Người Khác Là Vực Sâu

Chương 5:




Căn phòng ẩm ướt tối tăm, máu tươi vương vãi khắp đất, tóc rải rác trên sàn, phần tay chân bị chặt còn lại được đặt trong các phòng khác nhau.
Không khí đục ngầu mất hết sự sống.
Cô gái chết thảm bị chặt xác đã nằm trong phòng khách như vậy hơn một tháng. Nếu trên đời thật sự tồn tại linh hồn, chắc chắn linh hồn của cô ấy đang gào khóc từng giờ từng phút, căm hận mắng hung thủ tàn nhẫn, mắng bản thân yếu đuối.
Tại sao khi còn sống cứ thu mình như thế? Tại sao không chịu kết bạn nhiều hơn, liên lạc với người nhà nhiều hơn? Tại sao nhất định phải ở nơi xa xôi hẻo lánh chỉ vì ham rẻ? Tại sao, tại sao không tìm bạn trai khi đang ở độ tuổi tươi đẹp?
Tại sao khi phát hiện trong nhà có người theo dõi lại không dốc hết sức cầu cứu?
Tại sao là cô ấy... Tại sao cô ấy lại bị kẻ sát nhân biến thái nhắm đến? Rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì?

“Ở bệnh viện tâm thần hơn nửa năm, dù là người bình thường thì cũng sẽ có vấn đề.”
“Nguyên nhân khiến cô ấy phải vào bệnh viện tâm thần là vì đã gặp ảo giác, lẽ nào mọi người cho rằng cô ấy vào bệnh viện tâm thần vì Mã Lượng sao? Dù như vậy thì cũng không cần ở bệnh viện tâm thần tận nửa năm mới ra tay, tôi nghĩ đúng lúc cô ấy bắt gặp nên mới cứu bà cụ đáng thương kia, là chuyện tốt mà.”
“... Khoan đã, mọi người nghĩ tới vấn đề này chưa? Bác sĩ chẩn đoán cô ấy từng gặp vấn đề về thần kinh nên cô ấy mới phải nhập viện, sau khi cô ấy vô ý gây thương tích cho người khác, cô ấy hoàn toàn có thể dùng giám định tâm thần của bác sĩ về mình để thoát khỏi một năm tù kia. Dù sao một kẻ điên ngộ sát trong khi nổi điên cũng có thể ‘được’ nhốt ở bệnh viện tâm thần cả đời, đó là bệnh viện tâm thần, nếu xảy ra chuyện gì cũng không bất ngờ đúng không?”
“Điều kỳ lạ nhất là, rõ ràng vì cứu người nên cô ấy mới tự vệ quá mức, tại sao lúc đó cô ấy không kháng cáo?”
Mọi người nhìn nhau, điều này khó hiểu thật.
“Hồ sơ nhận nuôi của cô ấy cũng kỳ quặc lắm, gần mười tuổi mới được nhận nuôi, về sau cha nuôi chết, dù là quan hệ nhận nuôi, nhưng chuyện tự ý vứt bỏ cũng làm trái pháp luật rồi. Còn nữa, trước mười tuổi cô ấy ở đâu? Đừng nói vẫn luôn lang thang đấy chứ?”
“Một cô gái thiên tài có IQ trên 150 bị vứt bỏ hai lần, việc cô ấy không giống người thường mới là bình thường đúng không?”
Trong phòng họp, bốn người trầm ngâm, họ đã từng gặp vô số người khác thường, nhưng cô gái họ gặp hôm nay thật sự quá mức kỳ lạ, là một đối tượng tốt để thảo luận và nghiên cứu.
Lâm Linh đang cầm cốc, bỗng ngẩng đầu nhìn màn hình lớn trước mặt, hỏi: “Sếp, anh thấy thế nào?”
Ba người khác đồng loạt dời mắt về phía màn hình ở giữa.
Ngay cả khi Dương Viêm không ở công ty, anh vẫn nắm rõ đại đa số việc đã xảy ra tại công ty, trừ mấy chuyện anh nghĩ mình không cần phải biết.
Trong màn hình truyền đến giọng đàn ông trầm thấp: “Tôi đã thay đổi chủ đề cuộc họp từ khi nào vậy?”
