Người Không Tồn Tại

Chương 18: [Nguy hiểm]




"A Nguyên cậu đã về."
Ở trong phòng một ngày, nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên đã trở về, Đoạn Vũ Mật vui vẻvội vàng ra đón. Một mình quỷ ở nhà thật sự rất buồn, bên ngoài ánh mặt trời quá chói chang, không có Cố Dĩ Nguyên mang theo, Đoạn Vũ Mật không đi được chỗ nào.
Cô đã chết, đối với nhân thế có rất nhiều chuyện cô đều không có hứng thú, tự nhiên cũng không xem tivi lên mạng, đối với Đoạn Vũ Mật mà nói, thú vui mỗi ngày bất quá chỉ là buổi sáng vì Cố Dĩ Nguyên làm điểm tâm, nhìn người yêu ăn xong đi làm, bắt đầu chờ đợi cả ngày, sau đó lại vì người yêu làm bữa cơm.
"Ừ, cậu ở nhà rất buồn chán!? Xin lỗi để cậu đợi lâu như vậy."
Cố Dĩ Nguyên thấp giọng nói, có chút buồn buồn ngồi trên ghế, mấy ngày nay tâm tình của cô ở đáy cốc, thứ nhất bởi vì chuyện Đoạn Vũ Mật, thứ hai chính là vì gần đây không có nhận được án tử nào, từ sau khi kết thúc án tử của tên đại ca kia, cô vẫn luôn trong trạng thái để không mọi chuyện, không phải cô không muốn tiếp án tử, mà là công ty đang có ý định đưa khách hàng của cô cho người khác.
"A Nguyên gần đây có phải có tâm sự gì không?" Nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên nhíu mày ngồi đó, Đoạn Vũ Mật có chút bận tâm hỏi.
"Không có gì, tối nay chúng ta đi ra ngoài chút đi, dù sao cậu ở nhà cũng không phải là cách."
"Cũng tốt, lần này để mình dẫn A Nguyên đến một nơi đặc biệt được không?"
"Sao vậy? Cậu có chỗ nào rất muốn đi à?" Nhìn thấy bộ dạng Đoạn Vũ Mật thần thần bí bí, Cố Dĩ Nguyên có chút ngạc nhiên: 'Cậu ấy đang có mưu ma chước quỷ gì', mà chính xác thì đúng là chủ ý của 'quỷ'.
"A Nguyên yên tâm đi, mình dẫn cậu tới một chỗ, cậu nhất định sẽ thích."
Nghe Đoạn Vũ Mật nói thế, Cố Dĩ Nguyên cũng chỉ có thể giả vờ chờ mong, hai người tùy tiện ăn vài thứ, đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, sắc trời biến thành màu đen, lúc này mới thay đồ, tay trong tay đi ra ngoài. Ban đêm gió thổi rất thoải mái, mà Cố Dĩ Nguyên vẫn ngẩn ngơ phát hiện, chính mình thật lâu không có ra ngoài tản bộ vào khoảng thời gian này.
Hai người lên xe, hai mắt của Cố Dĩ Nguyên bị Đoạn Vũ Mật dùng dây vải buộc chặt, nói là phải chờ tới nơi mới có thể nhìn thấy điều bất ngờ, Cố Dĩ Nguyên không có cách nào, chỉ có thể thuận theo người kia. Mặc dù mắt không thấy đường nhưng cô cũng có thể cảm nhận được đoạn đường xe này không tính là ngắn, đến khi hai người đến đích, đã qua một tiếng. Bị Đoạn Vũ Mật kéo xuống xe, Cố Dĩ Nguyên lúc này mới chậm rãi tháo vải bịt mắt xuống.
Giờ này phút này, hai người đứng ở khu giải trí đã sớm đóng cửa, sân cực lớn cũng chỉ có hai người. Cố Dĩ Nguyên không nghĩ tới Đoạn Vũ Mật mang mình tới khu giải trí, sau đó một khắc, khu giải trí vốn đã đóng cửa chợt sáng đèn, hai người ở trong sân rộng cũng trong nháy mắt được chiếu sáng.
"Sao cậu làm được?" Nhìn kiểu này, rõ ràng công viên trò chơi bị bao trọn, Cố Dĩ Nguyên không biết tên quỷ Đoạn Vũ Mật làm sao có thể làm được loại chuyện này.
"Chỉ là mình mượn danh nghĩa của A Nguyên hẹn trước với bên khu giải trí, rồi lại dùng chi phiếu của A Nguyên trả tiền mà thôi, bất quá sau này trả lại cho cậu, A Nguyên thích món quà này không?"
Đoạn Vũ Mật đứng đó, giống như đứa trẻ chờ đợi kết quả vậy, thấy người kia dáng vẻ sợ hãi, cuối cùng Cố Dĩ Nguyên cũng nở nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày qua. Không có cách nào, lòng người khó khống chế nhất, nhìn thấy người trước mặt bị mình bỏ qua, mặc dù cả hai đã tồn tại ở hai thế giới khác nhau, chính mình vẫn không có cách nào khắc chế được hảo cảm đối với người kia.
