Người Lạ Trong Gương

Chương 33:




Ba hộ lý thay phiên nhau không rời Toby cả ngày lẫn đêm. Họ là dân chuyên nghiệp, làm việc nhanh nhẹn và có hiệu quả, lại ít chuyện trò. Jill vô cùng biết ơn họ vì bây giờ quả thật nàng rất sợ khi phải đến gần Toby. Nàng không thể nhắm mắt lại hoặc cứ nhìn mãi đi chỗ khác, nhưng hễ thấy cái sọ người nhe răng ra mà cười ấy là nàng chỉ chực rú lên bỏ chạy. Nhưng mỗi ngày nàng vẫn phải vào với anh, ít nhất là một lần. Và lần nào cũng vậy, nàng, và cả các hộ lý, đều thấy ánh mắt Toby vụt biến đổi. Đầu tiên là sức sống xuất hiện, rồi những ý nghĩ mà anh không thể thốt thành lời. Jill đọc được cái ý nghĩ đó, rõ như đang nghe anh bảo Jill, giúp anh... hãy giúp anh. Anh không muốn chết.
Rõ ràng như vậy nhưng không hiểu sao Jill lại cứ nghĩ Toby đang nói với nàng Em không làm gì được đâu. Anh yêu em nên không muốn em khổ sở vì anh nữa. Anh không muốn kéo dài cuộc sống này. Anh chỉ muốn chết thôi, Jill.
° ° °
Ý tưởng sát nhân đã hình thành trong Jill như vậy đấy. Nhan nhản trên báo chuyện về những ông chồng bệnh tật dở sống dở chết được các bà vợ giúp đỡ cho thoát khỏi sự đau đớn. Một vài bác sỹ cũng thổ lộ họ đã cố tình để bệnh nhân nào đó được hưởng cái chết khỏi đau đớn xuất phát từ lòng thương cảm trước những khốn khổ mà con bệnh phải vật vã chịu đựng mà y học thì đã bó tay.
Riêng với trường hợp Toby thì khác. Mặc dù bệnh tật anh nặng hơn hẳn những ông chồng ốm liệt giường kia và không còn gì có thể gọi là anh đang sống, nhưng nàng vẫn có thể mang tội sát nhân chỉ vì cái đôi mắt xanh quái ác ấy vẫn cứ quấn quýt lấy nàng.
Jill không ra khỏi nhà nữa. Nàng thường xuyên khoá cửa phòng ngủ và nằm lỳ trong đó đánh bạn với cơn đau đầu không cách nào đuổi đi được.
Báo chí và truyền hình vẫn nhắc đến nàng. Họ phán đoán, rồi họ phỏng vấn người nọ người kia về việc liệu nàng có một lần nữa trả Toby vể cho hàng triệu khán già vẫn chờ đón anh? Nàng biết chắc chắn là phép màu đã hết. Toby mãi mãi chỉ còn là quá khứ.
Hai mươi năm. Những hai mươi năm? Và David thì đang chờ đợi.
Anh có chờ nàng được hai mươi năm không? Và nếu được, liệu nàng lúc đó sẽ... Nàng không tưởng tượng nữa. Nàng chỉ được phép nghĩ đến chuyện bằng cách nào để thoát khỏi cái nhà tù này..
Sự việc tình cờ bắt đầu vào một ngày mưa tầm tã. Mưa suốt ngày, rào rào trên mái, táp mạnh vào kính cửa sổ khiến nàng chỉ muốn điên lên. Vẫn như mọi ngày, nàng lại cuộn mình trên giường ngủ. Bỗng có tiéng gõ cửa rồi một cô hộ lý bước vào. Đó là Ingrid Johnson hai hai tuổi, người Scandinave, ngực mông ngồn ngộn. Cô ta nói.
"Bếp trên gác không hoạt động nên phải xuống bếp dưới nhà lo bữa tối cho ông Temple. Bà có thể giúp tôi trông ông nhà một lát không?"
