Người Khác Là Vực Sâu

Chương 63:




“Thôi miên?” Cô cười khẩy: “Thứ này bọn tôi đã chơi chán rồi, ngu ngốc.”
Thấy vẻ mặt khó tin của người trước mắt, Diệp Tiểu Nhu chợt tiến lên một bước, hai tay giữ đầu đối phương rồi ấn xuống, cô lập tức nâng đầu gối thúc mạnh vào.
Bốp một tiếng, mũi đối phương bị gãy, hắn ôm mặt đau đớn té trên mặt đất.
Không cho hắn cơ hội kêu đau, Diệp Tiểu Nhu túm lấy áo hắn: “Chử Nhiên? Anh không phải Chử Nhiên, ngoại hình Chử Nhiên phải trẻ hơn anh một chút.”
Máu từ lỗ mũi đối phương chảy đầy mặt, hắn đau khổ nhăn nhó: “Cô... sao cô có thể thoát khỏi thôi miên của tôi?”
“Vì một người thông minh hơn anh gấp trăm lần đã tạo cho tôi cơ chế chống thôi miên.” Diệp Tiểu Nhu thản nhiên nói: “Mấy chiêu trò đó của anh, ở trước mặt anh ấy còn thua cả học sinh tiểu học. Có bản lĩnh này, vậy tại sao không làm mấy chuyện tốt như kiếm tiền đi, còn theo một thiếu niên mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì chơi trò tội phạm ở đây làm gì. Anh bị úng não rồi hả?”
“Cô, cô nói ai là thiếu niên hoang tưởng?”
“Còn ai ngoài Chử Nhiên nữa?”
“Cô đừng coi thường cậu ấy, cậu ấy không hề giống như cô nói...” Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Tiểu Nhu đã cho hắn một đấm thật mạnh, sau đó cô thuận tay ném người xuống đất, đẩy cửa bước ra ngoài.
Cô không biết mình bị thôi miên từ lúc nào, có lẽ ngay khoảnh khắc đặt chân vào nơi này, cô đã lọt vào cạm bẫy mà Chử Nhiên giăng ra cho cô.
Ánh đèn nhấp nháy liên tục, giọng Tô Bối dẫn dắt cô chìm trong hồi ức, thậm chí cả luồng khí lạnh không ngừng tiêu hao năng lượng cơ thể cô, tất cả đều là quân cờ mà nhà thôi miên thiết kế sẵn.
Chử Nhiên không ngừng khơi dậy ký ức của cô, bắt đầu từ đề Toán học sau cánh cửa đầu tiên.
Cô không thể quên đi ký ức, nếu xem trí nhớ như một ổ cứng lưu trữ, tất cả mọi ký ức quan trọng hay không quan trọng của cô đều không thể bị xóa bỏ, trên thế giới chỉ có năm người biết chuyện này.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng bác sĩ tâm thần của cô tiết lộ cho người khác, chỉ cần có người muốn biết thì ắt sẽ có cách.
Thật ra cô đã nghi ngờ Dương Viêm biết quá khứ của cô rồi.
Vì mỗi lần cô gặp hồi ức không vui, Dương Viêm sẽ luôn dẫn cô tới nơi khác để cô khuây khỏa. Nói cách khác, chỉ cần cô có một ký ức không tốt, anh sẽ dùng một ký ức vui vẻ thoải mái khác để bù lại.
Do đó, dù cô nghĩ đến những chuyện tồi tệ ấy thì ngay tức khắc, cô sẽ nhớ về một kỷ niệm đẹp đã trải qua với anh.
“Có một việc, tôi nhất định phải làm, thế nên tôi cần em cho phép.”
Đêm qua, khi Dương Viêm nói với cô lời này, cô đã hiểu ý anh: “Anh muốn thiết lập cơ chế phòng vệ cho tôi sao?”
