Người Lạ Trong Gương

Chương 11:




Lễ cưới đông như ngày hội khiến phòng khiêu vũ mênh mông của khách sạn Morocco trở nên chật hẹp như phòng ngủ. Không thiếu một gương mặt nổi tiếng nào của Las Vegas, từ nghệ sĩ, chính khách đến các doanh nhân. Song nổi bật hơn cả vẫn là chủ hôn, Al Caruso, cùng đám thân hữu của ông ta, những người trong bộ trang phục cổ điển, không cười - dù là đến dự cưới, hầu như không nói và rất ít đụng đến rượu. Hoa nhiều, đồ uống phong phú, sâm banh chảy từ vòi như thác, nhạc rộn ràng, tiếng cười rộ lên liên tục...Al Caruso quả là nhà tổ chức tài năng.
Khách đến dự, mười người như một, kể cả chủ hôn Al Caruso cùng hai gã tăm tắp, sau lời chúc mừng cô dâu chú rể đều không quên chia buồn về cái sự sơ- ý- ngã- cầu- thang- gãy- tay của chú rể Toby. "Đẹp đôi, đẹp đôi lắm!". Họ nói thêm trước khi rời đi.
Đẹp đôi!? Đầu óc Toby từ đầu lễ cưới vẫn lâng lâng bởi thứ thuốc giảm đau đặc biệt mà viên bác sĩ của Caruso tiêm cho nên hầu như chẳng biết gì về đám cưới đông hay vắng, vui hay không; anh cứ đi lại, bắt tay, ngơ ngẩn cười một cách máy móc. Rồi khi thuốc không còn tác dụng, cùng lúc với chỗ tay gãy đau đớn trở lại là sự căm giận trỗi dậy trong anh. Giận mình, giận Caruso, giận hai gã tăm tắp, giận cả đám khách khứa cười nói vô duyên...
Đẹp đôi!? Toby nhìn sang cô dâu. Giờ thì anh đã nhớ ra. Đó là cô gái có gương mặt xinh xắn, dáng thon thon, mái tóc nâu dài, hơn hai mươi tuổi. Cô ta cười to, cười giòn hơn hẳn đám bạn mỗi khi nghe anh kể chuyện vui, và đôi khi, cả chuyện không vui lắm. Anh còn nhờ thêm rằng đó là một trong rất ít các cô gái từ chối lên giường với anh, dù cứ lẽo đẽo theo anh suốt. Cô ta thực thà từ chối, mà không nói ra lý do. Nhưng có nói hay không thì cái sự từ chối ấy chỉ càng khiến anh thèm muốn cô hơn, càng đòi làm tình với cô bằng được.
Có phải đây là cái giá mà anh phải trả cho sự hợm mình?
Anh nhớ hôm ấy đã làm vẻ mặt sầu khổ, giọng nói rầu rĩ thế nào. "Em làm anh phát điên phát cuồng mất thôi. Anh đáng ghét đến vậy ư?"
"Đáng yêu là khác. Nhưng em đang có người yêu mất rồi".
Thành thực đến vậy mà anh vẫn không chịu buông tha, vẫn mời bằng được cô gái về phòng và phô ra mọi chuyện vui cùng mọi sự duyên dáng của mình. Tất nhiên, cô ta thích mê đi, vừa nắc nẻ cười vừa cho anh hôn, cho anh bóp vú, cho anh cởi váy áo nhưng đến khi anh bế lên giường thì cô ngăn anh lại, giọng đầy lo lắng. "Đến đây thôi. Quá nữa là người yêu em không bằng lòng đâu, và em không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Thôi đi anh".
Cũng lại là một khuyên can đúng mức, và thành thực nữa. Anh vẫn không chịu nghe, còn vênh váo. "Sau đây anh sẽ hỏi tội nó, nhớ nhắc anh, em yêu". Họ quấn lấy nhau cả đêm, rồi ngủ thiếp đi, vẫn không rời nhau ra. Đúng hơn, cô ta không chịu rời Toby ra. Để rồi sáng dậy, anh thấy cô đang dấm dứt khóc. Anh hôn vào ngực cô, bàn tay vuốt dài trên lưng cô. "Em ân hận ư? Anh lại cứ nghĩ em còn thích hơn cả anh". "Vâng, em thích lắm. Nhưng em...sợ..."
Đang lúc dễ tính và cũng muốn dỗ dành cho xong để còn xuống ăn sáng, Toby âu yếm.
"Sợ anh chơi xong sẽ bỏ em ư? Không đâu, anh yêu em". Câu này dường như ngủ xong với cô nào, anh chả nói, như thói quen vậy. Song không cô nào nghe xong lại như cô này, nhỏm phắt dậy, nhìn đăm đắm vào mắt anh, hồi hộp. "Anh nói thật chứ, Toby, thật chứ?"
Anh thản nhiên. "Hãy tìm lý do để anh nói dối em. Nếu không có, tức là anh nói thật".
Cô ôm ghì anh, lại toan dẫn anh đi vào cô lần nữa, nói trong hơi thở gấp gáp. "Còn em, em yêu anh ngay từ cái giây đầu tiên nhìn thấy anh".
