*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Lâm Linh lấy hộp cơm ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Hộp đựng thức ăn giữ nhiệt ba tầng tinh xảo, tầng thứ nhất để đủ loại điểm tâm. Tầng thứ hai chia làm bốn ô vuông gồm cá kho, cà tím hầm, trứng xào cay, bông cải xanh xào. Tầng thứ ba đựng ngô, khoai lang tím và các thực phẩm thiết yếu. Tuy đều là một số món ăn thường ngày, nhưng trông món nào cũng rất bắt cơm.
Lão Mã nhìn nhìn, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
Diêm Tiêu Tiêu: “Ôi trời? Chị biết em biết nấu cơm, nhưng không ngờ em biết làm nhiều vậy. Tiểu Linh Linh em đúng là cô gái bảo bối đấy.”
“Chị nghĩ nhiều rồi chị Tiêu Tiêu, để em vào bếp thì cùng lắm chỉ biết nấu mì chiên trứng thôi, mấy món này mẹ em làm hết đó.” Lâm Linh bày đồ ăn ra xong, đặt đũa vào tay Diệp Tiểu Nhu: “Ăn nhanh đi, cô gầy đi nhiều quá, mẹ tôi làm riêng cho cô đấy.”
Diệp Tiểu Nhu cảm động sắp rơi nước mắt: “Sao cô lại tốt như vậy?”
Ở cửa phòng trà, Giang Thạc đang cắn miếng hamburger liếc nhìn, bỗng nói: “... Tại sao chỉ đưa cho mình cô ấy, bọn tôi cũng là đồng nghiệp tốt của cô mà?”
Lâm Linh đáp: “Nếu mang cho cả anh thì tôi phải đem năm cặp lồng, anh không biết sức ăn của mình lớn thế nào hả?”
“Gần đây Tiểu Nhu điều tra vụ án rất vất vả.” Diêm Tiêu Tiêu vỗ vỗ vai Giang Thạc: “Đừng ghen tị, tan làm tới nhà tôi, tôi nấu đồ ăn ngon cho cậu, đảm bảo đủ cơm.”
“Tôi cần gì phải ghen tị chứ, ngày nào mẹ tôi cũng nấu cơm nhà cho tôi ăn...”
Còn chưa dứt lời, ngoại trừ Diệp Tiểu Nhu, mấy người khác đều trừng mắt nhìn Giang Thạc, Giang Thạc cũng nhận ra: “... Xin lỗi.”
Ra cửa, ngay khi đến nơi khuất tầm mắt họ, anh ta xoay người tát mình một cái.
Diệp Tiểu Nhu là trẻ mồ cô, còn từng bị gia đình nhận nuôi vứt bỏ, thế nên, họ vẫn luôn tránh nhắc tới chủ đề gia đình và bố mẹ khi nói chuyện trước mặt cô.
Tuy Diệp Tiểu Nhu không biểu hiện gì, nhưng họ vẫn luôn cố hết sức không nói điều gì có thể tổn thương cô. Dẫu thông minh mạnh mẽ thế nào, cô cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi thôi.
Lâm Linh nhìn Diệp Tiểu Nhu vùi đầu ăn cơm, lẩm bẩm: “Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện tự sát nữa.”
Động tác của Diệp Tiểu Nhu hơi khựng lại, cô nói: “Hy vọng vậy.”
Nhưng cô biết, một ngày còn chưa tìm ra chân tướng của sự việc, có khả năng vụ án tự sát liên hoàn sẽ tiếp tục trở nên tồi tệ hơn.
Tựa như một khối u ác tính không biết khi nào sẽ bùng phát.
Khiến cô luôn ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày nay. Cô biết không chỉ mình cô như vậy, vụ án kỳ lạ tới thế, đằng sau chắc chắn tác động đến rất nhiều người có thần kinh nhạy cảm.
Cô thật sự có dự cảm không tốt lắm.
...
Cổ Minh Tài là chủ đầu tư của ba cửa hàng offline, lần lượt là ẩm thực, mát xa vật lý trị liệu, và một cửa hàng cá cảnh nhỏ. Trong ba cửa hàng này chỉ có một chỗ thu được lợi nhuận, cho nên vào đầu năm nay, ông ta đã quyết định đóng cửa quán ăn và cửa hàng cá cảnh vốn chẳng ai thèm hỏi thăm.
Hôm nay rốt cuộc ông ta cũng tranh thủ được ít thời gian, chuẩn bị thu dọn cửa hàng cá cảnh. Cơm nước xong xuôi, ông ta mau chóng lái xe dẫn theo hai nhân viên đến cửa hàng.
Khi mở cửa, vẫn chưa ai phát hiện ra điều bất thường.
Đến tận khi nhân viên vào dọn đồ, trong khoảnh khắc đèn sáng lên, một tiếng hét sợ hãi gần như phá thủng trần nhà vang lên.
Cố Minh Tài đứng ở cửa giật mình, định mắng nhân viên kia, nhưng khi một nhân viên khác vừa bước vào nhìn, cũng bị dọa sợ la to một tiếng.
Tiếng thét chói tai thu hút người qua đường, có người tò mò nhìn vào trong rồi vội vàng rời khỏi, gọi 110 báo cảnh sát.
“Alo? 110 sao? Nơi này có giết người!!”
Cổ Minh Tài nhanh chân bước tới giật lấy điện thoại của người qua đường: “Không phải giết người, ở đây có người tự sát!!”
Tự sát, là tự sát nữa ư?
Vốn dĩ khu phố này ít người sinh sống, nhưng sau khi câu này được truyền ra, trong cửa hàng cá cảnh trống không lập tức chật kín người.