Lão Mã phản ứng lại đầu tiên, xấu hổ hắng giọng: “Đúng rồi, vừa nãy chúng ta đâu thảo luận vấn đề này. Sếp, mấy khách hàng lớn bên đây ai cũng muốn gặp cậu, khi nào cậu trở về?”
Khi Dương Viêm đi vắng sẽ mở họp trực tuyến, suy nghĩ của mọi người thường không giống nhau, nghĩ gì nói nấy, nhưng cơ bản luôn xoay quanh chung một việc, dù có người lái chủ đề hơi xa thì cũng được nhanh chóng kéo về. Nhưng không biết tại sao vào hôm nay, mọi người nói chuyện một lúc thì đã bàn về người khác, còn tán gẫu khoảng nửa giờ mà Dương Viêm cũng không hề xen vào, anh chỉ im lặng lắng nghe, một chữ cũng không nói.
Cũng có thể do lười lên tiếng.
Lâm Linh đẩy đẩy mắt kính, âm thầm tắt thông tin tìm kiếm về Diệp Tiểu Nhu trên máy tính.
“Sếp, anh đang ở đâu vậy? Sao không lộ mặt? Đợi chút, tiếng động này... Anh đang lái xe ư?”
Dương Viêm ừ một tiếng, trong giọng nói mang theo chút âm mũi lười biếng, gần đây anh đi công tác suốt một tháng, chắc chắn đã bận đến mức không thể ngủ ngon.
“Thành phố C xảy ra vụ án lớn, tôi trở về xem sao.”
“Là vụ án đột nhập, hiếp dâm và chặt xác gần đây à?” Diêm Tiêu Tiêu xoa xoa cánh tay đã bắt đầu nổi da gà, nói: “Bọn tôi không hề hứng thú với loại vụ án thế này đâu, nghe kể hiện trường kinh khủng lắm. Mới chỉ nhìn ảnh chụp hành lang do truyền thông tuồn ra, tôi đã sợ tới nỗi gặp ác mộng hai ngày rồi, nghe nói hiện trường còn đáng sợ hơn nữa. Bây giờ toàn bộ hàng xóm của tòa nhà kia đều hãi đến độ phải ra ngoài tránh, có người thấy hiện trường xong thì ngất ngay tại chỗ.”
Lâm Linh nói: “Tôi vừa đăng một bài viết về mức độ an toàn của phụ nữ độc thân, có rất nhiều bình luận kể ra các nguy hiểm mà nữ sinh ở một mình gặp phải, quá đáng sợ.”
Dương Viêm bỗng lên tiếng: “Lão Mã, chuẩn bị hộp y tế đi.”
“Sếp, cậu nói gì?” Lão Mã hơi sửng sốt, hỏi: “Ai bị thương? Cậu?”
Dương Viêm không nói lời vô nghĩa, cúp điện thoại.
“Mau, Lâm Linh, định vị vị trí của sếp!”
Lâm Linh vội vàng mở laptop lên, chưa đến hai phút, cô ấy đã kinh ngạc kêu: “Định vị của sếp ngay gần đây, anh ấy tới nơi rồi?”
Ba phút trước, khi kết thúc video call, một chiếc ô tô đã lặng lẽ đậu dưới lầu.
Khi Dương Viêm lên cầu thang, cửa đã đóng, anh nhập mật mã mở cửa, tất cả đèn trong phòng khách tắt hết, mọi người đã đến phòng họp trên lầu hai để tham gia cuộc họp với anh.
Không đúng, vẫn còn một người.
Dương Viêm dừng một chút, hạ cánh tay đang chuẩn bị bật đèn xuống.
Anh biết rõ cách bố trí ở đây như lòng bàn tay, dù nhắm mắt cũng có thể đến văn phòng của mình.
Có một người lạ trong phòng khách, đang ngồi trên sô pha, tiếng động rất nhỏ, dựa theo từng nhịp hô hấp, anh có thể dễ dàng nhận ra cô đã chìm sâu vào giấc ngủ. Mọi người chu đáo tắt hết đèn và âm thanh, giúp cô có đủ không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Một người sở hữu IQ ở mức thiên tài, rõ ràng đã từng phải vào bệnh viện tâm thần, nhưng rồi cũng không thể nhờ vào việc đó để thoát khỏi tai họa tù oan.