Anh gạt vội cô sang bên, vùng dậy. "Quần quật cả đêm, anh đói lắm rồi. Mình xuống ăn sáng, em yêu".
Mọi sự đến đó là hết. Một đêm duy nhất. Và chỉ mới cách đám cưới này có mươi hôm. Vậy mà cái đêm độc nhất đó đã khiến cuộc đời anh hoá ra ngớ ngẩn thế này.
Hỏi phải căm giận ai, căm giận cái gì cho đúng: anh, Millie, Al Caruso hay là cái của nợ của anh.
Trong chiếc limousine đen bóng đang bon bon, người đàn ông ngồi cạnh tài xế tặc luỡi kính nể. "Ông chủ thật cao tay, thế là ổn cả mọi bề. Thằng nhãi ranh ấy không thể biết mình bị gãy tay hay là phải rước con nhỏ ấy làm vợ, cú nào đau hơn".
Al Caruso không đáp, nhắm mắt lại và ngả người ra lưng ghế. Ngủ ngon được rồi. Từ ngày bà vợ như hổ dữ của ông phát hiện ra chồng đang chăm bẵm Millie, ông hiểu là bằng mọi giá phải tống khứ bằng được cô gái nhảy đó mà không để cho cô ta vòi vĩnh, quậy phá. May sao, ông chẳng tốn kém mấy, trừ chút đỉnh tiền mừng cưới, và Millie còn phải biết ơn ông nưũa vì đã lấy được đúng người mà cô ta yêu.
Mắt vẫn nhắm chặt, Al Caruso lẩm bẩm. "Nhớ theo dõi và báo ta biết nó có đối xử tử tế với Millie không?"
Rồi ông ngáy nhẹ.
Hai vợ chồng thuê được ngôi nhà nhỏ ở khu Benedics Canyon. Đầu tiên Toby còn vạch ra trăm mưu ngàn kế để thoát khỏi Millie, nào hành hạ đoạ đày để cô phải đòi bỏ anh, hoặc lừa cô ngủ với gã nào khác để anh có cớ xin ly hôn, hoặc...hoặc...
Nhưng mọi cái hoặc đều bị loại bỏ sau một bữa trưa với Dick Landry. "Anh biết nhiều về Al Caruso không?" Toby nhìn Dick bằng ánh mắt ngạc nhiên như muốn biết tại sao anh ta lại hỏi vậy. Hiểu ý Toby nên không cần anh đáp, Dick nói chậm rãi. "Chớ đánh đu với hắn. Tôi kể anh nghe chuyện này. Em trai hắn lấy về làm vợ một cô gái mười chín tuổi vừa ra khỏi nhà tu kín, rồi một năm sau bắt quả tang cô ta ngoại tình. Hắn kể cho anh trai nghe. Bọn tay chân Al Caruso bèn xẻo luôn chim gã kia rồi tẩm xăng đốt và bắt gã chủ của con chim đó ngồi nhìn. Cuối cùng chúng kệ cho gã chảy máu đến chết".
Toby chỉ muốn nôn ra hết thức ăn vừa nuốt vào. Và anh vã mồ hôi khi nhớ tới cây gậy sắt bọc cao su khều dương v*t anh ra khỏi cửa quần. Thật kinh khủng. Anh hết đường thoát rồi.
Mười tuổi Josephine nhìn thấy cánh cửa đưa cô vào một thế giới thần tiên mà ở đó cô không những hết đau đầu, tránh được đòn roi trừng phạt của mẹ mà còn quên đi những đe doạ của đức cha về chốn địa ngục lưu đày. Cô thường ngồi hàng giờ - và chắc chắn hàng đêm, nếu được phép - trong rạp chiếu phim, nhìn như dán mắt lên màn ảnh, nhất là khi xuất hiện những con người ăn vận đẹp đẽ sống trong những căn nhà sang trọng và yêu nhau tình tứ. Bao giờ cô cũng nghĩ: Rồi sẽ đến lượt ta. Rồi ta sẽ đi Hollywood để có được cuộc sống ấy. Chắc mẹ sẽ vui lắm.
Bà Czinski thì vẫn nghe, và dạy lại con gái, rằng phim ảnh chỉ là mưu mô của quỷ dữ nhằm dụ dỗ con người sa vào tội ác, nên Josephine không bao giờ dám xin tiền mẹ đi xem phim và tất nhiên, dù đi xem bằng tiền cô có do trông trẻ giúp hàng xóm, thì cũng phải giấu mẹ.
Tối nay, sau khi nhìn trước ngó sau không thấy khuôn mặt nào quen thuộc, cô mua vé rồi lẻn vào rạp đúng lúc giờ chiếu bắt đầu. Tối nay họ sẽ chiếu bộ phim kể về cuộc tình của một đôi trai gái, chắc là hấp dẫn lắm, hướng dẫn nhoài cả người về phía trước, hồi hộp. Ở mục giới thiệu các thành phần làm phim, cô thấy cái tên giám đốc sản xuất to tướng SAM WINTERS.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.