Người dịch: Minh Quý
Phát hành: Ngòi Bút Việt - Owlbooks
NXB Văn Học
***
34
“Chị có quen Châu Mộng Vũ không?”
“Cô Châu à, tất nhiên là quen rồi. Cô ấy là nhân viên nữ chính thức duy nhất.” Dường như người phụ nữ to béo đó thấy tự hào về nữ công chức này.
“Tính tình của cô ta thế nào?”
“Cô ấy thi tuyển công chức vào, mới tốt nghiệp đại học nên cũng là người trẻ nhất, đẹp nhất trong cơ quan, rất đa tài, lại còn rất thông minh, năng nổ nữa. Cô ấy là nhân viên tài vụ duy nhất trong cơ quan nên tất cả những khoản thu chi lớn bé gì cũng do một mình cô ấy lo. Ai cũng bảo người làm tài vụ đều keo kiệt nhưng cô ấy lại khác, công việc thường ngày của chúng tôi có gì cần thanh toán thì cô ấy luôn cố gắng giải quyết cho chúng tôi.”
Trương Nhất Ngang gật đầu nói: “Mối quan hệ giữa cô ta với chị và với những người khác như thế nào? Ví dụ như cô ta chơi thân với ai nhất, và có quan hệ không tốt với người nào?”
“Chơi thân với ai à?” Ánh mắt người phụ nữ mập mạp chợt sáng lên, nói: “Đều như nhau cả.”
Trương Nhất Ngang chú ý đến ánh mắt của bà ta, hỏi tiếp: “Quan hệ giữa cô ta và Lâm Tiểu Phong thế nào?”
“Hai người đó hình như cũng chẳng có gì cả.”
“Lâm Tiểu Phong rất đẹp trai đúng không, còn Châu Mộng Vũ cũng rất xinh đẹp.”
Người phụ nữ béo cười bảo: “Này, anh nói vậy sao được, hai người đó không thể có quan hệ gì đâu vì Tiểu Lâm Tử đã có vợ con mà cô Châu lại trẻ tuổi xinh đẹp. Tôi chưa bao giờ nghe nói hai người họ có quan hệ mờ ám cả.”
“Vậy còn Châu Mộng Vũ và Diêu Giang thì sao?” Trương Nhất Ngang biết rõ trong điện thoại của Châu Mộng Vũ có nhiều tin nhắn đưa đẩy giữa cô ta và Diêu Giang.
Người phụ nữ béo đó đột nhiên khựng lại, tỏ ra lúng túng.
Trương Nhất Ngang cười bảo: “Chị yên tâm, kể cho tôi nghe những gì chị biết, chúng tôi chỉ ghi chép lại và giữ bí mật tuyệt đối.”
Người phụ nữ cứ do dự mãi. Bà ta nghĩ, Trương Nhất Ngang đã đảm bảo là chỉ để phục vụ cho việc điều tra và sẽ tuyệt đối không tiết lộ cho bất kỳ ai trong huyện, vì thế cuối cùng bà ta mới lưỡng lự nói: “Được, những điều tôi nói chỉ là nghe người ta truyền nhau, được người khác kể lại thôi.”
Trương Nhất Ngang vội nói: “Tôi biết, chị hãy kể hết những gì mà chị biết đi.”
“Bọn họ đồn rằng cô Châu và Phó phòng Diêu có quan hệ riêng tư với nhau, đương nhiên đây chỉ là lời đồn đại vì Phó phòng Diêu là người đã có gia đình. Tuy nhiên có mấy lần hai người họ đi công tác với nhau mà không cần Tiểu Lâm Tử làm tài xế. Thằng ngốc cũng đoán ra được họ làm vậy là vì sao. Hi hi, kẻ khờ cũng đoán ra được. Hơn nữa nghe nói năm xưa khi thi tuyển công chức, là Phó phòng Diêu ra mặt trực tiếp nói với ban giám khảo chọn cô ấy. Hình như bài thi viết của cô ấy được xếp thứ ba nhưng thành tích cuối cùng lại được hạng nhất. Nghe nói trước khi thi viết, cô ấy đã nhờ người đến nói chuyện với Phó phòng Diêu, tất nhiên những điều này cũng là lời đồn, chẳng qua tôi nghe thế nào thì kể lại như vậy thôi. Sau đó có một lần vợ của Phó phòng Diêu đến làm náo loạn cơ quan, bà ta nói muốn đánh chết con hồ ly tinh, rồi Trưởng phòng Vương phải ra mặt khuyên nhủ mới chịu về. Về sau, chúng tôi thấy hai người họ đã không còn liên lạc trực tiếp gì nữa và cũng không còn đi công tác với nhau một cách âm thầm nữa mà đi cùng với những người khác, nhưng chúng tôi nhận ra được hai người họ vẫn liếc mắt đưa tình với nhau. Còn nữa, nghe những người đi công tác chung với hai người kể lại rằng họ thuê hai phòng đơn nhưng nửa đêm những người khác lại nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ phòng của Phó phòng Diêu, ha ha… âm thanh rất kỳ lạ ấy, anh biết kết quả sao không? Phòng của cô Châu không có người, ha ha… không có ai cả.”
