổng trường?”
“Còn có thể tại sao nữa.” Diệp Tiểu Nhu lạnh lùng đáp: “Tiếp tục là một đôi bố mẹ vội vã đòi bồi thường thôi.”
Giang Thạc hiểu ngay, chắc chắn bố mẹ cậu bé đã đổ hết nguyên do con mình tự sát lên đầu nhà trường và thầy giáo phê bình con mình. Họ đưa thi thể của con đến cổng trường đòi giải thích, nói trắng ra là tìm trường học đòi bồi thường.
Giống mấy vụ tự sát trước, lý do bề ngoài cũng không phải lý do thực sự.
“Đi, đến trường học.”
Khi cả hai gấp rút chạy tới cổng trường, đúng lúc mọi chuyện đã tới nước không thể cứu vãn.
Từ xa họ đã nghe thấy giọng người trung niên khóc trời gọi đất, còn có vô số người oán trách, chửi rủa, khuyên can và tiếng trẻ con khóc, ít nhất có trên trăm người tụ tập tại cổng và sân trường trung học cơ sở. Càng bất ổn hơn, bây giờ vừa vặn đã tới thời gian học buổi chiều, rất nhiều học sinh bị chặn ở cổng trường không thể vào. Xe cảnh sát đã đến, nhưng lực lượng cảnh sát của đồn cảnh sát cũng không thể khống chế mọi việc.
Do cảnh sát không dám mạnh tay cướp thi thể của cậu bé từ tay bố mẹ cậu bé. Dù cảnh sát làm vậy, phụ huynh của học sinh khác cũng không cho phép. Vì khi họ thấy bố mẹ mất đi con cái, rồi nhìn thi thể cậu bé, phản ứng đầu tiên của họ đương nhiên sẽ là đồng cảm và tức giận.
Phóng viên của đài truyền hình cũng vội vàng chạy đến, khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Nhìn tình hình trước mắt, Diệp Tiểu Nhu không biết mình nên căm phẫn hay bi ai.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Ngay cả Giang Thạc đã trải qua không ít chuyện cũng hơi sững sờ: “Cậu bé chết nhiều ngày rồi, dưới thời tiết thế này, họ còn để thi thể cậu bé dưới ánh mặt trời gay gắt sao? Họ không biết đau lòng ư?”
“Trên đời này, không phải bố mẹ nào cũng xứng làm bố mẹ.” Diệp Tiểu Nhu bình thản nói: “Thế giới vốn dĩ là vậy đấy, luôn tồn tại hai mặt âm dương. Anh thấy nhiều điều tốt đẹp, nhưng ở một góc khuất mà anh không hay, còn có biết bao thứ đen tối không biết khi nào sẽ xuất hiện, cũng không ngạc nhiên gì.”
Tuy lời này nghe hơi lạnh lùng.
Nhưng khi nhìn một bên mặt xinh đẹp của Diệp Tiểu Nhu, dường như Giang Thạc có thể cảm nhận được ngọn lửa đang bừng cháy trong nội tâm cô.
Nội tâm sôi sục ấy trái ngược hẳn với vẻ ngoài lạnh nhạt của cô, hai cảm xúc va chạm nhau, khiến ánh mắt cô phủ kín một làn sương mù sâu thẳm.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Giang Thạc nói: “Chắc chắn không thể xem thi thể rồi, lúc này không ai tiếp cận được.”
Diệp Tiểu Nhu mím môi: “Anh ở đây chờ tôi một chút, không cần đi theo.”
Giang Thạc đành dừng chân, nhìn cô bước về phía một nhóm học sinh đang ngơ ngác.
Trong điện thoại vang lên âm thanh thông báo, Giang Thạc liếc nhìn, là nhóm công việc, lão Mã nhắc anh ta báo cáo tình hình ở đó.
Giang Thạc gửi video qua, kể một vài chuyện đang xảy ra.
Lão Mã: “Cậu bé này, khi còn sống phỏng chừng chịu khổ không ít, đã chết còn bị đày đọa như vậy, quá đáng thương rồi.”
Diêm Tiêu Tiêu: “Nhớ chú ý Tiểu Nhu, đừng để cô ấy làm chuyện nguy hiểm.”
Họ biết rõ, với đầu óc của Diệp Tiểu Nhu, cô sẽ không làm chuyện bốc đồng gì. Nhưng nếu thật sự tới một mức độ nào đó, chỉ sợ rằng cô sẽ vì lòng tốt của mình mà gây ra nguy hiểm.
