Người Mẹ Quỷ

Chương 26: Đêm trắng…




Ông Phát trưởng làng ngồi xuống rồi nói:
— À thì là cái chuyện mồ mả hôm trước ông nói với tôi đấy, cả ngày hôm nay tôi cũng đi hỏi khắp nơi trong làng. Cũng có ít manh mối, nhưng mơ hồ lắm..Đa phần chẳng ai nói được chính xác cả. Tôi đang định ngày mai sẽ huy động đám trai làng đi tìm ở cái khu đất chung của cả hai làng. Có một cụ nói hình như ngôi mộ được chôn ở khu đó. Nhưng nói thế chứ khu đó cũng rộng, cả một khu trồng cây keo tai tượng, rồi mương rạch bao quanh. Nhưng cố mà tìm vậy…?
Nhấp ngụm nước ông Phúc vừa rót ông Phát nói tiếp:
— Thế nên tôi sang đây bảo ông một tiếng, xem ông có mời được thầy nào giỏi thì thử mời xem. Nếu lỡ có tìm thấy mộ cũng phải có người biết mà làm lễ chứ. Làng này thầy có nhưng chẳng ông nào dám động vào đâu. Nghe qua mộ của hai người ăn trộm năm xưa chắc cũng bay mất hồn rồi.
Ông Phúc cũng không biết nên vui hay buồn, bản thân ông Phúc đã biết ngôi mộ đó nằm ở đâu nhưng giờ nói ra liệu có sao không..? Hơn nữa như Tư nói ở đó rất nguy hiểm, đã vậy con quỷ còn chưa bị giết. Nếu để lộ ngôi mộ một là đánh động đến con quỷ, hai là đưa người dân vào chỗ nguy hiểm. Ông Phúc đáp:
— Tôi chỉ sợ lại tìm không đúng mộ thì mất công lắm…Mà đêm qua không thấy có chuyện gì hay là yên bình rồi ông nhỉ..?
Ông Phát nói:
— Mới chỉ có một đêm yên lặng thôi, nhưng ba đứa trẻ mất tích trước đó cũng phải tìm ra nguyên nhân chứ. Hơn nữa theo như tôi được biết lão thầy bùa người Trung Quốc vẫn đang ở trong làng. Nếu như không tìm thấy ngôi mộ, có lẽ tôi phải cho người lục tung từng nhà lên mất. Không làm thế dân càng lo sợ…
Ông Phúc bỗng nhiên giật mình vì trong phòng thầy Tàu đột nhiên có tiêng động, là Tư vô tình đạp trúng cái chậu. Ông Phát liền hỏi:
— Tôi tưởng vợ con ông về ngoại hết rồi mà, tiếng gì đấy…
“ Miao…Miao…Ngaoo….Miaoooo.”
Tiếng mèo đột nhiên vang lên nhưng không rõ nó đang ở đâu, ông Phúc vội nói:
— Con mèo…con mèo không biết của nhà ai, dạo gần đây nó rất hay sang nhà tôi ăn vụng. Lắm đêm đang ngủ mà nó làm đổ cả nồi niêu khiến tôi giật thot cả mình.
Tiếng mèo vẫn kêu lên trong lúc trời sẩm tối, ông Phát đứng dậy:
— Thôi, có khi tôi về đây…Đấy có chuyện muốn nói với ông như vậy. Trong làng ông là người hay đi chùa chiền, lễ bái quen biết nhiều thầy, nhiều sư…Có gì ông nhớ giúp cho làng. Còn tìm được mộ tôi sẽ cho người đến báo ông. Mà cửa nẻo phải đóng kín, tuy chỉ có trẻ con mất tích nhưng không có gì đảm bảo đâu. Chào ông tôi về.
Thở phào nhẹ nhõm vì may mắn sao con mèo lại kêu đúng lúc, không thì ông Phúc cũng không biết trả lời ra làm sao. Tiễn ông Phát ra đến cửa ông Phúc nhìn trưởng làng đi khuất mới quay vào đóng kín cửa, cài then cẩn thận lại. Tư lúc này thò đầu ra hỏi:
— Ông ấy về rồi à..?
Ông Phúc gắt gỏng:
— Đã bảo cậu đừng gây ra tiếng động cơ mà, ông này là ông ấy tinh lắm. Cậu vừa nghe thấy còn gì, ông ta còn định cho người đi lục soát từng nhà đấy. Không ổn rồi…Nếu họ tìm ra ngôi mộ thì sao bây giờ…Cậu mau nghĩ cách gì đi..
Tư cũng rối không kém, vò đầu bứt tai Tư nhìn về phía sư phụ nhưng ông vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Màn đêm dần buông xuống, ngôi nhà bắt đầu từ đêm qua đã xảy ra những chuyện quái lạ, cái đồng hồ quả lắc đã hỏng chuông 1 năm nay đêm qua bỗng nhiên phát ra 12 tiếng vừa đúng giữa đêm, ngay sau đó con quỷ xuất hiện. Căn phòng trên tầng hai mặc dù đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn không ai dám lên từ lúc dọn xong đến giờ, lại thêm con mèo ma quái lúc ẩn lúc hiện kêu lên những tiếng ai oán như từ âm phủ vọng về..Cả ngôi nhà khiến cho Tư cùng ông Phúc ớn lạnh đến tận xương tủy.