Sợ có người phá hỏng hiện trường, cảnh sát liên tục nhấn mạnh với Cổ Minh Tài là đừng để ai đụng vào hiện trường, bao gồm thi thể. Tất nhiên Cổ Minh Tài đồng ý, nhưng thi thể kia đừng nói không ai dám chạm, dù có người muốn chạm cũng không chạm được.
Chẳng mấy chốc, đồn cảnh sát gần đây đã phái người tới phong tỏa hiện trường.
Đội Cảnh sát hình sự đến muộn hơn một tí, lúc này mọi người đã vây kín xung quanh chật như nêm cối. Bên truyền thông lẫn đài truyền hình cũng nghe tin và tới ngay.
Vốn dĩ bình thường chuyện tự sát cũng không gây ồn ào lớn như vậy, nhưng nay đã khác, chưa đầy hai tháng, đây đã là vụ tự sát kỳ lạ thứ năm ở thành phố C.
Tiêu Ngũ gọi điện cho Diệp Tiểu Nhu.
“Nói thật, tôi làm cảnh sát nhiều năm rồi, chứng kiến nhiều vụ tự tử và giết người lớn nhỏ, nhưng lần này tôi thật sự bị kinh sợ, ngay cả pháp y cũng nói chưa từng thấy cách tự sát như vậy.”
“Xác định là tự sát?”
“Bước đầu kết luận là tự sát. Cô... muốn đến xem thử không?” Tiêu Ngũ nói: “Tôi biết cô đang điều tra vụ án này, nhưng nếu chuyện này để lại ấn tượng không tốt cho cô, vậy...”
“Tiêu Ngũ, anh đang coi thường tôi, hay sỉ nhục tôi thế?” Diệp Tiểu Nhu cười khẽ: “Lúc tôi giúp anh điều tra vụ án, anh đã thấy tôi sợ bao giờ chưa? Những thi thể trong vụ án của Thẩm Trạch, có tốt hơn thi thể trước mắt anh không?”
“Nếu đã quyết định giúp đỡ mọi người điều tra, tôi sẽ không sợ hãi hay có ấn tượng không tốt gì đó đâu. Hiện trường phạm tội của loại tội phạm ghê tởm nào, trong mắt tôi cũng chỉ là manh mối vụ án, là một chuỗi thông tin để tìm ra sự thật. Thế nên, anh không cần lo cho tôi, nói trắng ra tôi chỉ là một nhân viên ngoài biên chế nhỏ bé không đáng kể thôi. Chuyện quan trọng nhất với anh bây giờ là điều tra rõ ràng vụ án này, về phần tôi anh đừng lo.”
“... Được, vậy tôi sẽ bảo họ tạm thời không chạm đến thi thể, cô mau tới xem.”
Cúp điện thoại, Diệp Tiểu Nhu nhanh chóng gọi cho Dương Viêm.
Đã hai ngày Dương Viêm không đến công ty, Diệp Tiểu Nhu không hỏi anh ở đâu hay làm gì, vì cô biết, chuyện có thể khiến anh bỏ thời gian đi làm, chắc chắn không vô nghĩa.
Lúc cô đang lơ đãng, Dương Viêm nhận điện thoại: “Tiểu Nhu, sao thế em?”
Nghe anh gọi tên mình, Diệp Tiểu Nhu ngẩn ngơ một lúc, nói: “Đã xảy ra chuyện, lại xuất hiện vụ tự tử, anh biết rồi?”
“Ừ, vừa mới nhận được tin nhắn, tôi đang trên đường tới, Tiêu Ngũ báo em à?”
“Vâng, vừa gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng muốn đi.”
“Để tôi đón em.”
“Không cần, anh mau sang đó đi, tôi sẽ đến ngay.”
“Được, em chú ý an toàn.”
Diệp Tiểu Nhu ngồi taxi, lúc cô vừa tới nơi, đã thấy Dương Viêm đứng giữa hơn mười chiếc xe và dòng người chen chúc.
Anh đứng cạnh xe, diện cây đen, dù đứng trong đám đông, vóc dáng cao ráo thẳng tắp và khí chất không thể bỏ qua của anh luôn khiến người khác khó lòng rời mắt được.
Dẫu nơi đó đông đúc cỡ nào, trong biển người luôn có một số người đặc biệt như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể thấy họ ngay.
Diệp Tiểu Nhu đang sốt ruột nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội chạy tới: “Sao anh không vào trước?”
“Chờ em.” Dương Viêm nhìn cô: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng.”
Chuyện này có sức hấp dẫn quá lớn đối với quần chúng, không chỉ riêng truyền thông nghe phong thanh mà đến và dân ở gần đây, kể cả những người cách nơi này rất xa cũng gấp gáp chạy tới muốn nhìn hiện trường khi biết tin.
Mặc dù đối với chuyện kỳ lạ thế này mọi người tránh còn không kịp, nhưng vì không xảy ra trên người mình, nên thông thường họ sẽ chạy theo như vịt do lòng hiếu kỳ.
Khi cô và Dương Viêm đi qua đám đông, bọn Vương Tranh che chở cho họ, không để người ngoài chụp được mặt cả hai. Nhóm cảnh sát giữ cửa cũng phong tỏa hiện trường kín kẽ, chặn tất cả ánh mắt tò mò lại bên ngoài.
Đây là một cửa hàng cá cảnh, bán bể nuôi cá và các loài động vật thủy sinh đắt đỏ, vừa vào đã có thể ngửi thấy một mùi ẩm ướt giống biển cả.