Vợ mà không chịu đến bên giường bệnh của chồng thì cũng thật kỳ cục, nàng nghĩ nhanh rồi gật đầu nhận lời. Mới đến cửa phòng, mùi bệnh tật xông ra khiến nàng thoáng chút sững lại. Vụt hiện trong nàng những tháng ngày khủng khiếp đã qua khi nàng cố cứu sống Toby. Liệu nó có còn quay lại?
Thấy Jill bước vào, đôi mắt Toby vụt sáng tên và nhấp nháy như muốn thốt ra những lời thăm hỏi âu yếm. Em bận gì mà mãi mới đến với anh?Hãy giúp anh đi. Anh cần em… Jill nén mọi ghê tởm đe khỏi thốt ra lời nguyền rủa khi nhìn xuống cái mặt nạ đang nhe ra bộ răng gớm guốc với nàng.
Đồ chết tiệt, ngươi cũng biết là sẽ không bao giờ lành lặn lại được vậy sao còn cử đeo đẳng hành hạ ta. Chết đi, ta muốn ngươi chết, Toby!
Jill bỗng lùng mình. Không phải vì những ý nghĩ độc ác trong đầu mà vì ánh mắt Toby đột nhiên thay đổi. Dường như anh đọc được những ý nghĩ ấy của nàng. Đó là vẻ bàng hoàng, sự nghi hoặc rồi chuyển thành nỗi oán hận khôn cùng, đến mức nếu giết được nàng thì ánh mắt đó sẽ không ngại ngần gì để biến thành lưỡi dao. Jill lui lại, lui lại đến khi lùng đụng cánh cừa nàng mới hiểu rằng mình đã thốt thành lời những nghĩ đó.
Nàng ôm mặt bỏ chạy.
Mưa quá nửa đêm mới dứt. Sáng ra, trời trong trẻo hẳn, không khi mát lành: Jill cho mang từ hầm chứa đồ lên chiếc xe đẩy ngày trước bảo cô hộ lý trực ngày Frances Gorden đặt Toby ngồi vào rồi đưa anh ra sân hóng nắng.
Từ buồng ngủ. Jill nghe tiếng bánh xe lách tách lăn qua cửa, xuôi theo hành lang tới thang máy để xuống tầng dưới.
Vài phút sau, Jill cũng xuống nhà. Đi ngang phòng đọc sách nằm kề cửa thang máy, nàng nghe tiếng điện thoại reo bèn vào nhấc ống nghe lên. "Hôm nay em thế nào?" Giọng David đầy chăm sóc từ Washington ấm áp vẳng đến.
Nàng cảm động. "Em vẫn như hôm qua anh hỏi thăm. Cám ơn anh, David".
"Giá mà được bên em lúc này, em yêu của anh".
"Em cũng không mong gì hơn lúc này được ở bên anh. Em yêu anh, em cần anh, em muốn anh, David. Em muốn được nằm trong anh như ngày nào. Anh…"
Linh tính xui khiến Jill quay ra cửa. Toby đang nhìn vào. Cô hộ lý đã dừng xe đẩy đúng cái chỗ định mệnh này để chạy đi đâu đó. Đôi mắt xanh của Toby long lên như chĩa, chứ không phải nhìn, vào nàng, tựa một ngọn giáo, tựa tiếng hô xung trận Giết… gi… ết khiến nàng hoảng sợ buông rơi cả điện thoại.
Nàng lao lên gác, chui tọt vào phòng ngủ, vẫn thấy như ánh mắt Toby đang bám đuổi theo: Nàng nằm lỳ trong đó, không chịu ăn gì. Toby đã nghe, và đã biết. Nàng còn dám làm như không có chuyện gì để vào thăm hỏi hoặc chỉ im lặng, ngồi với anh không?
Rồi đêm cũng xuống. Nàng bỗng thấy lạ vì sự thanh thản bất ngờ ập đến. Và nàng ngủ ngon.
