Người Khác Là Vực Sâu

Chương 74: Ngoại truyện 7




Đội trưởng Lý của Đội Cảnh sát hình sự nói: “Sau khi vụ án đặc biệt này xảy ra, chúng tôi đã kiểm tra tất cả camera giám sát gần căn hộ nạn nhân, không hề phát hiện bóng dáng hung thủ. Có lẽ hắn đã tìm đúng điểm mù của camera để đột nhập vào nơi nạn nhân ở. Bọn tôi nghi ngờ có thể hung thủ nằm trong số những khán giả, nên đã mời chuyên gia Tâm lý học Hành vi nổi tiếng của thành phố đến xem video. Anh ta đã phân tích trong đó có tám người có khả năng là hung thủ. Khi tám người này tham gia quá trình bạo hành, cả hành vi lẫn thái độ đều thể hiện tâm lý muốn tiếp tục làm hại nạn nhân. Nếu không nhờ lúc ấy có nhiều người, ắt hẳn họ sẽ còn thực hiện hành vi tra tấn nặng nề hơn với nạn nhân.”
“Bọn tôi đã điều tra cả tám người, phát hiện sáu người không đủ thời gian gây án, còn hai người không có chứng cứ ngoại phạm. Thế nên bọn tôi muốn cố vấn Diệp gặp hai nghi phạm này một lần, xem rốt cuộc ai là hung thủ.”
“Chuyên gia Tâm lý học Hành vi?” Diệp Tiểu Nhu nhướn mày: “Anh ta làm sao để chỉ ra tám người này?”
“Anh ta đã quan sát biểu cảm của mười tám vị khán giả từ đầu tới cuối. Phần lớn trong số họ đều để lộ vẻ áy náy do dự xuyên suốt và sau khi chấm dứt hoạt động. Còn tám người kia không hề thấy tội lỗi, trái lại luôn sung sướng, nóng lòng muốn thử thêm, khi kết thúc còn tỏ vẻ vẫn chưa đủ. Vậy nên chuyên gia đã nói, có thể hung thủ nằm trong tám người này, đề nghị bọn tôi chú trọng điều tra.”
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Còn gì nữa không? Chuyên gia còn nói gì khác không?”
Một nữ cảnh sát trả lời: “Anh ta đã phân tích kỹ biểu hiện cảm xúc của mỗi người. Bọn tôi đã ghi lại hết, nếu cần tôi có thể đọc cho cô...”
“Không cần.” Diệp Tiểu Nhu thở dài: “Ý tôi là, ngoài mười tám người này, anh ta có đề cập tới manh mối nào khác không. Nếu anh ta bỏ qua một điều, vậy chứng tỏ mọi người đã hoàn toàn tìm sai người rồi.”
Mọi người nhìn nhau, có phần khó hiểu, nhất là nữ cảnh sát đã giới thiệu chuyên gia kia tới hỗ trợ, hơi không phục hỏi: “Buổi biểu diễn tổng cộng chỉ có mười tám khán giả, bọn tôi đã tính cả nhiếp ảnh gia vào, còn có thể bỏ qua điều gì?”
Diệp Tiểu Nhu đứng dậy đến trước màn chiếu, yêu cầu nhân viên kỹ thuật nhấn nút phát, cô bảo: “Tăng tốc độ lên.”
Video tăng tốc một lát, Diệp Tiểu Nhu bỗng nói: “Dừng, phóng lớn chỗ này.”
Nhân viên kỹ thuật vội vàng bấm dừng rồi phóng to hình ảnh.
Mọi người tập trung quan sát hình ảnh được phóng to.
Trong ảnh có mười mấy người đứng ở các vị trí khác nhau. Có một số người đang đánh giá, có kẻ đang híp mắt thưởng thức, có khán giả háo hức muốn thử. Vì lần lượt từng người bước lên “sáng tạo”, nên lúc này chỉ có một người đứng trước mặt nạn nhân. Anh ta đang cầm dao nhỏ cắt một chùm tóc của nạn nhân.
Nữ cảnh sát kia nói: “Người này lén giấu tóc nạn nhân. Nhiều tội phạm kỳ lạ thích thu thập một phần trên cơ thể nạn nhân, thế nên anh ta nằm trong số những người có khả năng cao là hung thủ mà chúng tôi nghi ngờ.”