Cơ chế phòng vệ, bình thường dùng để tránh né nguy hiểm, lo âu và bất hạnh do nhu cầu bản năng gây ra. Đó là chức năng tự điều chỉnh những xung đột giữa bản thân và thực tế bên ngoài, nó sẽ được sử dụng trong vô thức. Còn cơ chế phòng vệ mà nhà thôi miên thiết lập, sẽ được kích hoạt trong một tình huống cụ thể.
Cơ chế phòng vệ mà Dương Viêm thiết lập cho cô, chắc chắn sẽ được kích hoạt khi cô rơi vào tình trạng tuyệt vọng vì bị người khác thôi miên.
“Ừ, tôi đã nói rồi, nếu tôi tiến hành thôi miên em, nhất định phải được em đồng ý.”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Cô còn nhớ rõ lúc cô nói đáp như thế, anh hơi ngẩn người. Khi ấy cô vẫn chưa nhận ra lời mình không đúng chỗ nào, giờ ngẫm lại, cô mới phát hiện ba từ mình nói quả thực sẽ khiến người nghe nghĩ tới nghĩa khác.
Tôi đồng ý.
Rõ ràng đây là lời sẽ nói với người ấy trong hoàn cảnh nào đó.
Thảo nào khi đó vẻ mặt của anh lại kỳ lạ như vậy.
Thật ra, họ đã sớm đoán được tổ chức tội phạm này sẽ có một kẻ giỏi thao túng tâm lý người khác, hơn nữa nhiều khả năng còn biết thuật thôi miên, cho nên, họ đã chuẩn bị trước.
Và lệnh chống thôi miên Dương Viêm tạo trong đầu cô là:
Một khi em rơi vào tình thế bị thôi miên, giọng tôi sẽ vang lên bên tai em, sau ba tiếng đếm ngược, em sẽ lập tức tỉnh lại từ trong tiềm thức.
Chử Nhiên lợi dụng khuyết điểm trí nhớ của cô, cậu ta liên tục kích thích cô nhớ tới ký ức không vui, khiến cô suy sụp. Khi cô cầm con dao găm, cô đã hoàn toàn rơi vào cạm bẫy của cậu ta.
Chính Dương Viêm đã giúp cô thoát khỏi tình trạng vô vọng.
Giờ khắc này, cô chợt cực kỳ muốn gặp anh.
Khi cô ra ngoài, giọng Chử Nhiên tiếp tục truyền đến: “Chúc mừng cô, Diệp Tiểu Nhu, cô đã thành công vượt qua cửa thứ ba.”
“Vậy tôi thắng rồi.” Cô lạnh lùng hỏi: “Kết thúc được chưa?”
Lần này, Chử Nhiên không trả lời mà mở cánh cửa cuối cùng ra.
Kỳ lạ thay, rõ ràng nơi này vẫn còn nhiều cánh cửa đóng kín, tại sao lại chọn cánh cuối cùng?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi Diệp Tiểu Nhu bước qua, giọng Chử Nhiên vang lên: “Diệp Tiểu Nhu, cô không quan tâm sống chết của Tô Bối và Diệp Uyển thật ư? Cô phải biết rằng, đối với tôi, làm hai người kia chết là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Phải, cậu có thể cho người tiếp cận họ, cũng có thể dễ dàng khiến họ chết.” Diệp Tiểu Nhu liên tục bước đi, giọng cũng bình tĩnh lại: “Cậu nghĩ cậu là thần điều khiển sinh mệnh của người khác. Nhưng cậu đừng quên, trên đời này, có kẻ ác như cậu, ắt cũng sẽ có người trừng trị kẻ ác như cậu. Giống lời cậu nói đấy, thế giới này vốn không công bằng, không ai có thể thoát khỏi bàn tay tử thần.”
“Cậu chẳng qua là một người bình thường đến không thể bình thường hơn thôi.”
Diệp Tiểu Nhu gằn từng chữ: “Dù trên đời này xuất hiện sự tồn tại cao hơn con người, cũng không bao giờ là cậu đâu.”
Chử Nhiên không lên tiếng nữa.
