Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Chương 7: Ác mộng




Tác giả nói ra suy nghĩ: không cần ném tới nhiều hoa hoa như vậy đâu, Thủy Thủy cần dễ chịu a dễ chịu`````
……….
Hệ thống: Ngươi bị truyền tống tới tầng 1 “Hắc Ám Điện tháp”.
Rốt cuộc, thắng lợi đã trong tầm với.
Một đường hữu kinh vô hiểm (nhiều kinh ngạc ít nguy hiểm), RP không hoàn toàn yên bình, cư nhiên không có thương vong toàn bộ tiến vào tầng một “Hắc Ám Điện tháp”. Tương Du Thố hài tử cười đến không thể ngậm miệng, nhiệm vụ này liên tục làm vài lần, lần này khẳng định là không có vấn đề a không có vấn đề, hắc hắc hắc hắc……
Tuy rằng dọc đường đi bị vài cái người vô lương tâm chỉnh chỉnh, dùng ngôn ngữ đùa giỡn cộng thêm bị tàn phá tinh thần, ngay cả tâm hồn yếu ớt cũng bị thương tổn ít nhiều. Nhưng là, đây đều là đáng giá!!! Chỉ cần có thể đem nhiệm vụ biến thái này hoàn thành, vô luận cái gì………đều đáng giá!!!!!!
Vì thế, sau khi hệ thống kêu lên, hưng phấn không nhìn bốn người trong phòng đang ngắm cảnh nói chuyện phiếm, Tương Du Thố chạy như bay tới chỗ NPC làm nhiệm vụ, nhiệm vụ cũng chưa nhìn rõ là cái gì đã xác nhận.
Bao nhiêu tầng như vậy còn không có vấn đề, xem mấy người kia bộ dáng nhàn tản, xem bố cục của phòng này, ta khẳng định là lại đến nhà tù, nhịn 20’ nữa là có thể thoát rồi, lấy được hòm là có thể cùng bốn người kia nói câu vĩnh biệt, ha ha ha ha cáp…..
Vui quá hóa buồn, từ xưa đến nay bao giờ cũng có.
Nhìn chiến sĩ áo lam tư thái phiêu dật chậm rãi ngã xuống, rồi sau đó không dậy nổi, Tương Du Thố hoàn toàn kinh hãi, ngốc lăng.
Trong lúc hưng phấn, hoàn toàn không chú ý quá trình, kết quả cũng chỉ có thể như vậy.
Thật vất vả, tầm mắt nhìn đến hệ thống nói trong kênh đội ngũ, Tương Du Thố hài tử bi thương khóc lớn……….
-------thương đánh đầu điểu, đao chém đầu gà. Sống có gì vui, chết có gì buồn!
Chỉ chết một người!!!.......
Xúc động, chính mình thành người đầu tiên tiếp nhận nhiệm vụ này??!!!.......
Ngao!!!........
Mắt thấy khung hội thoại hiện lên trên thi thể chính mình, run run di chuyển tay, Tương Du Thấm nhấn chuột xác định “trở lại thành thị phụ cận”.
[Đội ngũ]
Lưu Quang Dực: “Tương Du Thố, ngươi chạy nhanh như vậy để làm chi? Chúng ta còn đang thương lượng làm thế nào để qua nhiệm vụ này đâu.” Miệng đầy kinh ngạc.
Tiếu Khuynh Thành: “Đã nghĩ quyết định để cho Bỉ Ngạn lên….” Cũng không để Bỉ Ngạn có cơ hội thể hiện, Tương Du Thố, ngươi làm như vậy là không đúng!...... Không có thấy Bỉ Ngạn Khai Hoa chết ở trước mặt mình, hoa hậu giảng đường mĩ nhân cảm thấy phi thường tiếc nuối a tiếc nuối.
Bỉ Ngạn Khai Hoa: “Thật thảm, thật thảm, thật thảm, thật thảm, rất thảm thảm thảm thảm thảm……..” Ha ha ha ha ha cáp…… Bị lừa bị lừa……..
Thủy Thủy: “Tương Du Thố, ngươi yên tâm đi.” Nghĩ ngươi vì mọi người xả thân như vậy, không chút do dự tìm cái chết. Nhiệm vụ---- chúng ta nhất định sẽ hoàn thành, tin tưởng chúng ta!.........
………. Mọi người đều gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy…….
