Người Mẹ Quỷ

Chương 31: Lánh nạn.




Tư lúc này đang được ông Phúc băng bó vết thương ở tay, không biết Tư bị thương do đâu, chỉ biết thứ đó đã xuyên qua lòng bàn tay của Tư khiến máu chảy ra không ngừng. Sau khi cho Tư uống thuốc, được thầy Tàu bày cho cách cầm máu ông Phúc khẽ nói:
— Nhưng cả hai bị thương nặng thế này liệu còn đi đâu được nữa, mà sao cậu Tư lại bị xuyên thủng cả tay vậy ạ..? Lúc đứng bên đường nhìn sang gò đất con cứ nghĩ cậu ấy không thoát ra được.
Thầy Tàu đáp:
— Nó quá hấp tấp, trên quan tài có bẫy, lúc chạy đến gần quan tài chân nó đã đạp trúng cái bẫy được giăng sẵn. Khi đó tay nó chạm vào quan tài ngay lập tức ngay mép áo quan một loạt những con dao sắc nhọn được bật ra dựng ngược lên. Một tay nó rút không kịp nên bị dao đâm trúng.
Ông Phúc vừa quấn băng vừa hỏi tiếp:
— Mọi chuyện sau đó như thế nào nữa ạ..? Con đến nhà vợ chồng kia, sau khi phá cửa xông vào thì đã không kịp, hai vợ chồng nhà đó đã bị con quỷ giết rồi moi tim ăn sống. Hình như nó vẫn nhận ra con nên trong số người ở đó nó đinh lao vào tấn công con, chẳng hiểu sao lúc đó nó lại đổi hướng chạy mất.
Thầy Tau hỏi:
— Lúc ấy có gì lạ xảy ra không.?
Ông Phúc đáp:
— Thưa thầy lúc đó có tiếng gà gáy, tầm 4h sáng ạ.
Thầy Tàu mỉm cười:
— Vậy là ông phúc lớn, mạng lớn rồi. Loại quỷ này rất sợ trời sáng, bản năng của chúng khi nghe tiếng gà gáy sẽ nghĩ trời sắp sáng nên lập tức phải trốn đi. Và cũng có thể do lúc đó nơi hầm mộ Tư nó cũng đã tìm thấy chiếc hộp đựng quả tim bị yểm bùa bên trong quan tài. Khổ thân nó, lần này là lần thứ 2 suýt nữa thì mất mạng. Nhưng số mệnh của nó gặp đại họa không chết, hậu về sau ắt đáng mừng.
Ông Phúc im lặng nghe thầy Tàu nói tiếp:
— Khi ấy mặc dù bàn tay bị dao đâm xuyên qua rất đau đớn, nó sợ hãi đến độ khóc thét lên kêu cứu. Máu chảy ướt đẫm cả mép quan tài, nhưng sau đó nó nghiến răng rút tay ra khỏi con dao rồi dùng hết sức đạp vỡ chiếc quan tài, chỉ những lúc đối diện với cái chết con người ta mới bộc lộ hết sức mạnh của bản thân. Cũng giống như hôm trên tầng hai, nó như một con thú hoang lục tìm trong đống đổ nát nơi quan tài, và rồi nó tìm thấy một cái hộp đen bóng bằng gỗ. Khi ấy ta cũng cảm nhận được con quỷ đang chạy về ngôi mộ. Nhưng chiếc hộp không mở được, không suy nghĩ nhiều Tư rút con dao đỏ đâm liên tiếp vào chiếc hộp, ơn trời chiếc hộp bị đâm thủng. Bên trên ngôi mộ có tiếng thét ré lên đau đớn, con quỷ bị giết khiến cho cả hầm mộ cũng bị rung chuyển theo….
Ông Phúc ngắt ngang lời thầy Tàu:
— Vậy là sau khi đâm chết trái tim của con quỷ cậu ấy đã thoát ra ngoài trước khi con đến.
Thầy Tàu đáp:
— Đúng vậy, nó may mắn chạy thoát ra khỏi đó trước khi ngôi mộ bị sụp đổ. Cũng may nó bị thương ở tay, máu chảy nhiều nhưng nó vẫn cố thoát ra được. Khi thoát ra khỏi gò đất nó thấy ánh đuốc đang tiến về phía mình thì vội vàng nấp đi. Trong khi ngươi chú ý vào cái gò đất có ngôi mộ thì nó dùng hết sức để chạy về đây. Nếu chậm một chút nữa có lẽ con quỷ đã không chết mà người chết sẽ là nó. Lần này dân làng ở đây không phải nợ ta mà chính là nợ nó. Dù có chết ta cũng vui mừng vì đã có một đệ tử tốt bụng và gan dạ như vậy.