Khi bước vào, thấy cảnh bên trong, Diệp Tiểu Nhu sững người.
Khác với những căn phòng kia trong kho lạnh, đây là một phòng bệnh.
Ngoài các thiết bị theo dõi, giường bệnh, dụng cụ y tế, cây treo truyền dịch chiếm một mặt tường, còn có một bệnh nhân bợt bạt mặt mày.
Nhưng không phải Chử Nhiên, mà là một cô gái trẻ, một cô gái đã rơi vào đường cùng, mạng sống bị đe dọa.
Cô biết cô gái này, lúc họ điều tra những nghi phạm phù hợp với hồ sơ tâm lý, cô gái này giống Chử Nhiên, cũng nằm trong số đó:
Lạc Kỳ, nữ, hai mươi tuổi, bố giết người, là tội phạm truy nã cấp A đang bỏ trốn của Bộ Công an. Từ nhỏ cô ta đã mắc chứng rối loạn tự kỷ, nhưng cực kỳ có thiên phú về lĩnh vực Toán học. Cô ta từng được đại học nổi tiếng mời, nhưng vì tình trạng tinh thần của bản thân nên không thể nhập học.
“Lạc Kỳ.” Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn cô ta: “Là cô...”
Giường bệnh được điều chỉnh độ cao, nên cô có thể thấy cô ta đang mở mắt.
Cô ta đã cạo đầu.
Dưới bàn tay không cắm kim thuốc là một bàn phím nhỏ, bàn phím kết nối với máy tính.
Trên màn hình hiển thị hình ảnh tất cả các căn phòng vừa rồi.
Diệp Tiểu Nhu chợt hiểu ra, người vẫn luôn nói chuyện với cô, không phải Chử Nhiên, mà là cô gái trước mặt, Lạc Kỳ.
Chính Lạc Kỳ đã lợi dụng những thiết bị này để theo dõi nhất cử nhất động của cô, cô ta cũng dùng phần mềm thay đổi giọng nói, trao đổi với cô.
“Tôi nên đoán ra sớm hơn mới phải, nếu cô có thể vào nơi này, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ.” Lạc Kỳ tháo thiết bị xuống, đổi thành giọng của bản thân: “Có người đang giúp cô bảo vệ họ.”
Đúng vậy, trước khi tới đây, Diệp Tiểu Nhu đã kể với Dương Viêm tất cả những người có khả năng sẽ bị chúng khống chế, bao gồm Diệp Uyển đang ở bệnh viện tâm thần hẻo lánh.
Chính vì sau lưng cô có sức mạnh kiên cố này chống đỡ, nên cô mới có thể không hề sợ hãi mà bước vào cạm bẫy đã được giăng cho cô.
“Lạc Kỳ, mọi thứ đều là kế hoạch của cô?”
Lạc Kỳ hơi nhếch khóe môi, ắt hẳn cô ta muốn cười, nhưng cũng không rõ vì đã kiệt quệ không còn hơi sức, hay đã bị bệnh tật giày vò đến mức mất khả năng cười, khuôn mặt cô ta vẫn đầy trầm lặng, không nhìn ra nét cười: “Diệp Tiểu Nhu, cô biết không? Vào lần đầu tiên thấy cô ở bệnh viện tâm thần, tôi đã nghĩ... cô là món quà ông trời ban tặng cho tôi, cô biết tại sao không?”
Diệp Tiểu Nhu nhíu mày.
Cô không nhớ mình đã từng gặp Lạc Kỳ trong bệnh viện, nếu từng gặp, chắc chắn cô sẽ có ấn tượng. Nhưng rất rõ ràng, Lạc Kỳ không chỉ nhớ cô mà còn có ấn tượng khá sâu sắc về cô.
“Vì tôi nhận ra, cô giống hệt tôi, nhưng cô thảm hơn tôi nhiều, ha ha ha...”