"A Nguyên muốn chơi gì?" Hai người đi vào trong, Đoạn Vũ Mật hỏi Cố Dĩ Nguyên, lại không nghĩ tới vấn đề này ngược lại không có cách nào trả lời. Cố Dĩ Nguyên là cô nhi, mặc dù sau này được cha mẹ nuôi thu dưỡng, cô cũng biết mình chỉ là người ngoài. Cô cũng không muốn cầu cha mẹ nuôi làm gì đó với cô, lại càng không giống như những đứa trẻ bình thường được cha mẹ dẫn tới công viên chơi. Cô chưa từng tới nơi này, cũng không biết những thứ kia chơi ra sao.
"Mình... chưa từng tới khu giải trí." Cố Dĩ Nguyên khẽ nói, vừa dứt lời, cơ thể của cô đã bị Đoạn Vũ Mật gắt gao ôm vào lòng.
"Mình biết A Nguyên chưa từng tới cho nên mình muốn dẫn theo A Nguyên tới đây. Tối hôm nay, để mình dẫn cậu nha." Đoạn Vũ Mật đưa tay hướng về phía Cố Dĩ Nguyên, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Cố Dĩ Nguyên, dưới ánh trăng, mặc dù khuôn mặt vẫn tái nhợt nhưng trong mắt chất chứa tình yêu rất sâu đậm, đậm đến nổi làm cho Cố Dĩ Nguyên không có cách nào quên được. Không kiềm chế được nhảy nhót trong lòng, Cố Dĩ Nguyên chậm rãi tiến tới, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Đoạn Vũ Mật.
"Đêm nay cậu phải dẫn theo mình."
"Được."
Hai người đều không phải thích cảm giác kích thích, tự nhiên cũng không đi ngồi tàu lượn siêu tốc, chỉ là chơi chút trò bình thường, chỉ có một trò hơi kích thích cũng chính là tháp rơi tự do. Ngồi lên trên, Đoạn Vũ Mật rõ ràng có thể nhìn ra Cố Dĩ Nguyên đang khẩn trương, cô định mở miệng an ủi thì tháp chợt rơi xuống.
Cảm giác mất trọng lực làm cho Cố Dĩ Nguyên hưng phấn vui vẻ hét lên, trái lại Đoạn Vũ Mật bởi vì sợ không mở miệng được. Thấy dáng vẻ tên quỷ hoảng sợ, Cố Dĩ Nguyên cười càng vui vẻ. Thì ra quỷ cũng sợ độ cao, bộ dạng Đoạn Vũ Mật như vậy cũng thật đáng yêu.
"Nè, chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc đi." Vì muốn giở trò xấu cũng vì muốn nhìn dáng vẻ sợ hãi của Đoạn Vũ Mật, Cố Dĩ Nguyên nhẹ giọng nói, lập tức nhìn thấy tên quỷ kia lộ ra vẻ sợ hãi, lại hiên ngang lẫm liệt đi theo mình tới chỗ tàu lượn siêu tốc. Nhìn thấy bộ dạng Đoạn Vũ Mật thấy chết không sờn, Cố Dĩ Nguyên cười vòng qua chỗ phía trước, lên trên cáp treo.
"A Nguyên, không phải cậu muốn ngồi tàu lượn siêu tốc sao?" Nhìn thấy Cố Dĩ Nguyên dẫn mình lên xe cáp treo, Đoạn Vũ Mật vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua bên tàu lượn siêu tốc, thực sự là hù chết quỷ.
"Vừa rồi chơi là chọc cậu thôi, nhìn cậu sợ kìa." Nhìn thấy khuôn mặt Đoạn Vũ Mật vốn trắng như tờ bởi vì mình chọc mà sinh ra vài phần đỏ ửng, Cố Dĩ Nguyên ngồi qua, đặt cằm lên vai Đoạn Vũ Mật, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chưa có ai sẽ giống như Đoạn Vũ Mật cho cô cảm giác an toàn, cũng chưa có ai biết cô chưa từng tới nơi này, hao tốn tâm tư để cho cô vui vẻ. Cố Dĩ Nguyên rất mong hai người có thể tiếp tục trải qua tương lai, dù người quỷ không chung đường, nhưng cô vẫn muốn ở bên Đoạn Vũ Mật.
"Đoạn Vũ Mật, đừng rời bỏ mình."
"A Nguyên, chỉ cần cậu không đuổi mình đi, mình sẽ luôn bồi cậu."
Hai người chơi đã mới rời khỏi, trên đường trở về đổi lại Cố Dĩ Nguyên lái xe, Đoạn Vũ Mật ngồi bên cạnh, tâm tình của cả hai rất vui vẻ, thậm chí chưa từng chú ý tới phía sau có xe đang đi theo hai người. Bỗng nhiên, đuôi xe truyền tới tiếng va chạm chói tai, Cố Dĩ Nguyên vội nhìn ra phía sau xe, chỉ thấy 3 chiếc xe chỉnh tề đi theo sau cô, mà 1 trong 3 chiếc đó, chính là chiếc xe vừa rồi đụng xe cô.
"A Nguyên, bọn họ lai giả bất thiện*."
"Mình biết, chúng ta mau chạy xe qua đường lớn, cắt đuôi họ."
- --------------------------
*Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.

- -----------------------
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.