Tương Du Thố: “….” Ta còn có thể nói cái gì?....... ô ô.
Cảm động, giúp ta làm nhiệm vụ, cám ơn các ngươi!!!!!
…………
Tiến vào tầng 1, nhìn nữ tử yêu mị nằm trên giường trên màn hình máy tính, Liễu Thủy囧. Vô luận bao nhiêu bao nhiêu lần, kia đều là tiến một lần,囧 một lần. Tư thái kia---- rất câu nhân!!!!
Ngay cả là nữ tử đều nhìn không được đem hình ảnh lại gần, muốn vuốt ve một phen………
Máu mũi tuôn trào……..
“Tiếp nhân nhiệm vụ đi.” Tiếu Khuynh Thành nói, tiếp theo mọi người liền không chút do dự đem Bỉ Ngạn hài tử đá ra, bỏ đi chơi.
[Đội ngũ]
Bỉ Ngạn Khai Hoa: “Các ngươi khi dễ ta….” Biểu tình khóc lớn, nhưng cũng không gây trở ngại tới bước chân hồng y nam tử kia đi tới, xem ra---- rất hưng phấn!
Thủy Thủy: “Ngoan.” Ngõ một chữ, có lệ nói. Quân bài trên tay này, cũng thật tốt, ha ha.
Tiếu Khuynh Thành: “Nhận mệnh đi.” Hoa hậu giảng đường mĩ nhân thật thích nói mát…..
Lưu Quang Dực: “….” Không rảnh nói chuyện, chỉ có thể chấm chấm thay thế tâm trạng vô cùng áy náy của mình.
……….
Hệ thống: Nhiệm vụ hoàn thành, sắp truyền tống khỏi “Hắc Ám Điện tháp”.
[Đội ngũ]
Tương Du Thố: “……” Khóc lớn biểu tình, một loạt.
Tương Du Thố: “…….” Khóc lớn biểu tình, thêm một hàng.
Tương Du Thố: “…..” Khóc lớn biểu tình, hàng thứ ba.
Tương Du Thố: “…..” Khóc lớn biểu tình, hàng thứ bốn xếp hàng.
……..Khóc lớn không dứt, chiếm cứ màn hình……….
Tiếu Khuynh Thành: “Tương Du ngừng…….” Hoa hậu giảng đường mĩ nhân tổng kết lên tiếng.
Tương Du Thố: “….. ta quá cảm động.” Như trước là khóc lớn biểu tình, ô ô…….. Rốt cuộc có thể thoát khỏi các ngươi, ta rất kích động……
Bỉ Ngạn Khai Hoa: “Đừng nghĩ lấy thân báo đáp, ta có Thủy Thủy.” Thẹn thùng biểu tình. (Ọe, lần nào cũng phát nôn được)
Thủy Thủy: “…….”….. Nằm úp sấp tìm cái lỗ.
Tiếu Khuynh Thành: “……” …… Gặp qua không biết xấu hổ, chưa từng gặp qua không biết xấu hổ tới như vậy.
Lưu Quang dực: “……” …… Làm được đến mực này cũng là nghệ thuật.
…….. Tương Du Thố….. trực tiếp nằm xuống đất té xỉu.
Ác ma………
Thoát khỏi trò chơi, đem tầm mắt chuyển rời đến góc máy tính xem thời gian, đã là 10 rưỡi tối. Đi “Hăc Ám Điện tháp” ngoạn đến điên rồi, 囧.
Lại quay đầu nhìn nhìn mấy người cùng phòng, ba cái đầu nhìn vào màn hình máy tính đều cười đến ngã trái ngã phải đâu!!!
…….. Một đám con gái điên.
Tò mò nhìn qua, ánh mắt phút chốc trợn to, miệng dần tạo thành --- bộ dạng gian xảo!!!.......
Vì thế bưng ghế chạy qua, cùng ba người kia cùng nhau---- cười điên đi……=.=
……….
Tiếng chuông tan học vang lên, đứng lên thu thập sách giáo khoa trên bàn, Liễu Thủy chuẩn bị trở lại kí túc xá. Tư Húc gần đang có vẻ bề bộn nhiều việc, vài ngày không gặp, thời gian đăng nhập trò chơi cũng không nhiều, hoàn hảo sẽ có người thỉnh thoảng không chịu được tịch mịch thường thường gọi điện thoại qua, nếu không, phỏng chừng phải đăng báo tìm người!!!.......
