Quay trở lại nội thành phải mất tầm nửa giờ chạy xe.
Bức màn màu xanh da trời bắt đầu bao phủ bầu trời, màn đêm dần buông xuống.
Ninh Thiển cúi đầu xem thời gian trên di động, thời gian tích tắc trôi đi. Nàng ghét bản thân không chịu cố gắng, chỉ cần cố gắng qua được lần này thì tất cả đều như lúc ban đầu.
Chỉ một câu “Cô ấy thích cậu” đã bẻ gãy cọng rơm cuối cùng của Ninh Thiển, cũng là cái lý do mà nàng cố gắng bám víu lấy trong tiềm thức, thực sự lòng nàng đã không thể chống đỡ được nữa. Đối với Ninh Thiển mà nói việc cố gắng không thích Ôn Cận nữa cũng không phải là chuyện hạnh phúc gì, ít nhất một năm qua, nàng chưa bao giờ thật sự cảm thấy vui vẻ.
Ninh Thiển vốn nghĩ rằng chỉ cần mình đi thật sẽ thì sẽ không bao giờ… quay đầu lại nữa. Nhưng thực tế nàng đúng là né tránh, đi ngược lại hướng của Ôn Cận, thế nhưng chỉ cần một ánh mắt của Ôn Cận cũng để khiến nàng ngừng bước chân, mà một câu ‘tôi thích cậu’ lại có thể làm cho nàng liều lĩnh chạy trở về điểm ban đầu.
Có người có thể vượt qua ngưỡng thử thách này nhưng cũng có người hãm sâu vào vũng lầy tự lừa mình dối người. Ninh Thiển thừa nhận mình thuộc loại người sau, nàng không quên được Ôn Cận, thậm chí còn khó có thể buông bỏ được.
Kết cục của những câu chuyện cổ tích thường là bởi vì đi sai đường mà đổ vỡ hết tất cả. Nếu một khắc cuối cùng Ninh Thiển không lung lay động lòng, nàng và Ôn Cận đã thực sự kết thúc rồi, có lẽ chuyện này sẽ trở thành vết sẹo trong lòng nàng, nhưng thời gian có thể xóa nhòa được tất cả.
Có lẽ lúc Ninh Thiển lựa chọn xuống xe, nàng đã chấp nhận một kết cục khác rồi…
Nàng không rõ lựa chọn nào mới là giải thoái, nhưng đời này nàng nhất định bị Ôn Cận nắm chặt trong lòng bàn tay, mặc kệ tương lai nàng có được nếm trái ngọt hay chỉ nhận được cay đắng nhưng nàng vẫn quyết tâm quay đầu lại, thậm chí còn quyết tâm hơn khi nàng quyết định quên Ôn Cận.
Thành phố bắt đầu lên đèn rực rỡ.
Ôn Cận đã đứng đợi nửa giờ đồng hồ bên ngoài cửa rạp xiếc.
Nhân viên của rạp xiếc quan tâm đến nhắc nhở: “Cô gái, đã đến giờ kiểm phiếu rồi.”
Ôn Cận khẽ gật đầu: “Tôi đang chờ người.”
Nói là chờ người nhưng trong lòng Ôn Cận cũng không biết Ninh Thiển có thể đến hay không, hoặc là nói, cô cảm thấy tỷ lệ Ninh Thiển đến là rất thấp, nhưng cô cũng không hối hận vì tối hôm qua nếu cô đã đưa tấm vé cho Ninh Thiển.
“Cô gái, sắp đến giờ biểu diễn rồi, cô còn không đi vào sao?”
“Tôi đang chờ người.” Ôn Cận vẫn cố chấp nói mấy chữ này.
Khi xe vào đến nội thành, lúc này lại đúng vào giờ cao điểm.
Lại đèn đỏ, lại tắc đường.
Ninh Thiển thấy không còn nhiều thời gian, dứt khoát mở cửa xuống xe, đạp giày cao gót chạy chậm trên đường, chạy bộ qua ba ngã tư đường.
Thời tiết tháng tư, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất nhiều, thời tiết dường như thay đổi, buổi chiều gió khá lớn, nhiệt độ không khí hạ xuống, nàng cảm thấy hơi lạnh.