Cô gái kia ở trong một bể nuôi cá.
Cùng lắm cô ấy chỉ mười bảy mười tám tuổi, vẫn thuộc độ tuổi đơn thuần ngây thơ, cô gái trẻ như thế lại gặp chuyện này, quả thực khiến người chứng kiến phải sởn hết gai ốc.
Cô gái khỏa thân, cuộn mình trong bể nuôi cá có thể chứa được hai người, mái tóc đen ngắn lơ lửng giữa nước, bên dưới là san hô và các vật trang trí màu xanh lá khác.
Nếu đây là hình ảnh trên TV hoặc trong sách, có lẽ sẽ khiến người khác thấy rất đẹp, cô gái kia như đang phát sáng trong nước, tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, cuộn người như một đứa trẻ, vẻ mặt không hề đau khổ, ngược lại rất bình thản.
Hiện trường còn đang trong quá trình thu thập bằng chứng, vì muốn để hai bọn họ xem thử nên pháp y vẫn chờ bên cạnh, chưa động vào thi thể.
“Ban đầu bọn tôi không nghĩ là tự sát.” Tiêu Ngũ nói: “Nhưng dấu vết lưu lại ở hiện trường đã chỉ rõ cô ấy tự nhảy xuống nước, khiến bản thân chết đuối.”
Trước mắt, các kiểu tự sát của mấy vụ án giống nhau, đều sử dụng cách cực kỳ đau khổ để kết liễu mình.
“Cho dù muốn tự sát, lúc chìm dưới nước cũng sẽ vô thức vùng vẫy, nên bọn tôi nghi ngờ trước đó cô ấy đã uống thuốc, nếu không thì không thể chết ‘bình yên’ như thế được.” Tiêu Ngũ nhíu mày, rõ ràng mấy vụ tự sát liên tiếp đã khiến đội của anh ta tăng ca mấy đêm liền, ngay cả cằm cũng bắt đầu lún phún râu: “Chủ nơi đây nói đã bỏ camera giám sát vì sắp chuyển nhượng cửa hàng. Hầu như những đồ khác đều được sang nhượng, còn bể cá này thì ông chủ chuẩn bị tặng người khác, bên trong vốn cũng chỉ để san hô và cỏ nước. Nếu cô ấy tự sát, vậy chính cô ấy đã đổ đầy nước bên trong.”
“Quần áo của nạn nhân được gấp gọn gàng đặt trên ghế, cũng không có dấu vết giằng co hay di chuyển. Ông chủ nói đã xem camera của cửa hàng bên cạnh, cô gái này đi vào một mình. Vì đồ đã chuyển hết nên ông chủ chỉ khóa một lớp ở cửa sau, hiện tại ổ khóa đã bị cạy mở. Còn nữa, nơi này đã để không một tuần, ngay cả kẻ trộm vừa nhìn cũng biết ở đây vốn trống rỗng từ lâu.”
Do đó, nếu cô gái này tự sát thật, vậy có thể tưởng tượng, cô ấy vào cửa hàng, không hề phá hoại bất cứ đồ gì, chỉ đổ nước vào bể cá, cởi quần áo, gấp quần áo cẩn thận, sau đó trầm mình xuống, lẳng lặng chờ đợi cái chết.
Diệp Tiểu Nhu nhìn đăm đăm vào thi thể mấy giây, bỗng nói nhỏ: “Anh cảm nhận được không?”
Tiêu Ngũ hơi ngẩn người, tuy biết cô đang hỏi Dương Viêm nhưng vẫn không nhịn được mà thắc mắc: “Cảm nhận được gì?”
Hai mắt Dương Viêm hơi tối, anh chậm rãi trả lời bốn từ: “Quy luật nào đó.”
“Quy luật?”
Hai người không nói gì thêm, Diệp Tiểu Nhu đến trước bể nuôi cá, hơi cúi xuống.
Những người khác thấy vậy thì hết hồn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì giờ khắc này Diệp Tiểu Nhu gần như đang mặt đối mặt với nạn nhân trong bể nuôi cá, nếu không phải cách một lớp thủy tinh rất dày, khoảng cách giữa họ cùng lắm chỉ khoảng một mét thôi!
Dù cô gái trong bể nuôi cá nhìn không đáng sợ, nhưng đó vẫn là một thi thể!
Tiêu Ngũ thấp giọng hỏi Dương Viêm: “Sao cô ấy lại không sợ?”
Dương Viêm im lặng một lúc, đáp: “Vì em ấy không thể để mình sợ hãi.”
Tiêu Ngũ khó hiểu nhìn anh, lúc này Diệp Tiểu Nhu bỗng phát hiện gì đó, nói: “Mọi người mau tới đây xem.”
Cả hai lập tức bước qua, Diệp Tiểu Nhu chỉ tay vào một chỗ, ở đó có một kí hiệu kỳ quái, như có ai dùng vật cứng khắc lên, là một hình vẽ xoắn ốc kỳ lạ.
“Đường xoắn ốc Fibonacci.” Diệp Tiểu Nhu thầm nói, chợt khó tin nhìn Dương Viêm.
“Cậu bé... Hầu Dương, tư thế của cậu bé dưới đáy giếng... Ắt hẳn cũng giống vậy”
Dương Viêm trầm ngâm một lát, rời mắt khỏi hình vẽ kia, từ sắc mặt anh, mọi người đều thấy một vẻ nghiêm trọng khó tả.
“Hai người đang nói gì thế?” Tiêu Ngũ không rõ lý do: “Đường gì? Hình vẽ này thể hiện điều gì?”