Cảm giác bả vai bị huých một chút, Liễu Thủy ngẩng đầu, nhìn sang Lí Giai bên cạnh, theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài cửa, Lam Tiêu Nhiên???
Luôn tươi cười ấm áp như vậy, tâm rung động một chút.
Liễu Thủy tiếp tục thu thập, chuẩn bị rời đi. Rõ ràng cảm giác được, động tác của mọi người sau khi tan học chậm đi rất nhiều, bình thường tiếng chuông vang học vang lên chưa đến một phút đồng hồ, người trong phòng học sớm không thấy nhân ảnh, nhưng là hiện tại…. Bốn phía xung quanh, sinh viên cùng lớp hoặc đang nói chuyện phiếm hoặc đọc sách hoặc thong thả bước đi, trán Liễu Thủy tràn đầy hắc tuyến, bình thường đâu có thấy các ngươi cố gắng như vậy, rùa như vậy đâu. Quả nhiên, mị lực của mĩ nam cùng bát quái là vô tận….
Lam Tiêu Nhiên xuất hiện ở nơi này, cũng không nhất định là đến tìm cô, khi đang nghĩ là muốn trước mặt mọi người chào hỏi hay vẫn là vờ như không quen bước qua, Lam Tiêu Nhiên đã muốn hướng cô đi tới.
“Oa, thật suất, vô luận nhìn bao nhiêu lần đều suất như vậy.”
“Khí chất tốt tốt….”
………
Bên tai không biết bao nhiêu tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, Liễu Thủy đầy hắc tuyến, thiên, trừ bỏ ba người trong phòng kia, trước kia tại sao không phát hiện tất cả nữ sinh đều mù quáng Lam Tiêu Nhiên đâu, bản thân chẳng phải là suốt một năm đắc tội người ta, cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt???......
Không khỏi cảm thấy rùng mình.
Hoàn hảo có thể giải thoát.
Bất quá, hiện tại, cái yêu mị bên người kia xem ra càng có vẻ chọc nhân.
Nghĩ đến đây, Liễu Thủy rên rỉ thành tiếng……….
Tư Húc, anh là tai họa!!!!!!!!
“Lam Tiêu Nhiên, anh tới nơi này làm cái gì?” Nhìn Lam Tiêu Nhiên từng bước bước tới phía mình, Liễu Thủy hỏi ra một vấn đề cực kỳ không có dinh dưỡng, hoàn toàn không có đi qua não bộ.
“Tìm em.” Lam Tiêu Nhiên cười, sau đó, thuận tay tiếp nhận cặp sách Liễu Thủy ôm trên tay.
Ánh mắt chúng nữ sinh đã sớm bị hút vào khuôn mặt thanh nhã nhu hòa kia, nở nụ cười, nở nụ cười ấm áp, thật sự rất suất…..
Hơi hơi giật mình, nhìn nhìn trong tay bỗng nhiên không có sức nặng, lại nhìn cặp sách Lam Tiêu Nhiên tiếp nhận ở trên tay, Liễu Thủy có chút cơ quắp, hiện quan hệ hai người bọn họ tựa hồ không còn thích hợp làm như vậy đi. Bàn tay giật giật, cuối cùng buông xuống.
Hắn đã muốn không thèm để ý, cô việc gì phải quan tâm.
“Kia đi thôi.” Vì thế trưng ra khuôn mặt tươi cười, Liễu Thủy nói. Vấn đề gì trước mắt đều có thể không hỏi, thầm nghĩ mau mau rời xa địa phương tràn ngập sói đói này, nơi này--- rất nguy hiểm! Lam Tiêu Nhiên, chúng ta nhanh đi thôi!!!.......
“Hảo.” Nhìn bộ dáng Liễu Thủy vội vàng, ý cười càng sâu, Lam Tiêu Nhiên nghiêng người, nhường đường.
Gục đầu xuống, coi nhẹ những vẻ mặt khán giả bất lương đang thèm giỏ rãi sau lưng mình, không có nhìn đến Lam Tiêu Nhiên, Liễu Thủy buồn bực đi tới phía trước, hai bước, ba bước… Vượt qua Lam Tiêu Nhiên, vấn bước về phía trước, về phía trước…..
“Tư Húc!!!........”
