Người Mẹ Quỷ

Chương 1: Câu chuyện của người bốc mộ




Cuối thu đầu đông là thời điểm thích hợp cho việc cải táng mồ mả cho người đã khuất. Nhà có người mất cũng đã tròn 3 năm, ngày bốc mả cũng đã đến. Trước đó mấy hôm tôi thấy mấy bác trong nhà tất bật chuẩn bị đồ đạc, gọi điện cho những người bốc mộ thuê nhớ phải đến đúng hẹn. Từ trước đến giờ nghe những từ như cải táng, sang cát cũng khá quen thuộc nhưng để mục sở thị tận mắt một lần thì tôi chưa bao giờ được thấy. Vốn tính tò mò, lại là người thích nghe những câu chuyện về kỳ ma, dị sĩ..những chuyện âm hồn người chết nên lần này tôi đánh bạo hỏi một bác lớn trong nhà:
— Hôm nào mà bôc mộ cho cháu ra đồng xem với được không..?
Ông bác tôi quay ra mắng:
— Chuyện bốc mộ cho người chết không phải chuyện đùa đâu mà xem với xét. Mà còn phải xem tuổi tác xung hợp thế nào mới được đi. Đâu phải cứ thích là di được, mà trời lạnh này ở nhà mà ngủ cho sướng. 2-3h sáng đã phải lịch kịch chuẩn bị đồ rồi đợi người ta đến là phải đi rồi đấy.
Tôi nghe thấy thế cũng hơi ái ngại, nhưng bác gái lên tiếng:
— Ôi dào, con cháu trong nhà, cậu nó ngày còn sống cũng quý nó lắm. Nó muốn đi thì cứ để nó đi, ông cứ quan trọng hóa. Cứ thế sau này giả dụ chết đi con cháu nó muốn bốc mả cho thì nó biết làm như thế nào. Việc này cũng không hay ho gì nhưng nó cần thiết đấy, ngày kia sang đây ngủ khi nào đi bác gọi dậy.
Bác trai nghe thế cau mặt:
— Ừ thì đi, nhưng đợi gọi điện cho bên kia hỏi qua tuổi đã. Không thừa, mà mày tuổi ngựa phải không….?
Tôi gật đầu lia lịa, đứng chờ đợi đợi kết quả từ phía bác trai. Lát sau ông ấy nói:
— Ừ không sao, nhưng hôm đấy đi thì nhớ cầm củ tỏi cho vào túi. Kẻo cậu cháu hợp vía, sống đã thân nhau rồi sợ lại theo này theo nọ rắc rối lắm.
Bác gái nói:
— Có theo thì nó cũng phù hộ cho cháu nó chứ cũng chẳng hại, mà từ hồi cậu ấy mất thằng này cũng kể nằm mơ thấy cậu mấy lần còn gì. Toàn cho lộc đấy mà có biết ăn đâu…
Tôi gãi đầu cười, bác đang nói đến cậu Long của tôi, cậu Long chết cách đây ba năm rồi. Cậu mất năm đó là 45 tuổi, gọi là đi được một nửa cuộc đời. Nhưng cậu lại không có vợ con gì, ngày còn sống cậu quý các cháu lắm. Chẳng hiểu sao bao năm cậu không chịu lấy vợ. Vì không lấy vợ sinh con nên tình cảm cậu dành hết cho các cháu. Nhất là tôi, có gì ngon là cậu để dành cho, lại hay cho tôi tiền nên tôi cũng quý cậu lắm. Đùng một cái năm đó cậu bị ốm, một trận ốm có lẽ cũng rất bình thường nhưng rồi nó đã cướp đi mạng sống của cậu một cách nhanh chóng. Tôi lúc đó còn không tin là cậu Long đã chết, cái chết của cậu đến nhanh rồi khi người ta đưa quan tài của cậu xuống cái huyệt đã đào sẵn cũng nhanh như vậy. Nó quá bất ngờ với tôi, cậu mất được một tuần mà tôi còn không tin đó là sự thật.
Trong tuần đầu họ hàng trong nhà đến, ngày hôm đó tôi nghe được những câu chuyện về cậu trước khi cậu mất. Bà tôi sụt sùi nước mắt khi nghe các bác nói, nhưng ai cũng đều nói cậu bị vong theo, kiểu như có duyên âm không cắt được đến lúc nó bắt đi thì phải chết thôi. Có người còn nói:
— Có phải đui què mẻ sứt gì đâu, còn hơn khối người ấy chứ. Vậy mà cứ yêu ai chỉ được dăm bữa nửa tháng. Cứ con nào mà nó dẫn về đây chỉ ba bốn hôm sau lại sợ mà chạy mất dép. Mà khổ cái thằng này bao năm hễ cứ nhắc đến chuyện đi xem thầy cúng viếng cắt duyên là nó lại nổi điên nổi khùng.
