Người Khác Là Vực Sâu

Chương 9:




Dương Viêm lái xe vừa nhanh vừa vững, thay vì nói anh có kỹ thuật lái xe tốt, không bằng khen anh hiểu rõ tình hình giao thông của từng con đường. Khi phía trước kẹt xe thì anh biết nên rẽ vào đường nhỏ nào để tránh tắc nghẽn, thậm chí còn biết tuyến đường ngắn nhất để tới đích, đây là nguyên nhân dù làm sếp anh cũng không để nhân viên lái xe.
Diệp Tiểu Nhu ngồi phía sau ghế phụ, từ vị trí này có thể vừa vặn thấy góc nghiêng của anh.
Anh lái xe trông rất thoải mái, bên tay bị thương đặt nhẹ lên tay lái, chủ yếu anh dùng sức bằng tay còn lại.
Dương Viêm bỗng ngước mắt, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, vừa lúc chạm phải ánh mắt cô.
Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc, nhanh chóng dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô biết với năng lực quan sát của anh, chắc chắn anh đã biết biểu hiện vừa rồi của cô là chột dạ khi bị phát hiện nhìn lén.
Suốt dọc đường, Dương Viêm không nói chuyện, lão Mã luôn xem điện thoại, Diệp Tiểu Nhu càng không có khả năng chủ động lên tiếng. Hai mươi phút sau, có lẽ sắp tới nơi, Dương Viêm lấy điện thoại ra xem.
Khi họ tới, hiện trường vụ án đã được phong tỏa, địa điểm xảy ra vụ án khá dốc, đường hẹp, xung quanh toàn nhà trệt lụp xụp và nhà hai tầng cũ kỹ. Hai chiếc xe cảnh sát chắn ngang đường, ngăn cách dòng người muốn tới hóng chuyện bên ngoài.
Diệp Tiểu Nhu theo sau họ, cô bắt gặp một người quen đứng phía trong dây phong tỏa, trên tay người nọ cầm điện thoại, anh ta đang nhíu mày nhìn quanh. Khi anh ta thấy ba bọn họ, nếp nhăn trên ấn đường càng sâu hơn.
Là Tiêu Ngũ, vụ án trước còn chưa phá được, lại xảy ra vụ án mới, nên có thể tưởng tượng ra sắc mặt anh ta đang khó coi đến mức nào.
“Phó đội trưởng Tiêu, gặp nữa rồi.” Người đầu tiên chào hỏi hàn huyên đương nhiên là lão Mã. Nhưng lần này, rõ ràng Tiêu Ngũ không có tâm trạng nhiều lời, anh ta chỉ gật đầu với lão Mã, rồi nhìn người đàn ông bên cạnh lão Mã.
“Ông chủ Dương.”
Dương Viêm gật đầu, cười chiếu lệ: “Phó đội trưởng Tiêu, đã lâu không gặp.”
“Nói thật, thấy anh ở chỗ này tôi không vui nổi.” Tiêu Ngũ ra hiệu với cảnh sát mở dây phong tỏa hiện trường ra cho ba người vào, vừa vào trong anh ta vừa nói: “Cục trưởng Châu đã gọi điện cho tôi, nói tôi để anh đến quan sát hiện trường vụ án. Ông ấy hy vọng anh lấy thân phận cố vấn, hỗ trợ tổ chuyên án chúng tôi điều tra vụ án giết người hàng loạt này.”
Lúc Cục trưởng Châu mới nhậm chức, Dương Viêm với tư cách là Tư vấn tâm lý tội phạm, đã giúp đỡ Đội Cảnh sát hình sự phá được mấy vụ trọng án lớn, nên Cục trưởng Châu rất tín nhiệm anh. Nhưng từ khi Dương Viêm chuyển qua kinh doanh, anh hiếm khi tham gia vào những vụ án hình sự lớn, nếu không phải Cục trưởng Châu tự mình nhắc tới, Tiêu Ngũ cũng không muốn hạ mình đến tìm anh.