Một trận kinh hô mạnh mẽ truyền đến, Liễu Thủy bị dọa tới lảo đảo, ngã nhào về phía trước, may mà có một đôi tay đỡ lấy nàng. Thật vất vả đứng vững, ngẩng đầu, nhìn lại phía trước, thân ảnh xinh đẹp đứng ở cửa thật là…… Tư Húc!!!!!!......
Mắt trừng lớn, trong con ngươi Liễu Thủy tràn ngập vui sướng, Tư Húc….
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kinh hãi chậm rãi nghiêng đầu, mâu quang ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt nhu hòa thanh nhã kia của Lam Tiêu Nhiên.
Lam Tiêu Nhiên………
Thế mới ý thức được, giờ phút này, tựa hồ, cô đang ở trong lòng Lam Tiêu Nhiên………
…………
Người bên cạnh vượt qua.
“Tư Húc….”
“Hắn tại sao xuất hiện ở đây?...........”
“Thật là Tư Húc, thiệt nhiều ngày, rốt cuộc được diện mục Tư Húc, thật hạnh phúc!.......”
………….
Đám lang sói kia lập tức dời mục tiêu, thanh âm cảm thán hưng phấn bên tai không ngừng vang lên, giống như muốn đòi mạng.
Lại nhìn lại Tư Húc, không thấy rõ biểu tình, Liễu Thủy không biết làm sao, chỉ có thể đứng tại nơi đó, không có bước qua, không có dãy dụa. Đây là…. Bắt gian tại giường trong truyền thuyết sao? 囧. Tuy rằng nơi này không có giường, nhưng chỉ nhìn Tư Húc như vậy, da đầu Liễu Thủy đã không nhịn được mà run lên.
Tư Húc… tuyệt đối không dễ chọc!
Mỉm cười yếu ớt, Tư Húc đưng ở cửa, chính là như vậy động cũng không động, không nói gì, đem tầm mắt dán trên người Liễu Thủy cười đến câu hồn như vậy.
Chúng nữ nhân đã không thể chịu đưng ôm ngực, thiên, đây là như thế nào mất hoona !...... Ở đây có rất nhiều người, thậm chí còn có những nam sinh vô tình vào giúp vui, đều đã đánh mất toàn bộ khí lực, chỉ có thể ngơ ngác nhìn núm đồng tiền kia, không tự giác……. Lâm vào vô hạn YY…….
囧.
Đã sớm có thói quen bị nhìn chăm chú như vậy, Tư Húc bất vi sở động.
Lam Tiêu Nhiên nhìn thẳng chàng trai cười đến điên đảo chúng sinh kia, lặng lẽ đem vòng tay ôm chặt Liễu Thủy, không hiểu được, cảm thấy uy hiếp rất lơn.
Liễu Thủy đồng dạng, như trước ngẩn người….. Đáy lòng không ngừng kêu rên, cái này xong rồi a xong rồi a a a a a…….
Cứ như vậy rất lâu sau, mọi người đang bị vây trong mê hoặc rốt cuộc chậm rãi phát hiện bầu không khí quỷ dị toát ra từ ba người kia. Càng ngày càng không có tâm tình sùng bái cùng hưng phấn, không khí vui vẻ dần ngưng trệ. Mọi người day day mắt, cẩn thận nhìn lên khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Húc, không có vấn đề nha, vẫn là mị hoặc như vậy; đem tầm mắt chuyển tới trên khuôn mặt tươi cười ấm áp của Lam Tiêu Nhiên, tốt lắm, vẫn như vậy ấm áp mà khiêm tốn, cũng không có vấn đề. Như vậy…….
Toàn bộ ánh mắt đánh giá nhất loạt bắn về phía Liễu Thủy, như vậy, chỉ còn lại người này --- Liễu Thủy hài tử, chúng ta chỉ có thể ở trên người ngươi nhìn ra vấn đề……..
………… Đừng nghi ngờ, người các ngươi đang nhìn đến này chính là người ruột để ngoài da!
Không ai phá vỡ sự yên tĩnh này, bầu không khí ngưng trệ khiến cho càng càng càng nhiều lòng người xao động, muốn chạy mà bước chân bất động--- luyến tiếc; muốn lưu, lại cảm thấy vạn phần bất an--- không khí không cho phép. Đáy lòng không ngừng bồn chồn, ba người kia không nói gì, động liền động đi, bất kỳ ai cũng được.