Khi nghe được mấy việc này, anh còn đang lái xe, cảm giác đau đớn và mùi máu tươi khiến anh phải gồng người lên, không tài nào suy nghĩ nổi.
Anh bịt miệng vết thương, chân bước rất khẽ, chỉ mất tầm một phút để anh đi qua, anh cũng không quấy rầy giấc ngủ của cô.
Đến tận khi một bóng dáng cao lớn phủ lên người, cô vẫn hô hấp đều đặn, tựa như không hề hay biết việc đang xảy ra trước mắt.
Mãi tới khi… tí tách.
Một giọt chất lỏng đỏ tươi chảy dọc theo cánh tay người đàn ông, rơi xuống đất.
Một tiếng động cực kỳ nhỏ.
Trong bóng tối, tiếng hô hấp nhẹ nhàng bỗng nhiên ngừng lại.
Giây tiếp theo, đồng tử Dương Viêm đột ngột co lại!
Nghe được động tĩnh dưới lầu, Giang Thạc nhanh chóng kéo cửa văn phòng ra, nhảy từ cầu thang xuống, tiện tay bật đèn lên.
Chỉ trách văn phòng cách âm rất tốt, cửa ngoài đã khóa, mà bọn họ quá lơ là cảnh giác, sau khi Giang Thạc lao ra đầu tiên, ba người còn lại cũng chạy tới.
Cả phòng khách sáng trưng ánh đèn, họ vừa mới chạy xuống lầu, đã thấy cảnh tượng trong phòng khách, ai nấy đều sợ ngây người.
“Bịch” một tiếng, đồ trong tay Diệp Tiểu Nhu rơi xuống đất, nhưng cô vẫn đang duy trì tư thế tấn công, cô cứng đờ người như khúc gỗ, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Trên áo sơ mi trắng của người đàn ông, một phần lớn đã bị máu tươi từ vết thương ở tay trái nhuộm đỏ.
Ắt hẳn vốn dĩ không nghiêm trọng như vậy, nhưng đúng lúc cô tấn công vào cánh tay trái bị thương của anh, người đàn ông vô thức ngăn cản, trùng hợp anh vẫn dùng tay trái.
Anh thở ra một hơi, lùi về một bước, lấy tay ấn miệng vết thương, cơn đau khiến anh hơi nhíu mày, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Anh không nhìn Diệp Tiểu Nhu, chỉ ẩn ý nhìn vào nón bảo hộ vừa đập mạnh lên vết thương của mình.
Ngay khi những người khác còn đang trợn tròn mắt, Dương Viêm cúi đầu, dường như khẽ cười, nói: “Cô nghĩ dùng nón bảo hộ để tấn công thì sẽ phát huy tác dụng hơn việc bảo vệ bản thân, đúng không?”
Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, vô thức trả lời: “Chỉ... vì tiện thôi.”
Giang Thạc tức giận: “Tiện hành hung đánh người sao? Cô ngồi tù còn chưa đủ hả?”
Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu lập tức trắng bệch.
Nón bảo hộ cứng chắc, đánh người rất đau, cô biết khi vết thương bị đánh vào sẽ mang tới cảm giác thế nào.
“Trời ạ! Cô nhóc này làm gì vậy!” Diêm Tiêu Tiêu hoảng sợ che mặt, kêu lên.
Giang Thạc vẫn là người đầu tiên xông tới, anh ta đỡ lấy Dương Viêm, đá văng nón bảo hộ trên mặt đất ra xa. Anh ta vừa cảnh giác vừa hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Nhu, giận đến mức khắp người phát run, quát: “Cô bỏ tay xuống, lùi lại!”
Diệp Tiểu Nhu lập tức hạ tay xuống, lùi về vài bước.
Vốn dĩ cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình đang gặp ác mộng, sau đó cảm nhận được nguy hiểm tới gần... Dù chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng bản năng đã thôi thúc cô lấy vũ khí tấn công trước, hơn nữa còn tấn công không hề nương tay.
“Lão Mã, mau mau mau, hộp y tế, Lâm Linh, cô gọi bác sĩ Hứa đến đây!”
Lâm Linh đáp: “Bác sĩ Hứa nói mình đang trên đường tới rồi!”