Trương Nhất Ngang đành cười theo bà ta, lúc nãy người này còn giả bộ không dám nói ra, rốt cuộc khi đã mở miệng kể về chuyện riêng của người khác thì lập tức kể tuốt tuồn tuột và sinh động như thật. Bà ta bảo chỉ nghe người khác nói nhưng khi kể ra thì như thể bà ta đã ở phòng bên cạnh khi họ đi công tác vậy.
Trương Nhất Ngang nói tiếp: “Vậy còn Trưởng phòng Vương và Châu Mộng Vũ thì sao, quan hệ của họ thế nào?”
“Ý anh nói đến quan hệ nam nữ đó hả? Chắc chắn không có đâu. Anh chưa thấy vợ của Trưởng phòng Vương. Vợ của Trưởng phòng Vương còn xinh đẹp hơn cả cô Châu nữa. Ừm, phải nói là… phải nói là, ôi chao, nói chung là rất xinh đẹp. Tuy lớn hơn Châu Mộng Vũ vài tuổi nhưng không ai nhận ra cô ấy đã hơn 30 tuổi cả. Tướng tá của Trưởng phòng Vương cũng được, gia thế tốt nên tất nhiên là phải cưới vợ đẹp rồi, lại còn là thạc sỹ của trường đại học Triết Giang nữa chứ. Trưởng phòng Vương có một người vợ xinh đẹp như vậy nên đương nhiên không thể tìm hoa bắt bướm bên ngoài được. Trưởng phòng Vương có danh tiếng tốt, chưa hề có bất kỳ điều tiếng xấu nào. Tóm lại là trai tài gái sắc, ai cũng ngưỡng mộ Trưởng phòng Vương cả.”
“Ừm, vợ của Trưởng phòng Vương làm nghề gì?”
“Làm ở Bệnh viện Nhân Dân huyện, hình như là Phó chủ nhiệm khoa Bào chế dược. Nói chung là được Trưởng phòng Vương sắp xếp vào làm ở đó, công việc rất nhàn. Tất nhiên, cô ấy nhàn rỗi là điều đương nhiên, một người phụ nữ xinh đẹp lại có người chồng giỏi giang như thế nên chắc chắn sẽ không cần phải vất vả khổ cực làm công việc văn phòng như chúng tôi, hàng ngày phải tiếp biết bao nhiêu người để kiếm ra những đồng tiền khó nhọc.”
Trương Nhất Ngang gật đầu. Có vẻ như trong mắt của các cấp dưới ở Phòng Công thương, ông Vương Hồng Dân này quả là một người đàn ông hoàn hảo. Ông ta có người chú ruột làm ở cấp Trung Ương. Bản thân lại là lãnh đạo của Phòng Công thương… nghe nói nếu muốn thì ít nhất ông ta có thể lên làm cả Phó Chủ tịch Huyện. Tuy nhiên ông ta không phải là người có tham vọng về quyền lực nên chỉ muốn chuyên tâm làm chức trưởng phòng của mình thôi. Là người tốt tính, chưa nổi giận với ai bao giờ, cũng không gây hấn với người nào cả, ông ta còn thường ra mặt giải quyết hậu quả cho người khác nữa. Trương Nhất Ngang đã xem hình của ông ta, tướng tá đẹp, trên 40 tuổi nhưng vẫn rất phong độ. Vợ của ông ấy là một người đàn bà đẹp mà ngay cả phái nữ cũng thừa nhận, học vấn lại cao. Tác phong sống của ông ta đàng hoàng, chưa từng tìm hoa bắt bướm bên ngoài, ừm… quả thật là, nói chung là phụ nữ thì chắc người nào cũng muốn lấy được ông ta cả.