“Trách nhiệm cố vấn lớn như thế, tôi không gánh nổi đâu.” Dương Viêm khách sáo nói: “Đúng lúc trong tay tôi có một vụ án, có khả năng sẽ dính dáng đôi chút tới vụ án này, tôi bèn tới đây xem có thể cung cấp chút manh mối nào không.”
Tiêu Ngũ sửng sốt một chút hỏi: “Vụ án gì?”
“Đã xác nhận được thân phận người chết chưa?”
“Vẫn chưa, trước mắt chỉ biết nạn nhân sống một mình, dựa vào nơi ở có thể đoán là gái mại dâm.”
Họ đến cửa nhà nơi hiện trường giết người, Vương Tranh và một cảnh sát nữ đang hỏi một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị. Sắc mặt ông ta trắng bệch, cộng thêm bãi nôn cạnh chân ông ta, có thể nhận ra ông ta là người đầu tiên phát hiện người chết.
Hiện trường giết người là một căn nhà trệt. Bên trong đón không đủ ánh sáng, ngay cả khi đã bật đèn thì lúc đứng ở cửa, vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được bầu không khí âm u khó hiểu, còn có mùi máu tươi nồng nặc bay tới cửa.
Hiện tại thời tiết đang ẩm ướt nóng bức, vừa mở cửa phòng, có thể ngửi được mùi xác phân hủy kia từ đằng xa, dù đứng bên ngoài thì vẫn bị ảnh hưởng rất mạnh. Sắc mặt của nữ cảnh sát duy nhất ở đây không hề tốt, một tay vẫn luôn ôm bụng, hiển nhiên mùi hăng này đã khiến cô ấy xảy ra phản ứng sinh lý rất nghiêm trọng.
Diệp Tiểu Nhu nghe thấy người đàn ông trung niên kia run rẩy kể: “Mèo nhà tôi chạy đi... Tôi tìm nửa ngày thì tới nơi này, tôi ngửi thấy mùi nên định vào xem...”
Dương Viêm dừng chân, chợt quay đầu nhìn cô, anh hỏi: “Cô muốn vào hay ở ngoài?”
Tiêu Ngũ cũng nhíu mày nhìn cô.
Diệp Tiểu Nhu hơi mím môi, ngước mắt lên.
Dương Viêm đứng trước mặt cô, anh cao trên một mét tám, cô phải ngẩng đầu mới có thể đón được tầm mắt của anh.
“Nghe theo anh sắp xếp... Ông chủ.”
Tiêu Ngũ vừa muốn nói gì đó, Dương Viêm đã lên tiếng trước.
“Vậy vào trong xem thôi.” Dứt lời, anh thuận tay nhận găng tay và bao chân nhân viên công tác đưa qua, bước vào.
Nhà người chết nhỏ hẹp, hai phòng trong ngoài, bên ngoài là phòng khách, nạn nhân ở phòng trong, vết máu đọng kéo dài từ bên trong đến chỗ tiếp nối giữa hai phòng. Diệp Tiểu Nhu quan sát sơ qua bên trong, pháp y vẫn đang khám nghiệm hiện trường, ngoài âm thanh tách tách khi chụp ảnh thì không ai nói chuyện, tất cả mọi người rất nghiêm túc, bầu không khí nghiêm trọng đầy đáng sợ.
“Bước đầu kết luận thời gian tử vong rơi vào ba ngày trước, cách thức giết người tương tự hai vụ trước, dấu chân và vân tay ở hiện trường đã bị xóa sạch hết. Nạn nhân bị hung thủ siết cổ đến chết từ phía trước, rồi bị chém đứt hai tay, hung khí gây án ắt hẳn là dao phay trong phòng bếp nhà nạn nhân...” Tiêu Ngũ nói: “Anh đã nắm rõ hai vụ án trước chưa?”
Dương Viêm ngồi xổm xuống trước thi thể, xem kỹ vị trí đầu nạn nhân. Anh không ngẩng đầu, cũng không trả lời, chỉ hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Tiêu Ngũ khó hiểu: “Là cô ấy sao?”
“Không phải.” Diệp Tiểu Nhu trả lời.
Dương Viêm ngẩng đầu nhìn cô, lão Mã kinh ngạc: “Sao cô xác định được đây không phải cô gái mất tích kia?”