Một bác nắm tay bà nói:
— Lúc chuẩn bị ra đi nó còn nói câu cuối cùng: Vợ em đến đón em rồi.
Nghe những lời đó tôi lại càng thấy thương cậu hơn, duyên âm, ma quỷ là cái thứ chết tiệt gì mà lại ác như vậy. Bẵng một cái cũng đã ba năm trôi qua, và ngày kia là ngày cậu tôi được sang cát. Thấy bác trai đồng ý cho tôi đi cùng tôi vừa mừng vừa sợ, phim kinh dị ma mãnh xem cũng nhiều nhưng chưa bao giờ tôi được tận mắt thấy xương người chết. Sự tò mò đó khiến tôi háo hức đợi chờ đến ngày kia.
Rồi ngày đó cũng đến, đội bốc mộ thuê gồm 5 người đàn ông đã có mặt từ tối ngày hôm trước. Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ từ mũ, áo, ngựa, ủng giấy, hoa đỏ, vàng mã….cho đến Tiểu, Quách…Rất nhiều thứ mà giờ nghĩ lại tôi cũng không thể nhớ hết được. Hôm đó trời mưa rả rích, vậy nhưng đúng đến tầm 1h sáng thì lại tạnh ráo hoảnh. Sau khi cúng gia tiên ở nhà xong tôi cùng các bác trong nhà và đội bốc mộ đi ra cánh đồng nơi cậu tôi được chôn cất. Trời đêm lạnh cắt da cắt thịt, chốn đồng không mông quạnh lại càng khiến con người ta nổi da gà mà lạnh sống lưng. Cũng may là đi đông người chứ không các vàng tôi cũng không dám ra đây một mình. Sau khi cúng vái làm lễ xong xuôi, dưới ánh đèn mờ mờ những người bốc mộ xem đúng giờ lành bắt đầu đào xúc những nhát xẻng, cuốc đầu tiên.
Không gian im ắng chỉ có những tiếng đào bới, tiếng gió khẽ rít qua những cây bạch đàn trồng xung quanh đó.
— Thấy rồi, nhẹ tay thôi kẻo lại vỡ.
Giọng một người trong đội bốc mộ vang lên, nhìn cách làm việc của họ rất nhanh nhẹn và chuyện nghiệp. Tôi lúc đó cũng vội chạy lại để nhìn nhưng cũng không được cho đến gần quá:
“Cạch..cạch..kẹt…kẹt..”
Tiếng nắp quan tài được cậy lên phát ra những âm thanh gai người, nắp quan tài bật ra trước sự hoảng hốt của những người bốc mộ, một người nói với giọng khá bàng hoàng:
— Có thật là đã chôn ba năm nay rồi không, sao lại còn nguyên thịt dình vào xương thế này. Cuộc đời tôi làm cái nghề này 30 năm nay nhưng chưa từng gặp trường hợp nào như thế này.
Một người khác hốt hoảng:
— Không được rồi thịt vẫn còn dính cả vào Thiên kiểu này khó rồi đấy..
Trong nhà tôi có người thấy cảnh đó choáng váng, mấy bác gái còn có người suýt thì ngất xỉu. Một bác trai hỏi:
— Vậy có khi phải dùng rơm đốt nhỉ..?
Ông bác người ban nãy nói làm nghề này đã 30 năm vội hét:
— Để nguyên đấy đừng có đốt rơm, đốt củi gì cả. Thằng Lài mày ra xe lấy mấy cái đèn của tao vào đây, có 4 cái đấy lấy cả vào đây.
Người đàn ông tên Lài chạy vội đi lấy đèn lát sau anh ta quay lại với 4 cái đèn khá to, ông bác ban nãy tiếp:
— Đèn này là đèn Măng Sông, không có đèn này không làm được đâu. Người chết đã tội lắm rồi nếu mà còn dùng rượu hay xăng đốt thì phải tội lắm. Cứ để yên đấy tôi làm cho, mọi người tránh xa chỗ này ra một chút.
Tiếp đó ông ấy bảo mấy người còn lại đặt xác cậu Long lên nắp quan tài, ông ta dùng 4 chiếc đèn măng sông đã được đốt cháy đặt xung quanh xác cậu Long mỗi cái cách xác tầm 40 cm. Xong xuôi ông quay lại nói với gia đình tôi:
— Cứ đốt đèn để thế này đến lúc xác sẽ phân hủy, lúc đó mới lấy xương được.