Ông Phúc nhẹ nhàng đặt bàn tay vừa băng bó xong của Tư xuống khóc nức nở:
— Cảm ơn cậu, ơn này tôi không biết phải báo đáp như thế nào.
Thầy tàu mỉm cười:
— Đúng vậy, cho nên nếu ông để chúng tôi ở đây đồng nghĩa với việc ông sẽ hại chết nó. Vì không chỉ tôi mà cả dân làng bây giờ đều coi cả nó là kẻ giết người. Con quỷ chết không chứng minh được điều gì cả, đêm nay đã có thêm hai người bị giết. Trời mà sáng ông phải lập tức đưa thầy trò tôi ra khỏi nhà ngay. Chỉ cần như thế, việc khác tôi sẽ lo liệu.
Ông Phúc lúc này bỗng cảm thấy vô cùng hối hận, rõ ràng hai thầy trò Tư là những người giúp cho dân làng tránh khỏi họa sát thân. Nhưng giờ đây bản thân họ lại bị chính dân làng truy sát. Ông Phúc càng nghĩ lại càng khóc to hơn, ông thấy đau trong lòng đến đứt từng đoạn ruột, đã 5h sáng, tiếng gà gáy lại vang lên. Bên ngoài trời sương vẫn còn dày nhưng mọi thứ đã hiện hữu rõ ràng hơn. Bất chợt ông Phúc nghĩ ra một chuyện, ông nói với thầy Tàu:
— Thưa thầy, con có ý này có thể giúp hai thầy trò tạm thời lánh nạn.
Thầy Tàu nói ông Phúc đỡ mình ngồi dậy rồi hỏi:
— Chẳng hay ngươi có cao kiến gì.? Xin cứ nói..
Ông Phúc lau nước mắt mừng rỡ nói:
— Không giấu gì thầy, ở sau khu vườn nhà con đây có lối tắt đi ra khu bãi rác trong làng. Cách đó một đoạn có nhà một người mà con quen biết, người này cũng là người làng nhưng do trước đây gia đình nợ nần, bố cậu ta vay mượn cờ bạc, rượu chè bán hết đất đai. Đến khi không còn gì thì nhảy sông tự tử, mẹ cậu ấy cũng chết sau đó ít lâu. Đất đai nhà cửa bị người ta lấy hết, không còn tiền mà làm đám tang, mua áo quan chôn mẹ. Ngày mẹ cậu ấy còn sống cậu ấy cũng giúp đỡ gia đình con một chuyện quan trọng, không có cậu ấy thì vợ con con đều đã chết cả rồi.
Thầy Tàu hiểu ra vấn đề liền nói:
— Vậy ý của ngươi là cho hai thầy trò ta đến đó nương nhờ lánh nạn.?
Ông Phúc gật đầu:
— Dạ đúng vậy, khu bãi rác đó ít người qua lại vì hôi thối, mất vệ sinh. Nhưng nhờ thế con nghĩ nơi đó khá an toàn. Mà con với cậu ta cũng có ân tình, nên con nghĩ nếu con nhờ cậu ta sẽ đồng ý. Để thầy và Tư khỏi dần con sẽ tìm cách đưa hai người ra khỏi làng.
Thầy Tàu nghe xong thấy rất hợp lý bèn đáp:
— Được nếu đã như vậy thì làm phiền ngươi thêm lần nữa vậy. Thầy trò ta biết ơn ông lắm.
Lúc này Tư cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy ông Phúc, Tư hốt hoảng:
— Mọi chuyện xong rồi chứ..? Con quỷ thế nào rồi….Nó chết chưa..?
Thầy Tàu đáp:
— Con làm tốt lắm, con quỷ bị giết rồi…Mất nhiều máu quá nên con không nhớ gì sao.?
Tư thở phào buông lỏng cơ thể nhìn sư phụ nói:
— Con chỉ nhớ con đã đâm xuyên qua được cái hộp mà khi ấy trong đầu vang lên tiếng sư phụ cái hộp đó chứa trái tim con quỷ. Sau đó chạy về đây bằng cách nào thì con không nhớ rõ.
Thầy tàu mỉm cười, bới vì khi đó Tư đã mất ý thức, thầy tàu là người điều khiển cơ thể Tư thoát khỏi nấm mồ chết chóc. Nhưng dù sao tất cả cũng đã qua rồi, nhìn Tư thầy Tàu nói:
— Thầy trò ta phải rời khỏi nhà ông Phúc ngay bây giờ, trời sắp sáng rồi dân làng chắc chắn sẽ kéo đến đây để tìm người. Nếu thầy trò ta ở đây không những liên lụy đến chủ nhà mà cả tính mạng cũng khó lòng giữ nổi. Con còn đi được không..?