Diệp Tiểu Nhu đột nhiên chỉ tay vào một vị trí: “Đây là thứ tôi muốn mọi người xem, tiếp tục phóng to lên.”
Vị trí mà ngón tay cô chỉ vào là nạn nhân đang bị vây quanh.
“Từ đầu tới cuối, mọi người, gồm cả vị chuyên gia Tâm lý học Hành vi kia, đều không quan sát biểu cảm của nạn nhân khi chịu một loạt ‘hành vi ngược đãi’ trong lúc sáng tạo sao?”
“Cô ấy luôn cố chịu đau.”
“Thế ư?” Diệp Tiểu Nhu nói: “Vậy nhìn kỹ xem, trong mắt cô ấy, ngoại chịu đựng, ngoài đau khổ, còn gì nữa?”
“Tuy bây giờ nói điều này thì không thích hợp lắm, nhưng các vị ở đây, ai cũng đã trưởng thành, chắc hẳn mọi người sẽ biết nên để lộ biểu cảm thế nào vào một số thời điểm nhất định.” Cô nhìn mọi người đầy ẩn ý.
Khi cô lơ đãng dừng mắt trên người Dương Viêm, người đàn ông kia thể hiện thái độ như cười như không, Diệp Tiểu Nhu lập tức nhìn sang nơi khác.
Đã là người lớn hết rồi, nói chủ đề này cũng không thẹn thùng gì... Nhưng anh lại đang ở đây.
“A...” Một cảnh sát lên tiếng: “Biểu cảm này của cô ấy... hơi giống, hơi giống...” Không biết anh ta đang nghĩ tới gì, thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, anh ta mặt đỏ tai hồng, cứ ấp a ấp úng. Nữ cảnh sát ngồi kế đạp anh ta, ý bảo anh ta đừng ngại, điều tra vụ án sao mà dè dặt thế.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ừ, giống cảnh tượng quen thuộc với những đồng nghiệp từng thực hiện các hoạt động phòng chống nội dung khiêu dâm và ấn phẩm bất hợp pháp.” Diệp Tiểu Nhu giải vây cho anh ta: “Biểu cảm của nạn nhân trong toàn bộ quá trình, ngoài việc cố chịu đau đớn và khó chịu thì chủ yếu là sung sướng.”
Bấy giờ mọi người mới nhận ra.
Đội trưởng Lý bảo: “Đúng là bọn tôi đã bỏ qua biểu cảm của nạn nhân. Nếu thế thì, thật ra cảm xúc thật sự của cô ấy là đang hưởng thụ?”
“Ừ, biểu cảm đau đớn mà cô ấy thể hiện ra ngoài, phần lớn chỉ đang giả vờ thôi. Như lúc này, cô ấy đã kinh ngạc vì bị cắt tóc, nhưng khi nhìn người đàn ông kia, trong mắt lại lộ ra vẻ chờ mong. Mà chính vẻ chờ mong như có như không này, đã đẩy tâm trạng kích động của đám khán giả lên mức đỉnh điểm, và rồi mọi thứ mất kiểm soát.”
“Còn một điểm nữa mà chuyên gia đã bỏ sót.” Cô tạm dừng một hình ảnh: “Trong mười tám người này, có ít nhất năm người quen biết Triệu Thanh Nhã.”
Vừa nghe xong, mọi người lại sửng sốt.
“Như người này, khi anh ta vừa thấy Triệu Thanh Nhã thì có phần bất ngờ, anh ta kinh ngạc tầm nửa giây, sau đó nghi ngờ mình nhìn lầm, nên anh ta đã nhíu mày.”
Cô chỉ ra biểu cảm nhỏ của mấy người khác. Quả thực, có một số người đã tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên và nghi ngờ về lai lịch của Triệu Thanh Nhã.
Nhưng dù vậy, họ vẫn không hề nói lời nào.
Diệp Tiểu Nhu phân tích: “Bao gồm âm nhạc ở buổi biểu diễn. Chắc hẳn mọi người đã biết, âm nhạc có ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng con người, giống BGM của những video được cắt ghép trên mạng mà chúng ta thấy. Nhằm khơi dậy cảm xúc của khán giả đang có mặt, họ đã dùng năm bản nhạc với phong cách khác nhau. Âm nhạc, cả ánh đèn và mùi hương ở đó, đều có tác dụng thôi miên nhất định, có thể khiến người khác vô thức quên mất hoàn cảnh xung quanh, kích thích dục vọng ẩn sâu trong lòng, làm khán giả dần biến thành thủ phạm. Hành vi biểu cảm của nạn nhân trong toàn bộ quá trình, cũng đang phát ra một tín hiệu với mười tám người này.” Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, chậm rãi tiếp tục: “Một tín hiệu khiến họ đối xử thô bạo với cô ấy hơn.”
