Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 36:




Người dịch: Minh Quý
Phát hành: Ngòi Bút Việt - Owlbooks
NXB Văn Học

***
36
Buổi tối, pháp y Trần đến tìm Cao Đống và bảo: “Sếp, tôi đã xét nghiệm lọ thuốc tìm được trong ngăn kéo bàn làm việc của Lâm Tiểu Phong rồi, nó là loại thuốc mê tương đối phổ biến.”
“Thành phần có gì?”
“Thành phần chủ yếu là thuốc an thần, ngoài ra còn có các chất gây ảo giác, nếu dùng với liều vừa đủ thì khoảng 15 đến 30 phút sau sẽ thấy rất buồn ngủ, dễ dàng chìm vào trạng thái ngủ sâu.”
“Ồ, có thể điều tra nguồn gốc của loại thuốc này không?”
“E là rất khó, hiện có rất nhiều nguồn hàng lậu, loại thuốc này tôi thấy nhiều rồi, các vụ án cướp bóc hay đánh thuốc mê cưỡng hiếp trên thành phố cũng đều thu được các loại thuốc mê tương tự như loại này. Năm ngoái, phía an ninh mạng phát hiện có người rao bán loại thuốc này trên internet, sau khi bắt giữ toàn bộ băng nhóm của chúng cũng thu giữ được một ít, chính là loại thuốc này. Nghe người bên an ninh mạng bảo, thuốc này có nguồn gốc từ Quảng Đông và Quảng Tây, bây giờ chúng được bán trái phép tràn lan trên mạng lẫn các chợ đen nên không thể kiểm soát được. Một số băng nhóm tội phạm lén lút cho nó vào thức ăn của người khác, đợi thuốc có tác dụng sẽ bắt đầu hành vi trộm cắp, cưỡng hiếp… người bị hại lúc đó đã bị hôn mê. Có trường hợp cá biệt thì không bị hôn mê nhưng cũng bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc nên sau đó không thể nhớ lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ án được, khiến công việc điều tra gặp không ít khó khăn.”
Cao Đống mím môi: “Xem ra nếu không bắt được Lâm Tiểu Phong thì khó mà điều tra được nguồn gốc của lọ thuốc này rồi.”
“Đúng vậy, nếu hắn mua trên mạng thì trong lịch sử máy tính chắc hẳn còn lưu lại, chỉ sợ là hắn đã mua từ chợ đen nào đó thì chúng ta hoàn toàn không có cách gì biết được. Tuy nhiên, bây giờ chúng ta càng khẳng định Lâm Tiểu Phong chính là hung thủ bởi khi vụ án mới xảy ra, nhiều cảnh sát đều nghi ngờ hung thủ đã dùng thuốc mê mới có thể bắt cóc cả xe lẫn người như vậy, giờ thì đã khẳng định được giả thiết này rồi. Tôi đoán có thể Lâm Tiểu Phong đã dùng bình đựng giữ nhiệt để chứa thức uống rồi bảo với mọi người đây là đồ uống mà chính tay hắn chuẩn bị vào sáng hôm đó nên những người trên xe ai cũng uống, kết quả là trúng kế của hắn.”
Cao Đống hơi nheo mắt lại, khả năng này rất cao, việc hạ độc vào các loại thức uống đóng chai sẵn là rất khó thực hiện, nếu hôm đó hắn thả độc vào một bình giữ nhiệt rồi bảo với mọi người bên trong là nước mơ chua nhà làm thì chắc chắn ai cũng sẽ nếm thử một ít và sau đó bị hôn mê… Tuy nhiên trong tàn tích của chiếc Buick lại không phát hiện ra thứ gì na ná như bình giữ nhiệt cả, cũng có thể nó đã bị Lâm Tiểu Phong mang đi và vứt bỏ ở đâu đó để hủy chứng cứ. Nghĩ mà xem, hắn đã chôn Châu Mộng Vũ cách xa đó gần 2 kilômét, còn điện thoại thì vứt trong bụi cỏ ở một nơi xa xôi hẻo lánh khác, ấy vậy mà túi xách và cả chiếc điện thoại của Châu Mộng Vũ lại không hề có dấu vân tay nào của hắn cả. Có thể thấy sau khi phạm tội, hắn đã xóa bỏ dấu vết trên rất nhiều bằng chứng.
Giờ lại có thêm bằng chứng về loại thuốc mê này nữa nên tội chứng của Lâm Tiểu Phong càng xác thực hơn nữa nhưng để cẩn trọng, Cao Đống vẫn hỏi chi tiết hơn: “Trên lọ thuốc có dấu vân tay không?”
Pháp y Trần gật đầu chắc chắn: “Có, các dấu vân tay hoàn chỉnh. Tôi đã đối chiếu với dấu vân tay của Lâm Tiểu Phong trên các vật dụng thường ngày của hắn và xác định đấy chính xác là dấu vân tay của hắn.”
Cao Đống ừ một tiếng, kết quả này chứng tỏ lọ thuốc đó là của Lâm Tiểu Phong rồi.
Câu trả lời đã trở nên rõ ràng hơn.