Tiếng cười của cô ta suy yếu, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy rất ngang ngược và sung sướng: “Cô nói đúng, từ nhỏ đến lớn tôi luôn thuận lợi, không có ký ức đau khổ gì, vì vốn dĩ tôi không hề cần. Dù bố tôi là kẻ giết người, mẹ tôi bị trầm cảm, nhưng tôi chưa từng quan tâm đến họ, tôi bẩm sinh vô cảm với đau khổ, kể cả khi những việc đó xảy ra trên người tôi. Nhưng cô... cô như một khác mặt của tôi, một mặt cực đoan khác của tôi, quá khứ của cô chẳng tốt hơn tôi bao nhiêu, còn tệ hơn tôi nữa, ấy mà cô sẽ cảm thấy đau đớn. Nỗi đau tra tấn cô không ngừng kia, là thứ tôi chưa bao giờ cảm nhận được... Thậm chí, ngay cả nỗi sợ cái chết tôi cũng không thể cảm nhận.”
Diệp Tiểu Nhu trầm mặc nghe.
Cô biết, cô gái này không còn sống được bao lâu nữa.
“Nhưng suy cho cùng, vận may của cô vẫn tốt hơn tôi nhiều... Vì cô không chỉ có thể cảm thấy đau đớn, cô còn có thể... có thể cảm nhận được tình yêu. Khổ sở và yêu thương, là thứ tôi không thể cảm nhận được, nhưng cô trời sinh đã có.” Ánh mắt của cô ta vô hồn, dù chúng đang nhìn Diệp Tiểu Nhu, nhưng trong đồng tử thì hệt như trống rỗng không chứa bất cứ điều gì: “Tôi không biết nên ghen tị với cô, hay nên thích cô, rồi hay... ghét cô.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tại sao phải làm việc này?” Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Tại sao muốn để những người đó tự sát?”
Lạc Kỳ im lặng một lúc, khi nói tiếp, giọng cô ta đã yếu ớt hơn hẳn: “Tôi không biết...”
Diệp Tiểu Nhu: “Không biết? Đó là một sinh mệnh đang sống đấy, dù bản thân họ đã chìm trong tuyệt vọng, nhưng vốn dĩ họ vẫn còn hy vọng sống sót.”
“Họ có hy vọng sống sót. Vậy còn tôi? Tôi đáng chết sao?”
Diệp Tiểu Nhu thở dài.
“Số phận mỗi người mỗi khác.” Cô nói: “Trên đời này, từng giờ từng phút luôn có người qua đời. Cho dù là người còn sống, từng khắc từng giây cũng đang tiêu hao thời gian còn lại của sinh mệnh, có lẽ một ngày, có lẽ vài năm, có lẽ mấy chục năm, cũng có lẽ chỉ còn ít phút cuối cùng. Lạc Kỳ, khi cô cảm nhận được sinh mệnh đang dần trôi qua, liệu cô có kính sợ sự sống một chút... dẫu chỉ một chút nào đó không?”
Lạc Kỳ im lặng một lát.
“... Tôi không biết.” Cô ta chậm rãi nâng tay đang truyền dịch của mình lên, nhìn vào ống tiêm trên bàn tay gầy gò: “Tôi không biết, rốt cuộc sinh mệnh là gì nhỉ? Tại sao khi ở trên người chúng ta, nó vừa có thể mang đến hy vọng, rồi thời thời khắc khắc dần mất đi. Từ nhỏ đến lớn, tôi cực kỳ say mê Toán học, vì đó là thứ có logic, Toán học sẽ luôn có đáp án. Nhưng sinh mệnh chưa bao giờ có logic. Chẳng ai biết, tiếp theo sẽ tới lượt người nào mất mạng, hay, đó thật sự là một kiểu luân hồi vô hạn thôi? Tôi không rõ, tôi hoàn toàn không rõ, tôi rất muốn đi khám phá.”
“Cô đang dùng mạng của người khác để khám phá vấn đề vốn không có lời giải này.”