Từ lúc vào nhà, lão Mã vẫn đeo khẩu trang, còn dùng khăn tay che miệng mũi, ông ta thật sự không nhìn nổi loại hiện trường giết người này, nếu không phải Diệp Tiểu Nhu đang bên cạnh, chắc chắn không có khả năng ông ta theo vào. Đùa sao, trước mặt Dương Viêm và Tiêu Ngũ, một người đàn ông trưởng thành như ông ta không thể nhát gan hơn cô gái nhỏ được. Nhưng cho dù chỉ liếc thoáng qua, ông ta cũng đã thấy gương mặt đẫm máu của thi thể, hơn nữa trên mặt dính đầy tóc, không nhận ra ngoại hình vốn có.
Lão Mã siết chặt khăn tay, cố gắng ngửi hương nước hoa thoang thoảng mà vợ ông ta lưu lại trên khăn tay, nhưng ông ta vẫn không kiềm được cơn buồn nôn.
“Dương Tuyết Phi chỉ hai mươi ba tuổi, người phụ nữ này... ít nhất cũng khoảng ba mươi đến ba mươi lăm tuổi. Hơn nữa, Dương Tuyết Phi không phải gái mại dâm.” Diệp Tiểu Nhu nói nhỏ: “Nạn nhân đã ở đây tầm một năm trở lên, không khớp với Dương Tuyết Phi mất tích kia.”
Ánh mắt hoảng sợ của lão Mã càng thêm kinh sợ.
Ông ta thật sự không hiểu tại sao cô gái nhỏ này lại bình tĩnh như vậy, đây là hiện trường giết người, hơn nữa còn con mẹ nó là một hiện trường giết người chặt xác do hung thủ biến thái tạo ra đó!! Nữ cảnh sát ở cửa kia cũng đã nôn hai lần! Vậy mà cô vẫn bình thản đứng đây, cứ như trong mắt cô, thi thể trước mắt... chẳng khác gì một cảnh trong phim.
Lão Mã lấy hết can đảm nhìn thêm lần nữa, cũng chỉ là cái liếc mắt chẳng đâu vào đâu, rốt cuộc ông ta vẫn không nhịn nổi, đành rời phòng tìm chỗ nôn khan.
Ông ta từng nghe tới không ít vụ án giết người biến thái, trong lịch sử có một số trường hợp còn biến thái hơn thế này, cũng không phải ông ta chưa bao giờ xem phim kinh dị. Thế nhưng, mấy thứ đó hoàn toàn khác với ảnh hưởng khi đến hiện trường quan sát trực tiếp!
“Vụ án này không liên quan tới chúng tôi rồi.” Dương Viêm nói: “Nạn nhân không phải đương sự mất tích mà bọn tôi tìm kiếm.”
Tiêu Ngũ sửng sốt trong giây lát: “Ông chủ Dương, chính anh chủ động muốn tham gia vụ án này mà, Cục trưởng Châu cũng đã mở lời, chỉ cần anh có thể cung cấp manh mối vụ án, tổ chuyên án chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với anh...”
Không thể không vội, từ khi phát hiện nạn nhân trước cho đến nay chỉ mới trôi qua nửa tháng ngắn ngủi. Trong nửa tháng này, họ đã sử dụng số lượng lớn nhân lực và thời gian, kiểm tra toàn bộ mối quan hệ xã hội của nạn nhân, ngay cả các hàng quán nhỏ bán mang về cũng không bỏ qua, chỉ thiếu nước kiểm tra từng nhà trong khu phố cổ. Nhưng dựa trên mối quan hệ xã hội của nạn nhân, cả hai gần như là người cách ly với cuộc sống bên ngoài, ngay cả người thân cũng đã không liên lạc tầm nửa năm, họ không tài nào điều tra ra gì. Huống hồ, cả khu phố cổ có hơn trăm nghìn dân cư, dù huy động hết tất cả lực lượng cảnh sát thì cũng không thể hỏi thăm hết. Sở Pháp y tỉnh cũng đã cử pháp y giàu kinh nghiệm tới, nhưng vẫn không tìm ra manh mối nào hữu ích.
