Người Ở Nơi Tịch Lặng

Chương 11: Đại thúc bị chê cười !




Sau giờ học, một mình Trương Ngọc bị Khuất Lâm Uyển giữ lại bắt đọc bài, Viên Phi Phi nghênh ngang phất tay với hắn ra về.
Trên đường về nhà, Viên Phi Phi cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng thả bước chậm lại, đi ba bước dừng một bước lung tung trên hè phố, cuối cùng phát hiện ra ——kẻ tiểu nhân đang bám theo nàng từ nãy đến giờ.
Viên Phi Phi đảo mắt khinh thường.
Sắc trời không tối lắm, người trên phố cũng không ít, thế nhưng cái áo trắng tinh như hoa kia đặc biệt gai mắt. Thậm chí, Viên Phi Phi không cần quay đầu nhìn cũng có thể nhận ra đó là ai.
Tròng mắt Viên Phi Phi đảo nhanh, lách vào ngõ hẻm.
Bùi Vân vẫn không biết gì, từ phía sau đuổi đến, cẩn thật nhìn vào con hẻm sâu hun hút mà Viên Phi Phi vừa tiến vô.
Hẻm sâu hun hút…
Hắn vừa xoay người, một bàn tay bất chợt phóng ra từ trong bóng tối, tóm cổ hắn lại.
Bùi Vân sợ hãi đến độ quên cả kêu cứu.
Kẻ khống chế hắn đứng phía sau lưng, cánh tay vòng qua kẹp chặt cứng cổ họng của hắn, Bùi Vân hai chân run rẩy, tay cũng run rẩy yếu ớt cậy cậy cánh tay phía trước cổ hắn, không một chút sức lực.
Chỉ trong giây lát, tí tách tí tách, từng giọt lệ lã chã rơi.
Kẻ đứng phía sau cảm giác được gì đó, khẽ bật cười.
“Này, trốn cũng không biết trốn, còn dám theo dõi người khác, ngươi coi ta như mù à.”
?
?
Bùi Vân tuy đang run cũng không quên sửng sốt, tiếng nói phía sau lưng dù đã cố ý hạ thật thấp, nhưng hắn nghe vẫn nhận ra đó là giọng của Viên Phi Phi. Phân biệt được rồi, mọi sợ hãi của hắn biến ngay thành xấu hổ, hắn giãy ra khỏi tay Viên Phi Phi.
Thật ra, Viên Phi Phi cũng không lực lưỡng gì, một khi Bùi Vân không còn sợ hãi nữa, rất dễ dàng có thể thoát thân.
Hắn phẫn nộ xoay đầu, trừng mắt nhìn Viên Phi Phi đang đứng trong góc tối.
Tay áo Viên Phi Phi xắn lên phân nửa, cánh tay thoải mái chống bên hông, nét mặt thản nhiên nhìn Bùi Vân.
Bùi Vân giận dữ nói: “Ngươi sao, sao lại đi doạ người như vậy!”
Viên Phi Phi bịt tai, không nói.
Bùi Vân: “Ngươi như vầy chính là dùng ám chiêu đầu đường xó chợ, ngươi, ngươi……..”
“Ê,” Viên Phi Phi cười một tiếng, nói: “Thế lén lút theo dõi thì quang minh chính đại à.”
Mặt Bùi Vân đỏ bừng, giọng nói cũng không khỏi thấp xuống vài bậc.
“Ta không có…….”
Viên Phi Phi trừng hắn một cái, “Bị ta bắt quả tang ngay tại trận ngươi còn dám chối?!”
Bùi Vân cúi gằm đầu, yên lặng hồi lâu, nói: “Đích xác là ta sai trước tiên, ta nhận lỗi cùng ngươi.” Nói xong, hắn ôm quyền gập người rất quy củ trước mặt Viên Phi Phi tạ lỗi.