Không ai quan tâm đến Diệp Tiểu Nhu nữa, mọi người vào văn phòng của Dương Viêm. Cô ngơ ngác ngồi trên sô pha, đờ đẫn nhìn nón bảo hộ bị Giang Thạc đá đến cạnh thùng rác.
Cô rất muốn đi qua nhặt lên. Nhưng cô không dám, vật kia vừa làm một người bị thương, chính cô đã làm một người vô tội bị thương.
Khi bác sĩ Hứa vội vàng chạy tới, máu từ vết thương của Dương Viêm gần như đã ngừng chảy.
Lão Mã hùng hùng hổ hổ nói: “Tôi đã bảo lần này nên để Giang Thạc đi cùng cậu mà, con mẹ nó rốt cuộc kẻ nào đã đánh cậu bị thương?”
“Hoảng gì chứ.” Dương Viêm dùng tay phải lần tìm điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, thấy Giang Thạc đang muốn châm lửa giúp mình, anh xua tay từ chối anh ta. Anh nói: “Vết thương này nhỏ lắm, mọi người không cần làm ầm lên như vậy đâu.”
Bác sĩ Hứa vừa tới đã bị Giang Thạc túm lấy kéo vào phòng, anh ta xem vết thương: “Thật ra cũng không sâu, nhưng...”
Bác sĩ Hứa kéo cổ áo Dương Viêm nhìn nhìn: “Ai lại đánh lén anh lần nữa vậy? Vai bầm tím hết rồi.”
“Không hổ là bác sĩ Hứa, ngay cả bị đánh lén lần hai cũng nhìn ra được.” Lão Mã đáp: “Không ngờ hôm nay sếp của chúng ta lại xui xẻo như vậy, ra ngoài một chuyến bị thương, đến tận công ty mà vẫn bị người khác đánh thêm lần nữa.”
“Người nào dũng cảm thế? Đánh sếp mọi người ở đây?” Bác sĩ Hứa kinh ngạc.
Không ai trả lời, ban nãy Lâm Linh đã lén cho bọn họ xem camera theo dõi, mọi người đều thấy Dương Viêm không bật đèn đã đi qua, chắc hẳn Diệp Tiểu Nhu xuất phát từ tâm lý phòng bị... Nhưng phòng bị quá... quả thực quá mức... Thảo nào khi cô cứu người cũng có thể đưa bản thân vào tù, lòng phòng bị mạnh đến đáng sợ.
Bọn họ đã sơ ý, chỉ nghĩ để cô nghỉ ngơi ở đó một lát, dù sao cũng đã đóng cửa rồi, chẳng ai có thể nghĩ tới Dương Viêm sẽ trở về ngay lúc này.
Bác sĩ Hứa vừa xử lý vết thương cho Dương Viêm, vừa nói: “Khi nãy tôi bắt gặp một cô gái ngồi xổm dưới lầu, trông đáng thương lắm. Cô ấy tới xin mọi người giúp đỡ đúng không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đáng thương? Cô ấy mà đáng thương gì.” Lão Mã cười khổ lắc đầu: “Người có thể thành công đánh lén sếp, cậu nói cô ấy có đáng thương không?”
Dương Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lái xe khi bị thương khiến anh không thể suy nghĩ, nhưng từng lời bọn họ nói trong nửa giờ kia vẫn lọt vào tai anh không sót chữ nào.
Một người có thể sống yên ổn trong tù hơn nửa năm như vậy, sẽ không ngủ ngon nếu không có ý thức phòng bị. Mà việc có thể ngoan ngoãn ở bệnh viện tâm thần tận nửa năm, người bình thường cũng chẳng mấy ai làm nổi.
Anh từng gặp Mã Lượng, cao một mét tám, khỏe như vâm, thích theo dõi và nhắm vào các bà già.
Có thể đá một người đàn ông như thế đến mức khiến hắn ta suýt bị “phế”, quả thực đây không phải chuyện người bình thường có thể làm.
“Sếp, người này do Tiêu Ngũ dẫn tới. Anh ta bảo thầy mình Thiệu Lương Vỹ đề cử, muốn đến kiếm kế sinh nhai…”
Lão Mã lỡ lời, mấy từ kiếm kế sinh nhai này, khiến người nên nghe lẫn người không nên nghe đều dùng ánh mắt sâu xa nhìn ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.