Nói xong ông dặn tiếp đội của mình:
— Mấy đứa có khi phải chuẩn bị cả dao, lát chỗ nào còn thịt thì phải dùng dao róc ra đấy, Vải bạt, vải đỏ. vải kê đầu cũng chuẩn bị sẵn ra đi. Lúc nào xác rã ra là làm ngay, nhanh làm xong trước trời sáng kẻo lại hỏng hết việc. Cũng may tôi có tính toán chứ không cũng gay đấy.
Quả thật tuy lúc ở nhà ham hố tò mò muốn xem nhưng đến khi người ta bê xác cậu Long đặt trên nắp quan tài là tôi không dám nhìn nữa rồi. Khá lâu sau xác cậu Long mới rã ra, lúc này đội bốc mộ mới tưới rượu lên rồi cẩn thận nhặt từng chiếc xương xếp ngay ngắn vào một tấm vải đỏ đã được trải sẵn trước đó. Cảnh tượng khá ghê rợn với những người yếu bóng vía, có những đoạn xương còn vương những miếng thịt nhão nhoét. Chỉ nhìn thôi mà cũng đã lạnh hết người, vậy mà những người bốc mộ đó còn cầm dao khẽ cạo nhẹ lên từng mấu xương để róc đi chỗ thịt còn dính lại. Tiếp đó họ cẩn thận rửa từng chiếc xương qua nước Vang rồi đặt trên một tấm vải đỏ sạch khác.
Đến đó là tôi không dám nhìn nữa rồi, 6h sáng, vậy là gần bốn tiếng đồng hồ mọi việc mới hoàn tất. Sau lần đó là lần đầu cũng là lần cuối cùng tôi đi xem bốc mộ, bữa cơm quá trưa ngày hôm đó nghĩ đến thôi mà tôi không dám động đũa để gắp một món gì. ́y thế mà nhìn sang bàn đội bốc mộ tôi thấy họ vẫn ăn uống ngon lành, rượu chúc nhau liên tục. Bác tôi cũng ngồi đó cảm ơn họ, quả thật may mắn là nhà tôi đã tìm được một đội bốc mộ có kinh nghiệm và khá giỏi. Nếu hôm nay mà vào tay người non kém là cũng rắc rối to rồi. Ông bác đội trưởng cười xòa:
— Cái nghề này không phải ai cũng làm được đâu, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên tôi phải mất khá nhiều thời gian vậy đấy. Bình thường căng lắm cũng chỉ 2 hơn 2 tiếng là xong. Nhưng hôm nay gặp xác còn nguyên phần thịt như vậy tốn nhiều thời gian để đốt đèn măng sông quá. Mấy cái đèn đó là bảo bối của tôi đó.
Thấy câu chuyện có vẻ hấp dẫn tôi cũng chạy sang bên đó ngồi, cũng có lời cảm ơn đội thợ. Tôi nói:
— Cháu hôm nay là lần đầu tiên đi xem mà sợ quá bác ạ…
Ông bác ngà ngà rượu vỗ vai tôi nói:
— Thanh niên mà yếu bóng vía thế, bốc mộ người đã chết ăn thua gì. Còn có chuyện người chết mấy năm mà vẫn sống đi lại như bình thường nữa cơ.
Tôi há hốc mồm, không tin, nghĩ là ông bác đó nói phét. Nhìn tôi ông ấy cười khà khà rồi chỉ vào mấy người thợ xung quanh:
— Nhìn mặt là biết không tin rồi, có muốn nghe chuyện ma không. Thanh niên này mà nghe chuyện đó xong có khi sợ vãi ra quần ấy nhỉ..?
Cả đội thợ cười phá lên khiến tôi cũng khá bực mình, tôi nói:
— Được,cháu sẽ nghe, làm gì có chuyện người đã chết mà còn đi lại sống như bình thường. Vô lý….
Ông bác thấy tôi có vẻ cương quyết nên cũng dừng cười, ngồi xuống ông ấy nói:
— Được, để hôm nay ta sẽ kể cho cháu nghe câu chuyện về Người Mẹ Quỷ.
Cả bàn đột nhiên im lặng, có người khẽ lắc đầu ra hiệu không muốn ông ấy kể lại chuyện cũ, nhưng rồi câu chuyện vẫn được bắt đầu bằng một giọng điệu nghiêm túc và khá rùng rợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.