“Còn Diêu Giang thì sao? Ngoài việc có quan hệ mờ ám với Châu Mộng Vũ, tính tình của Diêu Giang thế nào, và về mặt đối nhân xử thế thì ra sao?”
“Phó phòng Diêu à, ông ta luôn theo cạnh Trưởng phòng Vương, họ cùng làm việc ở Phòng Công thương này hơn 10 năm rồi. Tính tình của ông ta tốt hay xấu cũng không nói rõ được, phần nhiều là tốt, chỉ thỉnh thoảng thấy không hài lòng với công việc của nhân viên cấp dưới mới nổi nóng. Có thể người bên ngoài sẽ đánh giá về ông ta không được tốt cho lắm, vì ông ta quản lý về mảng thị trường. Trước đây xem như Uông Hải Toàn là một nửa cấp dưới của ông ta, tuy nhiên nếu so với Uông Hải Toàn thì ông ta hơn hẳn, dù sao thì ông ta cũng không hay gây sự với người khác. Khi người ta bị phạt tiền, nếu gặp ông ta giải thích sự tình thì cũng có thể xem xét tình hình mà giảm bớt một chút. Dù gì cũng là văn phòng huyện lị, chớ thấy huyện của chúng tôi lớn như vậy, 200.000 người thường trú và trên 10.000 xí nghiệp, nhưng vẫn có một số việc khó được quy củ như ở thành phố, phần nhiều đều giải quyết riêng với nhau cả. Là Phòng Công thương, việc chấp hành pháp luật và tình nghĩa cần phải cân bằng nhau, Phó phòng Diêu dù sao vẫn là người thấu tình đạt lý, không để các mối quan hệ của mình quá căng, khác hẳn Uông Hải Toàn. Chúng tôi ai cũng tránh xa cái loại như Uông Hải Toàn, gần gũi với anh ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì cả, biết rõ anh ta là một tên bất hảo mà vẫn thân thiết với anh ta thì có khác gì tự chuốc lấy khổ vào mình.”
Xem ra người phụ nữ to béo này làm việc lâu năm tại Phòng Công thương nên hiểu rất rõ tất cả các việc.
Trương Nhất Ngang lại hỏi về tình hình của ba công chức nam còn lại. Từ Đào là người thân của Vương Hồng Dân, được điều đến từ một đơn vị khác thuộc thôn cấp dưới. Châu Quốc Mậu là con trai của người bạn thân nhất của Diêu Giang, cũng từ một đơn vị khác điều tới. Còn Phương Kiếm là người thân của Chủ tịch Huyện, vị trí cực kỳ chắc.
Tóm lại, Phòng Công thương được xem như là đơn vị béo bở nhất trên toàn huyện. Không tuyển công chức từ ngoài, chỉ có Châu Mộng Vũ là được Diêu Giang cố ý sắp xếp để thi vào, còn những người khác hoặc là vốn đã làm việc ở đó trước, hoặc là được điều đến, thậm chí có những người giữ địa vị cao hơn mà cũng muốn được đến đơn vị của bọn họ làm việc.
Sau khi tìm hiểu thông tin của các nhân viên, Trương Nhất Ngang bảo: “Đúng rồi, Hiệp hội doanh nghiệp thuộc cơ quan các anh chị là gì vậy?”
“Cái này à?” Lập tức mặt người phụ nữ to béo biến sắc: “Tôi không rõ lắm, cơ quan không có đơn vị làm việc trực thuộc bên dưới, chỉ có những nhân viên thời vụ hay hợp đồng là chúng tôi đây thôi.”
Trương Nhất Ngang không tin là bà ta không biết chuyện này nên hỏi lại nhiều lần. Đối mặt với sự việc liên quan đến Hiệp hội doanh nghiệp, người đàn bà đó cứ ấp a ấp úng. Trương Nhất Ngang biết đây chắc chắn là việc liên quan đến ngân sách đen của đơn vị nên bà ta mới kín miệng như thế. Tuy nhiên, động cơ của vụ án này chẳng liên quan gì đến tiền bạc cả mà chỉ là do hung thủ có đề cập đến vần đề này nên mới hỏi vậy thôi. Sau khi tìm hiểu tổng thể, anh ta lại gọi người khác vào tiếp tục hỏi.