“Muốn giải thích hết thì rất phức tạp, nhưng tôi nghĩ, nếu nạn nhân đã vẽ hình này, vậy có lẽ nó thể hiện...” Diệp Tiểu Nhu hơi khựng lại, đăm chiêu nhìn nạn nhân.
Cô ấy cuộn tròn cơ thể, vẻ mặt bình thản, giống hệt một đứa trẻ được bao bọc trong nước.
“Tái sinh.”
Lời họ nói, cũng chỉ mỗi họ có thể hiểu, hiện tại lại không còn nhiều thời gian giải thích cho người khác, thi thể của cô gái đáng thương kia vẫn đang ngâm trong nước. Cũng không biết bố mẹ cô ấy đã hay tin họ vừa mất đi cô con gái trẻ tuổi của mình chưa. Bên ngoài còn đám truyền thông lẫn quần chúng hiếu kỳ đang chờ để quay chụp đưa tin, vì cảnh sát cần xử lý những người đó nên Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm đành ra ngoài từ cửa sau.
Theo lời khai báo của ông chủ, quả thực nạn nhân đã vào từ cửa sau.
“Nếu cô ấy đã uống loại thuốc nào đó, vậy cô ấy uống trước khi đến, hay trước khi xuống nước? Hay bị bỏ thuốc?” Diệp Tiểu Nhu nhìn vào cửa: “Tôi không hiểu... Cách tự sát này đã vượt qua hiểu biết của tôi.”
Đâu chỉ mỗi cô, ai có thể ngờ rằng một cô gái trẻ có thể lựa chọn cách tự sát như vậy chứ?
Chuyện này mà truyền ra, có thể tưởng tượng sẽ kéo theo bao nhiêu sóng gió trên internet ở thành phố C cũng như cả nước.
“Nếu thật sự có người giật dây đằng sau, vậy kẻ này... phải đáng sợ tới mức nào?” Diệp Tiểu Nhu lẩm bẩm: “Đừng nói đến hồ sơ tâm lý, hiện tại ngay cả căn cứ chính xác để điều tra chung mấy vụ tự tử này chúng ta cũng không có, hơn nữa còn không tìm ra manh mối nào.”
“Ai nói không tìm ra manh mối?”
“Hả?“
“Đường xoắn ốc Fibonacci.” Dương Viêm nói: “Đây chính là dấu hiệu phạm tội của hung thủ.”
Diệp Tiểu Nhu thầm lặp lại, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.
Cô đột nhiên như hiểu ra gì đó, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
“Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn cô ấy sẽ để lại vật ở hiện trường.”
Buổi tối Tiêu Ngũ tới, vừa bước vào anh ta đã đi thẳng tới phòng trà tìm đồ ăn mà không hề nói lời nào. Giang Thạc thấy anh ta nhìn chằm chặp vào tô mì mình vừa úp xong, ánh mắt kia như sói đói, Giang Thạc bèn đẩy tô mì đến trước mặt anh ta, ném thêm cho anh ta một cây xúc xích giăm bông: “Anh cũng biết chọn lúc đến phết.”
Tiêu Ngũ cảm ơn, ngồi xuống ăn như hổ đói.
Giang Thạc: “Nghe đồn cô gái tự sát hôm nay đẹp như một tác phẩm nghệ thuật?”
Tiêu Ngũ nuốt một miếng mì, suýt nghẹn trong cổ họng, phải uống mấy ngụm nước rồi mới trả lời: “Truyền ra nhanh thế sao?”
“Chắc có ai đó đã thấy hiện trường rồi tung tin, vốn có người nói muốn đăng ảnh chụp của nạn nhân lên nhưng đã bị chặn. Cơ mà vẫn có không ít người không biết điều muốn anh ta lên tiếng, sau đó anh ta đăng một đoạn văn dài miêu tả tình trạng nạn nhân sau khi chết. Lúc ấy cảnh sát chưa tới hiện trường, ắt hẳn đã có người bất chấp chủ cửa hàng ngăn cản mà lẻn vào chụp.”
Sắc mặt Tiêu Ngũ ngày càng khó coi, dù Giang Thạc hơi không đành lòng, nhưng vẫn bảo: “Giờ chuyện này gây xôn xao trên mạng lắm, còn liên quan tới bốn vụ án trước nữa. Hiện tại không phải đã có ba vụ án dư luận đảo chiều sao? Nên ai cũng đang thảo luận vụ tự sát này có thể đảo chiều không, ví dụ như, không phải tự sát mà bị giết, hoặc... cô gái này có sở thích đặc biệt gì đó, kết quả đã bất cẩn khiến mình...”
“Thôi anh đừng nói nữa, tôi biết rồi.” Tiêu Ngũ lấy khăn lau miệng, nghẹn một hơi trong ngực không trút ra được, cuối cùng chỉ thở dài: “Đây mẹ nó... là chuyện gì chứ?”
“À, sau khi trở về từ hiện trường vụ án, Tiểu Nhu vẫn luôn nhốt mình trong phòng họp nhỏ, hình như đang nghĩ về vụ án. Tới giờ đã qua ba tiếng rồi, chúng tôi không dám gõ cửa.”
Tiêu Ngũ ngạc nhiên: “Dương Viêm đâu?”
“Sếp cũng nhốt mình trong văn phòng, dặn không được quấy rầy anh ấy, cũng không được làm phiền Tiểu Nhu.”
Ánh mắt Giang Thạc phức tạp, anh ta nói: “Chắc hai người đang sắp xếp lại suy nghĩ. Có lẽ... vụ án này cũng chỉ có hai nhân tài như họ mới có thể phá, anh nghĩ sao?”