Một lát sau, Dương Viêm nhắn bốn từ: “Chú ý an toàn.”
Diệp Tiểu Nhu đến bên cạnh một cô gái nhỏ đang khóc, đưa cho cô bé một chiếc khăn tay.
Cô gái nhỏ định từ chối, nhưng khi thấy là chị gái xinh đẹp thì lập tức nhận lấy.
“Đó là bạn học của em sao?”
Cô gái nhỏ gật đầu: “Thầy giáo cho lớp em nghỉ học một buổi chiều, nhưng Tiểu Hầu đáng thương quá, thi thể cậu ấy bốc mùi rồi.” Dứt lời, cô bé lại khóc lớn: “Một người đang yên đang lành, sao lại chết chứ, sao lại để thi thể ra nông nỗi vậy chứ?”
Tiểu Hầu là Hầu Dương, đứa trẻ đã tự sát.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Tiểu Nhu kéo cô bé sang một bên: “Đừng khóc, em gái, em kể chị nghe, trước khi tự sát, Tiểu Hầu có từng nhờ tụi em giúp đỡ hay nói gì khác không?”
“Chị, chị là cảnh sát sao?”
Diệp Tiểu Nhu thở dài một tiếng, cười trấn an cô bé: “Chị là điệp viên cảnh sát phái tới đó.”
Cô bé hơi sửng sốt: “Thật ư?!”
Thấy Diệp Tiểu Nhu nói chuyện với cô bé, Giang Thạc bèn đứng chờ tiếp.
Chẳng mấy chốc, tất cả lãnh đạo nhà trường đã chạy tới cổng trường, cuối cùng cũng khuyên được cặp bố mẹ đang khóc kia rời đi, trước cổng trường khôi phục yên tĩnh. Thầy cô lục tục dẫn học sinh về lớp. Lúc vào trường, cô bé vẫn quay đầu, lưu luyến không rời nhìn Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu nhíu mày nhìn chiếc xe đang lái đi xa.
Giang Thạc hỏi Diệp Tiểu Nhu: “Có manh mối gì không?”
Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu không tốt lắm: “Cái chết của cậu bé không hề liên quan đến thầy giáo. Cậu bé thường xuyên nghịch ngợm, đã quen bị mắng, thầy cô cũng không làm khó cậu bé, cùng lắm chỉ dạy dỗ đôi câu. Lý do cậu bé tự sát, vẫn xuất phát từ gia đình cậu bé.”
“Cô muốn nói liên quan đến bố mẹ cậu bé sao?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Cậu bé phải chịu bạo lực ngôn từ từ bố mẹ trong thời gian dài, khiến tính cách trở nên cực đoan. Tôi nghĩ, ắt hẳn mấy ngày gần đây ở nhà cậu bé cũng bị bố mẹ trách mắng, hoặc có thể phải chịu một ít bạo hành gia đình, nên cuối cùng cậu bé mới tự sát... Nhưng vẫn cần điều tra nguyên nhân cụ thể lại.” Giọng Diệp Tiểu Nhu trầm xuống: “Nếu bọn họ không cho pháp y khám nghiệm thi thể, vậy chắc chắn có vấn đề.”
Bạo hành gia đình sẽ để lại nhiều vết thương cũ trên cơ thể, điểm này pháp y vừa nhìn đã có thể đoán được.
“Vậy thi thể của cậu bé...”
Diệp Tiểu Nhu nói: “Tạm thời không vội, trước khi nhận được tiền bồi thường, họ sẽ không hỏa táng thi thể của cậu bé. Nhưng có một chỗ, tôi cần tới xem.”
Giang Thạc: “Chỗ nào?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn anh ta, trông cô có phần khó đoán.
“Sao thế?” Giang Thạc nhìn nhìn bản thân: “Sao cô nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ vậy?”
Diệp Tiểu Nhu thở dài: “Tự dưng tôi hơi nhớ sếp chúng ta.”
Giang Thạc đẩy moto đi cùng cô hồi lâu mới hiểu ra cô có ý gì, anh ta xụ mặt: “Diệp Tiểu Nhu, vừa rồi cô bảo nhớ sếp là đang chê IQ tôi thấp đúng không?!”
“Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi nghi ngờ ý cô đúng là vậy đó!”