° ° °
Cô hộ lý Gallagher nhẹ bước đến bên giường bệnh, khẽ khàng đắp tấm chăn mỏng lên người Toby. Cô thương Toby lắm, vì những giây phút vui vẻ duy nhất cô có được trong cuộc sống vất vả của mình là khi ngồi trước truyền hình xem chương trình của anh. Giá mà biết anh đang nghĩ gì và ta biết có thể giúp gì anh được? Cô luôn luôn nghĩ vậy "Ngủ ngon Toby nhé". Cô nói thành tiếng. "Rồi tôi sẽ trở lại".
Toby không một phản ứng. Có lẽ anh ngủ thật rồi.
Gallagher quanh quẩn thêm lát nữa rồi về căn buồng nhỏ dành cho các hộ lý bật tivi lên xem. Cô buồn vì dạo này người ta ít phát lại các chương trình của Toby. Và đành bằng lòng với một phim hoạt hình.
Gần sáng, cô Gallagher ngủ say như chết.
Phòng bệnh im ắng.
Phòng Jill chỉ có tiếng động duy nhất phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường. Nàng trần truồng nằm, hơi nghiêng sang bên, một chân gác lên chiếc gối cao, một tay ôm chiếc gối dài, mê mệt ngủ, thân hình nổi bật trên nền vải trải giường trắng tinh.
Bỗng nàng trở mình rồi duỗi chân, vươn tay, rồi úp sấp, rồi lại lật ngửa ra. Jill mơ. Nàng thấy mình đang cùng David hưởng tuần trăng mật tận Bắc cực, giữa miền băng giá mênh mông. Bão tuyết bất ngờ ập tới, những cơn gió lạnh ngắt phũ phàng quất vào mặt khiến họ ngạt thở. Mở được mắt ra, nàng không thấy David ở bên. Nàng gào to tên anh. Không một tiếng đáp. Chỉ có tiếng khò khè tắc nghẹn của ai đó quanh quẩn bên nàng…
Jill mở bừng mắt. Cái tiếng khò khè đó lại chính từ nàng phát ra. Nàng vẫn khó thở. Một bóng đen nào đó, lạnh buốt, trùm kín lên nàng, vòng quấn tấm thân trần truồng của nàng, ve vuốt đôi bầu vú nàng, cái bóng đen ú ớ, èo uột và hôi hám. Nàng giẫy giụa tìm cách thoát ra mà không nổi. Chân tay cố quẫy đạp mà như không nhấc được lên. Một giấc mơ? Nàng biết nó là một giấc mơ và mong đó chỉ là giấc mơ, nhưng sao nàng lại khó thở đến vậy. Và cái gì lạnh buốt đang vầy vò mình nàng, đang luồn vào giữa hai đùi nàng rồi chui hẳn vào trong nàng. David ư? Nàng đâu có sợ David. Nàng đang mong anh cơ mà. Toby? Chỉ có thể là Toby. Nỗi kinh hoàng khiến Jill lăn xuống khỏi giường, vùng đứng dậy, mở tung cửa và lao ra hành lang, vẫn trần truồng, hít như ăn như nuốt không khí cho căng phổi, căng đầu óc, căng dạ dày.
Mãi sau nàng mới nín thở quay đầu nhìn vào phòng mình. Chỉ thấy gối chăn bừa bãi trên giường chứ nào có ai. Nàng vừa qua cơn ác mộng? Nàng trở lại giường, choàng lên mình bộ đồ ngủ. Mộng mị thôi. Như cơn đau đầu vậy. Chẳng ưa gì nó nhưng cũng chẳng việc gì phải sợ nó. Còn Toby thì không thể làm gì hạ~ được nàng.
Cô hộ lý Gallagher ngủ những giấc ngắn nhưng sâu. Có lẽ nó là thói quen của những người làm nghề hộ lý, có thể ngủ và dậy theo linh tính nghề nghiệp. Cô đi sang ngó vào phòng bệnh nhân. Toby vẫn nằm đúng như lúc cô rời khỏi anh.
Hình như anh đã dậy, mắt anh mở to, nhìn như xoáy vào cái gì không biết.
° ° °
Ba giờ sáng.