Tiêu Ngũ thản nhiên nói: “Ai phá vụ án này cũng được, tôi chỉ mong sẽ không xuất hiện thêm người tự sát như vậy nữa.”
Giang Thạc gật đầu. Đây là điểm Giang Thạc rất thích ở Tiêu Ngũ, tuy đôi khi anh ta ngang ngược nóng tính, nhưng con người anh ta vô cùng chính trực. Dù thi thoảng không thể dựa vào năng lực của mình để phá án, anh ta vẫn bằng lòng hạ cái tôi tới nhờ họ giúp đỡ, chỉ vì muốn cho nạn nhân và xã hội một lời giải thích. Thế nên, đây cũng là một trong những lý do họ sẵn sàng giúp anh ta phá án vô điều kiện.
Tiêu Ngũ tới trước cửa phòng họp nhỏ, giơ tay muốn gõ cửa, nhưng rồi chậm chạp không dám, chủ yếu anh ta sợ quấy rầy cô, cắt ngang suy nghĩ của cô.
Lúc anh ta đi tới đi lui ngoài cửa đến lần thứ ba, Diệp Tiểu Nhu mở cửa ra.
Đầu tiên cô nhìn lên lầu trước, thấy văn phòng Dương Viêm vẫn đang đóng cửa.
Tiêu Ngũ vội hỏi cô: “Thế nào, cô ổn không?”
“Tôi rất ổn.“ Diệp Tiểu Nhu lên lầu, Tiêu Ngũ theo sau nói: “Vừa mới điều tra được thông tin của cô gái kia, cô ấy để căn cước công dân trong quần áo, buổi chiều bọn tôi đã liên lạc với bố mẹ của cô ấy...”
“Liên lạc lúc mấy giờ?”
“Khoảng một giờ.”
“Có ích à?” Diệp Tiểu Nhu dừng bước, giọng nói lạnh lẽo: “Họ không quan tâm đâu.”
Tiêu Ngũ: “... Đúng, sao cô biết?”
Diệp Tiểu Nhu cười khẩy: “Không chỉ không quan tâm, e rằng sau đó họ còn có thể vì sợ phiền toái mà trốn mất. Tốt nhất các anh mau phái người đến theo dõi cẩn thận, bằng không, nói không chừng sáng mai họ sẽ lập tức thu dọn đồ đạc ngồi máy bay trốn xa đấy.”
Tiêu Ngũ vừa nghe xong, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi người.
“Chưa hết, di vật của cô gái kia, tất cả đồ còn lại của cô ấy tại chỗ ở, sợ chậm chút nữa sẽ không còn, hiện tại chắc vẫn kịp.” Diệp Tiểu Nhu nhìn anh ta: “Tối nay, phiền cấp dưới của anh phải tăng ca tiếp rồi, hãy cố hết sức cử thêm nhiều người.” Cô nhấn mạnh đầy ẩn ý: “Có lẽ kẻ đứng sau sẽ tới nghiệm thu thành quả, chú ý người khả nghi xung quanh.”
Tiêu Ngũ đáp: “Hiểu rồi.”
Đến cửa phòng làm việc của Dương Viêm, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Diệp Tiểu Nhu khó hiểu: “Sao anh không gõ cửa?”
“Không dám.” Tiêu Ngũ thành thật trả lời: “Lần trước tôi xen vào lúc anh ta gọi cho người quan trọng, kết quả bị đóng cửa từ chối tiếp khách suốt ba tháng, cũng là lúc cô đến đây đó.”
“Ba tháng không cho anh vào công ty?” Diệp Tiểu Nhu hít sâu: “Sếp tôi không thấu tình đạt lý như thế sao?”
Tiêu Ngũ gật đầu: “Tấm bảng ‘Không cho phép cảnh sát Tiêu của Cục Cảnh sát vào cửa trong vòng ba tháng’ treo ở cửa lúc ấy, có lẽ vẫn còn đấy. Cô có thể hỏi bọn lão Mã, chuyện có thật, không nói quá với cô đâu.”
Ở dưới lầu, nhóm người lão Mã lặng lẽ thò đầu ra, ai cũng gật đầu với Diệp Tiểu Nhu, ý bảo anh ta nói thật.
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Vậy giờ nếu quấy rầy anh ấy... tôi sẽ bị giữ ba tháng tiền lương ư?”
Tiêu Ngũ: “Nếu không được thật, vậy ba tháng tới cô đến căn tin của Cục Cảnh sát ăn cơm nhé? Tôi mời cô.”
Giây tiếp theo, cánh cửa trước mặt bọn họ bỗng mở ra.
“Tôi chỉ ngủ bù một giấc thôi.” Dương Viêm liếc Tiêu Ngũ rồi nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Ngay cả tương lai ba tháng tới của mình làm gì, hai người cũng tính xong rồi?”
Diệp Tiểu Nhu: “Ừ thì... Tôi đi lấy cà phê cho mọi người đây.” Dứt lời cô nhanh chân chạy xuống lầu.
Dương Viêm liếc nhìn hội những người hóng hớt bên dưới, không tỏ thái độ gì: “Tất cả vào nghe một chút đi.”
Vào phòng làm việc, Dương Viêm và Tiêu Ngũ ngồi trên sô pha, Diêm Tiêu Tiêu, lão Mã, Giang Thạc và Lâm Linh tự giác bước tới ghế nhỏ của mình, nghiêm túc ngồi ngay ngắn một bên.