“Anh nghĩ nhiều thật mà!” Diệp Tiểu Nhu nghiêm trang phản bác: “Tôi nói nhớ anh ấy chỉ đơn thuần là nhớ thôi, không liên quan đến IQ của anh đâu.”
Cô vốn chỉ muốn đùa Giang Thạc, nhưng cô vừa nói xong, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khác thường.
Cô thật sự đã quen có Dương Viêm bên cạnh, đã quen với việc mỗi khi mình đưa ra ý kiến, anh sẽ giúp cô phân tích cặn kẽ suy nghĩ của cô, hơn nữa anh luôn dẫn dắt cô tìm được manh mối.
Thế nên nói nhớ anh, không phải nói đùa, quả thực cô đã quen với sự tồn tại của anh.
Diệp Tiểu Nhu lấy điện thoại ra xem, ngoại trừ bốn từ Dương Viêm gửi vào nhóm chat thì không còn tin nhắn nào khác.
Diệp Tiểu Nhu thoáng mất tập trung.
“Này. Cẩn thận!” Giang Thạc giữ chặt cô: “Cô sao vậy, đi đường cũng không nhìn.”
Diệp Tiểu Nhu cúi đầu, thấy một vũng nước bên chân.
“Hôm nay cô sao thế? Cứ lơ đãng, con người thông minh nhanh nhẹn bình thường đâu rồi?” Giang Thạc nhíu mày nhìn cô: “Đừng nói với tôi là tôi kéo IQ của cô xuống đấy, tôi không gánh nổi cái nồi này đâu.”
Gánh nồi thì phải cũng do sếp gánh mới đúng.
Diệp Tiểu Nhu nghĩ thầm, ai bảo Dương Viêm quấy rầy suy nghĩ bình thường của cô chứ?
Khi hai người đến nơi, Giang Thạc mới hiểu cô muốn xem gì.
“Cô điên rồi?!”
Diệp Tiểu Nhu ngước mắt nhìn anh ta: “Anh thấy tôi giống người điên sao?”
“... Ý tôi là, nơi này mới có người chết, còn sâu nữa, lỡ xuống dưới gặp nguy hiểm thì sao?”
“Tôi muốn xem hiện trường trước thôi, cũng đâu phải tự tìm đường chết như cậu bé kia.” Diệp Tiểu Nhu dừng một chút: “Nơi này thiếu một thứ quan trọng, anh biết là gì không?”
“Là?”
“Tôi tìm nửa ngày, cũng không thấy dấu chân của cậu bé mười bốn tuổi quanh đây.” Diệp Tiểu Nhu phân tích: “Một cậu bé, dù chân có lớn, cũng không thể lớn hơn người trưởng thành. Cậu bé không mập, cùng lắm chỉ tầm ba mươi lăm bốn mươi ký, hơn năm mươi ký cũng không thể lọt được miệng giếng.”
Giang Thạc ngây người, anh ta quan sát xung quanh. Gần đây toàn ruộng đất, nên có thể nhìn rõ nhiều dấu chân khác nhau, quả thực thoạt nhìn chỉ thấy dấu chân của người lớn.
“Ắt hẳn bố mẹ và các thầy cô đã nghiêm cấm trẻ con tới nơi này, vì quá xa, cũng quá nguy hiểm, rất dễ trượt chân ngã xuống. Chắc chắn bình thường bọn nhỏ sẽ không tới đây chơi. Huống chi miệng giếng cũng khuất tầm nhìn, anh nghĩ Hầu Dương sẽ đặc biệt chạy đến nơi này tự tử sao?” Diệp Tiểu Nhu cười khẩy: “Cứ thế mà kết luận con tự sát, cho rằng ai cũng ngốc hết à?”
“Vậy nên... cậu bé không hề chạy tới nơi này tự sát?” Giang Thạc hít sâu: “Chẳng lẽ là giết người?”
“Đừng vội kết luận.”
Diệp Tiểu Nhu đứng kế bên miệng giếng đã sớm hoang tàn kia, nhìn xuống.
Giếng cạn này đã bỏ hoang ít nhất từ năm năm trở lên, dựa vào nhiều thứ linh tinh bên ngoài, có thể thấy vốn dĩ miệng giếng đã được người khác dùng đồ che đi. Thêm nữa, đối với chiều cao của người trưởng thành, giếng cũng không quá sâu. Nếu người trưởng thành muốn tự sát, tuyệt đối sẽ không chọn nơi này, vì khi nhảy xuống cùng lắm họ cũng chỉ gãy chân.