“Nói cách khác, có thể hung thủ không nằm trong số mười tám khán giả, mà nhiều khả năng, là kẻ chủ mưu sắp đặt màn trình diễn nghệ thuật sáng tạo này, cũng tức là điều mà cô vừa đề cập...”
“Đúng, nếu đây là một cuộc thí nghiệm, vậy người lên kế hoạch cho buổi thí nghiệm này cũng có khả năng cao là nghi phạm.” Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Một điểm nữa, vừa rồi tôi đã quan sát thi thể, biết được một số tin từ pháp y. Trên người nạn nhân có rất nhiều vết thương cũ. Thế nên, tôi đoán có lẽ cô ấy đã bị ngược đãi với các mức độ khác nhau trong thời gian dài. Thêm nữa, nhiều khả năng cô ấy cũng đồng ý với sự ngược đãi này. Do đó, có thể nghi phạm là người tình từng xảy ra quan hệ tình dục đặc biệt với cô ấy gần đây.”
“Xem cách bố trí trong căn hộ của cô ấy thì cô ấy sống một mình, nhưng thường xuyên mời người đến. Tất cả đồ dùng cho khách như ly trà, gạt tàn, dép lê, khăn mặt và bàn chải đánh răng sử dụng một lần đều là đồ dùng nam giới, còn hết sức sạch sẽ gọn gàng, có thể thấy chúng được vệ sinh kỹ lưỡng thường xuyên. Cho nên, phải có ít nhất một người đàn ông tham gia cuộc sống cá nhân của cô ấy trong thời gian dài. Thêm nữa, người đàn ông này mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và yêu sạch sẽ ở mức nhất định, là kiểu người có tính kiểm soát cao. Triệu Thanh Nhã cực kỳ sợ hãi và lệ thuộc vào người đàn ông này, nên mới quý trọng đồ dùng mà anh ta sử dụng. Vì xét theo việc cô ấy để đồ dùng sinh hoạt cá nhân của mình lung tung, có thể nhận ra bản thân cô ấy không phải một người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.” Diệp Tiểu Nhu tạm dừng vài giây, rồi tiếp tục: “Giường cô ấy giấu một số đồ dùng tình thú đặc biệt, vì cất dưới ván giường nên nhân viên trinh sát kỹ thuật không tìm được.”
Diệp Tiểu Nhu ra hiệu cho xem ảnh chụp, nhân viên kỹ thuật lập tức cắm USB mà cô vừa đưa vào.
Lột ga trải giường ra, lật ván giường của chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Triệu Thanh Nhã lên, bên trong để vô số đồ dùng tình thú. Ngoại trừ mấy thứ thường thấy như nến, roi da, tai thỏ, còn có một số dụng cụ họ chưa từng gặp. Nữ cảnh sát duy nhất ở đây hơi đỏ mặt xấu hổ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Có thể lấy được một ít DNA từ ​​ga trải giường và những nơi khác để làm bằng chứng tham khảo cho nghi phạm. Mặt khác, tôi đề nghị điều tra ứng dụng hẹn hò trong điện thoại cô ấy. Chắc hẳn cô ấy đã dùng ứng dụng để phát triển quan hệ. Đánh giá từ thi thể, có thể thấy vết thương gần đây của cô ấy là trong tuần này. Ngoài buổi nghệ thuật biểu diễn sáng tạo kia, ít nhất cô ấy đã xảy ra hơn hai lần quan hệ tình dục có chứa hành vi bạo lực, có lẽ với cùng một người, mà người này có khả năng cao là nghi phạm.”
“Căn cứ vào hiện trường vụ án, dù hung thủ đã dọn sạch dấu vết của mình, nhưng hiển nhiên hắn đã có phần vội vàng, gây ra thiệt hại trên sân cỏ và trên sàn nhà với mức độ khác nhau. Nhiều khả năng việc nạn nhân tử vong nằm ngoài dự đoán của hắn, khiến hắn hết sức hoảng loạn. Nhưng hắn vẫn dọn dẹp dấu vết của mình đâu vào đấy. Có lẽ hắn không biết trước về buổi triển lãm nghệ thuật chống bạo lực của Triệu Thanh Nhã, sau khi biết thì cực kỳ căm phẫn. Trong cơn mất lý trí, hắn tới tìm Triệu Thanh Nhã. Đây rất có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Triệu Thanh Nhã. Vài ngày qua, ắt hẳn hắn đang quảng cáo về buổi nghệ thuật biểu diễn này khắp nơi trên mạng, nhằm chuyển hướng điều tra của cảnh sát lên mười tám người kia.”