Ôn Cận đứng ở lối vào, nhìn người xung quanh đứng túm năm tụm ba, rồi những cặp người yêu nắm tay nhau đi vào cổng rạp xiếc, mãi đến khi bốn phía đã vắng lặng không còn người, cô vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện, trên mặt cuối cùng chỉ còn lại vẻ cô đơn.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình cô.
Ôn Cận lẳng lặng nhìn tấm áp phích lớn treo trước cửa ráp xiếc.
Ninh Thiển làm sao có thể đến chứ? Ôn Cận cúi đầu tự cười nhạo chính mình, nếu ai cũng có thể dễ dàng bù đắp lại lỗi lầm thì trên đời này đâu có nhiều người phải hối hận như vậy. Cô cúi đầu nhìn di động của mình, vẫn không có một tin nhắn hay cuộc gọi từ Ninh Thiển…
Hơi thở dồn dập, tim đập loạn không theo quy luật, Ninh Thiển nhận ra bản thân không phù hợp với chạy bộ đến như vậy, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng cao gầy mảnh khảnh đứng cách đó không xa, Ninh Thiển há miệng hít vào một hơi thật sâu, bước chân cũng dần chậm lại.
Bảy giờ ba mươi phút, vừa đến thời gian hẹn.
Ôn Cận thật sự đang chờ nàng.
Ninh Thiển cố gắng ổn định lại hơi thở của mình đồng thời trấn an tâm tình sắp không kìm chế được.
Nàng sẽ không tới đúng không? Ôn Cận cúi đầu nhìn tấm vé vào cửa mỏng manh.
Lúc Ôn Cận thất vọng xoay người lại, ánh mắt đột nhiên sợ run lên…
Ninh Thiển đang đứng ở sau lưng cô, nàng đang thở hổn hển, hai vai run rẩy theo nhịp thở.
Nhìn thấy cảnh này, chóp mũi Ôn Cận lại chua xót.
Giống như trước kia mỗi lần cô quay người lại, Ninh Thiển đều sẽ xuất hiện ở nơi mà cô có thể nhìn thấy, nhưng lúc đó cô không hiểu điều đó có nghĩa như thế nào.
Hai người mặt đối mặt nhìn đối phương một hồi lâu.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn điện ban đêm, Ninh Thiển vẫn bắt giữ được một tia sáng lóe lên trong mắt Ôn Cận, đầu óc nàng không ngừng nghĩ đến câu nói kia “Cô ấy nói cô ấy thích cậu”. Nàng thích Ôn Cận, tình cảm của nàng hèn mòn đến không thể hèn mọn hơn, cho dù biết mình vì Ôn Cận mà trả giá tất cả rồi sẽ không nhận được cái gì nhưng nàng cũng không hối hận. Thực tế, chính nàng cũng chưa từng dám hy vọng xa vời là có thể đổi được tình cảm của Ôn Cận dành cho mình, nhưng chính câu nói này đã trở thế dũng khí của nàng.
Thích một người như vậy thì chính bản thân sẽ trở thành người bị tổn thương.
Ninh Thiển hiểu rõ điều đó nhưng vẫn cố chấp.
Ôn Cận cảm thấy may mắn vì người cô gặp là Ninh Thiển, nếu là một người khác chắc chắn sẽ không có khả năng quay đầu lại nhưng Ninh Thiển nhất định sẽ trở lại. Ôn Cận cũng hiểu được trên thế giới này sẽ không thể tìm được kẻ nào ngốc hơn Ninh Thiển, yên lặng đau khổ thích mình như vậy.
Giờ khắc này, đáy lòng hai người đều đang nổi sóng nhưng cả hai đều cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
Qua vài giây, hai người mời đồng thời mở miệng.
“Tôi cho rằng…”
“Tôi đã tới muộn.” Giọng Ninh Thiển hơi khàn khàn, có lẽ do vừa chạy bộ một đoạn đường dài.