Tiêu Ngũ vừa mới thăng chức không lâu, có thể nói đây là vụ án hình sự nghiêm trọng đầu tiên trong sự nghiệp cảnh sát của anh ta, cũng là một trong những vụ án giết người hàng loạt biến thái nhất mấy năm gần đây ở thành phố C. Trên internet đâu đâu cũng bàn về vụ án, khiến toàn thành phố rơi vào khủng hoảng. Nếu không phá được vụ án này, đừng nói anh ta sẽ mất hết mặt mũi, ngay cả Đội Cảnh sát hình sự, hay thậm chí Cục trưởng Châu và lãnh đạo cũng không thể giải thích với đông đảo quần chúng.
Mặc dù ngay từ đầu anh ta đã thề thốt mình sẽ kiên định với phương châm “Vụ án giết người nào rồi cũng sẽ được giải quyết”, nhưng sau khi vụ án thứ ba được phát hiện, lúc anh ta đứng ở hiện trường vụ án, da đầu đã tê rần. Vào lúc này, anh ta chỉ muốn mau chóng lập tức tìm ra hung thủ giải hắn lên pháp trường.
Không cần phải bàn cãi đến năng lực của Dương Viêm, chỉ dựa vào lai lịch của anh, ngay cả lãnh đạo của Cục Cảnh sát cũng ngầm hiểu trong lòng, họ vẫn luôn mong Dương Viêm tham gia vụ án này. Mà chắc chắn Cục trưởng Châu đã sớm nghĩ đến, bởi vì khi được anh hỗ trợ thì tỷ lệ phá án sẽ tăng mạnh.
“Tôi từng bảo sẽ tham gia vào vụ án này à?” Dương Viêm liếc Tiêu Ngũ, một ánh nhìn này khiến Tiêu Ngũ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Mẹ nó, anh chỉ chờ tôi nói mấy lời này thôi đúng không?” Tiêu Ngũ nghiến răng nghiến lợi.
Đã tới lúc nào rồi mà anh vẫn còn muốn anh ta vứt hết mặt mũi, hạ mình xin giúp đỡ mới chịu sao?
Dương Viêm nói: “Cục trưởng Châu đã cho tôi xem báo cáo của hai vụ án trước, quả thực giống hệt hiện trường hai vụ án trước. Nhưng anh không nhận ra vụ án này hơi khác hai vụ kia ư?”
Được rồi, vụ án quan trọng nhất, phải từ từ giải quyết mọi việc, Tiêu Ngũ giận dỗi nghĩ, anh ta bình tĩnh nhìn hiện trường một lượt: “Cụ thể phải chờ báo cáo của pháp y mới biết được, trước mắt có thể thấy cách thức giết người cũng không khác mấy. Có điều, lần này hung thủ chủ yếu dùng bạo lực, mặt nạn nhân bị đánh đến mức sưng lên rồi...”
“Còn gì nữa?”
Tiêu Ngũ vẫn cúi đầu quan sát thi thể.
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chết thảm trong căn nhà trệt, trong thùng rác đầy bao cao su đã dùng, đồ tình thú để trong ngăn kéo, dựa vào cách bài trí ở phòng ngoài, có thể thấy đây là nơi “làm việc” của một gái mại dâm. Nhưng vào giờ khắc này, cổ cô ấy gần như đã bị bẻ gãy, cô ấy chết rồi mà hung thủ vẫn chặt đứt hai tay cô ấy…
“Nếu cùng một hung thủ, vậy dấu hiệu phạm tội của hắn rất rõ ràng.”
Dấu hiệu phạm tội, khi phạm tội chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu tâm lý nào đó, trong quá trình phạm tội, tội phạm sẽ thực hiện một loại hành vi đặc thù. Dấu hiệu phạm tội của tội phạm giết người hàng loạt là rõ rệt nhất, dù kẻ giết người hàng loạt sử dụng cách thức giết người khác nhau khi gây án, dấu hiệu phạm tội của hắn vẫn giống nhau, hắn luôn làm một loại hành vi đặc thù. Dấu hiệu phạm tội không chỉ phản ánh vô số trạng thái tâm lý của nghi phạm, mà còn có thể giúp cảnh sát lần ra manh mối trong quá trình phá án.
