Người Mẹ Quỷ

Chương 22: Tiếng chuông 12h đêm…




Tư vừa đi vừa đưa tay lên cổ sờ lấy chiếc vòng có chiếc phong bao nhỏ rồi nhìn ông Phúc khẽ nói:
— Là sư phụ tôi cứu tôi đấy…Trước lúc đi sư phụ có cẩn thận bảo tôi đeo lại chiếc vòng mà lần trước tôi với ông đi đến nghĩa địa ấy…Ông còn nhớ không..?
Ông Phúc gật đầu:
— Có chứ, cái lần gì mà liên quan đến Ngải ngủng gì đó phải không…?
Tư đáp:
— Đúng vậy, sư phụ nói dù sao ông cũng ở nhà không biết được ở đó có xảy ra chuyện gì không..? Bởi vậy ông nói tôi đeo chiếc vòng này vào nếu không may xảy ra trường hợp bất trắc thì ông sẽ giúp được phần nào.
Ông Phúc thở phào nghe Tư nói tiếp:
— Cái lúc nhảy xuống mương định đi vào bờ bên này chẳng hiểu sao chân tôi cứng đơ không di chuyển dược. Mà chỗ bùn dưới chân thì càng lúc nó càng lún sâu xuống, giống như nó hút mình xuống đáy vậy. Lúc ông đưa đoạn tre ra tôi vẫn cố nắm được nhưng không tài nào cựa quậy nổi. Đang lúc chìm xuống thì tôi cảm nhận được sự xuất hiện của sư phụ bên trong tôi. Mồm tôi lẩm nhẩm đọc cái gì đó nhưng không phải là tôi đọc. Sau đó thì cơ thể tôi cử động lại được nên tôi mới trồi lên chứ…Cũng may thầy tôi lo xa, tính toán kỹ lưỡng không thì giờ này có mò cũng không thấy xác tôi rồi…Chủ quan quá.
Ông Phúc hỏi:
— Mà nãy giờ quên không hỏi cậu, ngôi mộ đó trông như thế nào..?
Tư trả lời:
— Chắc do đã quá lâu hoặc nó được xây lên với mục đích khác cộng với việc bị cỏ dại che phủ tôi cũng chưa nhìn hết được ngôi mộ. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một nấm đất nhô cao, đằng trước có một tấm bia đã bị vỡ gần hết có một khoảng vuông được trát bằng xi măng. Sư phụ dặn tôi không được làm bừa nên tôi cũng không dám xem kỹ. Mà ông cũng thật là, khi đó không kéo được tôi lên thì phải buông tay ra mà chạy chứ. Lỡ đâu bị lôi xuống chết cả thì sao..?
Ông Phúc đáp:
— Thú thật với cậu khi đó tôi cũng sợ lắm, cũng suýt chút nữa thì buông tay rồi. Nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cố kéo, mồm lại còn định hét toáng lên nữa chứ. Cũng may mà cậu trồi lên kịp…
Câu chuyện dọc đường cũng kết thúc khi Tư và ông Phúc về đến cửa nhà. Và đúng như thầy Tàu dặn, về đến cửa trên tay Tư vẫn còn một ít đất được lấy từ nấm mộ đầy nguy hiểm. Chưa kịp gọi cửa thầy Tàu đã mở, Tư bước vào trước, ông Phúc ngó nghiêng một lúc rồi mới vào sau. Nhìn Tư thầy Tàu nói:
— Con bất cẩn quá, ngay từ lúc đặt chân lên gò đất con đã động chạm đến nó rồi. Cũng may mà ta cứu kịp….
Tư cười xòa rồi giở bọc giấy dầu ra nói với thầy tàu:
— Sư phụ, con đã làm đúng như lời người dặn. Chỗ đất còn lại này tính sao ạ…?
Thầy tàu đỡ lấy chút đất còn sót lại từ Tư rồi khẽ đáp:
— Ta đã có dự liệu, tuy vừa rồi rất nguy hiểm nhưng chắc chắn nó sẽ đi tìm con, kẻ đã đến phá ngôi mộ. Nhưng như thế cũng đúng chủ ý của ta rồi, đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ đây. Về chỗ đất này ta sẽ dùng để dẫn dụ nó lên trên tầng hai. Có lẽ….
Đang nói thầy Tàu đột nhiên dừng lại nhìn Tư và ông Phúc:
— Có lẽ hai ngươi nên đi khỏi đây, chuyện hai người làm đã xong cả rồi. Việc còn lại rất nguy hiểm, không biết ta có chống lại được nó hay không..? Chính vì vậy các ngươi mà ở lại sẽ bị liên lụy đến tính mạng. Đi ngay bây giờ đi….
Tư vội vàng nói:
— Không được đâu sư phụ, con mà bỏ thầy đi lúc này sau này sao con còn dám sống. Hơn nữa chính thầy cũng nói việc này rất nguy hiểm, chẳng phải có con ở lại thì thêm người thêm sức mạnh hay sao..? Con không đi đâu cả, có đánh chết con cũng không đi……
Ông Phúc tuy nãy giờ rất sợ hãi, tim ông đang đập thình thịch bởi ban nãy chứng kiến Tư suýt chết ông cũng lạnh cả sống lưng. Giờ biết tin con quỷ sẽ đến đây tìm người ông càng run hơn. Nhưng ông lại nói:
— Tôi…..tôi…cũng….cũng….ở…lại…lại…
Hai thầy trò Tư nhìn ông Phúc ngạc nhiên, ông Phúc cố gắng bình tĩnh đáp:
— Tôi..không sợ….Nhà này cũng là nhà của…của tôi…Tôi phải ở lại để giết…giết nó…
Thầy Tàu khẽ lắc đầu:
— Ta cũng không biết phải nói sao nữa, đúng là không sợ chết mà….