Lúc này khi nhìn Ninh Thiển ở khoảng cách gần, Ôn Cận mới phát hiện ra hai bên thái dương nàng đều đang thấm mồ hôi chảy thành dòng, nhất định là nàng vừa vội vã chạy tới, Ôn Cận nhìn thẳng vào mắt Ninh Thiển, vội lắc đầu: “Không muộn, buổi biểu diễn vửa mới bắt đầu, chúng ta đi vào thôi.”
Ninh Thiển khó xử: “Tôi… quên mang theo vé vào cửa rồi.”
Không phải đã quên, mà là đã xé.
Tối hôm qua, Ninh Thiển cũng không nghĩ rằng hôm nay mình còn có thể gặp lại Ôn Cận.
Buổi biểu diễn này rất được nhiều người yêu thích, vé vào cửa đều được đặt trước, đã sớm bán hết rồi.
“Không sao…” Ôn Cận lại bắt đầu, từ lúc vừa nhìn thấy nhau, ánh mắt cô vẫn luôn đặt trên người Ninh Thiển, một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chỉ cần cậu đến là tốt rồi.”
Chỉ cần cậu xuất hiện, những chuyện khác cũng không quan trọng nữa.
Tiếp nhận hay trốn tránh đều là một sự dày vò. Ninh Thiển thích Ôn Cận. Ngày hôm qua Ôn Cận còn nói với nàng, muốn hai người có thể bắt đầu lại một lần nữa, vậy vì sao nàng lại cố dùng những ký ức không đẹp để trói buộc chính mình? Có lẽ nàng có thể đổi cách khác để xua tan ký ức đó.
Mặc kệ thế nào, Ninh Thiển cũng biết mình đã bị thất bại hoàn toàn.
Nàng đã không có thuốc nào cứu được nữa.
Ôn Cận đang cười, đây chính là dáng vẻ mà nàng thích nhất.
Khóe môi Ninh Thiển bất giác cũng chậm rãi cong lên, đã lâu rồi nàng không cười như vậy với Ôn Cận mặc dù trước kia chính nàng không hề tiếc rẻ một nụ cười dành cho cô.
“Tại tôi không tới kịp.”
“Lần sau chúng ta lại tới xem, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội.” Ôn Cận thâm ý nói một câu ám chỉ với Ninh Thiển, nói xong còn quan sát phản ứng của Ninh Thiển, hiện tại cô rất để ý từng hành động của Ninh Thiển đối với mình.
“Ừ.” Ninh Thiển mím môi đáp ứng, sắc mặt không quá tự nhiên, nhưng cũng không phải bởi vì không vui mà là bởi vì đáy lòng đang khẩn trương, đây coi như là lời hẹn ước của nàng và Ôn Cận sao? Hơn nữa lại là lời yêu đương ám muội nhất.
Ôn Cận nghĩ ngợi một lát, lại hỏi: “Tối nay chúng ta đi xem phim, được không?”
“Được.”
Trung tâm thương mại cách đó không xa có một rạp chiếu phim, hai người sóng vai nhau đi về phía trước. Trước kia khi hai người bọn họ còn là bạn bè, Ninh Thiển vẫn luôn là người chủ động tìm đề tài nói chuyện với Ôn Cận, hiện giờ, ngược lại Ôn Cận lại dành nhiều thời gian để chủ động nói chuyện với nàng, Ôn Cận không thể không thừa nhận, mình là một người nhàm chán, nhất là khi đề cập đến vấn đề tình cảm thì cô càng ít nói đến đang thương.
“Có phải tôi rất nhàm chán không.”
“Cũng đâu phải là lần đầu tiên tôi quen biết cậu chứ.” Ninh Thiển đáp, khoảng thời gian trước, nàng chỉ luôn nghĩ đủ cách để lấy lòng Ôn Cận, rất ít khi nói chuyện với cô một cách bình tĩnh như bây giờ.
“Tôi cũng không biết dỗ cậu vui vẻ.” Ôn Cận tiếp tục nói, lại nhớ lúc trước mỗi lần Ninh Thiển cau mày, cô cũng không biết an ủi, lại càng không biết dỗ dành nàng. Ôn Cận nhìn Ninh Thiển, cười nói: “Còn cậu lại có thể.”
Ninh Thiển nghe ra ý tứ trong câu nói của Ôn Cận: “Cậu như vậy cũng rất tốt, không cần thay đổi gì cả.”