Dương Viêm hỏi: “Đã liên lạc với người nhà của Mạnh An Nhiên chưa?”
Tiêu Ngũ không bất ngờ khi Dương Viêm biết danh tính của nạn nhân, với mạng lưới cung cấp tin trong tay, anh luôn có thể đi trước họ một bước.
“Tôi đã cử người theo dõi, cũng may họ ở thành phố C, dù muốn chạy cũng không chạy được.” Tiêu Ngũ nhíu mày: “Anh có suy đoán gì không?”
Diệp Tiểu Nhu bưng cà phê vào, thấy hội hóng hớt của công ty đang ôm ly của mình ngồi thành một hàng, cô đảo mắt nhìn Dương Viêm đã kéo bảng trắng ra, anh viết tên các nạn nhân tự sát.
Lý Thế Cầm, Từ Viện Viện, Hồng Bân, Hầu Dương, Mạnh An Nhiên.
Nhìn đến tên nạn nhân cuối cùng, trong đầu Diệp Tiểu Nhu lập tức hiện ra thi thể trong bể nuôi cá.
“Lý Thế Cầm, 35 tuổi, nữ, nằm trên đường ray tự sát, ly hôn chồng xong thì nuôi con trai khuyết tật, hiện giờ con trai của cô ấy Đồng Đồng vẫn đang tiến hành điều trị tâm lý ở bệnh viện. Trước mắt đã biết nguyên nhân tự sát là vì con trai bị khuyết tật bẩm sinh dẫn đến áp lực cuộc sống. Từ Viện Viện, nữ, 25 tuổi, nhảy lầu tự sát trong trung tâm thương mại, lý do vì bị bố mẹ ngược đãi tinh thần và từng bị bắt nạt. Hồng Bân, nam, 33 tuổi, tự thiêu trên quảng trường, nguyên nhân tự sát bắt nguồn từ sai lầm của mình khiến vợ, con trai và bố vợ chết trong hỏa hoạn, anh ta tự trách không chịu nổi nên tự thiêu. Hầu Dương, nam, 14 tuổi, uống thuốc trừ sâu tự sát, rồi bị người ném xuống giếng cạn sau trường học, nguyên do tự sát là, dù được bố mẹ nuôi mua về nhưng vẫn phải chịu cảnh bạo lực gia đình. Mạnh An Nhiên, nữ, 17 tuổi, bố mẹ ly hôn từ nhỏ, sống cùng bà nội. Năm ngoái bà nội qua đời, cô ấy từng tới tìm bố mẹ. Trước mắt đã biết cô ấy phải chịu sự đối xử lạnh lùng của bố mẹ, nên lựa chọn trầm mình xuống bể nuôi cá rồi chết đuối. Bọn tôi đoán có thể cô ấy mắc bệnh trầm cảm, hơn nữa...”
Tiêu Ngũ lấy một túi vật chứng ra, trong túi vật chứng trong suốt đựng một thứ quen thuộc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Là giấy gói kẹo màu xanh sẫm.
“Giấy gói kẹo...” Diệp Tiểu Nhu nheo mắt: “Giống hệt hai viên kẹo trước đó, nhưng tại sao là giấy gói kẹo...” Cô chợt nghĩ tới một khả năng: “Trước khi chết, cô ấy cho kẹo vào miệng, đúng không?”
“Ừ, cô ấy bỏ giấy gói kẹo trong quần áo, giờ bên tôi vẫn đang tiến hành khám nghiệm tử thi, cần vài giờ nữa mới có thể ra kết quả.” Sắc mặt Tiêu Ngũ hơi nặng nề: “Bên tôi đã họp thảo luận, dựa vào những bằng chứng hiện giờ và suy đoán theo khoảng cách thời gian giữa năm vụ tự sát, bọn tôi cho rằng cả năm vụ chắc chắn liên quan tới nhau. Yêu cầu gộp án điều tra cũng được phê duyệt rồi.”
“Tôi không hiểu nổi, nếu thật sự có người xúi giục sau lưng, vậy viên kẹo này thể hiện điều gì?” Tiêu Ngũ nghi hoặc nói: “Còn nữa, ký hiệu Mạnh An Nhiên để lại trong bể cá kia mang hàm ý gì. Tôi đã xem giải thích trên mạng, nhưng vẫn không rõ ký hiệu này liên quan gì đến việc tự sát.”
Đường xoắn ốc Fibonacci, còn gọi “Đường xoắn ốc vàng”, là đường cong xoắn ốc được vẽ dựa trên dãy số Fibonacci, trong tự nhiên tồn tại rất nhiều đường xoắn ốc Fibonacci. Đây là tỷ lệ vàng kinh điển hoàn hảo nhất của tự nhiên, quy tắc vẽ: vẽ hình quạt 90 độ trong một hình chữ nhật gồm các hình vuông có cạnh là số Fibonacci, các cung nối với nhau tạo thành đường xoắn ốc Fibonacci.*
*Bổ sung: đây là một chuỗi vô hạn của các hình vuông có kích thước khác nhau, mỗi hình vuông có cạnh bằng tổng của hai hình vuông liền trước. Hình minh họa:
Nó bắt nguồn từ dãy số Fibonacci, còn gọi là dãy số vàng - đây là khái niệm giải thích cho thuật ngữ đường xoắn ốc Fibonacci. Trên thực tế, chúng ta có thể thấy vô số đường xoắn ốc vàng trong cuộc sống.
Ví dụ như, đường cong lỗ tai người, đền Parthenon* của Hy Lạp cổ, thậm chí là trong Logo thiết kế của một số thương hiệu, đều có thể thấy tỷ lệ vàng này.