Pháp y Trần nói tiếp: “Ngoài ra, hắn thường ngày còn hay lên mạng nên thông qua nội dung trạng thái và nhật ký tâm trạng đăng tải lên, chúng tôi đã phát hiện thêm vài bằng chứng về diễn biến tâm lý của hắn vào những ngày trước khi xảy ra vụ án.”
“Vậy à, đưa tôi xem nào.”
Pháp y Trần đưa Cao Đống một tập tài liệu đã được tổng hợp hoàn thiện, trong đó là những trạng thái và nhật ký tâm trạng của Lâm Tiểu Phong được đăng lên mạng trong hơn 1 năm qua, những chỗ quan trọng đã được in đậm lên.
Cao Đống xem một lượt từ đầu đến cuối, phần đầu của tài liệu hầu như là những ghi chép về tâm trạng rất bình thường, bao gồm tất tần tật những việc như phát tiền lương, tiền thưởng, con trai như thế nào, rồi hắn cãi nhau với vợ, hay việc đầu tư thua lỗ,… chuyện vui buồn và oán trách gì cũng có, rất đời thực. Có thể thấy, cảm xúc tâm lý của cái gã sống hướng nội này xem ra vẫn rất phong phú.
Nhưng kể từ ngày 4 tháng 10 trở đi, dường như đã bắt đầu hơi thay đổi một chút.
Ngày 4 tháng 10: Không kịp trở tay.
Ngày 10 tháng 10: Cuộc sống luôn chẳng dễ dàng, có lẽ đã ra ngoài lăn lộn thì phải trả giá thôi.
Ngày 17 tháng 10: Ngày ngày trôi qua trong âu lo thấp thỏm, hy vọng mỗi ngày mai đều là một sự khởi đầu mới.
Ngày 29 tháng 10: Đừng bận tâm áp lực lớn đến đâu, hãy là chính mình thì mọi chuyện không vui chắc chắn sẽ qua đi.
Ngày 8 tháng 11: Cuộc sống thực sự quá mệt mỏi nhưng nghĩ đến con trai, mình cần phải cố gắng bước tiếp, ừm, nhất định mình phải mạnh mẽ lên.
Ngày 20 tháng 11: Không có khó khăn nào là không thể vượt qua được.
Ngày 27 tháng 11: Thế giới chưa biết mới là đáng sợ nhất.
Cao Đống lưu ý đến những dòng bày tỏ tâm trạng của Lâm Tiểu Phong từ tháng 10 trở đi, càng về sau càng ít cập nhật hơn. Sau tháng 12, hắn không cập nhật trạng thái mới nữa. Trong nhật ký trò chuyện của hắn trên mạng cũng vậy, sau tháng 12, hắn hầu như không còn lên mạng tán gẫu, thỉnh thoảng chỉ nói một vài câu vô thưởng vô phạt. Trái lại, trong những nhật ký trò chuyện trước đó thì có thể thấy hắn là một người nói năng rất sôi nổi.
Pháp y Trần đứng cạnh bên: “Từ chỗ thông tin trên mạng này của hắn, có thể thấy càng gần đến thời gian xảy ra vụ án, hắn ta càng không được bình thường, điều này hoàn toàn phù hợp với biểu hiện trong cuộc sống của hắn, xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Tiểu Phong chính là hung thủ.”
“Được.” Cao Đống gật đầu, đáp án đã rõ ràng rồi, hành vi bất thường của Lâm Tiểu Phong trước khi vụ án xảy ra vài tháng không phải là trùng hợp mà hắn đã thể hiện một cách sinh động trên câu chữ rằng bản thân là một tên tội phạm cực đoan.
Dù không hiểu rõ động cơ trực tiếp khiến hắn gây ra một tội ác tày đình như vậy, nhưng là một cảnh sát đã từng tiếp xúc với rất nhiều loại tội phạm, Cao Đống biết được có những người đến bản thân họ cũng không biết tại sao mình lại đi vào con đường đó, nếu có thể giải thích được thì đó lại là một biểu hiện tâm trí bình thường, mà nếu đã vậy thì ngay từ đầu họ đã không đi theo con đường đó rồi.
Nhiều người sống nội tâm, ít nói, luôn chôn kín trong lòng mình những chuyện nhỏ nhặt và cả sự thù hằn trong cuộc sống như một hạt giống mà nhiều khi ngay chính bản thân người đó cũng không hề hay biết. Ngày qua ngày các hạt giống thù hận lấp đầy trong lòng hấp thu đủ dinh dưỡng, chỉ chờ một sự kích thích sẽ nảy mầm, nó sẽ bùng phát giống như một ngọn núi lửa vậy.
Những kẻ giết người hàng loạt, giết người bừa bãi hay giết người mà không có lý do hầu hết đều thuộc loại tính cách này.
Bước tiếp theo là bắt giữ hung thủ, mặt khác cần làm rõ cả quá trình gây án của hắn. Và tất nhiên việc này là vấn đề nan giải nhất khiến cho Cao Đống phải đau đầu vì vẫn phải bắt tay từ việc kiểm tra thiết bị giám sát.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, Cao Đống cất bước hướng đến phòng làm việc của Tổ kiểm tra thiết bị giám sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.