Viên Phi Phi: “……”
“Quên đi.” Viên Phi Phi bước ra từ trong góc tường, Bùi Vân vội vã lùi về phía sau vài bước. Viên Phi Phi thấy buồn cười, nói: “Lui làm gì, sợ ta đánh ngươi?”
Bùi Vân lắp bắp: “Đâu, đâu có.”
“Xí.” Viên Phi Phi ngoài cười trong không cười nhìn Bùi Vân, “Mít Ướt, ngươi thật có tiền đồ.”
Bùi Vân biết hiện giờ có nói gì cũng vô dụng, trực tiếp cúi đầu không nói nữa.
Viên Phi Phi nói: “Ngươi bám theo ta làm gì.”
Bùi Vân như bất chợt nhớ đến điều gì đó, hắn ngước đầu nhìn Viên Phi Phi, nói: “Ta đem chút đồ cho ngươi.”
Viên Phi Phi thấy kỳ quái: “Đồ gì.”
Bùi Vân móc một gói đồ từ trong ngực ra, đưa cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nhận lấy, mở ra.
Trong bao là một chiếc hộp nhỏ màu xanh lam rất tinh xảo, mở nắp lên, bên trong là bốn khối bạch ngọc hình vuông. Viên Phi Phi không rành về ngọc, nhưng trông thấy khối ngọc thạch láng bóng nhẵn nhụi thì cảm thấy chúng rất xinh xắn đáng yêu.
“Hả? Đây là cái gì?”
Bùi Vân nhỏ giọng: “Đây là mấy khối bạch ngọc Ngô Sơn.”
Viên Phi Phi lấy ra một khối đặt trong tay chơi, bạch ngọc nhìn thì rất cứng, nhưng vuốt thì rất mượt, trơn nhẵn, cảm giác trong tay rất tốt.
Bùi Vân lén nhìn sắc mặt Viên Phi Phi một cái, khẽ nói: “Ngươi, ngươi thích không?”
Viên Phi Phi: “Thứ này dùng làm gì vậy?”
Bùi Vân nói: “Bạch ngọc của Ngô Sơn là vật liệu dùng làm con dấu cực tốt.” Hắn nghĩ ngợi, lại nói với Viên Phi Phi, “Học hữu ở thư viện đều yêu thích thứ này…….”
“Ồ?” Viên Phi Phi như nghe ra gì đó, liếc mắt nhìn qua. Bùi Vân vừa bắt gặp ánh mắt của nàng thì cúi đầu ngay lập tức. Viên Phi Phi đến trước mặt hắn, nói: “Ngươi muốn đưa ta thứ này, là để đặt chọi?”
Giọng nói của Bùi Vân nghe có vẻ như đang lo lắng.
“Ta biết ngươi không thích ta nhúng tay vào, nhưng, nhưng mà ban đầu ngươi giải vây cho ta, theo lý thì ta phải báo đáp.”
“Giải vây?” Viên Phi Phi đảo mắt suy nghĩ, nói: “Ý ngươi nói là cái hôm đầu tiên ta chọi đá?”
Bùi Vân gật đầu.
Viên Phi Phi khoanh tay, nhìn Bùi Vân, nghĩ ngợi đăm chiêu hồi lâu.
Bùi Vân thở cũng không dám thở mạnh.
Chặp sau, Viên Phi Phi bỗng nhiên nói: “Thứ này, trị giá nhiêu tiền?”
Bùi Vân hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Nếu mua ở Vũ Bảo Các thì một khối khoảng bảy mươi lượng.” Bùi Vân sợ Viên Phi Phi không chịu nhận, lại nói: “Tuy nhiên những thứ này vẫn chưa được khắc ấn, có thể là giá trị của chúng không tới nhiều ngân lượng như thế.”
Ngón tay của Viên Phi Phi linh hoạt xoay xoay chiếc hộp nhỏ trong tay.
“Mít Ướt, đây là lễ vật đáp ơn của ngươi?”
Bùi Vân cúi đầu “ừ” một tiếng.