Lòng không ngừng kêu gào, Tư Húc, Lam Tiêu Nhiên các ngươi đừng cười nữa, chúng ta đã không chịu nổi! Từng không thấy các ngươi cười, bọn ta là như thế nào thống khổ, nhưng hiện tại các ngươi cười, chúng ta càng thống khổ! KHóc…. Tâm tình chờ đợi, mâu thuẫn giữa hưng phấn cùng thống khổ.
Hơn mười ánh mắt chậm rãi di động, gần, càng gần.
“Thủy Thủy.” Vươn người tới trước, thuận tay gạt xuống móng vuốt chướng mắt trên vai Liễu Thủy, Tư Húc tựa đầu lên vai Liễu Thủy, thở dài. “Em thực không ngoan đâu.”
……. Liễu Thủy khóc không ra nước mắt, chỉ có trơ mắt nhìn Tư Húc chậm rãi ôm bản thân vào trong lòng. Liên tiếp những tiếng kinh hô hoàn toàn bị chắn bên ngoài, trong lòng lại loạn a loạn…. Rõ ràng, không phải cố ý, rõ ràng, chuyện gì cũng không có, như thế nào gần đây, cô lại… chột dạ như vậy.
“Tư Húc…..” Ở trong lòng Tư Húc, Liễu Thủy theo bản năng khẽ gọi.
“Hư, đừng nháo.” Ghé sát bên tai Liễu Thủy, Tư Húc cúi đầu nói, giống như đang dạy đứa trẻ không nghe lời, bộ dáng vô cùng thân thiết.
Vừa lòng nhìn Liễu Thủy nhắm mắt lại. Bỗng nhiên, Tư Húc ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Lam Tiêu Nhiên.
“Liễu Thủy” Gợi lên một chút cười mị hoặc, Tư Húc nói, “là bạn gái của ta.” Hướng Lam Tiêu Nhiên, hướng mọi người ở đây tuyên cáo.
“Cô ấy, là của ta.” Không cho Lam Tiêu Nhiên nói gì, Tư Húc tiếp tục bình thản tự thuật. Liễu Thủy, là cửa ta, hiện tại, là, về sau, cũng vậy.
Vốn muốn nói gì đó, nhìn nhìn vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn xấu hổ của Liễu Thủy, lại nhìn kia mị hoặc kiên định, Lam Tiêu Nhiên im lặng, không nói gì. Không phải chưa từng nghĩ qua, không phải chưa từng đoán được, nhưng chuyện thật xảy ra trước mắt, lại chưa từng nghĩ có thể bất lực như vậy. Ôm một quyết định tin tưởng trở về, quyết tâm đem Liễu Thủy trói buộc một lần nữa, ai ngờ, bỏ qua chung quy là sai, nghe lời tuyên cáo bá đạo của Tư Húc, nhìn núm đồng tiền nở rộng kia của Tư Húc, Lam Tiêu Nhiên im lặng, âm thầm suy nghĩ, bản thân có hay không đẩy ra tay Tư Húc.
Thật sự, không ai, sẽ ở nguyên chờ đợi. Chẳng lẽ, bản thân chỉ có thể….. là người qua đường?
Hai người càng đi càng xa, lưu lại trong mắt Lam Tiêu Nhiên là bóng dáng ôm nhau. Trầm mặc…..
Một đường liền bi Tư Húc ôm ra khỏi trường, Tư Húc không nói lời nào, Liễu Thủy cũng không mở miệng được. Thẳng đến khi ngồi ở nhà ăn, đồ ăn mang lên, như cũ, vẫn không nói.
“Em cùng Lam Tiêu Nhiên….” Chịu không nổi không khí nặng nề như vậy, Liễu Thủy rốt cục thỏa hiệp, muốn giải thích.
Nhìn Tư Húc gắp đồ ăn đưa qua, Liễu Thủy mở miệng, bất đắc dĩ, há mồm nuốt vào. Một mặt nhai nuốt, một mặt nhìn khuôn mặt người nào đó cười đến tươi sáng. Xin hỏi, anh như thế nào biết? Chẳng lẽ, em đây từng cùng anh nói qua?........
………..
“Đừng trừng, có trừng nữa mắt cũng không to ra được.” Tốt lắm, còn có tâm tình nói giỡn.