*Đền Parthenon: nằm ở Acropolis của Athens, Hy Lạp, xây vào năm 447 đến năm 438 trước Công nguyên, được dùng để thờ cúng Athena, vị thánh bảo trợ của thành phố. Mặt tiền đền Parthenon được xây dựng theo tỷ lệ vàng:
Diệp Tiểu Nhu vươn tay về phía Dương Viêm, nhận bút trong tay anh, sau đó hít sâu một hơi, vẽ một đường xoắn ốc vàng gần như hoàn hảo trên bảng trắng.
Sở dĩ nói gần như hoàn hảo, bởi vì hình cô vẽ đã đạt tiệm cận tỷ lệ vàng khi nhìn bằng mắt thường, không thấy một khuyết điểm nào.
Lâm Linh che miệng kinh ngạc, nói nhỏ: “Thầy Toán của tôi có mười năm kinh nghiệm cũng không vẽ được đường xoắn ốc vàng với tỷ lệ hoàn hảo như thế.”
Diệp Tiểu Nhu vẽ xong, thở phào nhẹ nhõm, rất rõ ràng, cô đã dốc hết sức để vẽ: “Mọi người nhìn hình vẽ này, sẽ nghĩ tới gì?”
Tiêu Ngũ: “Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, hoang mang.”
Lâm Linh nói: “Tôi nghĩ đến một đống công thức toán học.”
Diêm Tiêu Tiêu đáp: “Mê cung.”
Lão Mã trầm ngâm một lúc, trả lời: “Một sinh ra hai, hai sinh ra ba, ba sinh ra vạn vật*.”
*Một sinh ra hai, hai sinh ra ba, ba sinh ra vạn vật: xuất phát từ “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử và là lý thuyết sáng tạo vũ trụ của Lão Tử. Nghĩa là: Đạo là duy nhất, bản thân Đạo chứa đựng hai khí âm và dương, hai khí âm và dương giao nhau tạo thành một trạng thái thích hợp, vạn vật đều được sinh ra trong trạng thái này.
Diệp Tiểu Nhu nhìn lão Mã: “Nếu đằng sau vụ án tự tử liên hoàn lần này có một người thao túng, vậy chắc chắn hắn phải là một người cực kỳ say mê Toán học và Khoa học đời sống.”
Cô xoay người viết một dãy số bên cạnh hình vẽ: “1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, 2,...”
“Đây là dãy số Fibonacci, tỷ lệ vàng hoàn hảo nhất.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Nhiều người cho rằng, Toán học là ngôn ngữ của Chúa, loài người phát hiện loại ngôn ngữ này và sử dụng nó. Đằng sau sự hoàn hảo và độ phức tạp của cuộc sống, tất cả đều tượng trưng cho một số quan hệ toán học, bao gồm con người chúng ta. Có một quan điểm thế này, chúng ta bắt đầu từ lúc trứng được thụ tinh, dần dà xây dựng cơ thể người qua một loạt quá trình phức tạp, từ thuở mới lọt lòng, đến trưởng thành, rồi từ từ già đi và qua đời. Mà đường xoắn ốc Fibonacci như một quá trình của cuộc đời chúng ta, tuần hoàn lặp lại, vô hạn luân hồi. Như lời lão Mã nói, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, vốn hiểu biết của tôi vẫn khá nông cạn, nên tôi đoán kiến thức của người này chắc chắn phức tạp hơn những gì chúng ta nghĩ. Hắn dùng Toán học để quan sát mọi thứ trong tự nhiên. Đối với hắn, mọi thứ trên đời đều liên quan đến Toán học, như con người chúng ta từ khi sinh ra đến lúc chết đi, rồi lại sinh ra, cũng là một vòng tuần hoàn.”
“Trước khi chết Mạnh An Nhiên đã vẽ hình này, điều đó thể hiện khát vọng từ khi ra đời đến lúc chết đi, chết rồi lại tái sinh của cô ấy.”
Diệp Tiểu Nhu viết năm cụm từ phía dưới tên của năm người: Ra đời, sinh tồn, tuyệt vọng, hủy diệt, tái sinh.
Cô xếp Lý Thế Cầm và Từ Viện Viện vào ba từ đầu tiên, Hồng Bân tự thiêu vào từ “hủy diệt”, Hầu Dương và Mạnh An Nhiên thì “tái sinh”.
“Nếu tôi đoán không sai, sau khi Hầu Dương cố gắng tự sát rồi bị người ném xuống giếng cạn, có lẽ tư thế của cậu bé cũng cuộn tròn như trẻ em, giống Mạnh An Nhiên.”
Cô nói hết một mạch, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh gần như quỷ dị.
Bấy giờ, Dương Viêm lên tiếng: “Hung thủ đứng sau, tuổi 19 đến 25, 80% là nam, IQ cao, rất có thiên phú trong lĩnh vực Toán học, hơn nữa còn thông thạo Tâm lý học ở mức độ nhất định. Trình độ học vấn tới trung học phổ thông hoặc năm nhất đại học, không tiếp tục đến trường. Gia đình giàu có, không có việc làm cố định, được bố mẹ hiện tại nhận nuôi từ nhỏ, nhưng quan hệ với bố mẹ không hòa hợp. Ngoại hình trên mức trung bình.”
Tiêu Ngũ tạm ngừng ghi chép, ngẩng đầu hỏi: “Nếu hắn thông minh như vậy, tại sao chỉ học tới cấp ba hoặc vừa lên đại học thì nghỉ? Còn nữa, tại sao hắn lại trẻ thế?”