Toàn thân vẫn còn nhức nhối vì những vết thương, nhưng nghe thầy nói Tư gật đầu đồng ý:
— Vậy chúng ta đi thôi, để con đỡ thầy.
Ông Phúc cũng vội vàng chuẩn bị, thu gói đồ đạc cho hai thầy trò rồi nhân lúc trời chưa sáng hẳn ông Phúc dẫn thầy tàu cùng Tư đi ra lối mòn phía sau vườn đi đến nhà người thân quen mà ông Phúc nói, không ai khác đó chính là Kha, người mà ông Phúc đã cho mượn tiền hôm gặp ở chợ.
Gọi là đường mòn lối tắt nhưng thực ra chẳng ai đi nên khắp nơi chỉ toàn cỏ dại mọc cao ngang người, vất vả lắm ông Phúc cùng thầy trò Tư mới đi đến được khu bãi rác của làng. Quả thật nơi đây bốc mùi hôi thối không khác gì mùi tử khí rữa ra từ xác chết lâu năm. Bảo sao dân làng chẳng ai ghé qua đây làm gì, cách đó một đoạn có một ngôi nhà hai gian cũ kỹ. Ông Phúc nói:
— Ngôi nhà này trước là nhà hoang, mới đầu mọi người tranh nhau, nhưng sau do mùi rác thối nên chẳng ai thèm đến nữa. ́y vậy mà con phải nói trưởng làng mãi người ta mới đồng ý cho vợ chồng cậu ta ở đây. Con cũng cho thêm tiền để lợp mái, gia cô lại cửa nẻo nếu không cũng không ở được. Cậu này tên Kha, tuy nghèo nhưng sống tình người lắm.
Thầy tàu im lặng không nói gì, ông Phúc gõ cửa nhà Kha khẽ gọi:
— Kha ơi, mở cửa…Kha ơi…tôi là Phúc đây..
“ Cộc…cộc…cộc..”
Không phải gõ đến lần thứ hai cánh cửa đã được mở ra, Kha nhìn thấy ông Phúc thì giật mình vội hỏi:
— Bác Phúc, sao hôm nay bác đến nhà cháu sớm thế. Chắc chắn có chuyện phải không..? Còn đây là…?
Kha nhìn sang hai thầy trò Tư khẽ hỏi. Ông Phúc vội nói:
— Cậu có tin tôi không..? Tôi có chuyện này muốn nhờ cậu..?
Kha tưởng mình làm gì có lỗi bèn thưa:
— ́y chết, sao bác lại nói thế. Cháu không tin bác thì tin ai…Bác đừng làm cháu sợ.
Kha mời ông Phúc cùng thầy trò Tư vào nhà rồi đóng cửa, ông Phúc tiếp tục câu chuyện:
— Gần đây chắc cậu cũng đã biết chuyện xảy ra trong làng, tôi không vòng vo nữa. Đây chính là hai thầy trò người Trung Quốc mà cả làng đang tìm.
Kha hốt hoảng vội đứng dậy, nhưng ông Phúc nói tiếp:
— Nhưng tôi xin lấy mạng sống của vợ con tôi ra đảm bảo họ là người tốt, những vết thương trên người họ chính là do họ đã liều mạng giết con quỷ. Nay dân làng vẫn muốn tìm giết người đã cứu cả làng, nhà tôi có lẽ sắp tới đây họ sẽ đến tìm. Chẳng còn nơi đâu nên tôi mới đưa họ đến đây, mong cậu làm phúc giúp thầy trò họ qua vài ngày tôi sẽ đưa họ đi. Không thể để làng này giết chết những người đã cứu chúng ta được.
Tuy không hiểu lắm nhưng Kha đỡ ông Phúc ngồi dậy rồi đáp:
— Bác đừng làm như vậy, chỉ cần là người bác tin tưởng thì cháu sẽ giúp hết sức mình. Chỉ mong mọi người đừng chê nhà cháu vừa nghèo, vừa bẩn, vừa thối chịu ở là cháu mừng lắm rồi.
Ông Phúc nhìn trời lúc này đã sáng hẳn, vội vã ông nói:
— Vậy trăm sự nhờ cậu, chỗ tiền này cậu cầm lấy mua thuốc men, ăn uống cho hai thầy trò. Bây giờ tôi phải về nhà ngay, trong nhà còn vương nhiều vết máu.
Cúi đầu lạy thầy Tàu ông Phúc chạy vội ra khỏi nhà Kha, men theo con đường đầy cỏ dại mọc thành bụi thành bờ quay lại nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.