Nhưng điều mà họ lo sợ nhất bây giờ chính là liệu rằng đêm nay con quỷ nó có quay lại trả thù hay không, vì theo thầy Tàu nó vẫn chưa chết. Giờ đây thầy Tàu còn không mở được mắt, nếu mà nó quay lại thật thì chết chắc. Ông Phúc ngồi run như cầy sấy nói với Tư:
— Sao tôi thấy sợ quá cậu ạ….Giờ mà cái đồng hồ nó mà kêu lên chắc tôi vỡ tim mất.
Càng nói càng ghê, bây giờ mới là 11h, Tư đáp:
— Ông đừng nói nữa, tự nhiên ông nói làm tôi thấy cái đồng hồ đáng sợ lắm. Nghe tiếng tích tắc của nó thôi mà tôi cũng nổi hết da gà rồi này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một dêm tử chiến mặc dù mọi người vẫn sống, xác con quỷ đã thối rữa. Vậy mà sao đêm nay mọi thứ còn trở lên đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Cũng phải thôi, chỗ dựa duy nhất của họ là thầy Tàu hôm nay không còn như hôm qua nữa.
“ Tích…tắc…tích…tắc…”
“ Tích…tắc…tích…tắc..”
Đồng hồ vẫn chạy, Tư lẫn ông Phúc không dám thở khi chỉ còn 1 vòng kim nữa là chiếc đồng hồ quỷ quái sẽ điểm đúng 12h đêm. Nó có đổ chuông như hôm qua hay không..? Nhìn về phía chiếc đồng hồ đếm từng giây Tư với ông Phúc nín thở chờ đợi:
“ Cạch.”
12h đúng và chiếc đồng hồ quả lắc lại trở lại tình trạng hỏng như 1 năm nay. Nó không kêu, Tư thở phào còn ông Phúc ngồi bệt xuống đất vì phải căng hết dây thần kinh ra từ nãy đến giờ.
“ Coong…..coong….xoảng…..”
“ Miao….Meo…..meo…..Mi…aooooooo “
Tiếng xoong nồi đổ loảng xoảng dưới bếp, tiếng mèo kêu như trẻ con khóc lại vang lên. Nó còn đáng sợ hơn cả tiếng chuông đồng hồ, rốt cuộc con mèo đó là mèo nhà ai, tại sao nó có thể ra vào nhà của ông Phúc dễ dàng như vậy.
Đằng sau vườn có tiếng loạt xoạt rất rõ, tiếng gà kêu quang quác giữa đêm như đang bị vờn, bị bẻ cổ. Tư không dám nói, ông Phúc cũng vậy….Có gì đó bên ngoài vườn sau, có thể là con mèo hoặc không. Nhưng có một điều chắc chắn hai người đàn ông trong nhà chỉ mong sao đừng có cánh cửa nào tự động mở ra như đêm ngày hôm qua nữa.
Một lúc sau tiếng sột soạt sau vườn không còn nữa, mọi thứ lại trở lại im lặng như trước lúc 12h đêm. Lại một đêm nữa thức trắng, chỉ khi tiếng gà trống đầu tiên gáy lên báo hiệu trời chuẩn bị sáng ông Phúc với Tư mới buông thõng tay xuống ngửa mặt lên giời thở nhẹ nhàng sau một đêm kinh hoàng mặc dù không có chuyện gì xảy ra. Vẻ mặt ai nấy đều thất thần biến sắc.
Vậy là thầy Tàu đã bất tỉnh đúng 1 ngày 1 đêm, Tư ghé sát tai lại lồng ngực thì tim của ông vẫn đập. Ông Phúc nói:
— Trời mà sáng là trưởng làng huy động người đi tìm mộ đấy….Giờ tính sao..?
Tư nói:
— Cái đó tôi cũng chịu thôi, nhưng có chuyện còn quan trọng hơn cần phải làm đây này..?
Ông Phúc vội hỏi:
— Chuyện gì..?
Tư trả lời:
— Ông mau quên thế, đêm qua ngoài vườn chỗ chuống gà có tiếng sột soạt….Chẳng lẽ giờ ông không muốn ra đó xem là gì à..?
Ông Phúc hốt hoảng:
— Thôi thôi….tôi không ra đâu…Cậu ra xem đi…Nhưng đêm qua chuồng gà tôi khóa kỹ lắm. Chắc không sao đâu..?
Tư nói:
— Có đi thì cả hai cùng đi…Nhanh xem nào…Tôi với ông đều nghe thấy tiếng gà kêu..
Lò dò sương sớm, Tư đi trước ông Phúc đi sau. Ra gần đến chuồng gà thì thấy mấy luống sau bị dẫm đạp. Nhưng không phải dấu chân của con người, là vết chân mèo. Tiến sát lại chuồng gà ông Phúc không thấy có con gà nào bị chết cả, cửa chuồng vẫn còn nguyên dây đồng buộc kín. Nhưng có một điều lạ đó là trên những thanh gỗ của chuồng gà hằn lên những vết cào xước y hệt vết cào ở cửa bếp lần trước.
Là con mèo đó, đêm qua nó định bắt gà nhưng không thành. Vết cào nó để lại trên cửa chuồng gà khiến ông Phúc giật mình. Tư ngồi xuống chỗ mấy luống rau bị dập nát nhìn kỹ: Đất ở đây đã chuyển thành màu đen sạm…
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy….?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.