Jill đã ngủ quên khi đang đọc dở trang sách. Rồi nàng tỉnh dậy trong căn phòng tối om và lập tức nhận ra có cái gì đó khác lạ. Một lúc sau thì nàng đã biết đó là cái gì. Khi nàng ngủ đèn vẫn sáng. Không lẽ Toby làm việc đó? Nhưng bình tĩnh mà xét thì có gì mà hốt hoảng nhỉ? Không cô hộ lý trực đêm Gallagher tắt đèn giúp nàng hỏi còn ai vào đây nữa?
Rồi Jill nghe tiếng lách tách của chiếc xe đẩy lăn dọc hành lang về phía buồng nàng và tóc tai nàng bỗng dựng ngược lên. Làm gì có chuyện đó.
Toby không thể tự điều khiển xe còn Gallagher dẫu có muốn nửa đêm chở Toby đi dạo thì dù anh có yêu cầu cô ta vẫn cứ phải xin phép nàng. Nhưng kìa, nó như đang dừng ở cửa phòng nàng đấy thôi.
Lại còn tiếng vật gì rơi vỡ nữa…
Jill thức luôn cho đến sáng, phập phồng sợ hãi.
Khi đẩy cửa phòng ngủ để đi ra hành lang nàng thấy chiếc bình hoa lớn thường đặt trên kệ cao ngoài đó vỡ tan trên sàn.
Jill thăm dò bác sỹ Kaplan xem ý chí con người có thể điều khiển hoạt động cơ thể được không, ông đòi nói rõ hơn, nàng hỏi thẳng. "Giả sử Toby rất muốn tự vào… phòng vệ sinh chẳng hạn, thì có vào được không?"
"Một mình ư? Vào thời điểm này ư? Chắc chắn không thể". Kaplan đáp ngay.
Jill gặng thêm. "Nếu Toby nhất định muốn vậy, bắt buộc phải vậy, thì sao?"
"Bộ óc chúng ta chỉ huy cơ thể song nó chỉ vận hành được khi thần kinh truyền đạt tín hiệu không có gì trục trặc và các cơ bắp hoạt động bình thường".
Đã hỏi thì hỏi cho hết, Jill quyết định. "Trí lực người ta có thể di chuyển đồ vật được không, bác sỹ Kaplan?"
"Hiện tượng ngoại cảm chứ gì? Người ta làm nhiều thí nghiệm về nó rồi nhưng chưa kết luận nào thuyết phục được tôi".
Giải thích sao về chiếc bình hoa nửa đêm vỡ tan trươc cửa phòng tôi, bác sỹ Kaplan?
Jill muốn kể cho ông nghe mọi chuyện, nói với ông mọi nghi ngờ, phỏng đoán nhưng nàng sợ ông ta sẽ nghĩ sự đau buồn và mệt mỏi đã khiến đầu óc nàng cũng đã trở nên không bình thường. Một dạng hoang tưởng chẳng hạn.
Sau khi tiễn bác sỹ Kaplan về, nàng vào phòng ngủ cởi bỏ hết váy áo soi mình trước gương và bàng hoàng về vẻ tàn tạ của mình Từ mặt mũi đến thân hình, chỗ nào cũng gày guộc, vêu vao, xơ xác. Mình sẽ gặp David trong bộ dạng này ư? Nàng tự hỏi.
Không, Toby sớm muộn rồi cũng chết, mình phải chăm lo cho mình từ đây là vừa.
David, em yêu anh. Em muốn em đẹp vì anh.
Hôm sau, Jill đến tiệm làm đầu, và nàng đã thiếp đi lúc chờ tóc khô, trong tlếng ro ro đều đều của chiếc máy sấy chụp lên mái tóc. Cơn ác mộng lại xuất hiện. Nàng đang ngủ. Tiếng lách tách của chiếc xe đẩy tới gần… Toby nhăn nhó lết khỏi xe, hàm răng khoe ra hết mọi sự trắng nhởn. Bàn tay vươn về phía nàng, như muốn bóp cổ. Nàng thét lên và bỏ chạy trước sự sợ hãi của cả tiệm.