Viên Phi Phi gật gù, lật tay gập nắp của chiếc hộp lại, tóm gọn trong lòng bàn tay.
“Được, ta nhận.”
Bùi Vân ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia mừng rỡ.
“Thật sao?”
Viên Phi Phi: “Ừ.”
Bùi Vân: “Vậy thì tốt……. Ta vốn còn đang lo……”
Viên Phi Phi vứt cái khăn bọc, bỏ chiếc hộp vào trong túi đeo bên hông, phất phất tay với Bùi Vân, nói: “Ta đi đây.”
Bùi Vân mới nói được nửa câu, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, “Ngươi……”
Hắn còn đang sửng sốt thì Viên Phi Phi đã bỏ đi khá xa rồi, làn gió lạnh truyền lại âm thanh trong trẻo của nàng ——
“Lần sau theo dõi người khác đừng mặc kiểu này, trắng nhách y chang như một cái bánh bao, ai nhìn chẳng ra——“
“……” Bùi Vân cúi đầu nhìn bộ quần áo trắng như trăng rằm của mình, mặt lại đỏ bừng.
Hắn đứng một mình ở đấy cho đến khi có người lặng lẽ từ phía sau bước tới, thấp giọng nói: “Công tử, trời tối rồi, nên về thôi.”
Bùi Vân “ừ” một tiếng, xoay người rời đi.
Viên Phi Phi vừa thu hoạch được một mẻ lớn, tâm tình vui vẻ, bước chân về nhà cũng nhanh nhẹn hơn ngày thường rất nhiều.
Dù vậy, lúc nàng về đến nhà cũng đã khá muộn, từ xa xa Viên Phi Phi đã thấy Trương Bình đứng ở trước cổng nhà.
Nàng bước đến nghinh chào, “Ông chủ!”
Trương Bình trông thấy nàng, tay ấn đầu nàng, hơi hơi dùng sức, Viên Phi Phi ôm đầu kêu: “Ối ối, coi như trễ một chút, ông đừng giận!”
Trương Bình vốn không hề giận, hắn dắt Viên Phi Phi vào trong nhà, Viên Phi Phi vừa vào đến nơi đã thấy trên bàn đặt một mớ đồ chơi nho nhỏ.
Đồ chơi được làm bằng sắt nằm trên bàn, có gấu có sói, ngoài ra còn có hình người tí hon trong nhiều tư thế khác nhau. Khác với món đồ được nắn từ dải sắt trước đó, lần này chúng được đúc mà thành, cứng rắn ổn trọng, cầm lên chắc nịch trong tay.
Tuy được làm bằng sắt, nhưng những đường nét chi tiết đều được khắc bằng dao, dù là những con vật như hổ hoặc sói, hay là hình người tí hon, đều trông vô cùng tinh xảo, sinh động như thật.
Viên Phi Phi bổ nhào đến bên bàn, kêu rối rít.
“Ông chủ!”
Trương Bình kéo tay nàng, dùng tay mình ra hiệu, Viên Phi Phi chỉ chăm chăm nhìn trên bàn, không hề nhìn Trương Bình chút nào. Sau dó Trương Bình hết cách, vung tay gạt hết toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống giường.
Viên Phi Phi lại bổ nhào đến bên giường.
Trương Bình dắt nàng đến trước mặt mình, làm điệu bộ giống như đang lật sách, chỉ chỉ trên giường, lại chỉ chỉ ra ngoài.
Viên Phi Phi hiểu ngay lập tức.
“Ông cho ta đem đến thư viện đặt chơi chọi?”
Trương Bình gật đầu.
“À…….” Viên Phi Phi vuốt vuốt cằm, bụng bảo dạ không biết hôm nay là ngày gì, cách đây không lâu nàng còn lo lắng không biết nên lấy gì gom, hôm nay ra một đống đồ tự dâng đến trước cửa.
Viên Phi Phi cười híp mắt nhìn Trương Bình, “Được được, quyết định vậy đi!”