Tư sốt sắng:
— Con dù sao cũng là đệ tử của thầy cơ mà….Thời gian cũng không còn nhiều, thầy có điều gì cần làm cứ nói với con.
Thầy tàu đáp:
— Sẽ vẫn như lần trước thôi, nhưng giờ bỏ những thứ hôm qua đi, thay mới lại toàn bộ. Vấn đề quan trọng vẫn là khi nó đi lên tầng hai thì con và chủ nhà đây phải lập tức dán những lá bùa ta đưa lần trước vào tất cả các lối ra vào, cửa sổ…Sau đó lặng im chờ đợi, nếu ta xảy ra chuyện hai ngươi phải bỏ chạy ngay…Lúc đó hãy thông báo với dân làng, may chăng sẽ có người tin, cứu được ai thì cứu….
Tư cùng ông Phúc gật đầu rồi đi chuẩn bị cho thầy Tàu những thứ thầy dặn, Tư cũng đi tắm rửa thay bộ quần áo vừa nãy ra. Trời tối dần, lại là những tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng kêu ra rả bên ngoài vườn sau. Tất cả đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ nó đến mà thôi.
“ Tích…Tắc…Tích…Tắc..”
Tiếng đồng hồ vang lên rõ mồn một trong đêm tối, không gian im lặng đến rợn người.
“ Coong….Coong….Coong…Coong….Coong….Coong…Coong….Coong….Coong
..Coong….Coong….Coong..”
Chiếc đồng hồ quả lắc bên ngoài bỗng dưng vang lên 12 tiếng bao hiệu lúc này đã là 12h đêm. Ông Phúc run lên bần bật khẽ nói nhỏ với Tư:
— Cái đồng hồ đó đã hơn 1 năm nay không kêu rồi….Vì nó vẫn chạy tốt nên tôi tiếc không vứt đi…Sao…sao nó lại kêu đúng vào lúc này chứ….
Tư đưa tay lên miệng ra hiệu bảo ông Phúc im lặng:
— Ông bình tĩnh lại đi, có thể nó sắp đến đấy…..Đừng sợ….Đừng sợ…
Miệng nói để trấn an ông Phúc chứ thực ra khi tiếng chuông đồng hồ quả lắc vừa vang lên hồi thứ nhất là Tư cũng giật bắn người, hồn suýt rời khỏi xác rồi. Giữa đêm lại đang trong bầu không khí hồi hộp, lo sợ vậy mà chuông đồng hồ vang lên. Còn đáng sợ hơn khi ông Phúc nói cái đồng hồ đã không kêu một năm nay.
Đột nhiên Tư nín thở vì vừa có một tiếng động phát ra:
“ Cạch….cạch….cộp…côp….ộp….”
Tiếng khóa trong lẫn thanh chèn cửa chính vừa rơi xuống đất. Mọi người đều dự đoán nó sẽ đi vào từ phía cửa sau nhưng không phải. Cánh cửa chính đằng trước đang từ từ mở ra với những âm thanh gai người:
“ Kèn……kẹt……ẹt…….kẹt…..”
Vì sợ dân làng đến tìm nên ông Phúc mấy hôm nay không chỉ khóa trái bên trong mà còn cẩn thận chèn thêm một thanh gỗ to chắn ngang cánh cửa. Giờ đây cả ông Phúc lẫn Tư đều đang ở trong phòng. Vậy mà cánh cửa vẫn tự mở ra một cách đầy kinh dị. Tư phải lấy tay che miệng ông Phúc lại vì sợ ông ta sẽ hắt xì như lần trước. Bản thân Tư cũng lạnh cóng người khi cái bóng đang đổ trên vách tường có hình dáng của một con người rõ ràng cả tay, đầu, chân….Và cái bóng đó đang từ từ tiến về phía trước.
Khi cái bóng lướt qua cửa phòng Tư mới dám thở, nó không vào đây, nó đi thẳng lên cầu thang tầng hai mà không một tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất. Ông Phúc ú ớ rồi lấy tay đập vào tay Tư. Lúc này Tư mới nhận ra vì quá căng thẳng Tư quên mất mình đang bịt miệng, bịt mũi ông Phúc. Suýt chút nữa thì ông ta bị Tư bịt cho tắc thở, vội buông tay ra Tư nói:
— Nó lên tầng hai rồi…..Nhanh làm theo lời sư phụ tôi dặn. Ông dán bùa ở trước tôi dán ở phía sau. Nhanh lên….
Cả hai chân tay đang run lên từng chập cố gắng đứng dậy bước từng bước chậm chạp để dán những là bùa thầy tàu đã giao. Trong khi đó ở tầng trên mọi thứ vẫn im lìm không một tiếng động…..Tư lo lắng:
— Sư phụ….Người đang làm gì vậy…?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.