“Tóc, tóc và móng tay của cô ấy không bị cắt.” Tiêu Ngũ lẩm bẩm. Cùng lúc đó, hiện trường của hai vụ án trước cũng hiện lên trong đầu anh ta, không sai, khi so sánh giữa các hiện trường vụ án với nhau, quả thực sẽ nhận thấy nhiều điểm khác biệt! Cả danh tính của nạn nhân lẫn cách hung thủ bảo vệ địa điểm gây án, đều ‘thô lỗ’ hơn hẳn hai lần trước đó.
“Còn nữa...”
Còn nữa, nữa gì chứ? Tiêu Ngũ buồn bực gãi cái đầu húi cua của mình, bỗng nghe được giọng nói hơi khàn của cô gái phía sau: “Nơi này gồm hai phòng, một thi thể nguyên vẹn.”
“Ai nói với cô là nguyên vẹn? Cô không thấy cánh tay của nạn nhân đã bị chặt đứt sao...” Vô thức phản bác xong, Tiêu Ngũ thấy pháp y liếc mình rồi lẩm bẩm gì đó.
Tiêu Ngũ không nghe rõ pháp y nói gì, nhưng anh ta chợt nhận ra một điều.
Hai phòng, một thi thể nguyên vẹn... Hai phòng, một thi thể nguyên vẹn…
Phải rồi, trong hai vụ án trước đó, tứ chi bị chặt được đặt ở từng phòng khác nhau. Nơi này gồm hai phòng, nếu dựa theo cách thức gây án của hung thủ, ít nhất những bộ phận bị tách rời nên đặt trong phòng khác mới đúng.
“Việc này có nghĩa là gì?” Tiêu Ngũ nói: “Chẳng lẽ cô muốn nói hung thủ không cùng một người?!”
Hỏi xong, Tiêu Ngũ mới nhận ra, anh ta đang hỏi ai mấy câu này? Không phải Tiêu Ngũ, không phải pháp y, không phải điều tra viên khác có mặt ở đây, mà là Diệp Tiểu Nhu! Người vốn không nên xuất hiện trong nơi này.
Bấy giờ cô đang đứng trước cửa hiện trường vụ án, vóc dáng cô vẫn mảnh mai, nhưng so với việc khắp người dơ hầy và khuôn mặt đầy bụi đất trước kia, lần này cô đã sạch sẽ hơn hẳn. Nghe nói trước khi được phóng thích mấy tháng, tù nhân nữ có thể bắt đầu nuôi tóc, mà hiển nhiên tóc cô dài rất nhanh, mái tóc nhạt màu tự nhiên được xõa ngang vai, dường như đã tăng thêm vài phần mong manh trên gương mặt tái nhợt của cô.
Mong manh? Tiêu Ngũ nghĩ thầm, mẹ nó cô gái này không hề mong manh tí nào, anh ta đã chứng kiến trong video kia, ngay cả khi bị nhiều người bao vây tấn công thì cô cũng không chịu yếu thế. Thế nên vào lúc ấy, thậm chí anh ta còn vô thức cho rằng đó là một thanh niên trẻ tuổi.
Ngay cả giám thị trại giam cũng không thể từng giây từng phút chú ý tới mỗi tù nhân, khi một cô gái trẻ như cô gặp một nữ tù nhân hung ác hơn mình, cô sẽ giống hệt một con thỏ yếu đuối bị vứt vào giữa bầy sói, chắc chắn sẽ không thể sống tốt.
Ở nơi đặc biệt này, Tiêu Ngũ ngây người trong giây lát, anh ta bỗng thấy khó hiểu, tại sao cô lại xuất hiện ở đây, tại sao quá khứ của cô lại kỳ lạ và phức tạp như vậy?
Cô không hề tỏ vẻ hoảng loạn hay sợ hãi, cô vẫn đang nhìn nạn nhân, trong đôi mắt đen láy ấy ánh lên nỗi bi thương không thể diễn tả thành lời.
“Đội trưởng Tiêu, có phát hiện!”
Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, Tiêu Ngũ lấy lại tỉnh táo, vội vàng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.