Lúc bấy giờ Trương Bình mới thả nàng ra, đi chuẩn bị cơm nước.
Viên Phi Phi leo lên giường, hốt hết những món đồ chơi lại xếp giàn hàng, tiếp đó lấy từ túi vải bên hông ra chiếc hộp con, đặt sau chót. Xong xuôi, nàng thẳng lưng, híp mắt nhìn chúng.
Nhìn một hồi, nàng cầm hộp đựng ngọc lên.
Màn đêm đã buông xuống, ánh mắt Viên Phi Phi lạnh như băng.
“Bảy mươi lượng…….” Nàng gảy gảy khoé miệng, “Đủ để mua mấy chục cái ta.”
Nàng xoay người bước xuống giường, mở chiếc tủ gỗ trong góc phòng, nhét chiếc hộp gỗ xuống dưới mớ tiền bán thân.
Lúc quay lại bàn ngồi cũng là lúc Trương Bình bưng cơm canh tiến vào phòng.
Viên Phi Phi đói gần chết, chộp ngay lấy bát cơm vùi đầu ăn.
Do tâm trạng rất khá, ăn cơm xong Viên Phi Phi mang đến một tờ giấy, đặt lên bàn.
“Ông chủ, ta viết chữ cho ông xem!”
Trương Bình gật đầu.
Tuy trước đó Viên Phi Phi thắng được rất nhiều viên mực, nhưng những lúc ở nhà, cả Trương Bình và Viên Phi Phi đều thích dùng mẩu than vụn để viết chữ. Mỗi lần viết xong tay lấm đen thùi lùi.
Trương Bình pha một ấm trà, cũng không dùng tách trà ly trà, bàn tay rộng lớn vừa vặn nắm trọn chiếc ấm. Hắn vừa xem Viên Phi Phi viết chữ, vừa thong thả uống.
Viên Phi Phi viết xong mấy chữ, đưa mẩu than qua cho Trương Bình.
“Ông chủ, ông cũng viết!”
Trương Bình đón lấy, viết vài ba chữ lên giấy.
Viên Phi Phi thò đầu ngó cái, bĩu môi.
“Ông chủ, chữ ông viết thật khó coi.”
“…….”
Viên Phi Phi tròn mắt nhìn Trương Bình, “Ông xem, ba chữ Viên Phi Phi này ông viết, rối tinh lại thành một mớ rồi!”
Trương Bình mỉm cười, dựa lưng ra sau, bộ dáng ung dung thoải mái.
Viên Phi Phi xoay đầu, viết lại tên mình bên cạnh chữ của Trương Bình, sau đó giơ lên, vênh váo chỉ cho Trương Bình xem.
Trương Bình cầm lấy, viết thêm vài chữ phía bên dưới.
Viên Phi Phi chạy qua nhìn, không nhận ra mặt chữ.
“…….to, cái gì to?” Viên Phi Phi lôi kéo đầu gối Trương Bình, “‘Ông chủ, viết gì thế?”
Trương Bình chăm chăm uống trà, coi như không nghe thấy.
Viên Phi Phi hai tay banh tờ giấy, nhìn như muốn khoét lỗ vào đó, khốn nỗi nhận không ra vẫn là nhận không ra, mặc kệ nàng nhìn cách nào cũng không đoán được.
“Ông chủ ông viết gì thế hả?” Viên Phi Phi chạy tới chạy lui quanh Trương Bình.
“Viết cái gì thế này? Ông ra hiệu cho ta xem đi, để ta đoán thử.”
Mặc cho Viên Phi Phi nói sao đi nữa, Trương Bình vẫn không đáp ứng, sau nữa Viên Phi Phi hò hét mệt nghỉ, Trương Bình bế nàng vào giường.
Trong mơ, Viên Phi Phi cũng còn đang hỏi……
Sáng sớm hôm sau, Viên Phi Phi hăm hở chạy đi học, Trương Bình tóm nàng lại bắt ăn sáng, Viên Phi Phi tuỳ tiện chụp đại nửa cái màn thầu.