Ôn Cận nghe xong, im lặng một lúc lâu.
Hai người tiếp tục sóng vai bước về phía trước.
“Nhưng tôi muốn dỗ cậu vui vẻ...” Đang bước đi, Ôn Cận đột nhiên nói.
Ninh Thiển sửng sốt dừng bước chân. Ôn Cận hết lần này đến lần khác khiến nàng kinh ngạc, hoặc là nói, thật ra nàng căn bản không hiểu được hết Ôn Cận, ít nhất trước kia nàng chưa từng biết Ôn Cận có một mặt như vậy.
Thấy Ninh Thiển phản ứng như vậy, Ôn Cận khó hiểu: “Làm sao thế?”
Ninh Thiển cong khóe môi: “Tôi cảm thấy cậu cũng rất biết dỗ người khác.”
Hai người chọn một bộ phim đề tài khoa học viễn tưởng khá nổi tiếng, ai cũng nói nội dung bộ phim này rất gay cấn nhưng tối nay cả Ninh Thiển và Ôn Cận đều không tập trung thưởng thức bộ phim này, tâm trí của hai người gần như đều đặt trên người đối phương.
Ninh Thiển liên tiếp nhìn trộm Ôn Cận, có hai lần ánh mắt hai người đối diện nhau, vừa vặn lúc Ôn Cận đang nhìn nàng.
Kỳ thật đêm nay mặc kệ hai người bọn họ nhìn như thế nào, tất cả chỉ có ám muội vô hạn.
Ninh Thiển nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, thầm nghĩ nếu tối nay nàng không xuống xe mà cứ như vậy rời đi thì kết cục sẽ như thế nào? Nàng cũng không biết lựa chọn hôm nay của mình có đúng hay không, nhưng lựa chọn này chính là khát vọng nhất trong tiềm thức nàng.
Lúc bộ phim kết thúc thì cũng đã hơn mười giờ tối.
Quả nhiên thời tiết thay đổi, ngoài trời bắt đầu trút nước mưa.
Hai người đứng trước cổng trung tâm thương mại đợi một lúc cũng không thấy ngớt mưa, Ninh Thiển liếc nhìn cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở gần đó: “Cậu ở đây chờ tôi một lát, tôi đi mua ô.”
Ôn Cận muốn gọi nàng trở lại nhưng Ninh Thiển đã đội mưa chạy ra ngoài.
Năm phút đồng hồ sau, Ninh Thiển cầm một chiếc cô cán dài chạy trở về: “May quá còn một chiếc cuối cùng.”
“Tóc cậu ướt hết rồi.” Ôn Cận vừa nói vừa thân thiết lau giúp Ninh Thiển, nước mưa trên tóc Ninh Thiển thấm ướt khăn tay.
Kề sát Ôn Cận, Ninh Thiển ngước mắt nhìn khuôn mặt người đối diện, từng chút một lưu vào đáy mắt: “... Chỉ là mưa nhỏ thôi.”
“Cẩn thận cảm mạo.” Ôn Cận nhìn Ninh Thiển, dịu dàng nói.
Nàng lại động tâm rồi.
Ninh Thiển rũ mắt, hỏi Ôn Cận: “Xe cậu đỗ ở đâu, tôi đưa cậu qua.”
“Tôi không lái xe đến đây.” Ôn Cận nói láo, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Ninh Thiển: “Cậu đi xe buýt với tôi nhé, được chứ?”
Ngược lại, ánh mắt Ninh Thiển lại hơi né tránh: “Vậy chúng ta gọi taxi đi...”
“Đi taxi rất buồn, chúng ta đi xe buýt đi.” Ôn Cận bướng bỉnh nói, cô đơn giản muốn ở bên Ninh Thiển lâu hơn một chút, chỉ sợ cảm xúc của nàng đối với mình lúc nóng lúc lạnh, nên cô phải thật nhiều cơ hội để ở bên nàng.
Ninh Thiển tự nhiên là nghe theo Ôn Cận, chỉ là trạm dừng xe buýt gần nhất cách vị trí hai người đứng tầm ba phút đi bộ.