“Tư Húc!” Không biết vì sao, rõ ràng vừa rồi còn toát ra hơi thở lạnh như băng chớ lại gần, cái gì cũng chưa có phát sinh, hiện tại lại cười đến sáng lạn, cư nhiên, còn nghịch ngợm hướng cô trừng mắt, Tư Húc!
“Ha ha……..” Lại cười.
“Không cho phép.” Chuẩn anh phụng phịu, cũng không chuẩn anh cười.
“Ha ha……” Không cười không cười, lại chuyển thành cười to.
“Ngươi….” Rốt cuộc đưa tay qua, chuẩn bị--- mưu sát đoạt mệnh!
“…….” Né tránh.
“……..” Tiếp tục đưa tay qua.
…………
“Người kia, về sau không cần nhìn.” Bắt lấy tay Liễu Thủy, thưởng thức, lơ đãng nói ra một câu như vậy.
“……..” Nguyên lai không phải không thèm để ý, mà là cố ý quên.
……….
Bị Tư Húc đưa đến dưới lầu kí túc xá, hôn hôn trán Liễu Thủy, Tư Húc mới cho đi. Bất chấp phải khẩn trương đi quay quảng cáo tạp kịch, giành ba giờ nghỉ ngơi từ thành phố C rất xa trở về, mới một thời gian không gặp, đã cảm thấy rất nhớ.
Nhìn theo bóng dáng Liễu Thủy đi đến chỗ rẽ, sau đó không thấy, Tư Húc xoay người.
Rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, ý đồ xem chính mình như không khí giấu đi, nhưng là, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, dù sao, Liễu Thủy cũng không phải không khí, ba người trong phòng kia cũng không phải người mù, vì thế ---
“Yêu nữ!” Thanh âm Lục Ái Manh vang lên, một tiếng rống to, khiếp sợ tứ phương. “Đứng lại cho tớ.”
Vì thế, Liễu Thủy ngoan ngoãn đứng thẳng.
“Liễu Thủy!” Vẫn là thanh âm Lục Ái Manh, rống to chưa hết giận, nên rống thêm vài tiếng!
“Đây.” Ngoan ngoãn đáp, không dám đùa giỡn trước mặt lão hổ.
“Qua đây.” Cơn giận còn sót lại chưa tan.
………….
Vì thế, ngoan ngoãn đi qua……..
Lại vì thế, liền xuất hiện màn thẩm tra của ba người---
Một nữ sinh mảnh khảnh đối đầu với ba cọp mẹ….. Vẻ mặt bi thương buồn bã, kể ra bản thân như thế nào bị lừa gạt bị bắt bị áp chế trọn đời, huyết sử không thể xoay chuyển.=.=
Kể đến trọng tâm, lại thỉnh thoảng che mặt vụng trộm khóc--- kỳ thực là giả trang!
Yêu đến vô cùng, lại bi thống không thể tự định đoạt--- bi thống là thật, nhưng không phải là bởi những chuyện này!
Ruột gan đứt từng khúc, thảm kịch nhân gian!
…………
Vài phút trôi qua, ba người trong phòng ngủ hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Yêu nghiệt!” Lục Ái Manh lớn tiếng nghĩa hiệp.
“Ác ma!” Ngay sau đó là thanh âm của Bạch Thấm Tình, tiếp tục nghĩa hiệp.
“Người xấu!” Lí Giai không vì vậy mà suy giảm dũng cảm, vì thế dùng thanh âm lớn nhất của mình kêu lên.
………
“Thổ phỉ!” Dừng không được……
“Ác bá!” Tiếp tục.
………
“Nhưng là…..” Lí Giai thanh âm nhược nhược thoát ra…….
………. Một trận trầm mặc trôi qua……
“Tớ yêu yêu nghiệt!.......” Lục Ái Manh lớn tiếng tuyên bố.
“Tớ yêu Tư Húc!......” Bạch Thấm Tình tiếp tục noi theo.
“Tớ một cái cũng không buông tha, nửa cái cũng không chuẩn chạy!.......” ….. Nguyên lai, điên cuồng nhất, luôn luôn điên cuồng nhất, Lí Giai hài tử!........
………..
……… Không nói gì.
Liễu Thủy hài tử trực tiếp đánh lên đầu, hôn mê bất tỉnh!...........
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ^_^ 2 điểm linh 8 phân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.