“Không ăn không ăn!”
Trương Bình hết cách, chỉ còn nước đóng cửa lại, nhốt Viên Phi Phi trong phòng.
Nào ngờ Viên Phi Phi lẩn như trạch, Trương Bình vừa chạy đi đóng cửa, nàng đã trổ cửa sổ nhảy mất ra ngoài.
Chạy thoát xong, nàng còn đứng trong sân đắc ý hô:
“Muốn nhốt ta? Gậy Lừa còn nhốt không nổi ta nữa là! Ha ha——“
Nàng chạy như bay, để lại Trương Bình đứng khoanh tay tựa cửa ở phía sau, nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của nàng từ từ biến mất.
Nắng ấm chan hoà.
Viên Phi Phi lo chạy như điên, là vì sợ chậm trễ một chút mình sẽ quên mất.
Không sai.
Nàng đã nhớ thuộc lòng mấy chữ đêm qua.
Viên Phi Phi đầu óc lanh lợi, đem hình dạng của mấy chữ đó học thuộc lòng, lúc nàng chạy tới thư viện, chưa tới giờ học, trẻ đến trường chưa đông.
Tuy nhiên, kẻ chuyên môn tới thư viện sớm nhất, đã sớm ngồi vô cùng ngay ngắn gặm sách rồi.
Viên Phi Phi thẳng một đường tới chỗ hắn.
Bùi Vân bị hết cả hồn.
“Ngươi, ngươi hôm nay sao đến sớm vậy?” Nhớ đến chuyện chiều hôm qua, mặt Bùi Vân còn hơi đỏ lên.
Hắn không ngờ mình to gan như vậy, còn dám theo dõi Viên Phi Phi. Cũng còn may, Viên Phi Phi đã thu nhận đồ của mình.
“Mít Ướt, cho ngươi vài chữ, ngươi đọc lên cho ta nghe!” Viên Phi Phi lười mài mực, trực tiếp thè lưỡi liếm ướt ngón tay, viết lên mặt bàn.
Bùi Vân kinh hãi.
“Ngươi sao lại dùng, dùng miệng chứ……”
Viên Phi Phi kệ hắn, chăm chú viết chữ, sau đó vỗ vỗ bàn.
“Nào, xem xem, mấy chữ này đọc thế nào?”
Bùi Vân cúi đầu nhìn, lại nâng mắt ngó Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi: “Chữ gì.”
Giọng Bùi Vân có vẻ thấp: “Này là ai nói với ngươi vậy.”
Viên Phi Phi chau mày, “Không dính dáng đến ngươi, ngươi chỉ cần nói nghe chữ gì là được rồi.”
Bùi Vân “à” một tiếng.
Viên Phi Phi đợi, hắn vẫn không lên tiếng, nàng bắt đầu mất kiên nhẫn. Viên Phi Phi đứng lên, “Ta đi tìm Trương Ngọc đây.”
“Ta nói cho ngươi nghe!” Bùi Vân vội vàng níu Viên Phi Phi lại.
“Nói đi.”
Bùi Vân cúi gằm đầu, ngập ngừng nói: “Viết là ‘nhóc con, ngươi thật, thật…….’ ”
Viên Phi Phi thiếu điều muốn nhét luôn tai mình nào mồm Bùi Vân mới nghe được hắn đang nói gì.
Viên Phi Phi nhớ đến đêm qua, nàng cười bảo Trương Bình viết chữ khó coi, khi ấy, Trương Bình một tay phủ bình trà, lưng dựa vào vách tường với nụ cười biếng nhác, viết xuống mấy tự — —
Nhóc con, ngươi thật to gan lớn mật.
Viên Phi Phi hốt nhiên bật cười ha hả, Bùi Vân ngơ ngác nhìn nàng, hắn không biết vì sao Viên Phi Phi chợt cười lên như vậy.
Học đường yên vắng ngày đông, tiếng cười của Viên Phi Phi âm vang phá lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.