Hai người cùng đi chung một chiếc ô dưới trời mưa, ô cũng không tính là lớn, mà Ninh Thiển sợ Ôn Cận bị ướt nên gần như che hết về phía Ôn Cận. Tất cả động tác của Ninh Thiển đều là do thói quen, nàng không cần suy nghĩ quá nhiều.
“Để tôi cầm ô nhé.”
“Không sao đâu.”
Ôn Cận vẫn cầm lấy cán ô trong tay Ninh Thiển, cô cao hơn Ninh Thiển vài cm, thích hợp cầm ô hơn rất nhiều. Cùng lúc đó, ngay khi Ninh Thiển phản ứng lại thì Ôn Cận đã choàng tay qua vai nàng.
Ninh Thiển quay đầu nhìn Ôn Cận.
“Như vậy sẽ không bị ướt.” Cùng lúc Ôn Cận quay đầu lại, gò má hai người suýt chút nữa dán vào nhau.
Lúc Ôn Cận nói chuyện, giọng điệu của cô rất dịu dàng, động tác choàng tay qua vai Ninh Thiển cũng rất dịu dàng. Ôn Cận chỉ cần hơi chủ động một chút là Ninh Thiển đã không thể khống chế được bản thân.
Cảnh tượng hai người sóng vai đứng chờ ở trạm xe buýt làm cho Ninh Thiển không khỏi nhớ lại thời đại học, ký ức vẫn còn đong đầy.
“Lâu rồi tôi không ngồi xe buýt.”
“Ngồi xe buýt cũng tốt.” Ninh Thiển chăm chú ngắm nhìn cảnh thành phố quen thuộc trong màn mưa: “Có thể đi vòng quanh hơn nửa thành phố ngắm cảnh đêm.”
Xe buýt là phương tiện giao thông công cộng nhưng cũng may giờ này không có nhiều người di chuyển, Ninh Thiển và Ôn Cận ngồi ở một ghế đôi ở hàng sau, tầm nhìn rộng hơn, nước mưa rơi lên cửa kính trong suốt vỡ tan thành ngàn bông hoa khiến cảnh đêm bên ngoài cửa kính càng thêm xinh đẹp hơn.
Ninh Thiển quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, Ôn Cận lại nhìn sườn mặt nàng, cứ như vậy suốt một đoạn đường dài xóc nảy gần bốn mươi phút nhưng Ôn Cận cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc xe buýt dừng lại thì trời đã tạnh mưa.
"Tới rồi."
Ôn Cận sờ sờ áo khoác của Ninh Thiển: “Quần áo bị ướt rồi, cậu lên lầu để hong khô một lúc nhé.”
Ninh Thiển lại theo Ôn Cận lên lầu một lần nữa.
Ôn Cận đi vào phòng bếp rót một cốc nước ấm, đưa cho Ninh Thiển: “Cậu uống nước ấm đi.”
"Cám ơn."
“Cậu như thế này nên đi tắm rửa, đừng để cơ thể bị ngấm nước mưa mà cảm lạnh.” Ôn Cận thản nhiên nói nhưng thật ra trong lòng đang thấp thỏm không yên.
“Không cần đâu, tôi còn…”
“Đêm nay cậu đừng đi, lúc này đã quá muộn rồi.”
Lại là một lý do để giữ nàng lại.
Ninh Thiển: “Mới hơn mười giờ.”
“Bên ngoài vẫn còn mưa.”
Ninh Thiển nhìn Ôn Cận, một câu nói phá nát tất cả ám muội: “Trời đã ngừng mưa lâu rồi…”
Ôn Cận ngẩn người, xoay người đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Để tôi chuẩn bị phòng cho cậu, cậu nghỉ ngơi một chút, cậu chờ tôi một lát tôi đi lấy áo ngủ cho cậu.”
Ninh Thiển ôm cốc nước ấm trong lòng bàn tay, cúi đầu, khóe miệng không khỏi cong lên, phản ứng của Ôn Cận rõ ràng là không muốn bỏ nỡ nàng. Ninh Thiển đột nhiên nghĩ đến điều này, cô là đang luyến tiếc nàng sao…