“Vì yêu bản thân quá mức cộng thêm kiêu ngạo bẩm sinh, và cả chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan.” Diệp Tiểu Nhu thản nhiên trả lời: “Khiến hắn không để giáo viên nào vào mắt. Học đến trung học phổ thông hoặc năm nhất xong, chắc chắn hắn sẽ chọn làm chuyện mình muốn làm, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, thường là thời kỳ có tỷ lệ hành vi tội phạm cao ở những kẻ như vậy. Hắn tuyệt đối sẽ không đợi mình qua 25 tuổi mới thực hiện kế hoạch của bản thân.”
“Một kẻ mắc chứng ái kỷ hoang tưởng, thích ở sau lưng thao túng cuộc sống của người khác, từ nhỏ đã thể hiện khuynh hướng chống đối xã hội của tội phạm thiên tài.” Diệp Tiểu Nhu đặt bút lên bàn: “Hãy kiểm tra những tên tội phạm có IQ cao bị bắt trong khoảng hai mươi năm trở lại đây, có khả năng hắn bị ảnh hưởng bởi gen của bố mẹ. Nếu tôi đoán không sai, bố mẹ nuôi hiện tại của hắn đối xử với hắn khá tốt, thông thường một đứa trẻ sống trong một gia đình lành mạnh sẽ rất khó hình thành tính cách như vậy, thế nên ắt hẳn hắn đã bị bố mẹ ruột ảnh hưởng một phần.”
“Đây cũng là lý do tại sao hắn sẽ chọn người trong gia đình có vấn đề để thực hiện kế hoạch của mình. Anh có thể bắt đầu điều tra từ quan hệ cá nhân của các nạn nhân khi còn sống, nhất là những mối quan hệ khác thường và bất hợp lý.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn Dương Viêm: “Ngoại hình của hắn trên mức trung bình, hay cười, hiểu biết Tâm lý học ở mức độ nhất định, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể dễ dàng tẩy não những người có tính cách nhạy cảm từng chịu tổn thương nghiêm trọng, khiến họ lựa chọn tự sát. Một bề ngoài làm người khác không bài xích, là yếu tố then chốt để tiếp cận nạn nhân nhạy cảm.”
Tiêu Ngũ hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra.
Hiển nhiên, anh ta có áp lực rất lớn khi đối mặt với tội phạm như thế.
“Còn bổ sung thêm gì không?”
Dương Viêm tựa vào bàn, cầm ly cà phê Diệp Tiểu Nhu đã bưng vào, uống một ngụm rồi bảo: “Chắc hẳn hắn có đồng phạm, nói cách khác, hắn có thể là người đứng đầu của một tổ chức.”
Diệp Tiểu Nhu: “Trong quá trình hắn lựa chọn nạn nhân, từ chuyện tìm hiểu thông tin và quan hệ gia đình của nạn nhân, đến việc xúi giục họ tự sát, chắc chắn sẽ có vô số bước phức tạp, một người không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.”
“Mặc dù có lẽ không có nhiều tác dụng... nhưng vẫn nên tăng cường tuần tra ở khu vực trọng điểm, đặc biệt tại những nơi tập trung đông người, ký túc xá trường học, khu phố thương mại. Tôi nghĩ, kế hoạch của hắn sẽ không dừng ở đây.”
Dù sao, đây chính là một vòng tuần hoàn, ai biết được, liệu hắn có thể sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch tái sinh tiếp theo hay không.
“Khả năng cao, đối với hắn, đây chỉ mới bắt đầu thôi.” Diệp Tiểu Nhu nhìn túi vật chứng bên cạnh Tiêu Ngũ: “Còn viên kẹo, có lẽ chỉ là sở thích cá nhân của hắn, cũng có thể tượng trưng cho điều gì khác. Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, vẫn nên cố gắng kiểm nghiệm xem bên trong còn thành phần nào khác không.”
Tiêu Ngũ đứng dậy: “Nếu đúng như lời mọi người nói, ắt hẳn hắn sẽ là tội phạm trẻ nhất cũng thông minh nhất mà tôi gặp phải từ khi làm cảnh sát tới nay.”
“Vậy thì?” Diệp Tiểu Nhu thản nhiên nói: “Hắn trưởng thành với bộ não thông minh, nhưng chọn sai đường. Hắn có thể dựa vào việc mình trẻ, nhưng hắn cũng sinh sai thời đại rồi.”
Khoảnh khắc ấy, nụ cười tự tin của Tiểu Nhu đã khích lệ Tiêu Ngũ rất nhiều.
Vì thời đại này, còn có sự tồn tại của họ.
Dẫu tội phạm gian xảo thế nào, sau cùng cũng sẽ không còn đường trốn.
Tuy nhiên, khi họ đang vô cùng tự tin, Diệp Tiểu Nhu hơi nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô cứ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.
Rốt cuộc là gì đây?
Cô quay đầu nhìn Dương Viêm, Dương Viêm như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Tựa một lẽ hiển nhiên, cô cảm giác như một nguồn sức mạnh to lớn đang quay quanh mình.
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Đúng thế, dẫu con đường phía trước khó khăn ra sao, sau lưng cô vẫn luôn có một nguồn sức mạnh không thể lay chuyển. Lúc nào người đàn ông này cũng đi trước cô một bước, anh cần suy xét tính toán nhiều chuyện hơn hẳn cô. Từng quyết định của anh đều đóng vai trò quan trọng trong kết quả cuối cùng, thế nên, không cần phải lo lắng.
Cô hy vọng, tất cả vẫn còn kịp.