“Căn cứ vào những manh mối trên, tôi đã lập ra hồ sơ về hung thủ gồm các điểm sau. Thứ nhất, hung thủ là nam giới khoảng 30 đến 35 tuổi, cao tầm một mét bảy mươi lăm, chủ yếu mặc tây trang giày da, bề ngoài nho nhã, cẩn thận tỉ mỉ, tính kiểm soát cao, lòng ghen tị nặng, có khuynh hướng bạo lực mạnh mẽ, nhiều khả năng làm công việc xoay quanh nghề giáo.”
“Tại sao lại là nghề giáo?”
“Vì vết thương trên cánh tay nạn nhân có dấu vết của bút máy và gọt bút chì. Đây là kết quả giám định của pháp y.” Diệp Tiểu Nhu tiếp tục ra hiệu chuyển ảnh, cô chỉ vào một vết thương trên thi thể trong ảnh chụp: “Dấu vết trên tay, cổ và mắt cá chân của nạn nhân, đều là dấu vết mới bị trói gần đây. Để không lưu lại dấu vết của mình trên người nạn nhân, trước khi đi hung thủ đã cởi quần áo của nạn nhân, vội vàng thay quần áo mới cho cô ấy. Nhưng vì quá gấp gáp nên hắn chưa cài xong nút áo ngực của nạn nhân, đây là sai lầm mà không phụ nữ nào mắc phải. Chưa kể, trên người Triệu Thanh Nhã không có dấu vết giãy giụa, chứng tỏ cô ấy đã đồng ý và chấp nhận hành vi ngược đãi này. Vậy nên tôi đoán hung thủ vốn không muốn giết nạn nhân, có thể khi đang ‘quan hệ’ với nạn nhân thì xảy ra tranh chấp, hắn thoáng mất lý trí lỡ tăng mức độ ngược đãi, khiến nạn nhân tử vong ngoài ý muốn.”
“Do đó kết luận cuối cùng rất đơn giản.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Nếu trong điện thoại của nạn nhân từng liên lạc nhiều lần với một người đàn ông làm cùng nghề giáo viên, vậy nhiều khả năng người này chính là nghi phạm.”
Dứt lời, cô khẽ nhíu mày, nói thêm: “Đương nhiên, kẻ đứng phía sau bày ra màn nghệ thuật biểu diễn sáng tạo kia, mặc dù không liên hệ trực tiếp đến cái chết của nạn nhân, nhưng tôi cũng đề nghị điều tra một chút. Vì nếu mục đích thật sự của hắn là thí nghiệm, thì ý nghĩa của thí nghiệm này, có lẽ không chỉ là một buổi triển lãm nghệ thuật thôi đâu. Xét cho cùng, nếu quả thực muốn lấy hình thức nghệ thuật để sáng tạo, hoàn toàn không cần phải... tìm một người phụ nữ thích chịu hành hạ, điều này không phù hợp với chủ đề chống bạo lực của hắn.”
“Nói cũng đúng, tìm một người phụ nữ thích chịu ngược tới tuyên truyền chống bạo lực, đó không phải việc vô nghĩa sao?” Đội trưởng Lý đồng ý: “Nghĩ thế nào cũng thấy có vấn đề.”
“Vậy cố vấn Diệp, cô còn quan điểm gì khác về mười tám vị khán giả không?”
Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Nếu mục đích thật sự của kẻ đứng sau sắp đặt màn trình diễn đó không phải là chống bạo lực, vậy mười tám khán giả này, chắc chắn đã được hắn lựa chọn kỹ càng. Họ phải có những mối liên hệ nhất định trong tính cách, nghề nghiệp hay khía cạnh nào khác.”
Khi cô đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy Dương Viêm ra hiệu cho mình.
Diệp Tiểu Nhu thoáng nhìn vào mắt anh, chợt nhận ra gì đó: “Mọi người đã điều tra mười tám người này chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.