Người dịch: Minh Quý
Phát hành: Ngòi Bút Việt - Owlbooks
NXB Văn Học
***
29
Sau khi giải tán cuộc họp, Cao Đống bảo Trương Nhất Ngang ở lại, nói: “Tôi muốn cậu đích thân đến nhà Lâm Tiểu Phong một chuyến để hỏi vợ anh ta một số việc.”
“Việc gì cơ?”
Cao Đống không trả lời trực tiếp mà hỏi: “Nếu là trước đây, công việc điều tra như thế này giao cho cấp dưới của cậu làm cũng được, cậu biết tại sao lần này tôi lại muốn cậu đích thân đi không?”
Trương Nhất Ngang mù mờ không hiểu gì, lắc đầu: “Không biết, tại sao?”
Cao Đống cười, không biết là bình thường thôi, có rất nhiều việc lãnh đạo muốn cấp dưới của mình hỏi tại sao, thông qua việc giải thích cho thuộc hạ để thể hiện mình có tầm nhìn xa trông rộng, làm tăng địa vị của bản thân. Nếu có một thuộc hạ cực kỳ thông minh, lãnh đạo nghĩ gì cũng biết cả, không cho lãnh đạo có cơ hội thể hiện, kiểu thông minh này rõ ràng là trở thành ‘không thông minh’ rồi.
Cao Đống rất thích anh chàng Trương Nhất Ngang này, một phần lý do là bởi anh ta rất chăm hỏi ‘tại sao’. Đương nhiên, với một số vấn đề quá đơn giản, nếu bạn hỏi tại sao, lãnh đạo sẽ thấy cái thằng này sao mà đần độn quá, giống một thằng ngốc hết thuốc chữa.
Cao Đống hạ giọng: “Chúng ta sắp ra lệnh truy nã Lâm Tiểu Phong rồi, những người khác trong cuộc họp hôm nay đều cho rằng Lâm Tiểu Phong là hung thủ cả. Tất nhiên, sự nghi ngờ của họ là hợp lý, chiều cao, cân nặng đều phù hợp, lại từng đi lính, vụ đầu độc ám sát lần trước cũng là do hắn ta gây ra, lần này trong bảy người thì không tìm thấy thi thể của hắn ta đâu cả, vụ bắt cóc cả người lẫn xe nếu là người ngoài thì rất khó hành động, tóm lại có rất nhiều lý do để nghi ngờ hắn ta. Tuy nhiên, tôi vẫn có chút lo ngại, cho đến giờ cả quá trình gây án rốt cuộc vẫn nằm trong màn bí mật, có lẽ hung thủ là kẻ khác, cũng có thể là đồng phạm, tôi không muốn bị đối phương dắt mũi. Tôi bảo cậu đến tìm gặp vợ của Lâm Tiểu Phong, chủ yếu là điều tra rõ ràng tình hình thực của Lâm Tiểu Phong, quá khứ trước đây của hắn ta, tính cách của hắn, liệu hắn ta có đủ động cơ phạm tội hay không. Nếu bảo người khác đi, giờ đây bọn họ ai cũng cho rằng Lâm Tiểu Phong là hung thủ nên việc điều tra sẽ không khách quan nữa, vả lại nếu người khác đi e là họ sẽ dùng giọng điệu tra khảo chứ không phải hỏi tin tức. Tồi sẽ cho phát lệnh truy nã muộn hơn chút, đồng thời giữ kín thông tin Lâm Tiểu Phong là kẻ tình nghi, cậu hãy đi tìm vợ hắn nói là để điều tra vụ án của bảy người. Nếu để cho vợ hắn ta biết chúng ta đã coi Lâm Tiểu Phong là kẻ tình nghi thì e là đối phương sẽ không chịu hợp tác, che giấu bớt thông tin đấy.”
Trương Nhất Ngang trầm ngâm: “Nhưng nếu Lâm Tiểu Phong thực sự là hung thủ thì vợ hắn có biết không nhỉ? Khi tôi đến hỏi, liệu có đóng kịch cho chúng ta xem không?”
Cao Đống lắc đầu: “Không hẳn vậy, vụ án nghiêng về việc trả thù xã hội và giết hại nhiều người, hung thủ sẽ không tiết lộ cho người nhà biết đâu. Giết nhiều người như vậy, đối với bản thân hắn, gia đình hắn và bất kỳ người nào đều chẳng có lợi ích gì cả. Nếu vợ hắn là một người bình thường chắc chắn sẽ cản hắn lại. Giả sử như vợ hắn biết mà cố tình bao che và nói dối trước mặt cậu, cậu làm cảnh sát bao nhiêu năm nay chẳng lẽ không thể nhận ra được sao?”
“Sau khi hỏi rõ tình hình có lục soát nhà của họ không?”
“Tất nhiên là phải lục soát rồi. Sau khi hỏi rõ những việc cần hỏi, cậu hãy đưa lệnh truy nã ra, xem vợ hắn ta phản ứng thế nào, rồi cho người lục soát khắp nhà hắn.”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
Cao Đống suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm qua tôi dặn cậu đi điều tra quan hệ của những người khác ở Phòng Công thương, phân tích cuộc gọi trong điện thoại và tìm hiểu hồ sơ bảo dưỡng của chiếc Buick dạo gần đây, kết quả thế nào rồi?”
“Bên dưới vẫn đang thống kê nhật ký liên lạc, còn những việc khác cũng đang gấp rút thực hiện.”
Cao Đống gật đầu, nói: “Tốt, việc điều tra các mối quan hệ xã hội lúc nào cũng phức tạp cả, nhiệm vụ của cậu ở đây rất nặng nề, nhưng vẫn phải cố gắng nhiều hơn, sắp đến cuối năm rồi, mọi người đều muốn trở về ăn Tết nữa.”
Trương Nhất Ngang gật đầu nhiệt tình: “Tôi sẽ lập tức thực hiện ngay!”