Giang Thạc nhìn sơ qua: “Ở đây, lẽ ra không dễ ngã chết như vậy. Cậu bé ít nhất cũng cao tầm một mét bốn lăm, một nam sinh trung học cơ sở, muốn tự sát cũng sẽ không chọn nơi này.”
Có lẽ vì hiếm khi thấy IQ của anh ta online một lần, Diệp Tiểu Nhu vui mừng nhìn anh ta.
“Nhưng ít nhiều gì vẫn có khoảng cách, xuống bằng cách nào đây?”
Giang Thạc đang nghiên cứu, thì thấy Diệp Tiểu Nhu không biết tìm từ đâu ra một sợi dây thừng, anh ta hỏi: “... Cô lượm ở đâu vậy?”
“Mấy ngày trước họ đưa cậu bé lên, đã vứt dây thừng ở gần đây.”
“Hay để tôi xuống đi.” Giang Thạc nói.
Diệp Tiểu Nhu đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh thấy với vóc dáng to con của anh, có thể xuống sao?”
Giang Thạc: “...”
Cô nói không hề sai. Nhưng khi nhìn cô thành thạo buộc dây thừng quanh eo, Giang Thạc vẫn hơi lo lắng: “Nhỡ đâu phía dưới có gì đó...”
Thấy anh ta như thế, Diệp Tiểu Nhu bật cười: “Anh nói hưu nói vượn gì đấy? Chẳng lẽ phía dưới còn có yêu quái ăn thịt người à? Cho dù có, tôi cũng có thể xử lý được, cứ yên tâm.”
“Nhưng dù gì thì phía dưới cũng mới có người chết mà, hơn nữa...” Giang Thạc chưa nói xong, Diệp Tiểu Nhu đã nhanh chóng nhét dây thừng vào tay anh ta. Anh ta còn chưa nghĩ ra cô sẽ xuống dưới bằng cách nào, đã thấy cô xoay người, đạp lên giếng cạn, sau đó thả người nhảy xuống.
Giang Thạc sợ điếng người, suýt nữa hồn phi phách tán tại chỗ, anh ta đơ ra vài giây rồi mới gào to: “Diệp Tiểu Nhu!!”
Không lâu sau, bên dưới đã vọng lên tiếng Diệp Tiểu Nhu trầm giọng đáp lại: “Người vẫn sống, đừng kêu!”
Cô mở đèn pin của điện thoại lên, Giang Thạc cúi xuống thấy ánh sáng, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cô muốn hù chết tôi hả?” Giang Thạc tức giận nói: “Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi sợ mình sẽ bị bọn họ lột mất một lớp da đó!”
Diệp Tiểu Nhu: “Yên tâm đi! Không việc gì đâu!”
Anh ta nhìn mái tóc hơi rối trên đỉnh đầu Diệp Tiểu Nhu, không kìm được mà hỏi: “Diệp Tiểu Nhu, tại sao cô cứ cố chấp điều tra vụ án này vậy?”
Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng của Giang Thạc, tuy biết anh ta không thấy, cô vẫn nhoẻn miệng cười.
Đúng vậy, vì sao nhỉ?
Trong vụ án Thẩm Trạch, trong vụ án Trần Giai Vỹ, cũng có người hỏi cô vấn đề này.
Tại sao cứ nhất quyết điều tra các vụ án nguy hiểm này?
“Không có nguyên nhân.” Giọng nói tràn đầy năng lượng của cô vọng từ dưới lên: “Không có nhiều nguyên nhân như vậy. Tôi muốn chuyển gạch ở công trường thì chuyển gạch, muốn tra án thì tra án, muốn sống thì sống. Có một ngày tôi muốn chết, cũng không ai ngăn cản được tôi đâu!”
Câu cuối cùng, cô nói rất nhỏ, Giang Thạc bên trên không nghe thấy.
Nhưng có một người vẫn nghe rõ ràng rành mạch.
Lời nói nghe vô cùng phóng khoáng nhưng chứa vài phần tự giễu kia, chỉ đúng một người, đã nghe rõ từng từ.
Khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Giang Thạc cảnh giác quay phắt đầu lại, nhưng khi nhìn rõ người phía sau là ai, anh ta lập tức mở to hai mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.