Người Tên Trường An, Ta Tên Cố Lý

Chương 11:




Một trận tiếng trống vang lên, đây là tiếng đại quân đã ra ngoài, Nếu Trường An không nhanh xuất quân thì sẽ không kịp. Trường An buông cánh tay Cố Lý ôm chặt ra, vuốt ve mặt y, nhẹ giọng nói: "A Lý, ta phải đi đây. ”
Cố Lý lùi một bước, sửa soạn lại bản thân, lau khô cả nước mắt trên mặt. Y nhìn hắn một cái, rồi lùi lại một bước, hai tay hướng về phía truớc, cúi đầu hành lễ một cách kính trọng. Cố Lý không đứng dậy, với tư thế này, y nói từng chữ: "Tướng quân rời đi, không biết khi nào trở về. Ta mong tướng quân sớm ngày về nuớc, khi trở lại, đó sẽ là lúc tướng quân được thêm vinh quang. Ta đây kính chào tướng quân!"
Trường An không đành lòng, muốn ôm y lại, nhưng vừa tiến một bước, Cố Lý lại lùi một bước, Trường An âm thầm than thở, xoay người lên ngựa, nhìn Cố Lý thật sâu, cũng gằn từng chữ nói: "Khi ta được vinh quang, đó sẽ là ngày đại hôn của chúng ta, vinh quang đó sẽ cùng nhau chia sẻ, tuyệt đối không nói đùa! ”
Cố Lý ở phía dưới sớm đã khóc không thành tiếng, nhưng vẫn quật cường không ngẩng đầu lên, Trường An quay ngựa lại, dùng sức vung lên, con ngựa hí một tiếng liền chạy về phía trước, câu nói cuối cùng của Trường An truyền tới, "A Lý, chờ ta! ”
Khi Cố Lý phản ứng lại, con ngựa đã chạy ra xa rồi. Bỗng nhiên Cố Lý đứng lên và cố gắng đuổi theo, nhưng đã quá muộn, vì chạy quá nhanh khiến y vấp ngã và bị trầy xước. Tuy nhiên, Cố Lý không để ý đến vết thương, y nhìn theo hướng Trường An rời đi, khóc nức nở: "Trương An! Ta sẽ mãi đợi chàng. Bởi vì trong trái tim ta, Trường An luôn luôn có mặt!"
"Cố Lý cũng mãi mãi có mặt trong trái tim Trường An, Trường An trở về với Cố Lý, Cố Lý ở bên cạnh Trường An. Xem này, mẹ ta từng nói chúng ta sinh ra là để dành cho nhau!" Đó là câu trả lời của Trường An khi còn nhỏ.
Cố Lý ngồi khóc trên mặt đất rất lâu, mới đứng dậy lảo đảo trở về.
Mùa đông năm sau, Cố Lý đứng ngoài cửa sổ nhìn những bông tuyết tung bay, lẩm bẩm nói: "Tuyết rơi rồi, Trường An, chàng đã về chưa?" ”
Mùa đông năm thứ ba, Cố Lý ngã bệnh, thỉnh thoảng sẽ ho ra máu, hôn mê rất lâu, "Ta sợ sẽ không đợi được chàng, Trường An. ”
Mùa đông năm thứ năm, tin tức đại quân thắng lợi rốt cuộc truyền về kinh thành, ngay cả giấy Cố Lý cũng không cầm được, y nằm trên giường hấp hối, thậm chí thỉnh thoảng tỉnh lại, cũng sẽ ho ra máu.
"Thanh nhi, đỡ ta đứng dậy!" Cố Lý nói với Thanh nhi, y muốn viết mấy câu cho Trường An.
Ngày đại quân thắng lợi, còn chưa đợi đại quân khải hoàn hồi kinh, Trường An đã không đợi được, một mình bước lên ngựa chạy về kinh thành.
Đêm qua Thanh Nhi đến nói: Công tử bệnh nặng, có thể không sống được bao lâu.
"Cố Lý, em nhất định không thể có việc gì!" Trường An nói trong lòng, nếu y đi, hắn biết làm sao bây giờ.
Bởi vì đại quân còn chưa có tin tức trở về, cho nên người trong thành cũng không biết đại quân đã thắng, chỉ có người trong hoàng cung biết chút tin tức, nhưng ngày khải hoàn trở về còn chưa định, cho nên khi Trường An trở về kinh thành đương nhiên bị cản trở, không có giấy thông hành hoặc lệnh bài, bình thường không được phép vào thành.
Nhưng Trường An không quản được nhiều như vậy, hắn chỉ muốn đi gặp Cố Lý, trái tim hắn nói cho hắn biết, hiện tại Cố Lý rất khó chịu, rất cần hắn, hắn sợ chậm một chút Cố Lý của hắn sẽ biến mất.
Trường An một đường đánh ngã rất nhiều quan binh, mạnh mẽ thông qua nhiều thành trì, bị các thành quan truy nã, một đường giết tới, lúc đến kinh thành, Trường An đã bị thương mệt mỏi, Trường An không để ý đến vết thương chảy máu trên người, cố gắng chống đỡ chạy tới nơi Cố Lý ở, lúc chạy tới nhà trúc, hết thảy đã muộn.
Thanh nhi nói cho hắn biết, tối hôm qua Cố Lý của hắn không cầm cự được mà ho ra một ngụm máu cuối cùng, chống đỡ không nổi nữa, đã qua đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.