Jill không dám ra khỏi nhà nữa!
Nhưng ở nhà nàng còn sợ hơn.
Tự Jill cũng thấy đầu óc mình có dấu hiệu trục trặc. Ngoài những cơn đau mỗi ngày lặp lạí nhiều hơn, dữ dội hơn, nàng thường nghĩ một đằng làm một nẻo, thường phải tự hỏi tại sao mình làm cái này, không làm cái kia... Cô hộ lý Gordon đi qua cửa phòng ngủ, nàng gọi giật vào, hỏi cô ta là ai và bằng cách nào mà lọt được vào nhà nàng. Gordon còn đang ngơ ngác thì nàng đã chợt nhớ ra đây chính là cô hộ lý nàng mời đến để chăm sóc Toby.
Rồi nàng thấy mình đang trần truồng trong phòng hoà âm, người khom xuống, la thét giẫy giụa để thoát khỏi sự thúc ép từ phía sau của thằng trợ lý trẻ ranh Fred Kapper, giữa hàng trăm tiếng cười điên loạn vây quanh...
Jill mở bừng mắt. Cô hộ lý đang ôm lấy đôi vai nàng, lắc lắc. "Bà Temple, bà sao vậy?"
Và nàng chợt hiểu mình không thể sống mãi trong tình trạng này. Nó tệ hại hơn cả cái chết. Và với Toby cũng vậy thôi. Một đời sống thực vật hỏi có ích gì cho anh, ích gì cho những người anh hằng yêu quý - như khán giả, như nàng? Cũng ích gì cho hàng triệu người đã và vẫn yêu quý anh?
Jill thong thả bước tới cửa buồng Toby, hít một hơi thật sâu như để tự trấn tĩnh, rồi bước vào.
° ° °
Cô hộ lý Gordon đang dùng miếng bọt biển lau người cho Toby reo lên khi thấy Jill bước vào.
"Bà đây rồi, ông Temple! Thật vui khi mình mát mẻ, sạch sẽ, lại có người vợ yêu quý ngồi bên ông Temple nhỉ?"
Jill nhìn xuống giường, đúng hơn, nhìn xuống cái túi da đựng lủng củng những xương, một nhúm thịt và một đống ruột gan gì đó nữa. Giữa hai đùi Toby là cái giới vật đã mềm oặt vô dụng lại còn xấu xí nom như con rắn chết lấm lem bụi đất bẩn thỉu.
Chỉ duy nhất đôi mắt vẫn sáng, vẫn tinh quái lạ lùng. Nó xoay ngang chiếu dọc khắp người Jill, sục sạo vào nơi sâu kín trong Jill như muốn tìm ra chỗ xung yếu nhất của nàng để công phá. Nó ánh lên sự thù ghét không giấu giếm, và cả những toan tính, những mưu mô cũng tự do hiển hiện, như đó là tâm trạng anh cần có, anh phải có lúc này.
Jill đọc ngay ra tâm trạng đó qua ánh mắt Toby. Nàng không được phép quên bộ não anh vẫn nguyên vẹn, không một chút tổn thương, nghĩa là anh vẫn biết nghĩ ngợi, yêu ghét, hận thù. Và bây giờ cái bộ não đó không còn gì khác để làm ngoài việc tìm ra cách trả thù nàng có hiệu quả nhất.
Từ không thể- thiếu- nhau giờ họ chỉ muốn- giết- nhau.
Jill cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt đầy sự khinh bỉ và bừng bừng thù hận ấy, như đang nghe Toby nói, "Con điếm, mày phải chết, bởi chính tay tao". Đồng thời Jill nhớ tới cái bóng đen lạnh lẽo với đôi bàn tay xương xẩu sục sạo khắp người nàng, nhớ tới bình hoa vỡ, và chợt hiểu nguyên do những ác mộng. Nàng không hề tưởng tượng. Rõ ràng là Toby đang và sẽ tìm ra cách nào đó để giết nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.