“Cô nói đúng, thế nên, tôi vẫn sẽ đi tới cuối.” Tay cô ta mất hết sức lực rơi xuống giường bệnh: “Diệp Tiểu Nhu, tôi sắp chết. Khi đến đây, tôi đã tính xong thời gian chết của mình. Cô xem, từng giọt thuốc này truyền vào người tôi, có giống đang đếm ngược những giây cuối cùng với tôi không?”
Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn chai thuốc kia, quả nhiên bên trong chẳng còn bao nhiêu.
“Lạc Kỳ, cô...” Cô khó tin nói: “Chẳng lẽ cô...”
“Trước giờ tôi chưa từng xem cô như mục tiêu cuối cùng của tôi, vì tôi biết cô sẽ không thua.” Rốt cuộc, trong đôi mắt vô hồn của cô ta cũng lộ ra chút sung sướng: “Cô là một niềm vui bất ngờ, cũng là món quà cuối cùng tôi dành cho bản thân.”
Cô ta nâng tay còn lại lên.
Diệp Tiểu Nhu sửng sốt.
Trong tay cô ta, đặt một viên kẹo.
Viên kẹo đại diện cho người tự sát.
Diệp Tiểu Nhu nheo mắt, trong thoáng chốc cô đã hiểu ra ý nghĩa của viên kẹo này, dù Lạc Kỳ không hề nói gì.
Đối với một đứa trẻ, việc nhận một viên kẹo, tượng trưng rằng nó đã được hạnh phúc phần nào rồi.
Niềm hạnh phúc mà Lạc Kỳ vĩnh viễn không thể hiểu.
...
“Chúng ta còn chờ gì nữa?” Bên ngoài, Tiêu Ngũ sốt ruột nhìn video giám sát cánh cửa kia, mấy chiếc flycam vẫn đang bay giữa không trung, nhưng không ai biết tình hình bên trong: “Giờ không vọt vào, ngộ nhỡ Tiểu Nhu gặp nguy hiểm...”
Sắc mặt Dương Viêm u ám, anh nhìn anh ta: “Chờ một chút.”
Tiêu Ngũ nôn nóng đến mức giậm chân: “Còn chờ gì nữa, đã lúc nào rồi.”
Dương Viêm lạnh lùng bảo: “Tôi nói, hãy chờ thêm một chút!”
Tiêu Ngũ hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Anh ta còn tưởng, tới lúc này rồi mà Dương Viêm vẫn có thể giữ vững sự bình tĩnh gần như đáng sợ của mình, nhưng trong khoảnh khắc anh vừa lên tiếng, Tiêu Ngũ chợt phát hiện, hóa ra, người đàn ông này đã sớm đánh mất lý trí.
Chẳng qua, anh vẫn đang nhẫn nại.
Cả hai đều nôn nóng khó dằn lòng nổi, nhưng Dương Viêm luôn đè nén những cảm xúc sắp lên tới đỉnh điểm của mình, bởi lẽ - anh tin tưởng cô.
Anh tin cô sẽ không thua, cũng tin phán đoán của mình.
“Nếu anh phán đoán sai thì sao?” Tiêu Ngũ dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh: “Ngộ nhỡ, chúng thật sự không từ thủ đoạn đối phó Tiểu Nhu, phải làm thế nào đây?”
Mắt Dương Viêm lộ vẻ lạnh lẽo.
“Vậy cùng xuống địa ngục thôi, tôi sẽ đi theo em ấy.”
Anh gằn từng tiếng: “Dẫu sống hay chết, tôi sẽ mãi ở bên em ấy.”
Tiêu Ngũ ngẩn ra, anh ta định nói gì đó, nhưng giờ phút này, chẳng một lời nào có thể diễn tả được cảm giác phức tạp ấy.
Bất chợt, điện thoại của Dương Viêm nhận được một tin nhắn, là từ Diệp Tiểu Nhu.
Anh liếc nhìn, lập tức mở cửa xe xông ra ngoài.
Tiêu Ngũ hô to một tiếng, tất cả cảnh sát theo sau Dương Viêm, họ đá văng cánh cửa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.